"Hừ! Ta có cái gì mà không dám!" Giang Vãn Ngâm kiêu căng quất ngang Tử Điện ở sôn môn, đánh một đám người lùi lại.
Hắn ngẩng đầu, cao ngạo bước vào nghiệm tâm trận.
Bên trong sơn môn, Ngụy Vô Tiện bình thản nhìn Giang Vãn Ngâm phát điên tong trận.
Lam Vong Cơ liếc một cái, liền quay đầu cẩn thận quan sát vẻ mặt Ngụy Vô Tiện.
"Ngươi mặc kệ hắn sao?"
Ngụy Vô Tiện vừa tiếc hận, lại cảm khái nói: "Có cái gì để quản.
Ta cũng không phải cha mẹ hắn, có thể quản cả đời hắn sao? Đường là chính hắn đi.
Nghiệt cũng là chính hắn tạo."
"Kim Lăng thì sao? Cũng không quản?" "Ta biết nó ở đâu, nhưng mà hiện tại nó sống tốt lắm, có cha mẹ yêu thương, không lo cơm áo, rời xa tranh chấp.
Cha mẹ ruột của nó ở dưới suối vàng có biết có lẽ cũng sẽ vui mừng."
Thấy Giang Vãn Ngâm điên cuồng moi kim đan từ trong bụng ra, Ngụy Vô Tiện lanh tay lẹ mắt bấm một cái pháp quyết hút kim đan còn dính máu từ trong trận vào tay.
Cẩn thận lau sạch vết máu, bỏ kim đan vào trong pháp khí phong linh, Ngụy Vô Tiện rốt cuộc mới cong khóe miệng: "Lam Trạm, ta gần đây có cái ý tưởng."
"Cái gì?" "Hồn phách và máu thịt của Ôn Ninh đều ở đây.
Ta một mực nghiên cứu trận hiến linh lúc trước dùng để đắp nặn lại thân thể cho ta, muốn thay đổi nó một tí.
Bỏ đi thân thể cũ, làm lại một cái thân thể mới cho Ôn Ninh cũng không khó.
Bây giờ còn có quả kim đan này, ta càng có phần nắm chắc rồi."
"Có ảnh hưởng xấu tới ngươi?" "Không có, không có.
Ta có ngươi và Tiếu Tiếu, sao có thể làm chuyện điên rồ.
Hơn nữa, nếu thực có cái gì, Ôn Tình cũng sẽ không đồng ý."
Mấy tháng sau, Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện rót máu vào trong trận qua một khắc (15 phút) còn chưa dừng lại, đen cả cái mặt.
Đây là cái Ngụy Anh nói là không trở ngại? Hắn kéo Ngụy Vô Tiện ra, cắt chính cổ tay mình thay vào.
Lam Vong Cơ hung hăng trừng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện một cái.
Lam Vong Cơ hiến máu thêm một khắc nữa, trận pháp mới dừng hút máu.
Hồn phách của Ôn Ninh chui vào trong trận.
Thân thể nguyên bản tan vỡ.
Một cái kén ánh sáng hình thành trong trận.
Kén sáng cũng giống như lúc Ngụy Vô Tiện sống lại vậy.
Nhưng mà trận pháp cho Ôn Ninh xảy ra chút sai lầm, không đắp lại nguyên thân thứ hai cho Ôn Ninh.
Ba tháng sau, kén sáng tan đi trong trận, thứ nằm trong trận là một đứa bé cái gì cũng không nhớ.
Cho đến lúc tiếng trẻ con òa khóc vang lên, Ngụy Vô Tiện mới giật mình phản ứng: "Lam Trạm, trận này dùng máu của hai người chúng ta.
Thân thể của Ôn Ninh dung nhập huyết mạch của chúng ta.
Nói cách khác, ta hình như...!lại sinh một đứa nữa rồi." "......"
Không lâu về sau, tiên môn bách gia đều biết được một cái chuyện thật đáng sợ.
Hàm Quang Quân và Ngụy Vô Tiện từ hai năm trước đã thành hôn.
Hai người thành thân được một năm đã có con cả là Lam Hằng.
Hai năm sau đó lại thêm một đứa bé trai nữa, gọi là Ngụy Ninh.
Không thể không nói, Di Lăng Lão Tổ này đúng là thần thông quảng đại.
Chưa nói tới chuyện bị bách quỷ cắn ngược, xé xác thành bột mịn, qua vài năm sống lại,còn có thể biến thành nữ nhân vì Hàm Quang Quân sinh con, sinh cái.
Không thể không làm người ta vạn phần bội phục.
Vì thế trong dân gian có không ít người lập trường sinh bài cho Ngụy Vô Tiện, thắp sáng hương khói sáng đêm chỉ vì cầu con.
Ngụy Vô Tiện biết đến chính mình trở thành "Tống Tử Nương Nương" (*) được người thăm viếng, thật sự là dở khóc dở cười.
(*: Nương Nương Ban Con)
Được người ta vô duyên vô cớ quỳ lạy, Ngụy Vô Tiện cũng băn khoăn, bắt đầu tham khảo tư liệu trong không gian, dốc lòng nghiên cứu một phen.
Sau đó thật sự làm ra một cái phù dễ dựng (phù giúp dễ mang thai).
Phụ nữ đeo phù thời gian dài có thể dễ dàng thụ thai.
Phù còn có thể chậm chạp chữa trị thân thể cho người đeo phù.
Sau chuyện này, người quỳ lạy y càng nhiều.
Ngụy Vô Tiện biến khéo thành vụng.
Cái danh hiệu "Tống Tử Nương Nương" này tháo không xuống được nữa rồi.
Toàn bộ tiên môn bách gia đều nghĩ sau khi thành lập tông môn, Ngụy Vô Tiện sẽ có động tác lớn, lại không nghĩ tới sau khi tông môn đi vào quỹ đạo rồi liền được giao cho Nhiếp Hoài Tang trông nom.
Còn Ngụy Vô Tiện lại một lòng nhào vào Loạn Táng Cương nghiên cứu quỷ đạo, cùng Hàm Quang Quân dẫn đệ tử đi độ hóa tẩu thi, oan hồn.
Chuyện đầu tiên Ngụy Vô Tiện làm ở Loạn Táng Cương là vớt tộc nhân của Ôn Thị từ dưới hồ máu lên, đưa bọn họ vào vãng sinh.
Nghiên cứu oán khí cũng không dừng lại.
Ngụy Vô Tiện dùng trận pháp tinh lọc tạp chất trong oán khí, chiết xuất ra năng lượng âm tính tinh thuần, có thể đồng thời hấp thu cùng linh khí, sáng chế công pháp mới gọi là Âm Dương Quyết.
Đệ tử tu tập quỷ đạo của Thiên Huyễn Tông đều tu tập Âm Dương Quyết.
Cửa nhập môn của Âm Dương Quyết cực thấp, không giới hạn tư chất, chỉ cần tâm tính qua cửa là có thể tu luyện.
Người đến tu luyện Âm Dương Quyết càng nhiều.
Oán khí trên Loạn Táng Cương bị tiêu hao phần lớn.
Ngụy Vô Tiện cũng công bố, Loạn Táng Cương là y giải quyết, cho nên khối đất này chính là của y.
Tiên môn bách gia đều âm thầm chê cười Ngụy Vô Tiện.
Cật lực không thu được cái gì.
Loạn Táng Cương cho dù được thanh tẩy cũng là chỗ cằn cỗi.
Ai thèm để ý? Ăn no căng mới đi tranh chấp với y.
Hai năm sau, tai họa trên Loạn Táng Cương bị tẩy sạch.
Hàm Quang Quân ở trên Loạn Táng Cương phá đan thành anh, độ lôi kiếp.
Lôi kiếp của Hàm Quang Quân dường như kích động cái tín hiệu gì.
Một tháng sau, Xích Phong Tôn cũng độ hóa anh kiếp ở Loạn Táng Cương.
Hai tháng sau tới phiên Trạch Vu Quân độ kiếp.
Mà Ngụy Vô Tiện được cả cái tiên môn nhìn chằm chằm từ lúc sinh con cả đã tu thành Nguyên Anh.
Hơn nữa làm cho người ta ghen tị là y còn không có lôi kiếp.
Đệ tử Thiên Huyễn Tông nghênh đón gió lớn độ kiếp.
Nhưng mà bọn họ độ là kim đan kiếp.
Loạn Táng Cương thật nhanh biến hóa thành thánh địa độ kiếp.
Lôi kiếp qua đi, oán khí trên Loạn Táng Cương bị tẩy đi không còn cái gì.
Linh khí càng ngày càng nhiều, khiến cho Loạn Táng Cương lần nữa biến thành một tòa tiên sơn phúc địa.
Không riêng đệ tử Thiên Huyễn Tông độ kiếp.
Tu sĩ bên ngoài tiên môn bách gia cũng bắt đầu độ kim đan kiếp.
Lúc này đây, lời nói tu tiên ách tu đức liền ra hiệu quả.
Nhiếp Gia, Lam Gia làm việc thanh chính, cơ bản là không có thương vong.
Đại đa số mọi người thuận lợi qua cửa.
Kim đan được thiên đạo tán thành, chân chính bước vào cánh cửa tu tiên.
Mà các gia tộc khác làm việc kiêu căng, ngạo mạn liền không tốt như vậy.
Tỷ như Diêu Gia, Dịch Gia.
Tông chủ đều bị thiên lôi đánh thành tro bụi.
Tu sĩ nội môn cũng mười không còn một.
Còn sống cũng trở thành phế nhân, kim đan tiêu tán, không thể tu tiên được nữa.
Đến tận đây về sau, bầu không khí trong tiên môn thay đổi.
Tu sĩ nhập môn trước hết biết đến chính là tu tiên trước tu tâm, tu đức.
Các linh tỷ tỷ đi theo Ngụy Vô Tiện cũng được Ngụy Vô Tiện trợ giúp, được công đức bổ sung hồn lực, thuận lợi chuyển kiếp khác.
Ôn Tình không yên lòng đệ đệ, vẫn thủ bên cạnh Ngụy Ninh, cho đến khi hắn lớn lên, cưới vợ sinh con, mới cuối cùng đầu thai thành con gái của Ngụy Ninh.
Bởi vì chúng linh tỷ tỷ đều là ân nhân của Ngụy Vô Tiện, y đặc biệc chú ý bọn họ.
Từng cái tỷ tỷ đầu thai thế nào cũng được Ngụy Vô Tiện tiêu công phu lớn tìm ra.
Nếu là con dân chúng phàm dân liền thu làm đệ tử.
Nếu là gia tộc tu tiên liền kết quan hệ tốt.
Có thể thu làm đồ đệ liền tận lực thu vào.
Cho nên đồ đệ của Di Lăng Lão Tổ phần đông là nữ.
Mỗi người xuất sắc, ưu tú.
Mấy năm đó nguyên cái bảng tiên tử, đồ đệ của Ngụy Vô Tiện chiếm hết phân nửa.
Đệ tử nữ nhiều, cho nên thị phi cũng nhiều.
Người cầu thú không ít.
Mà làm cho Ngụy Vô Tiện tức giận chính là hai huynh đệ Nhiếp Gia một đám trâu già gặm cỏ non.
Nhã Nhi đã nhìn trúng Nhiếp Hoài Tang rồi.
Còn Yêu Yêu thì nhất quyết không gả cho ai ngoài Nhiếp Minh Quyết.
Còn có Lam Hi Thần, vậy mà không một tiếng động bắt cóc Ánh Tuyết.
Ngụy Vô Tiện tức tới giơ chân.
Đám trâu già kia, già mà không đứng đắn! Mỗi ngày theo dõi một đống cỏ non nhà y! Không bằng cầm thú a!!
Có một đoạn thời gian, ánh mắt Ngụy Vô Tiện nhìn thúc phụ Lam Khải Nhân đều là đề phòng.
Lam Khải Nhân: cám ơn, ta lớn tuổi rồi, không muốn thành thân!
Con cả nhà mình cưới Hồng Y.
Tiểu Ninh Nhi cưới Lưu Thương.
Đồ nhi khác căn bản đều có quy túc của chính mình.
Nhưng mà căn bản là không rời xa Ngụy Vô Tiện.
Nửa đời trước, Ngụy Vô Tiện sống quá đau khổ.
Một đời này, mỗi một ngày Ngụy Vô Tiện đều thật hạnh phúc.
Thân nhân rời y đi đều cuối cùng trở về bên cạnh y.
Trăm năm sau, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ phi thăng.
Hạnh phúc của bọn họ còn tiếp tục.
Con đường bọn họ đi càng thêm rộng lớn.
Sao trời biển rộng, nắm tay cùng đi, không rời không bỏ!
Hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...