Tuy Trịnh Thư Nam muốn tìm hiểu rốt cuộc Lạc An đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn hiểu ý mà không hỏi ra miệng, chỉ thở nhẹ một cái, hôn lên trán Lạc An, phát hiện cả người cậu cứng ngắc, có ý muốn trốn tránh anh.
Đây là phản xạ tự nhiên của Lạc An, tinh thần cậu căng thẳng, bên bờ vực sụp đổ, thâm tâm cậu muốn xin lỗi anh nhưng cậu không khống chế được phản ứng của bản thân.
“Tiểu An, em nói gì đó đi được không?” Thanh âm Trịnh Thư Nam cực kỳ dịu dàng, xen lẫn chút lo lắng, “Có cần anh xin nghỉ với giáo viên giúp em không?”
Lạc An vẫn ngây ngẩn không phản ứng lại.
Trịnh Thư Nam chỉ có thể đưa người về nhà, rồi lấy danh nghĩa anh họ xin nghỉ với thầy phụ trách giúp Lạc An.
Thầy giáo biết tin cả Đường Long Phi lẫn Lạc An đều không khoẻ, vô cùng quan tâm, đồng ý cho cậu nghỉ ngay.
Lạc An vẫn lạc trong thế giới của chính mình, không khóc, không cười, không nói, như một con búp bê bằng gỗ xinh đẹp.
Bàn tay Trịnh Thư Nam siết chặt đến mức trắng bệch, không có cách nào khác để trút bỏ nỗi lo này.
Tim anh đau đớn, tràn ngập lo lắng cho Lạc An.
Lúc Trịnh Thư Nam gõ cửa, Liễu Vân đang nướng bánh, Trịnh Thư Nam nói: “Dì ơi, Tiểu An mơ thấy ác mộng, từ khi tỉnh lại là trở thành thế này, em ấy không chịu nói cho con, nhất định muốn về nhà.”
Nụ cười trên mặt Liễu Vân cứng đờ, Trịnh Thư Nam thấy bà nhìn Lạc An một lúc rồi cất giọng run rẩy gọi: “Tiểu An?”
Lạc An không có phản ứng nào hết, con mắt cậu dại đi, hiện rõ cậu đã hoàn toàn đóng kín bản thân.
“Tiểu An!” Từng dòng nước mắt của Liễu Vân bắt đầu rơi lã chã, đau lòng ôm cậu vào lòng, nói lời xin lỗi Trịnh Thư Nam, “Thư Nam, con……”
Đôi tay buông hai bên của Trịnh Thư Nam từ từ nắm lại, khó khăn mở lời: “Dì, chiều con có việc, con đi trước đây ạ.”
“Được…..xin lỗi con.” Liễu Vân gục đầu xuống không nhìn Trịnh Thư Nam, ôm Lạc An quay về phòng của cậu.
Trịnh Thư Nam ngẩn ra một lúc mới đóng cửa rời đi.
Dường như trái tim anh đã bị khoét một lỗ sâu hoắm, kể cả khi anh rất kiên cường cũng bị loại đau đớn này làm cho nghẹn ngào.
Nhưng anh biết, Lạc An chắc chắn có bí mật nào đó đến bây giờ vẫn không thể nói cho anh, chứ không phải là cậu cố ý chê giấu, thế nên anh sẽ chờ.
Ở nhà họ Lạc.
“Tiểu An, con nhìn mẹ đi, nhìn mẹ đi.” Liễu Vân khóc lớn, “Con sao thế, Tiểu An, con muốn mẹ đau lòng chết hay sao.”
Thực ra Lạc An cũng không biết mình bị làm sao nữa, đã nhiều năm trôi qua, cậu đã cố gắng quên đi, cũng đã không còn mơ thấy nữa, nhưng hôm nay gặp Lâm Thanh Thiên khiến ác mộng năm đó lại quay về, khiến cậu nhận ra, quá khứ mà cậu đã chôn vùi, thực ra vẫn luôn còn đó, giống như căn bệnh ung thư, ghim sâu vào ký ức của cậu, chỉ đợi lúc cậu không kịp phòng bị sẽ xông ra nhai nuốt sinh mệnh cậu.
Cậu bị nhốt trong không gian của mình, đến kêu gào cũng không làm được.
Thực ra cậu rất muốn khóc, rất muốn an ủi mẹ, còn muốn nói lời xin lỗi Trịnh Thư Nam, nhưng cậu không cử động nổi, cứ như linh hồn này đã bị rút ra khỏi thân xác cậu, cơ thể cậu như một cái vỏ đã dần như mất đi sự sống.
Liễu Vân gọi điện cho Lạc Văn Xương.
Ông kinh ngạc, suýt nữa bẻ gãy bút.
Ông lập tức rời công ty, lái xe đến mời bác sĩ tư vấn tâm lý năm đó đã chữa cho Lạc An.
Buổi chiều Trịnh Thư Nam thực sự có việc phải làm, nhưng đầu óc anh mãi nghĩ về Lạc An, không thể tập trung làm việc khác, cũng may việc này không quan trọng lắm, nên anh vẫn đợi ở dưới nhà Lạc An, còn đến siêu thị tiện lợi mua một bao thuốc lá.
Thực ra anh hiếm khi hút thuốc, vì sức khoẻ của Lạc An và bản thân anh, nên mấy tháng nay anh không hút điếu nào.
Lúc Lạc Văn Xương trở về, anh đã hút đến điếu thứ tư rồi.
Lạc Văn Xương dẫn theo một người phụ nữ trung niên, trông bà có vẻ rất chăm chú vẻ ngoài, khí chất nổi bật hơn người.
Lạc Văn Xương thấy Trịnh Thư Nam, dường như hiểu ra điều gì đó, ông gọi anh: “Thư Nam, chuyện này đột ngột quá, bọn bác chưa nghĩ nên nói thế nào, con, hay con về đợi, đợi Tiểu An khoẻ lại rồi để nó quyết định có nói với con hay không?”
Trịnh Thư Nam lắc đầu: “Chú mau về đi ạ, con ở đây đợi là được rồi ạ, đi chỗ khác thì trái tim của con cũng ở đây mà thôi.”
Lạc Văn Xươn thở dài, lại xin lỗi anh thêm lần nữa.
Bác sĩ nữa kia là Tôn Tiểu Như, bác sĩ tâm lỹ năm đó của Lạc An, rất tài giỏi, năm đó cũng là bà đã kéo Lạc An ra khỏi thế giới khép kín đó.
Sau khi hỏi rõ mọi chuyện, bà bắt đầu chữa trị cho lạc An, chỉ có điều lần này, bà bắt Lạc Văn Xương và Liễu Vân đứng ngoài chờ.
Liễu Vân dựa vào cửa, cố thử nghe âm thanh bên trong, nhưng chỉ loáng thoáng nghe được vài từ, là lời nói của Lạc An.
Không lâu sau, Tôn Tiểu Như bước ra, nói với Lạc Văn Xương: “Tiểu An đã ngủ rồi, vì hôm nay đột nhiên đoạn ký ức đó dội về khiến thằng bé lại phát bệnh tự kỷ, không có gì nghiêm trọng, mà tôi phát hiện, thực ra thằng bé đã đỡ hơn hồi bé rất nhiều, có người ở bên nó sao? Nếu chuyện này xảy ra hồi trước, rất có khả năng thằng bé sẽ lại bị tự kỷ.
Nếu được, tôi hi vọng người đó có thể ở bên thằng bé để tiếp tục điều trị, dù sao chấn thương tâm lý của thằng bé năm đó chỉ mới khép lại, chứ không phải là đã khỏi hẳn.
Để tránh về sau lại phát sinh chuyện như ngày hôm này, tôi mong mọi người nên suy nghĩ thật kỹ.
Tôi sẽ kê cho thằng bé ít thuốc, anh Lạc, lát nữa anh đi lấy thuốc với tôi.”
“Cảm ơn bác sĩ Tôn.” Liễu Vân gật đầu, “Rất cảm ơn bác sĩ, chúng tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
“Được rồi, vậy tôi về trước đây, có chuyện cứ liên lạc với tôi.” Tôn Tiểu Như tạm biệt Liễu Vân.
Lạc Văn Xương ra tiễn Tôn Tiểu Như, Liễu Vân nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng Lạc An.
Cậu nằm trên giường, ngủ rất yên tĩnh, ánh mặt trời rọi qua ô cửa sổ phủ lên gương mặt cậu từng lớp lụa vàng.
Liễu Vân nhắm mắt cầu nguyện, mong cho con của bà về sau không phải chịu những khổ đau như này nữa, có thể thuận lợi sinh sống.
Lúc Lạc Văn Xương quay lại, dẫn theo cả Trịnh Thư Nam.
Trịnh Thư Nam thấy trong phòng khách không có Lạc An, lo lắng hỏi: “Dì, Lạc An đâu ạ?”
“Nó đã ngủ rồi.” Liễu Vân nói, “Ngại quá, hôm nay không tiếp đãi con tử tế.”
“Dì đừng khách sáo như thế, con là người yêu của Tiểu An, con cũng coi hai người là người nhà, giữa người nhà với nhau không cần nói tiếp đãi.”
Do vừa mới chịu nhiều kích thích nên trên mặt Liễu Vân nhuốm vẻ mệt mỏi: “Thư Nam, phiền con đợi ở phòng khách, đợi Tiểu An tỉnh lại, dì hỏi nó xong rồi con hắng đến thăm nó được không?”
“Được ạ, dì, con nghe theo sự sắp xếp của dì.”
“Ừ.”
Lạc Văn Xương dẫn Trịnh Thư Nam đến phòng khách, lúc đến chỗ ngoặt, Liễu Vân cuối cùng cũng không nhịn được phải nói một câu: “Thư Nam, Tiểu An nhà dì thật sự rất tốt, cho dù cho chuyện gì không tốt, dì cũng xin con, đừng bỏ rơi nó.”
Làm một người mẹ, luôn bất giác hạ mình vì hạnh phúc của con mình.
Trịnh Thư Nam không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết có liên quan đến chuyện ngày hôm nay, anh không chút do dự gật đầu: “Dì yên tâm, từ khi con và Tiểu An ở bên nhau thì chưa từng nghĩ đến việc rời xa nhau.”
“Được, con ngoan.” Liễu Vân lại muốn khóc, khó khăn lắm mới nén xuống được.
Lúc Lạc An tỉnh lại cảm thấy hơi lạnh, đã sang tháng chính, tiết trời dần dần mát mẻ, bình mình và chạng vạng luôn có gió thu ùa về, thổi bay cái nóng mà mặt trời lưu lại.
Cậu thử cử động, phát hiện có thể động đậy được rồi.
Dần dần cậu cũng nhớ lại những chuyện trước khi ngủ, biết bác sĩ Tôn đã đến tư vấn tâm lý cho cậu.
Cậu bước xuống giường, mở cửa phòng, thấy Liễu Vân và Lạc Văn Xương đang đợi trên sopha.
Họ thấy cậu đi ra, lập tức đứng hết lên.
“Tiểu An, con thấy thế nào rồi?” Liễu Vân dè dặt hỏi.
Lạc An thấy hơi có lỗi: “Con đã khoẻ hơn rồi ạ, xin lỗi bố mẹ, để bố mẹ lo lắng cho con rồi.”
“Sao có thể xa lạ với mẹ thế chứ.” Liễu Vân lắc đầu, nhấc tay xoa lên mái tóc mềm mại của Lạc An, “Thư Nam đang ở phòng khách, con có muốn gặp cậu ấy không?”
Lạc An sững sờ, nghi ngờ hỏi: “Anh ấy không hề rời đi?”
“Không đi.” Lạc Văn Xương đáp, “Lúc trước thì chờ mãi dưới nhà, sau thì bố dẫn lên, cậu ấy rất lo cho con, mà bác sĩ cũng nói lần này con không sao, là nhờ có Thư Nam ở đây.”
“Vâng, con biết ạ.” Lạc An cụp mắt xuống, vô thức cắn môi, “Bố mẹ để con nghĩ đã.”
“Được, không vội, tin rằng Thư Nam vẫn luôn đợi con.” Liễu Vân an ủi cậu, “Con ăn chút gì đã nhé, bác sĩ kê đơn cho con rồi.”
“Vâng.”
Lạc An ăn cơm ngay trong phòng ngủ, rồi uống thuốc, cơn đau nhức trong đầu cuối cùng cũng đỡ hơn.
Cậu biết chuyện này không giấu được Trịnh Thư Nam, sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, chỉ là cậu không ngờ lại nhanh đến vậy, thậm chí cậu còn chưa chuẩn bị tốt.
Thực ra trước đây, cậu cũng từng định thẳng thắn với anh, nhưng mỗi ý định đều bị phá vớ, không phải cậu lo sau khi biết chuyện Trịnh Thư Nam sẽ vì thế mà bỏ rơi mình, mà cậu không muốn để Trịnh Thư Nam biết cậu còn có quá khứ như vậy, cậu sợ anh sẽ lo lắng cho cậu, sẽ đau lòng vì cậu.
Nhưng chuyện đã đến bước này, cậu không nói, cũng không được.
Cậu muốn hoàn toàn chữa khỏi chấn thương tâm lý của mình.
Là dũng khí mà tình yêu đã ban cho cậu.
Lạc An ngẫm nghĩ xong, cuối cùng cũng gom đủ dũng khí, bước đến phòng khác có Trịnh Thư Nam.
“Thư Nam” Lạc An đứng ở cửa, nhỏ giọng gọi anh.
Trịnh Thư Nam vọt đến nhanh như tên bắn, ôm chầm cậu vào lòng, rồi nói trước khi Lạc An kịp mở lời: “Tiểu An, bất kể tiếp theo đây em muốn nói gì với anh, anh đều phải nói rõ với em, anh yêu em, từ sau khi anh yêu em, chỉ hận không thể đặt em trong trái tim anh, một bước không rời.
Cho dù là gì đi nữa, anh và em cùng nhau đối mặt, anh sẽ mạnh mẽ hơn, bảo vệ cuộc sống của chúng ta, anh cũng mong em sẽ kiên cường, thỉnh thoảng có thể bảo vệ anh.”
Lạc An ngoan ngoãn rúc trong lòng anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh: “Em biết, xin lỗi anh, để anh lo lắng rồi.”
“Không sao.”
Hai người ngồi trên giường, chưa từng buông tay.
Lạc An cúi gằm mặt nhìn sàn nhà, kể cho anh nghe chuyện quá khứ.
Sắc mặt Trịnh Thư Nam dần trở nênn tức giận, nắm đấm siết chặt: “Tên chó má!”
“Thư Nam.” Lạc An nắm chặt lấy bàn tay còn lại của anh, “Sau khi chúng ta ở bên nhau, thực ra em đã trường thành hơn rất nhiều, cũng không còn đau khổ vì chuyện quá khứ nữa, em tưởng em đã hoàn toàn khỏi hẳn, nào ngờ đâu, em vẫn nhát gan như thế.”
Lạc An nhắm hai mắt lại, nói tiếp: “Em vừa nhớ về chuyện quá khứ là tim lại hoảng hốt, không thở nổi, chỉ muốn tìm một chỗ khép kín, nhốt mình vào đó.
Em sợ phải nhớ lại, sợ bị người khác nhìn bằng ánh mắt phức tạp, anh không biết đâu, những ánh mắt đó như hàng ngàn lưỡi dao, từng cái, từng cái đâm vào người em.
Thế nên cả nhà em mới chuyển đến đây, chạy trốn quá khứ, không ngờ lại gặp lại người trong quá khứ ấy.”
Cảm xúc của Lạc An đã ổn định hơn nhiều, lúc cậu nói những chuyện này, tuy còn run rẩy nhưng đã không hề gục ngã hay tái phát bệnh, có lẽ, thật sự là nhờ có Trịnh Thư Nam ở bên.
“Cô gái đó, vẻ ngoài, rất giống người kia, quá giống.” Lạc An ngập ngừng, Trịnh Thư Nam ôm cậu vào lòng ngay lập tức.
“Tiểu An…..” Trịnh Thư Nam đau lòng đến tột cùng, hận không thể thay thế cậu chịu nỗi đau ấy.
Lạc An nắm lấy quần áo của Trịnh Thư Nam, ấm áp hơn rồi: “Không biết người kia đã ra khỏi tù chưa, lúc đó bố nhờ vả các mối quan hệ, phán rất nhiều năm.
Thư Nam, em rất sợ.”
“Không sợ, anh ở đây.” Trịnh Thư Nam hứa hẹn, “Anh sẽ luôn ở bên em.”
“Thư Nam, đừng rời xa em.”
“Anh không bao giờ rời xa em.”
Lạc An uống thuốc vào lại thấy buồn ngủ, bác sĩ nói đây là hiện tượng bình thường, nên cứ an tâm cho cậu ngủ.
Trịnh Thư Nam xin Lạc Văn Xương thông tin về người năm đó, định bụng đích thân điều tra một chút, người tên Lâm Thanh Thanh đó, anh thấy không phải là trùng hợp, cứ nên điều tra xem.
Lạc Văn Xương vỗ vào vai Trịnh Thư Nam: “Bác tưởng Trung Quốc rộng lớn như vậy, khả năng gặp lại rất nhỏ, vì thế mới chủ quan, bác sẽ đích thân kiểm tra, chúng ta tách ra hành động.”
“Vâng ạ.”
Người Trịnh Thư Nam nhờ có hiệu suất rất cao, không đến mấy ngày đã điều tra rõ lai lịch của Lâm Thanh Thanh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...