Huyền chính, mùa xuân năm thứ 21, Thanh Hà Nhiếp Thị, Lan Lăng Kim thị, Cô Tô Lam thị, Vân Mộng Giang thị, liên quân dẫn 8000 tu sĩ chĩa kiếm về Kỳ Sơn, giương cao ngọn cờ khởi nghĩa ở Quan Trung, trừ hung diệt bạo, thực hiện thiên đạo.
Ôn Nhược Hàn chẳng quan tâm, cười khẩy cho qua chuyện, nói với thiên hạ.
Trong bốn thế gia này, gia thủ Lan Lăng Kim thị Kim Quang Thiện vốn là cỏ đầu tường, chỉ cần gây chút áp lực thì Kim Quang Thiện sẽ lập tức quay đầu tiếp tục ôm đùi Ôn gia kêu cha gọi mẹ.
Quả nhiên chẳng bao lâu sau lễ tuyên thệ liên minh của bốn thế gia, Lan Lăng Kim thị liền bắt đầu rút lui dần về Tư Lỗ Lang Gia, đây là chuyện sau này khoan nhắc tới.
Gia chủ Thanh Hà Nhiếp Thị - Nhiếp Minh Quyết, cứng quá dễ gãy, Ôn Nhược Hàn khẳng định, không cần người khác động thủ, Nhiếp Minh Quyết sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ dưới tay thủ hạ của mình.
Trong mắt Ôn Nhược Hàn, Cô Tô Lam thị và Vân Mộng Giang thị là những kẻ không tự lượng sức mình nhất.
Cô Tô Lam thị bị thiêu rụi đến mức chỉ còn là một đống đổ nát, thất bại thảm hại, đa số môn sinh khác họ phản bội bỏ chạy tán loạn, là thế gia yếu nhất so với Nhiếp thị và Kim thị.
Gia chủ Thanh Hành Quân qua đời, đại công tử Lam thị Lam Hi Thần dời Tàng Thư Các xong trở về đội mũ tông chủ, chỉ là một tiểu bối, căn bản không gánh vác nổi chuyện đại sự gì cả.
Về phần Vân Mộng Giang thị càng đáng buồn cười hơn.
Vân Mộng Giang thị bị Ôn Triều huyết tẩy diệt môn, phàm những kẻ có khẩu khí đều đã bỏ chạy, chỉ còn lại hai tên tiểu tử thúi miệng còn hôi sữa, so với Lam Hi Thần còn nhỏ tuổi hơn, mai danh ẩn tích một thời gian lâu.
Vốn dĩ cho rằng hai người chắc hẳn đã chết, thế nhưng trước khi xuất quân làm lễ tuyên thệ liên minh, Vân Mộng Giang Vãn Ngâm đột nhiên xuất hiện ở đại hội tuyên thệ tự đội mũ gia chủ, giương cờ khởi nghĩa.
Thủ hạ của Giang Vãn Ngâm ngoại trừ Nguỵ Vô Tiện thì chẳng có người nào, vậy mà cũng dám tự xưng gia chủ, đổi được một trận cười nhạo của Ôn Nhược Hàn và các khách khanh dưới trướng, sau đó nhận được tin, hoá ra Giang Vãn Ngâm và Nguỵ Vô Tiện trước đó luôn ẩn nấp ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hai tên tiểu tử thúi Vân Mộng cộng thêm một Cô Tô Lam thị không thể gây sóng gió, Ôn Nhược Hàn cười khẩy chỉ chờ để chế nhạo bọn họ, phất phất tay tỏ vẻ không hề quan tâm, ngay cả tội che giấu cũng không thèm truy cứu, lãng phí nhân lực tài lực, chẳng thà đợi đến cuối cùng tính sổ một thể, nhưng thật ra Ôn Triều hận đến ngứa răng.
Thời gian đầu Xạ Nhật Chi Chinh, Nhiếp Minh Quyết giương cờ ở Hà Giản, Kim Quang Thiện tiến đến Lang Gia, Lam Khải Nhân cố thủ Cô Tô, đợi thế cục Giang Hoài ổn ổn, Giang Vãn Ngâm và Nguỵ Vô Tiện từng bước giành lại Vân Mộng, vừa lên đường thảo phạt vừa chiêu mộ môn sinh mới, đến bây giờ chỉ được mấy trăm người, nhưng cũng đỡ hơn là không có gì.
Trong số này, còn bao gồm một tiểu đội do Lam Vong Cơ dẫn đầu, đi đến Kinh Sở.
***
Nửa tháng trước.
Lam Hi Thần về tới Vân Thâm, ngay sau đó Lam Khải Nhân vì chuyện đội mũ tông chủ này, sẵn tiện mời Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Thiện đến Cô Tô làm khách.
Nhiếp Minh Quyết vừa mới đặt chân đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, vốn là biểu tình không tốt trong chớp mắt biến thành phẫn nộ.
Kim Quang Thiện nhìn thấy cảnh tượng khói đen suy tàn này của Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng có chút đứng ngồi không yên, nghi thức đội mũ của Lam Hi Thần kết thúc, Nhiếp Minh Quyết nhanh chóng quyết định vỗ bàn một cái, đề nghị các thế gia kết minh xạ nhật (liên minh bắn hạ mặt trời).
Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần đương nhiên đồng ý ngay, Kim Quang Thiện vẻ mặt khẩn trương cười uống một ngụm trà, mà trên lưng vã hết cả mồ hôi, một bóng người áo tím bỗng nhiên xông vào, nói năng không kiêng dè muốn tham gia dựng cờ khởi nghĩa.
Kim Quang Thiện còn chưa nuốt xuống ngụm nước trà, thiếu chút nữa bị sặc chết, thấy hai tên tiểu tử Giang gia vốn đã hoá thành tro bụi xuất hiện ở đây, tròng mắt mém chút rớt vào trong chén trà, lại quay đầu phát hiện mấy gia chủ cũng đang đồng thời nhìn gã, cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Nhưng Kim Quang Thiện thay đổi suy nghĩ, Lam gia và Giang gia đều trải qua thảm cảnh thế này, Kim gia so với bọn họ là một mục tiêu chỉ có hơn chứ không kém, không thể tránh được một ngày nào đó Ôn Triều, Ôn Húc hết tiền tiêu vặt đã trót thì phải trét, đem gã giày vò cho đến cùng, đến lúc đó trốn cũng không thoát, vì thế nghiến răng dậm chân, nâng chén đồng ý với Nhiếp Minh Quyết.
Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Thiện rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, sau khi sắp xếp và nghỉ ngơi một chút, Nhiếp Minh Quyết giương cờ ở Hà Giản, Kim Quang Thiện tiến quân về Lang Gia.
***
Nguỵ Vô Tiện ngồi ở hành lang, đầu dựa vào cây cột, ngắm một con chim nhỏ màu vàng trên xà nhà.
Con chim nhỏ màu vàng có một túm lông màu đen ở đuôi, xung quanh mắt cũng có lông đen, nhưng tóm lại là chim nên chẳng có biểu cảm, chớp mắt nhìn thấy thứ gì cũng đều sẽ hân hoan nhảy nhót.
Móng vuốt nhỏ màu hồng bám vào đầu xà gỗ bị đốt cháy thành màu đen, như là không biết một con chim nhỏ xinh đẹp như nó, thì không nên xuất hiện ở một khung cảnh thảm hại thế này.
Lại có thể là, nó vốn nên xuất hiện ở đây.
Nguỵ Vô Tiện rũ mắt xuống, không biết nên làm thế nào để tiêu hoá tâm trạng lúc này của mình.
Hắn và Giang Trừng ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ được nửa tháng, thân thể nghỉ ngơi mạnh khoẻ lại, Giang Trừng sớm đã sốt ruột đến không thể chờ nổi, muốn trở về Vân Mộng, giành lại Liên Hoa Ổ.
Nhưng không có kế hoạch và triển khai hoàn hảo, thì chỉ có thể chui đầu vào lưới, lúc này Giang gia chỉ còn lại hai người bọn hắn, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên không thể để Giang Trừng ra một quyết định ngu ngốc như vậy.
Nguỵ Vô Tiện nhớ tới Liên Hoa Ổ, trong lòng dâng lên một nỗi uất hận, nhưng nhanh chóng bị một đám mây nặng nề đè ép xuống.
Sự nặng nề này trong lòng hắn đến từ hai nguyên nhân chính.
Hắn và Giang Trừng không có bội kiếm, Tuỳ Tiện và Tam Độc còn ở chỗ Ôn Triều.
Giang Trừng nhắc tới chuyện này là nghiến răng nghiến lợi, tức đến nỗi Tử điện trên ngón tay hắn kêu tanh tách.
Nghe nói Ôn Triều lấy tiên kiếm của bọn hắn thưởng cho đám thủ hạ Ôn gia, đi đến đâu thưởng đến đó.
Ôn Triều sau khi huyết tẩy Liên Hoa Ổ, liền coi vùng đất Kinh Sở là địa bàn của mình, cắm rễ ở Giang Lăng, đem "Giáo hoá tư" của gã dọn đến nơi đó, tiếp tục ức hiếp những đệ tử huyền môn không kịp chạy trốn.
Người Lam gia đều trong trạng thái chuẩn bị chiến tranh, tiếng luyện kiếm và linh khí vang lên bên tai không dứt bên trong Vân Thâm, thỉnh thoáng Nguỵ Vô Tiện còn có thể nghe thấy tiếng Tử điện vun vút cuốn lấy.
Người Lam gia có linh khí riêng, Giang Trừng lại có Tử điện, chỉ còn lại mình hắn vẫn đang cầm một thanh kiếm hàng chợ, không thuận tay.
Việc Ôn gia đè nặng trong lòng bọn họ, căm hận xen lẫn với tức giận, gần như người nào cũng mang lệ khí trầm trọng, may mà ở Lam gia, đổi lại là tính cách đanh đá của người Vân Mộng, chắc mỗi ngày đều có người vung tay đánh nhau.
Dưới tình hình này, kiếm trong tay Nguỵ Vô Tiện không chỉ không thuận tay, mà thậm chí còn không nghe theo hắn, khiến hắn gần như không kiểm soát được sự bực bội bất an.
Đó là nguyên nhân thứ nhất.
Thứ hai, chính là con đường này đi tới một kết quả không chắc chắn.
Các nhà đều được phân công chiến thuật riêng, đứng mũi chịu sào là Nhiếp Minh Quyết, nếu Nhiếp Minh Quyết dẹp xong được Hà Giản, vậy thì y có thể bảo vệ vùng đông nam không bị xâm phạm, sẵn tiện coi như bảo vệ được hai nhà Lam Kim.
Cho dù Kim Quang Thiện chỉ là bao cỏ, trong tình hình đó, chỉ cần Lam gia giữ vững, chi viện một chút, đến lúc đó Lang Gia sẽ như lấy đồ trong túi.
Nếu muốn nói thế gia không chắc chắn nhất trong số các nhà này, chính là hắn và Giang Trừng.
Hắn và Giang Trừng cần phải đi về phía tây, cho dù đoạt lại được Vân Mộng, cũng hoàn toàn giống như một mình một cõi, không có bất kỳ người nào che chở trên đầu bọn hắn hết.
Mà bọn hắn hiện nay lại không có thủ hạ.
Hắn bàn bạc với Giang Trừng đã lâu, kế hoạch là trên đường sẽ triệu tập môn sinh, nhưng nói lại thì, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng nào có dễ dàng như thế.
Hai bọn hắn chỉ mười bảy mười tám tuổi, vẫn luôn là công tử thế gia được nâng niu, ăn ngon mặc đẹp, ngay cả ham chơi trên phố chợ cũng chưa bao giờ có kỹ năng la to rao hàng gì cả.
Để nói tới bọn hắn chỉ có bốn chữ: Tương lai khó lường.
Nguỵ Vô Tiện thoáng có một tia thất vọng lướt qua trong lòng, lơ đãng nhíu mày.
Lúc bọn hắn mới từ Vận Mộng trốn ra, Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng giống nhau, trong lòng chỉ nghĩ đến báo thù.
Tràn ngập trong phổi hắn là bầu nhiệt huyết, trong đầu chỉ toàn là muốn liều mạng với Ôn Triều.
Sau đó nhìn thấy Giang Trừng suy sụp, điều hắn muốn không phải là mù quáng rút kiếm ra khỏi vỏ như thế nữa.
Hắn không chỉ muốn báo thù, mà còn muốn báo thù thành công.
Bọn hắn nỗ lực thế này, chỉ có thành công, mới có ý nghĩa, nếu không bọn hắn chết trên đường, vậy thì chẳng khác gì ngày đó chết ở Liên Hoa Ổ.
Nếu như phải một đi không trở lại, thì cứ một đi không trở lại, nhưng thề quyết tâm cá chết lưới rách cùng với Ôn cẩu.
Chỉ cần có thể nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Ôn Triều khi tắt thở, thì bắt hắn trả cái giá nào cũng được.
Con chim nhỏ màu vàng trên xà nhà nhảy lên vài cái, kêu mấy tiếng, rồi vỗ cánh bay đi.
Chỉ còn mỗi câu nói "Ở lại đi" của Lam Vong Cơ lại vang lên bên tai Nguỵ Vô Tiện.
Hắn và Giang Trừng ở lại, là một quyết định lý trí, càng là quyết định sáng suốt, dưới tình huống lúc đó.
Nhưng không hiểu tại sao, câu nói kia sau này vẫn luôn vang lên bên tai hắn, như thể là một kiểu vỗ về khuyên nhủ, thế mà cứ chậm rãi đi vào trong lòng hắn.
Dần dần, Nguỵ Vô Tiện không còn muốn một đi không trở lại nữa.
Giống như có điều gì đó, nảy mầm ở trong tim hắn...!kêu gọi hắn trở về, xứng đáng để hắn trở về, giống như lúc trước khiến cho hắn cảm thấy mình nên ở lại vậy.
Mỗi lúc thế này, Nguỵ Vô Tiện nhắm mắt lại, đều có thể nhìn thấy đôi mắt nhạt màu dưới lòng bàn tay mình.
Hắn không biết Lam Vong Cơ có phải cho hắn uống thuốc gì hay không, chứ nếu như Lam Vong Cơ ở trước mặt hắn chân thành khuyên nhủ rằng không thể liều mạng báo thù vân vân, hắn có thể sẽ khịt mũi coi thường.
Nhưng những điều này không quan trọng, câu nói kia đã nở hoa trên đầu trái tim hắn, để hắn ngẫm ra được cái gọi là lo được lo mất, mặt ủ mày chau gì đó, từ tương lai không chắc chắn trước mắt.
Nguỵ Vô Tiện không quen cái kiểu đi trên con đường thế này, không nhịn được phải quay đầu lại xem chính mình, nhưng rốt cuộc lại không biết thứ gì chọc cho mình mâu thuẫn như vậy, không kềm được lại bực bội lên.
Nguỵ Vô Tiện hung hăng thở dài, đứng lên khỏi chỗ ngồi ngay trước lan can, rảo bước về phía đình viện.
Lúc hắn tra thanh kiếm hàng chợ vào vỏ gỗ chỉ nghe vang lên tiếng lanh canh lanh canh, giống như một phế vật bưng mủ mang đôi giày không vừa chân, chẳng có chút thể diện mà kêu gào loạn cả lên.
Nguỵ Vô Tiện rút kiếm ra khỏi vỏ, vẽ một đường kiếm, ước lượng thanh kiếm này trong tay thấy trọng lượng không đồng đều, đối với việc quen sử dụng linh kiếm thượng phẩm của hắn mà nói, thứ này có hay không có quả thực chẳng khác gì nhau, càng có vẻ gây cản trở hơn.
Nguỵ Vô Tiện miễn cưỡng vận chuyển linh lực, sợ rằng linh lực không phù hợp sẽ bẻ gãy nó, luồng linh lực đó làm cho thanh kiếm hàng chợ kêu răng rắc một hồi, xiêu xiêu vẹo vẹo rồi cuối cùng thẳng tắp, đầu ngón tay Nguỵ Vô Tiện vừa động, niệm một cái liền xuất kiếm, mũi kiếm hàng chợ đâm về phía trước một nhát, vẫn trúng vào người rơm, nhưng vết đâm toang hoác không đẹp một chút nào, Nguỵ Vô Tiện giả vờ như không nhìn thấy, triệu thanh kiếm trở về tay mình một lần nữa.
Lúc này hắn vung kiếm quét ngang, bởi vì trọng lượng thanh kiếm này không đều, luồng kiếm phong sẽ luôn bị chệch, Nguỵ Vô Tiện đang làm quen với khuyết điểm của nó, như vậy mới có thể khiến thanh kiếm này đi đến đúng nơi mà Nguỵ Vô Tiện muốn nó đến.
Nhưng đại chiến sắp tới rồi, Nguỵ Vô Tiện lại tâm phiền ý loạn, giờ phút này một chút kiên nhẫn cũng không có.
Luồng linh lực màu đỏ cuốn lên những cọng cỏ khô trên mặt đất, bay xéo xéo về phía trước, sượt qua cổ của người rơm, cắt đứt một nửa, đầu của người rơm nghiêng về bên phải, treo lủng lẳng ngay cổ.
Mi tâm Nguỵ Vô Tiện nhíu lại, xoay người xuất kiếm lần nữa, thân kiếm ở bên cạnh hắn phát ra lần lượt từng tiếng gió rít, linh lực trên thân kiếm càng lúc càng nhiều, thân kiếm rung lên, nhưng Nguỵ Vô Tiện cũng không dừng lại, giống như thuần tuý là phát tiết, chiêu sau lại càng tàn nhẫn hơn chiêu trước.
Bên trong sân bị tiếng gió vun vút của kiếm khí quét qua, rốt cuộc "rắc" một tiếng, thân kiếm gãy ngang, Nguỵ Vô Tiện mất nửa lực đạo, không thể không lùi bước, nửa trước bị gãy của thân kiếm xoay vù vù văng ra ngoài, Nguỵ Vô Tiện dùng nửa thanh kiếm còn lại chống xuống thở hổn hển, còn chưa phục hồi tinh thần, bỗng nhiên nghe thấy tiếng huyền cầm trầm thấp, ngay sau đó tiếng "phập" của một âm thanh bị chặn lại.
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy Lam Vong Cơ đứng ở hành lang, chân mày hơi cau, đàn ở trên tay, nửa thanh kiếm đó ghim vào cây cột gần ngay phía trước y, vị trí vừa đúng ngay tầm nhìn của y.
Nguỵ Vô Tiện vội vàng đứng lên, nói, "Lam Trạm! Không bị thương chứ? Ta thề...!Ta không phải muốn mưu sát ngươi!"
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, lắc lắc đầu.
Nguỵ Vô Tiện thở nhẹ nhõm một hơi, nhìn xuống thanh kiếm hàng chợ kia trong tay, muốn nổi giận nhưng rồi lại không nổi giận.
Hắn thở dài một cái, một bước đi một bước chạy đi về phía Lam Vong Cơ, không đợi hắn mở miệng, Lam Vong Cơ đã đưa cho hắn một phong thư.
"Đây là cái gì?" Nguỵ Vô Tiện khó hiểu hỏi.
"Mở ra xem" Lam Vong Cơ nói với hắn.
Tuy rằng niêm phong đã mở, nhưng Nguỵ Vô Tiện nhận ra trên phong thư ghi tên Lam Hi Thần, không biết có thể mạo phạm hay không, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, thấy biểu tình của đối phương hoàn toàn tự nhiên, vì thế rút lá thư ra, khẽ run run bắt đầu đọc lá thư.
Đọc một hồi, Nguỵ Vô Tiện trợn tròn hai mắt nhìn.
Nhiếp Minh Quyết chém đầu Ôn Húc, con trai trưởng của Ôn Nhược Hàn, tại chiến trường Hà Giản, cắm cọc trước chiến trường, để thị uy với Ôn Nhược Hàn.
Tay Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng run lên, hắn đột nhiên ngẩng đầu, chỉ biết một niềm vui sướng mãnh liệt dâng lên trong lòng hắn, giờ phút này tất cả đều dồn vào ánh mắt hắn nhìn Lam Vong Cơ.
Ôn Húc bị chém, quân tâm Ôn thị dao động, quân tâm phe ta hừng hực, liên minh vì Xạ Nhật Chi Chinh của bốn gia tộc nổi danh, mang lại cho bọn họ vô số lợi ích.
Nhưng những thứ này Nguỵ Vô Tiện đều tạm thời ném ra sau đầu, bởi vì điều quan trọng nhất ---
"Lam Trạm, thù của phụ thân người, đã được báo!"
Hắn gần như là buột miệng thốt ra.
Ánh mắt Lam Vong Cơ loé lên một chút, dường như theo bản năng mà rũ mắt xuống, tim Nguỵ Vô Tiện vẫn còn đập thình thịch, lát sau, hắn chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Lam Vong Cơ thêm một tia xáo trộn, trầm giọng nói với hắn, "Ừm"
Đôi mắt Nguỵ Vô Tiện cay xè ửng đỏ, hắn không cần đoán cũng biết hốc mắt mình hiện giờ đã ngân ngấn nước, nhưng Nguỵ Vô Tiện hơi mỉm cười và bật khóc, vui mừng đến mức chân tay luống cuống, quay người nhìn về phía đình viện hít thở sâu một hồi, hận không thể hét to một tiếng 'Ông trời có mắt', hắn xoay người lại, đột nhiên kéo Lam Vong Cơ qua ôm, hoàn toàn giống như huynh đệ mà vỗ vào lưng Lam Vong Cơ một cái, rồi lui lại, xếp lá thư kia bỏ lại vào phong thư, vừa nói "Thật tốt quá" vừa nhét lá thư đó vào trở lại lòng ngực Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ ngước mắt lên, mím môi, nói với hắn, "Bây giờ Giang Hoài đã ổn".
Nguỵ Vô Tiện nhịn không được gật đầu, hắn và Giang Trừng chính là chờ đợi thời khắc này, Nhiếp Minh Quyết đoạt lại được Hà Giản, điều này có nghĩa, rốt cuộc bọn hắn đã có thể bắt đầu ra tay giành lại Vân Mộng.
Nguỵ Vô Tiện quên mất mình đang cầm theo thanh kiếm gãy, từ tay phải đổi sang tay trái, lúc này dùng tay phải vỗ vỗ vai Lam Vong Cơ, cười nói với y, "Lam Trạm, xin lỗi không tiếp chuyện được nữa, ta đi tìm Giang Trừng..."
Lam Vong Cơ để ý đến động tác hắn làm với thanh kiếm gãy, vừa định mở miệng, Nguỵ Vô Tiện đã chạy mất tăm.
Nguỵ Vô Tiện tìm thấy Giang Trừng ở giáo trường, nói ra tin tức ở Hà Giản cho hắn nghe.
Giang Trừng cười lạnh một tiếng, Tử điện vù vù quất trong không khí, tiếng dòng điện tí tách vang lên đốt trụi mấy người rơm.
Mọi người ban đầu còn hơi bị Giang Trừng doạ sợ, nhưng ngay sau đó nội dung tin tức Hà Giản lan truyền xuống toàn bộ giáo trường, thần sắc bi thảm lặng lẽ trong nhiều ngày qua của người Lam gia biến thành một tia hân hoan, tuy gia huấn Lam thị không cho phép được cười mỉa mai tuỳ ý, nhưng tin tức này vẫn khiến ai nấy trong Lam gia cũng đều cong khoé miệng lên.
Nghĩ rằng Ốn Húc chết, sẽ không có quá nhiều người khóc thương cho hắn.
Giang Trừng gấp không chờ nổi trở về thu dọn hành lý xuất phát, Nguỵ Vô Tiện nhìn bóng dáng chạy đi của Giang Trừng, xách theo thanh kiếm gãy quay đầu đi về, đến khi hắn trở lại chỗ đình viện hồi nãy luyện kiếm, Lam Vong Cơ đã không còn ở đó.
Ngay cả nửa đoạn kiếm gãy ghim vào cây cột kia cũng không thấy đâu nữa.
.
||||| Truyện đề cử: Mỗi Ngày Đều Bị Anh Rể Thao |||||
Nguỵ Vô Tiện cúi đầu nhìn thanh kiếm gãy trong tay mình, trầm ngâm một thoáng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...