Ngụy Vô Tiện thấy Lam Trạm không phản ứng, lòng khiêu chiến, háo thắng trong người lại một lúc tăng cao.
Y không đem hắn lên, hắn nhất định phải trèo lên cho bằng được!
Nghĩ rồi cơ thể Ngụy Vô Tiện lại run rẩy theo từng đợt, lần sau dữ dội hơn lần đầu, trong miệng thốt ra những câu từ nỉ non, khiến người ta như nhũn cả người: "Rất lạnh..."
Lam Trạm: "..."
Nhìn cơ thể của Ngụy Vô Tiện cứ nép vào mình sâu hơn, hình như Lam Trạm lại phát hiện được một việc gì đó vô cùng quan trọng.
Y đối với người này, lại chẳng hề bài xích việc tiếp xúc.
Dù cho quá khứ Lam Trạm đã từng chán ghét việc này ra sao, nhưng hiện tại, trong lòng y ngay cả một tia bất mãn cũng không có.
Cùng là con người, nhưng y lại cảm nhận, Ngụy Vô Tiện khác xa so với dân chúng bên ngoài.
Cảm giác lạ lắm, vừa quen thuộc lại vô thức nảy sinh lòng trắc ẩn trong người.
Lam Trạm nhìn con người đang nép vào mình kia, bất giác đáy lòng như có một dòng nước chảy qua, ấm nóng từng cơn, xua tan đi cảm giác lạnh lẽo.
Y thật sự rất muốn rời khỏi đây, thậm chí ở một tia suy nghĩ nào đó, y đã định rời đi trong đêm.
Nhưng khi nhìn lại con người xa lạ mà bản thân không quen không biết kia, chẳng hiểu vì gì Lam Trạm lại có chút nuối tiếc.
Lam Trạm thở ra một hơi thật dài.
Thôi vậy, ngày mai rời đi cũng không muộn.
Y nghĩ kỹ rồi bèn hạ quyết tâm, đáy mắt lại không kìm được nhìn người phía dưới lâu hơn một chút.
Gương mặt của Ngụy Vô Tiện khi ngủ vô cùng ngoan ngoãn, đặc biệt là hàng lông mi cong vút đan lại vào nhau, nhiều lúc hơi động đậy tựa như cánh bướm đang run rẩy.
Thật sự rất thuận mắt.
Da Ngụy Vô Tiện rất trắng, không phải là loại trắng nõn ốm yếu, mà chính là khi nhìn vào bất giác làm cho người ta cảm thấy người này hẳn là nên để nâng niu bên mình, sớm hôm kề cạnh một bước không rời.
Đột nhiên Lam Trạm có cảm giác mình thật sự muốn sờ lấy gương mặt hắn, muốn vuốt ve hàng lông mi run rẩy không biết vì gì kia, muốn chạm vào mi tâm xinh đẹp của hắn.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ, ngay ở giây phút cánh tay sắp chạm vào gương mặt non nớt ấy, y đã kịp rút về.
Lam Trạm thật sự không thể hiểu rõ cảm xúc của mình, từ sau khi biết người này, y đều sinh ra cảm giác khác lạ với hắn.
Lam Trạm đè né bản thân mà đứng lên, đi lại bên giường, đem cái chăn dày của mình lại, đắp lên người đối phương.
Ngụy Vô Tiện trong tiềm thức trợn tròn mắt.
Không phải chứ?! Có vấn đề à?!
Hắn vểnh lổ tai lên nghe những thanh âm vụn vặt bên ngoài, cuối cùng lại là tiếng thở đều đặn của ai đó.
Ngụy Vô Tiện mở mắt ra, quay phắc người lại nhìn đối phương.
Vậy mà Lam Trạm trèo lên giường...!ngủ mất rồi.
Thiên à, Ngụy Vô Tiện kêu một cái đúng là khóc không ra nước mắt mà.
Bình thường đọc thoại bản đến đoạn này, đáng lẽ Lam Trạm phải ôm hắn lên giường mới đúng chứ.
Còn bây giờ là chuyện gì đây, một mình nằm trên giường, không đắp chăn, tự mình hưởng thụ cảm giác thoải mái.
Có phải y hơi ngốc không?
Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Trạm trên giường trong đầu bèn nhớ lại ký ức ban nãy.
Rõ ràng hắn đã thực hành rất đúng mà, không có sơ sót gì, tất cả đều dựa vào thoại bản để làm.
Thế tại sao Lam Trạm lại không đếm xỉa gì đến hắn?
Là tại hắn không đủ câu nhân hay giọng điệu chưa quyến rũ?
Đúng là tức chết mà!
Ngụy Vô Tiện than trời trách đất mà nhìn Lam Trạm ngủ say, còn chính mình tủi thân cuộn tròn trong chăn mà ngủ.
Kỳ thực đúng là chăn của Lam Trạm đắp qua có khác, đâu đâu cũng toàn là hương thơm của y.
Là đàn hương.
Ngụy Vô Tiện sẽ không bao giờ quên được mùi hương thanh lãnh, len lỏi vào đầu mũi của mình, nguyên vẹn như khi được y nâng niu trong lòng.
Dù hương vị này có chút nhạt nhòa so với trên người Tiên quân, nhưng Ngụy Vô Tiện có thể xác nhận được, Lam Trạm vẫn còn khí tức của ngài ấy.
Đàn hương có khả năng an thần rất tốt, lại là hương thơm mà hắn ngày đêm mong nhớ.
Ngụy Vô Tiện co người lại lập tức toàn thân đã bị bao phủ mới mùi hương của y, tựa như lúc Tiên quân ôm hắn say sưa ở Tĩnh Thất.
Ngụy Vô Tiện hưởng thụ cảm giác này, không bao lâu sau liền ngựa quen đường cũ mà ngủ đi khi nào cũng không hay.
Thường ngày Ngụy Vô Tiện đã thức dậy vô cùng trễ, chưa kể đến hôm qua hắn cũng không ngủ sớm.
Vì thế hôm sau, người tỉnh dậy trước là Lam Trạm.
Lam Trạm vẫn rất nhẹ nhàng mà mở đôi mắt màu trà của mình ra, nhìn thoáng qua ngay cả một tia say ngủ cũng không có.
Y chớp mắt vài cái bèn đảo mắt xuống phía dưới.
Ngụy Vô Tiện vậy mà vô cùng ngoan ngoãn cuộn tròn trong chăn mà ngủ, cánh môi hơi hé mở, toàn gương mặt đều là bộ dạng vô cùng lười nhác.
Do hôm qua trời quá tối, nương theo ánh trăng Lam Trạm không thể nhìn rõ người này.
Nhưng hiện tại, ánh nắng ấm áp len lỏi từ khung cửa sổ, nhẹ nhàng soi rọi vào thiếu niên bên dưới.
Mái tóc dưới ánh nắng bị hun thành một màu vàng nhạt, hàng lông mi cong vút rọi bóng xuống gương mặt, nhìn qua thật sự rất ngoan ngoãn.
Nhưng nhìn lại bộ dạng cuộn tròn kia, bất giác làm cho người ta có cảm giác đau lòng, thương xót.
Hơi thở của Ngụy Vô Tiện đều đặn, từng nhịp từng nhịp đều có biên độ nhất định, nhẹ nhàng nhưng lại làm người ta như bị tiếng thở ấy cọ đến ngứa ngáy.
Chính Lam Trạm cũng không ngoại lệ.
Đôi mắt bao lâu nay chưa từng nhìn qua người khác lâu như vậy của Lam Trạm, nay lại vô thức muốn nhìn hắn nhiều một chút.
Y cố gắng đè nén xúc cảm của mình mà đứng lên mặc y phục vào, vuốt ve vài nếp gấp trên đó, nhìn qua vô cùng đoan chính, chỉn chu.
Chỉ có điều là không trọn vẹn, hôm qua Ngụy Vô Tiện chỉ để áo trong của y cạnh giường, còn ngoại bào đã đem đi giặc giũ.
Lam Trạm trên người vẫn còn thiếu ngoại bào nên làm người ta có cảm giác người này thật phóng khoáng, phong lưu.
Y nhìn bản thân mình một lúc bèn nhíu mày, nhìn một lượt quanh phòng lại thấy chiếc tủ quần áo ở góc phòng.
Lam Trạm có nhớ, y đã từng thấy Ngụy Vô Tiện để đồ vào đây.
Lam Trạm tay chân không một chút do dự đi đến mở tủ đồ, y phục trong đó đều không được xếp chỉn chu, tựa như là đều bị chủ nhân nhét vào đại.
Nhìn thấy như vậy, Lam Trạm có chút khó chịu song vẫn không nói gì, điềm nhiên lục lọi y phục trong đống hỗn độn ấy.
Nhưng cuối cùng tay y chạm vào một thứ.
Cảm giác cứng cứng, sắc cạnh, dường như được làm bằng đồng.
Mi tâm của Lam Trạm hơi nhíu lại mà đem nó kéo ra, đến khi thấy được hình dáng của nó rồi, cơ thể y chấn động tại chỗ.
Đây chẳng phải là...!
***
Huyền chính năm thứ bốn mươi ba, chiến tranh xảy ra.
Lam Trạm dẫn binh phát động tấn công ở phía Nam về phía Kinh thành.
Năm đó dù được sự ủng hộ của bách tính, nhưng chung quy vẫn có nhiều trở ngại.
Cuộc thảo phạt diễn ra theo hướng tự phát, những người ủng hộ đa số đều là dân thường, ít của cải vật chất, lực lượng không đồng đều.
Tình hình lúc đó vô cùng khó khăn.
Lực lượng của triều đình thì tương đối đông, Lam Trạm một bên vừa rèn luyện vừa dẫn dắt chiến đấu.
Lương thực hạn hẹp, lực lượng không nhiều, tình thế đúng là ngàn cân treo sợ tóc, trong khi đó quân triều đình dù thấp kém nhưng số lượng đủ đông để khống chế cục diện.
Có nhiều lúc, Lam Trạm tưởng chừng mình đã thất bại, nhưng vào một ngày bỗng nhiệt kho lương đầy ắp, dân tị nạn đồng ý tham chiến ngày càng nhiều, tình thế đã thay đổi.
Chỉ có điều mọi chuyện thuận lợi quá sẽ sinh cho người ta cảm giác nghi ngờ, Lam Trạm cũng như thế, y đã từng điều tra nhưng không thu hoạch được gì.
Chỉ nghe phong thanh là, có một hắc y không rõ là ai đã lẻn vào.
Đi đến rất nhanh rời đi lại không chút tin tức.
Lam Trạm cũng có thắc mắc nhưng lại không dám nghĩ ngợi nhiều, chuyên tâm thảo phạt.
Hai bên giao đấu, nói bên nào hơn bên nào là hoàn toàn không hợp lệ.
Lam Trạm cũng không tránh khỏi mình bị thương.
Y nhớ năm đó y cùng một đám binh sĩ trú tại một hang động, Lam Trạm thân mang vết thương lại sợ làm nhiễu loạn lòng người, nên không dám nói ra, tự mình trốn vào một nơi khuất bóng giải quyết.
Mũi tên cắm ngay cánh tay đã được rút ra từ bao giờ, máu sẫm chảy ra loang cả trường bào, y cắn răng dùng sức bóp độc ra ngoài.
Đau đớn đến mức trán cũng thấm đẫm một tầng mồ hôi mỏng.
Ngay lúc thể lực của Lam Trạm suy yếu nhất, trong bóng tối lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Người nọ từng bước từng bước chậm rãi đến gần y.
Lam Trạm trước giờ luôn cảnh giác, vừa nghe tiếng bước chân, bàn tay trắng bệch của y đã nắm chặt thanh kiếm bên cạnh.
Người nọ đi đến cũng không chút sợ hãi, ngay lúc mà Lam Trạm định rút kiếm tấn công, đối phương đã nhanh nhẹn điểm huyệt y.
Lam Trạm mở to mắt nhìn hắn.
Người này thân thủ nhanh nhẹn đến như vậy, là được phái đến để giết y sao?
Nhưng có điều Lam Trạm nghĩ đã nhầm, đối phương sau khi điểm huyệt y xong cũng không có ý định thủ tiêu y.
Chỉ nhẹ nhàng quỳ một chân xuống đất, cúi đầu nhìn vết thương của y.
"Nặng đến mức này còn không chịu điểm mạch, tính để độc chạy vào tim à?"
Giọng nói trong trẻo, bình thường, nhưng khi nghe lại có cảm giác giống như tiểu tức phụ đang càm ràm.
Lam Trạm đã bị điểm huyệt không thể động đậy, vì thế chỉ còn cách nhìn đối phương xử lý vết thương cho mình.
Người nọ mặc hắc y, tóc đuôi ngựa ngay ngắn với dây cột tóc đỏ bắt mắt, còn có một chiếc mặt nạ xám màu.
Lam Trạm lẳng lặng quan sát hắn, dù đối phương đang đeo mặt nạ đi chăng nữa, thì đằng sau chiếc mặt nạ ấy, y có thể cảm nhận được đầu mày xinh đẹp bị che khuất, đang cau lại một cách nghiêm nghị.
Người này là ai? Hắn đến đây vì gì? Giúp y hay mượn cơ hội để giết y?
Nhưng tất cả suy nghĩ của y đều bị đánh bật khi nghe được giọng nói ấy: "Ngươi không lo cho thân thể mình, sau này bách tính thiên hạ nương tựa vào ai đây hả?" Nói rồi hắn lấy một ít thảo dược đắp lên vết thương, sau đó với dùng vải trắng băng lại.
Ngụy Vô Tiện vừa quay mặt qua liền đối diện với tầm mắt của Lam Trạm, bất chợt trái tim như bị ai đó cào nhẹ một cái.
Gần quá, mười mấy năm qua đây là lần đầu hắn gần y đến như vậy.
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Lam Trạm nhìn mình, Ngụy Vô Tiện bất giác thấy chút chột dạ.
Hắn ho một cái, che đi xúc cảm dưới đáy mắt: "Ta nói sai sao?" Ngụy Vô Tiện hơi lén đảo mắt nhìn y một cái, suy nghĩ một lúc chợt nói tiếp, "Ngươi muốn nói chuyện sao?"
Lam Trạm nhìn hắn, chớt mắt hai cái ra hiệu.
Ngụy Vô Tiện thân đã sống cùng nguyên thần của y lâu như vậy, nên vừa nhìn đã biết y muốn gì.
Mặc dù hắn không muốn tiết lộ bản thân quá sớm, nhưng với con người này, Ngụy Vô Tiện không thể từ chối, vì thế đã giải á huyệt cho y.
Lam Trạm thở ra vài hơi, thấp giọng nói: "Ngươi là ai?"
"Ta á?" Ngụy Vô Tiện có chút ngớ người, nhưng sau đó rất nhanh đã hồi phục, đáp, "Ngươi không cần biết, chỉ cần hiểu rõ là ta không làm hại ngươi."
Lam Trạm vẫn nhìn hắn với hàng lông mi cau lại.
Ngụy Vô Tiện vốn còn định thanh minh cho mình, nhưng đôi tai linh hoạt của hắn đã nghe tiếng bước chân đang đi về phía bên đây, vì vậy nhanh chóng nói: "Hiện tại quân triều đình ở phía Bắc mười vạn, phía Tây năm vạn, ngoài thành không tính, còn lại đều tập trung vào chính diện năm mươi vạn.
Nếu ngươi dẫn binh đánh chính diện chẳng khác nào tự dâng mình cho giặc."
Lam Trạm nhìn hắn toàn thân chấn động một lượt, không nói nên lời.
"Ta nghĩ ngươi nên phân tán sự chú ý của đối phương, đánh về phía Tây, sau đó nhân lúc bọn chúng viện binh đánh trực diện, tỉ lệ thành công sẽ cao hơn."
"Ngươi..." Sao lại biết nhiều như vậy? Ngươi rốt cuộc là ai? Nhưng tất cả những câu hỏi ấy, đều chưa một lần thoát ra được khỏi miệng của Lam Trạm, y chỉ nhìn hắn với vẻ mặt nghi hoặc không thể tin được.
Ngụy Vô Tiện biết bản thân mình là quá lo chuyện bao đồng, đừng nói là Lam Trạm, dù cho một người không thân không thích đem những chuyện này nói cho hắn, hắn cũng không tin.
Nhưng tình thế hiện tại đang vô cùng cấp bách, Ngụy Vô Tiện vẫn chỉ còn cách dựa vào thực lực để thuyết phục y.
"Ta nói như vậy, tin hay không là tùy ngươi, nhưng vận mệnh của An quốc đang nằm trong tay ngươi.
Ngoài cách của ta không còn cách nào khác." Nói rồi tiếng bước chân mỗi lúc càng rõ ràng, Ngụy Vô Tiện lại không muốn bị bại lộ, cho nên đã nhanh chóng chuồn lẹ.
"Lam công tử." Giọng nói khàn đặc vang lên phía sau lưng, Lam Trạm nghe thấy lập tức quay đầu lại, người vừa đến là một tên binh sĩ cấp thấp, vì lo lắng cho y mà cơ mặt đều là dáng vẻ khó coi.
Khi xác định được người đến không phải địch Lam Trạm bèn quay đầu trở về, nhưng người kia đã đi lúc nào không hay.
Lam Trạm nghi hoặc thử cử động cơ thể, quả là đã bị giải huyệt, y đứng lên lập tức cho người đi thăm dò, quả đúng như lời người nọ nói, quân triều đình đều tập hợp ở chính diện.
Sau khi điều tra ngọn ngành đầy đủ, Lam Trạm nửa tin nửa ngờ mà làm theo lời của Ngụy Vô Tiện.
Kết quả lập tức tóm gọn mọi thứ.
Cuộc phản động kết thúc, Lam Trạm dành toàn quyền thắng lợi, nhưng đáng tiếc một điều y không muốn làm vua.
Dự định ban đầu của y chỉ vỏn vẹn giúp bách tích có cuộc sống yên bình trở lại.
Tìm một vị vua anh minh, hiền lương về trị vì đất nước.
Bản thân y cũng không muốn dính vào chốn quan trường.
Nhưng có điều, khi Lam Trạm đưa ra quyết định của mình, bên tại lại đột nhiên truyền đến một câu nói quen thuộc: "Vận mệnh An quốc nằm trong tay ngươi."
Người đó đã cứu y, cũng biết được mưu đồ của phế đế, tính toán vô cùng chuẩn sát, Lam Trạm xác định, hắn là một người không tầm thường.
Nhưng "vận mệnh nằm trong tay ngươi là như thế nào"?
Muốn y trở thành vua, cai quản đất nước? Hay là vì gì?
Lam Trạm đã suy nghĩ hết một tuần, cuối cùng lý trí của y lại không thể thắng trái tim.
Đối phương đã tin tưởng y như vậy, cho y biết mưu kế, để y dẫn binh đánh thắng trận.
Còn chưa kể đến, dù không có điều tra được ngọn ngành, nhưng Lam Trạm dám nhận định, những thuận lợi trong lúc phản động, đều do người này đem đến.
Vì thế, y không thể không chấp nhận lời thỉnh cầu đơn giản này của hắn.
Từ đó về sau, An quốc xuất hiện vị vua không mặc long bào, người đó mang hiệu Hàm Quang Vương.
_____
Các con của em đều bị dính nhau từ cái nhìn đầu tiên =))) nghiệp quật không chừa một ai.
Ai dám nói k tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên:)) quật em rồi các bác ạ:(((.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...