Vong Tiện Càn Thường Trạch Chi


4.

Lam Vong Cơ mấp máy môi, đang chuẩn bị nói gì đó.

Ngụy Vô Tiện cũng đã tập trung tinh thần dựng thẳng lỗ tai lên để nghe.

Nhưng hắn còn chưa kịp nghe được câu trả lời của Lam Vong Cơ thì một trận buồn nôn mạnh mẽ từ dạ dày trào thẳng lên trên cổ họng, hắn lập tức ôm ngực trực tiếp nôn khan.

Nếu là trước đây hắn đa phần là sẽ lựa chọn kiềm chế hết sức có thể, không muốn để người khác nhìn thấy cảnh tượng này.

Nhưng hôm nay Lam Vong Cơ đã biết tất cả mọi chuyện, hắn cũng chẳng còn gì cần phải cố ý giấu giếm nữa.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho hắn, hắn cũng không bài xích chút nào.

Đối phương vừa lại gần, mùi đàn hương nhàn nhạt đã lập tức quanh quẩn dưới mũi, làm hắn lập tức thoải mái không ít.

Chẳng qua là sắc mặt hắn vẫn cực kỳ tái nhợt, Lam Vong Cơ nhíu mi nói:
"Ta đi mời Ôn cô nương."
Y vừa mới đứng dậy chuẩn bị bước đi thì bỗng nhiên bị người nào đó kéo lại.

Cả người thoáng cái cứng đờ, y có chút khó tin mà quay lại nhìn người đang túm chặt y.

Dường như Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ tới, vừa thấy Lam Vong Cơ muốn đi, đầu óc chưa nghĩ xong thì thân thể đã phản ứng trước rồi.


Lúc Lam Vong Cơ quay đầu lại nhìn hắn, hắn mới vội vàng buông tay ra, sờ sờ chóp mũi, nói:
"Không cần đi tìm Ôn Tình đâu, ngươi...!cho ta mượn chút tin hương là được."
Sau khi nói xong, hắn bỗng nhiên cảm thấy nói như vậy hình như là có hơi đường đột, đang định chuẩn bị nói thêm gì đó giải thích.

Thế nhưng Lam Vong Cơ không cần nghĩ ngợi nhiều, lập tức phóng tin hương Càn nguyên của mình ra.

Khí tức đàn hương thanh lãnh quẩn quanh rồi ôm chặt hắn, cả người bất tri bất giác thả lỏng hơn rất nhiều.

Vốn dĩ hắn cũng đã từng nghe nói Khôn trạch trong thời gian mang thai cực kỳ cần người kết khế cùng mình trấn an, chẳng qua là Ngụy Vô Tiện cũng không để chuyện này trong lòng.

Hắn nghĩ còn cái gì mà bản thân chưa từng thừa nhận đâu, cố gắng chịu đựng là qua hết, cũng chẳng cần Lam Vong Cơ phải giúp hắn cái gì.

Nhưng hôm nay thử qua một lần, Ngụy Vô Tiện mới phát hiện ra rằng trong một khoảng thời gian ngắn sợ là hắn không thể rời khỏi Lam Vong Cơ được, ít nhất là trước khi nhóc con này ra đời thì sẽ như vậy.

Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện có chút phiền não, cho dù là bản thân hắn cần thì Lam Vong Cơ sẽ đồng ý giúp hắn sao? Dù sao thì người ta rõ ràng là chán ghét hắn đến mức vậy cơ mà.

Từ từ nhắm mắt lại im lặng ngưng thần một lát, hắn mới chậm rãi mở mắt ra, nói với Lam Vong Cơ:
"Cảm ơn nhé, thoải mái hơn rồi."
Đôi mắt lưu ly nhạt màu ánh lên một tia thần sắc phức tạp khó có thể nói nên lời, Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
"Không cần."
Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ nhiều, buột miệng nói:
"Cần chứ cần chứ, ngươi giúp ta như vậy..."
Vừa đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái thì Ngụy Vô Tiện lập tức tự giác im miệng.

Hắn vẫn cảm thấy lúc này Lam Vong Cơ không bình thản trấn định giống như bên ngoài biểu hiện, bên trong đôi mắt nhạt màu kia giống như đang ẩn chứa chút gì đó, hình như là một loại cảm giác khổ sở mà kẻ khác nhìn vào không thể hiểu được.


Bị quãng nhạc đệm nho nhỏ này cắt ngang, Ngụy Vô Tiện cũng đã quên hỏi lại câu hỏi mà khi nãy hắn vừa hỏi Lam Vong Cơ.

Im lặng trong chốc lát, nghĩ đến vấn đề có chút khó giải quyết vừa xảy ra, hắn cân nhắc một chút rồi nói:
"Nếu như không ngại, về sau có khả năng vẫn cần tin hương của ngươi giúp ta..."
Lam Vong Cơ thẳng thắn đáp:
"Được."
Không nghĩ rằng y đồng ý dứt khoát như vậy, Ngụy Vô Tiện cũng hơi hơi ngạc nhiên, vốn định nói cảm ơn lần nữa, nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt của Lam Vong Cơ khi nãy, hắn đành phải nuốt lời cảm ơn đã lên đến miệng ngược lại xuống bụng.

Ngẫm nghĩ một lát, hắn nói tiếp:
"Thân phận Khôn trạch của ta cũng không nhiều người biết được, chứ đừng nói đến chuyện này."
Trên chiến trường Xạ Nhật chi chinh phần lớn là Càn nguyên, nếu chuyện hắn là Khôn trạch bị người khác biết, chỉ sợ là sẽ gây ra phiền toái không nhỏ, huống gì là còn có chuyện kia.

Lam Vong Cơ đương nhiên cũng hiểu điều này, hình như muốn nói gì đó, Ngụy Vô Tiện lại tiếp lời:
"Nhưng mà ngươi cũng biết đấy, trước mắt chiến sự ở chiến trường Giang Lăng căng thẳng, không có ta không được.

Dù sao ta cũng không...." Hắn dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Ta cũng không dùng kiếm, người khác cũng không có cách nào để tiến lại gần ta.

Cho dù là có nó, ta vẫn có thể lên chiến trường như thường."
Cuối cùng Lam Vong Cơ cũng mở miệng, nói:
"Ngụy Anh, đạo này..."
Y vốn đã ít nói, thế nhưng cứ hễ mở miệng lại nói những lời này, Ngụy Vô Tiện tức đến to cả đầu, không kiên nhẫn nghe thêm mà trực tiếp ngắt lời y:
"Ta tổn hại tâm tính hay không tổn tại thân thể hay không thì có liên quan gì đến ngươi..."

Thế nhưng vừa nói được một nửa, hắn giống như lại không cách nào có thể đúng ý hợp tình mà nói tiếp.

Tình trạng của cơ thể hắn sao có thể là chuyện không liên quan đến Lam Vong Cơ được chứ, nhóc con mà hắn đang mang trong bụng chính là con của Lam Vong Cơ kia mà.

Bỗng nhiên Ngụy Vô Tiện cảm thấy cực kỳ đau đầu, lần này thì Lam Vong Cơ đúng thật là đã có một lý do quang minh chính đại để quản hắn rồi.

Vốn dĩ hắn cũng không định nói cho Lam Vong Cơ biết chuyện của nhóc con trong bụng, thế nhưng nếu đã bị y biết rồi thì cũng không cần giấu nữa.

Chẳng qua là chuyện Kim đan thì tuyệt đối không thể nói cho y biết.

Không cách nào có thể nói rõ với Lam Vong Cơ vì sao bản thân hắn chỉ có thể tu đạo này, Ngụy Vô Tiện đành phải nói sang chuyện khác:
"Dựa theo chiến lực lúc này của Giang Lăng, nếu như ta không dùng đạo này thao túng hung thi chống địch, ngươi cho rằng chiến trường Giang Lăng có thể chống đỡ được đến bây giờ sao?"
Lam Vong Cơ im lặng không nói, cũng coi như là dùng cách khác để thừa nhận những lời hắn nói là đúng.

Quả thực, Vân Mộng Giang thị vừa mới xây dựng lại không lâu, cho dù y dẫn theo tu sĩ Lam gia đến chiến trường Giang Lăng trợ giúp thì vẫn cần gấp chiến lực, mặc cho tu vi của y cao đến đâu cũng khó lấy một địch ngàn.

Đưa mắt nhìn trộm một cái, thấy Lam Vong Cơ cũng không phản bác, Ngụy Vô Tiện mới lén thở phào một tiếng, thả lỏng cơ thể rồi nói tiếp:
"Chuyện tổn hại tâm tính tổn hại thân thể ngươi không cần lo lắng, trong lòng ta tự biết chừng mực, sẽ không làm ảnh hưởng đến con ngươi đâu."
Chẳng hiểu vì sao, nói xong câu cuối cùng, trong lòng hắn lại có chút chua xót khó nói thành lời, chỉ cực kỳ không vui mà bĩu môi một cái.

Lam Vong Cơ vẫn luôn buông mi rũ mắt, cũng không nhìn thấy động tác nhỏ của hắn, chỉ thấp giọng đáp:
"Không phải."
Chút ghen tị vừa nổi lên lập tức bị hai chữ đơn giản này hòa tan, hai mắt hắn sáng bừng lên, nói:
"Vậy.."
Lam Vong Cơ nâng mắt lên nhìn hắn:
"Không phải là vì đứa bé."
Ngụy Vô Tiện ngẩn người trong giây lát, tự lẩm bẩm:
"Không phải vì đứa bé...!chẳng lẽ là vì ta à?"

Cũng không đợi đối phương lên tiếng, hắn lại nói tiếp:
"Lam Trạm, nếu ngươi vẫn còn cảm thấy áy náy hổ thẹn vì chuyện xảy ra lúc trước thì không cần đâu, đó cũng là vì giúp ta cho nên chúng ta mới...!Dù sao thì, ta cam đoan với ngươi, nó sẽ tuyệt đối khỏe mạnh.

Nếu ngươi không tin ta thì vẫn còn Ôn Tình ở đây mà, chắc chắn là ngươi cũng nghe nói qua về y thuật của nàng rồi phải không?"
Trong mắt Lam Vong Cơ tràn ngập vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ im lặng gật gật đầu.

Khôn trạch trong thời gian mang thai vốn đã dễ dàng mệt mỏi, sau khi có được sự trấn an hữu hiệu từ tin hương của Càn nguyên, toàn thân buông lỏng, lại càng muốn ngủ hơn.

Cố mở to mắt để mí trên và mí dưới không đánh nhau, thế nhưng Ngụy Vô Tiện lại vô thức mà ngáp ngắn ngáp dài mấy cái liên tục.

"Mệt à?"
Nghe thấy Lam Vong Cơ hỏi như vậy, Ngụy Vô Tiện vốn dĩ còn đang đau đầu căng não trong chốc lát chưa kịp phản ứng lại, vô thức hỏi:
"Hửm?"
Lam Vong Cơ nói:
"Mệt rồi thì ngủ đi."
Đối phương đã nói như vậy rồi, Ngụy Vô Tiện cũng lười khách sáo với y, dù sao thì bản thân hắn đúng thật là có chút mệt mỏi.

Giương mắt nhìn thoáng qua người một thân bạch y trước mặt, Ngụy Vô Tiện nói:
"Vậy ngươi..."
"Ta ở đây cùng ngươi."
Tuy rằng hắn cũng không nói rõ được mối quan hệ giữa hắn và Lam Vong Cơ đến cùng là loại quan hệ nào, nhưng chỉ cần Lam Vong Cơ không nói với hắn mấy cái câu mà hắn không thích nghe, bọn họ vẫn có thể làm bạn bè tốt của nhau mà.

Chẳng qua là quan hệ giữa hai bọn họ dường như lại không thể dùng hai chữ "bạn bè" mà hình dung, bởi vì dùng hai từ đó thì cũng không tính là đủ sâu sắc, dù sao thì ở giữa hai người vẫn còn một đứa bé đấy.

Mà hắn cũng lười suy nghĩ nhiều đến mấy cái chuyện lung tung lộn xộn như vậy, chỉ cảm thấy có người này ở bên cạnh chăm sóc hắn thì cũng không tồi.

Nằm ở trên giường, lúc mới đầu Ngụy Vô Tiện còn không ngủ được mà lăn qua lăn lại, nhưng vừa nghĩ đến Lam Vong Cơ đang ngồi cách hắn không xa xem xét chiến báo, còn có mùi đàn hương ấm áp làm người ta yên lòng quanh quẩn trong doanh trướng, rất nhanh đã mê man thiếp đi rồi tiến vào mộng đẹp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui