Edit: Nynuvola
Điều đáng tiếc là cũng giống như những câu hỏi không thể giải được trong sách bài tập của Hoa Hành, dù cậu có tự lừa mình dối người đi chăng nữa, thì ấn tượng kia sẽ chỉ càng thêm sâu sắc sống động hơn trong tâm trí, thậm chí thỉnh thoảng sẽ bật ra để nhắc nhở cậu: Còn một đề vẫn chưa giải xong!
Thúc Thần cũng tương tự, người đã bị Thúc Thần đánh giá tiêu chí loại bỏ trong đầu hắn - Mã Văn Hạm, kể từ lần gặp mặt ngày đó, vào những khoảng thời gian và địa điểm khác, cô nàng không ngừng xuất hiện trước mắt hắn.
Thúc Thần vốn còn lo lắng liệu có phải cô nhận ra gì không, nhưng ánh mắt của Mã Văn Hạm thật sự quá bình thản, hắn quan sát vài lần, phát hiện cô hẳn là lấy thân phận bạn bè của Hoa Hành, muốn xem xét và xác nhận mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng hắn và Hoa Hành được tính là quan hệ gì chứ?
Ban đầu đối mặt với ánh nhìn của Mã Văn Hạm, Thúc Thần chỉ bực bội cảnh giác, nhưng về sau phát hiện cô nàng không có ác ý, thản nhiên xem xét thẳng thắng và chất vấn trong im lặng, hắn không khỏi sinh ra một tia bối rối mờ mịt.
Rõ ràng giữa hai người bọn họ chỉ là giao dịch theo nhu cầu, nhưng Thúc Thần cũng không phải kẻ mặc quần lên liền bỏ mặc người ở đấy không quan tâm, chuyện hắn chăm sóc cho Hoa Hành là đương nhiên......!
"Thúc Thần?" Hoa Hành nghiêng đầu hỏi, "Đang nghĩ cái gì thế?"
Gương mặt cậu tựa như đóa ngọc lan bên ngoài cửa sổ, tinh khiết lại xinh đẹp, rất dễ khiến hắn nhớ đến phần xúc cảm mềm mại khi hôn lên.
Đôi mắt kia đã từng lạnh nhạt lúc này bỗng thoang thoáng ý cười, chuyên tâm nhìn hắn.
Thúc Thần nhịn xuống khát khao xoa nắn gương mặt ấy: "Không có gì."
Chờ Hoa Hành quay đi, Thúc Thần bắt đầu dán mắt xuống hoa văn trên chiến bàn đã trải qua nhiều thế hệ học sinh, tâm tình còn rối tung lộn xộn hơn cả chúng.
Hắn nghĩ, ánh mắt của hắn hiện tại cũng không khác là bao so với cậu.
Chờ tới giờ cơm trưa, Thúc Thần không nhìn Hoa Hành nữa, cùng bọn Triệu Minh rời đi.
Lúc ở cửa hàng tiện lợi, lần đầu tiên Hoa Hành chấp nhận việc Thúc Thần chi tiền mua đồ ăn, hắn chăm chú ngắm cậu ăn mà hai má căng phồng, đáy lòng chợt xuất hiện một loại cảm giác thỏa mãn vô cùng.
Giống như trước cửa nhà có một con mèo con xinh xắn nhưng cực kỳ cảnh giác, mặc dù bản thân đã vì nó mà dừng chân tại đây nhiều ngày, nó vẫn cứ không ngừng quan sát hắn, đánh giá hắn, không cho hắn đến gần nó.
Chỉ sợ người mới tiến lên một bước, nó lập tức co giò chạy thật nhanh, nhưng mèo con cũng không muốn tránh hắn thật sự, nó lặng lẽ trốn nơi khúc cua, thò cái đầu nhỏ đáng yêu và đôi mắt to lúng liếng sáng ngời nhìn hắn.
Giờ cuối cùng mèo con cũng chịu để hắn cho ăn —— Thúc Thần đại khái cảm thấy nên thở phào nhẹ nhõm, tâm tình khoan khoái.
Vấn đề được giảm bớt, nhưng chưa hoàn toàn giải quyết triệt để.
Mèo con chịu ăn đồ của hắn, hắn muốn đến gần nó hơn một chút, nó lại không đồng ý thêm bất cứ yêu cầu nào khác.
Hoa Hành vẫn từ chối những lúc Thúc Thần muốn lo toan cuộc sống cho cậu, bao gồm nhưng không giới hạn mua thức ăn, mua đồ lặt vặt......!.
Truyện Võng Du
Vì sao chứ?
Hoa Hành nhận đồ ăn hắn mua, vì quan hệ của hai bọn họ.
Hoa Hành từ chối đồ ăn của hắn, cũng vì quan hệ của bọn họ
Vậy nên rốt cuộc quan hệ giữa họ là......!
"Thúc Thần!" Triệu Minh đỡ lấy hắn.
Thúc Thần tâm phiền ý loạn thiếu chút nữa dẫm chân vào bồn hoa vừa tưới nước xong.
Mấy nam sinh đều nghiêng đầu liếc hắn, Thúc Thần nhìn bùn đất nhão nước trước mặt, hơi đau đầu nhắm mắt, nói: "Là tôi không thấy đường, đi thôi."
Triệu Minh gãi tai, cố gắng gợi chủ đề mới để xua đi bầy không khí lúng túng kì lạ này.
Một lát sau, tất cả mọi người cùng rớt cằm đồng thanh: "Cái gì?"
"Cái gì?"
Tiền Giai kinh ngạc không thôi.
"Chúng ta học ba năm trung học! Ba năm đó! Còn có thể học nhạc hả?"
"Triệu Minh nói."
Tiền Giai ngoắc ngoắc Triệu Minh tới đây: "Thật hay giả?"
Thúc Thần ngồi xuống uống nước, nhạy bén phát hiện người bên cạnh tuy thờ ơ ra mặt nhưng lỗ tai đã giật giật.
"Thật mà." Triệu Minh cười nói, "Lão Hà còn gọi tôi với mấy học sinh nam lớp khác đi quét dọn phòng học nhạc đấy!"
Có người khoa trương hú lên: "Nhất Trung có phòng nhạc? Cười chết mất, tôi học hơn hai năm ở đây, đến lúc sắp tối nghiệp mới lòi ra."
Lại có người xì xào bàn tán, đây là chính sách cải cách mới để đảm bảo cho sức khỏe và tinh thần học sinh cấp ba.
Tóm lại, không cần biết lý do là gì, sau khi lão Hà đưa ra thông báo cuối cùng rằng sẽ mở thêm một tiết âm nhạc mỗi tuần, cả lớp đều tràn ngập vui vẻ hào hứng.
Thúc Thần không bận tâm dựa lưng vào ghế, thấy cây bút mà Hoa Hành cầm đã lâu không hề nhúc nhích.
Nhìn cậu rõ ràng rất xúc động nhưng vẫn phải cố tỏ vẻ bình tĩnh, hắn trộm nghĩ: Thật đáng yêu.
Trong sự mong chờ của mọi người, cả lớp xếp hàng dài tạo thành một đội quân hùng hậu, đi về hướng phòng học nhạc huyền bí.
Tòa nhà yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của bọn họ.
Triệu Minh khoa tay múa chân: "Trông bọn mình cứ như người chơi đang thám hiểm bản đồ mới ấy, không rõ giáo viên âm nhạc là ai, NPC nào, cũng chẳng biết phần thưởng gì sẽ rơi xuống, aizz!" Cậu ta kích động va đầu vào tường, đám đông khán giả không khỏi cười vang, Hoa Hành bất giác nở nụ cười theo, khóe miệng hơi nhếch lên một độ cong.
Cười xong mới phát hiện Thúc Thần đang nhìn cậu không chớp mắt.
Hoa Hành thoáng nhớ lại câu "Cậu cười rộ lên rất đẹp" kia của hắn, ngượng nghịu quay đầu sang chỗ khác tránh tầm mắt Thúc Thần, còn bịt tai trộm chuông xông lên trước hai bước.
Thúc Thần chậm rì rì đi sát sau cậu.
Phòng học hình quạt, ngồi trước cây đàn piano là một cô giáo chuyên dạy những bài học về thể chất, đặt thêm mấy cái ghế dựa xếp thành hình quạt xung quanh cây đàn.
Hoa Hành nhìn bốn phía, lựa chọn chỗ ngồi ở góc khuất hàng cuối cùng.
Còn chưa kịp ngồi xuống, cậu đã nghe thấy tiếng cọt kẹt của ghế nhựa bên cạnh, ngẩng đầu lên vừa vặn bắt gặp Thúc Thần không coi ai ra gì ngồi ngay cạnh cậu.
Hoa Hành có chút chột dạ, liếc mắt nhìn gáy bạn bè phía trước mặt: "Cậu qua đây ngồi làm gì?!"
Thúc Thần ung dung cười đáp: "Tôi không phải bạn cùng bàn của cậu sao? Không ngồi cạnh cậu thì còn ngồi đâu nữa?"
Hoa Hành cạn lời nhìn sang bạn học đang tụm năm tụm ba đùa giỡn, trong mắt viết rõ mấy chữ: Làm gì có ai dựa theo vị trí ngồi trong lớp ở đây.
Thúc Thần cũng ghé sát, hỏi: "Vậy tại sao cậu chọn chỗ này?"
Hoa Hành không thèm để ý tới hắn.
Cô giáo có giọng hát cực kỳ cao vút trong trẻo, khi ngân lên những nốt cao, thiếu điều thổi bay cả trần nhà.
Cô nói: "Đáng lý cô sẽ giảng cho các em một chút về kiến thức nhạc lý, nhưng cô nghĩ các em học tập thôi cũng đã rất mệt rồi."
Cả lớp dựng đứng lỗ tai.
Cô giáo cười, giơ tay tắt đèn, bật máy chiếu lên: "Cho nên chiếu cho mấy đứa xem vài thứ thú vị."
Mọi người: "Vạn tuế!"
Hoa Hành lúc này mới phát hiện, bức rèm trong phòng học nhạc rất dày, khi kéo kín có thể che lấp hầu hết ánh sáng.
Sau khi đèn tắt, trong phòng là một mảnh tối tăm.
Cô giáo mở vở nhạc kịch vô cùng nổi tiếng《CATS》, âm nhạc vừa ra chui vào mãng nhĩ, chỉ chốc lát sau đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cậu.
Hoa Hành chưa từng tiếp xúc với những thứ này, xem vô cùng nhập tâm, không để ý ánh mắt Thúc Thần vẫn luôn quẩn quanh trên người cậu.
Các diễn viên nhạc kịch trên sân khấu đều mặc quần áo lông nhung bó sát, phô bày đường cong cơ thể uyển chuyển và duyên dáng qua các cử động giơ tay nhấc chân, nhưng Thúc Thần chẳng mảy may nhìn đến.
Hoa Hành phá vỡ lớp vỏ ngoài mà hắn luôn che giấu, dục vọng không thể lấp đầy từ khe rãnh cũng từ đó bành trướng.
Ở trong ánh đèn mờ mịt, khát vọng của hắn điên cuồng sinh trưởng cùng tiếng nhạc.
Suy nghĩ của hắn chỉ toàn về eo của Hoa Hành, chân của Hoa Hành, ___của Hoa Hành.
Trải qua chuyện kia với cậu xong, hắn tựa hồ mở ra một cái hố sâu dục vọng.
Những ý tưởng bị kìm nén điên cuồng phun trào.
Hắn thậm chí cảm thấy cảnh tượng đó rất tuyệt vời —— Ở cuối đám đông, bức rèm dày nặng, lờ mờ không rõ ràng.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, nếu là trước đây hắn đã sớm vươn tay ra từ lâu rồi, không làm được cũng không sao, chạm vào cậu thôi đủ khiến hắn thỏa mãn.
Nhưng thấy Hoa Hành đang nghiêm túc xem, Thúc Thần lại không đành lòng phá vỡ sự si mê ấy.
Huống chi cảnh đẹp trước mắt càng có khả năng mê hoặc hắn: Mái tóc mềm mại của Hoa Hành, sống mũi thẳng, cằm nhỏ và yết hầu của cậu, mỗi một đường nét đều thu hút Thúc Thần.
Bất tri bất giác, từ sự tĩnh lặng này đã xoa dịu cơ thể bồn chồn của hắn, khiến Thúc Thần cũng chìm đắm vào bóng tối, lặng lẽ, lâu thật lâu, ngắm nghía sườn mặt cậu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...