Trịnh Thư Nam khéo léo từ chối, Đường Dật cũng không dây dưa, hẹn thời gian và địa điểm rồi cúp máy.
Nơi Đường Dật hẹn anh là một câu lạc bộ, Trịnh Thư Nam không quen lắm.
Cho dù Trịnh Thư Nam đã cố nói chuyện thật khẽ nhưng vẫn khiến Lạc An tỉnh lại.
Cậu mơ màng thức dậy, hỏi: “Điện thoại của ai thế?”
“Nhà đầu tư, gọi anh đến lấy tiền.” Trịnh Thư Nam dỗ cậu, “Em ngủ thêm đi, anh đi đặt đồ ăn.”
Lạc An được Trịnh Thư Nam ôm vào lòng dỗ dành, thế mà lại tỉnh hẳn: “Không ngủ nữa, em đi viết truyện, sáng sớm suy nghĩ mạch lạc hơn.”
“Gần đây sao lại mệt mỏi thế?” Trịnh Thư Nam nhíu mày, hơi đau lòng xoa lên gương mặt gầy đi nhiều của cậu, “Tiểu thuyết của em sắp xuất bản à?”
Lạc An lắc đầu, muốn đánh trống lảng cho qua chuyện: “Ừm, ừm, đúng rồi.”
“Tiểu An, thực ra em không cần phải vất vả như thế, anh vẫn còn tiền, đợi sau khi bộ phim này lên sóng sẽ tốt hơn thôi.” Trịnh Thư Nam hiểu Lạc An nhất, sao có thể dễ dàng bị cậu lừa được.
Anh phát hiện ra điều Lạc An đang giấu ngay, nhưng ngẫm lại, biết vì sao cậu phải mệt mỏi như vậy rồi, anh càng thương cậu hơn, càng ấm lòng, tuy tiền mà Lạc An kiếm được không nhiều nhưng phần tình cảm muốn gánh vác cùng anh, muốn cùng nhau cố gắng của cậu khiến anh vô cùng cảm động.
Lạc An thấy ý định của mình bị anh nhìn thấu, hơi ngại ngùng, đầu chôn trong lòng anh không chịu nói chuyện.
“Em đấy.” Trịnh Thư Nam bật cười, ôm chặt Lạc An hơn nữa, cứ như muốn ghim cậu vào da thịt mình.
Cách biểu đạt tình cảm giữa hai người đàn ông rất thẳng thắn, Trịnh Thư Nam đẩy ngã Lạc An, mạnh mẽ yêu cậu thêm lần nữa.
Hầu hạ Lạc An ăn xong, Trịnh Thư Nam mới thoải mái vui vẻ ra ngoài, để lại Lạc An nằm rúc trong chăn, không bò dậy nổi.
Đường Dật không hề gây khó dễ gì cho Trịnh Thư Nam, mà Trịnh Thư Nam cũng không nhắc lại chủ đề hôm qua.
Đường Dật bảo anh cùng chơi bida, rồi còn giới thiệu cho anh mấy ông chủ đầu tư lớn trong giới.
Mấy nhà đầu tư đó dường như đều biết xu hướng tính dục và sở thích của Đường Dật, ánh mắt nhìn Trịnh Thư Nam hơi khác thường, Trịnh Thư Nam làm như không biết, vẫn dịu dàng nhã nhặn đối phó với họ.
Cuối cùng họ cũng phải thay đổi cách nhìn về Trịnh Thư Nam, trong đó có vài người rất hứng thú với bộ phim này.
Trịnh Thư Nam bước ra khỏi câu lạc bộ, yên tĩnh đứng dưới ánh dương rực rỡ.
Vốn anh định từ chối đầu tư của Đường Dật, tìm cơ hội khác, nhưng anh không thể đảm bảo nhà đầu tư khác sẽ không gây khó dễ cho anh, hoặc phát sinh rắc rối khác?
Anh từ tốn mở hai mắt, hiện ngay trước mặt anh, tầng tầng lớp lớp dãy nhà cao tầng xếp san sát, người xe hối hả, khiến người ta vô thức muốn trầm mình vào sự phồn hoa của nơi đây.
Sau chuyện này, ý nghĩ của anh cũng đã giống Lạc An, những gì họ nắm trong tay, quá ít ỏi.
Nếu đã dấn thân vào cái giới này, làm công việc này, thì cần phải có chỗ đứng cao hơn nữa, mới không sợ có người tuỳ ý coi khinh mình.
Anh có Giải trí Hạm Đảm, có rất nhiều bạn bè, còn có Lạc An, vì vậy anh có thể thành công nhanh hơn nữa.
Mục đích của chuyến đi này đã đạt được, Trịnh Thư Nam cũng thả lỏng hơn, anh dẫn Lạc An chơi ở thành phố này thêm hai ngày, đi mua quà cho bố mẹ hai bên, rồi bay về nhà.
Lạc An bị Trịnh Thư Nam ra lệnh không được làm gì quá mệt mỏi, đấu tranh mấy lần không có hiểu quả nên chỉ có thể đáp ứng tập trung viết cuốn ở JJ(1) này trước.
Truyện của Lạc An đã được đề cử trên web Điểm Gia, đã có ít người đọc, nhưng không biết có phải là do thể chất tự nhiên của cậu hay không mà tuy cậu viết truyện anh em xã hội chủ nghĩa thăng cấp đánh quái rất bình thường lại thu hút rất nhiều người đọc nữ.
Lạc An được thêm vào nhóm trò chuyện của tác giả, các tác giả khác cực kỳ ngưỡng mộ cậu.
Để viết nhanh cuốn truyện bên này, Lạc An phải lên kế hoạch cụ thể cho truyện của mình, mang hết mấy plot twist vốn không nỡ dùng đến ra dùng hết vào đây, số lượng chữ cũng nới thêm, khoảng bốn triệu chữ.
Bận suốt mất ngày viết hoàn truyện ở JJ, Lạc An chuyển sang viết truyện cho Điểm Gia, không vì lợi ích gì, ngược lại, cậu thật lòng thích cuốn truyện này.
Mấy ai ngờ được, giới văn sáng tác trên mạng sau này vẫn luôn tồn tại một truyền thuyết, hai năm sau, cuốn sách này kết thúc, vì Lạc An đã bỏ vào đó biết bao tâm huyết, khiến cậu ốm một trận, đến khi cậu khoẻ lại mới phát hiện, cuốn sách đó hình như, cực kỳ nổi tiếng, bán được rất nhiều tiền bản quyền, xuất bản, game, truyện tranh…….
Cuối cùng được Trịnh Thư Nam đã là người đàn ông thành đạt mua bản quyền dựng thành phim, mà lần này là do cậu đích thân làm biên kịch.
Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.
Sau khi quay lại, Trịnh Thư Nam bắt đầu trở nên bận rộn, tiền đầu tư đã đến, đoàn kịch cũng nên khởi động rổi.
Trịnh Thư Nam chọn một số minh tinh phù hợp hẹn đến casting, đương nhiên không quen Đường Long Vũ, anh trai của Đường Long Phi, mà lá bài lớn nhất chính là nam ngôi sao hạng hai Giang Tuyên.
Giang Tuyên có ngoại hình đẹp, lúc nghiêm túc có loại khí chất khiến người ta kính sợ, trước đây toàn diễn những vai Hoàng đế, lần này mời Giang Tuyên đến thử một vai cực kỳ quan trọng, có thể coi là một trong hai nam chính, vai thủ lĩnh Cẩm y vệ.
Đối với anh ta mà nói, đây có thể là một lần đột phá.
Hồi trước khia Trịnh Thư Nam đi theo một đoàn phim, Giang Tuyên diễn nam thứ, hai người có một chút quen biết, Trịnh Thư Nam từng giúp đỡ anh ta, nên lần này sau khi nhận được lời mời, Giang Tuyên lập tức đồng ý đến casting.
Đường Long Vũ đã lâu không nhận được thông báo nào, vai diễn đến tay rồi nhưng cả người ủ rũ ở trong nhà, chỉ có thể chờ hết hạn hợp đồng rồi huỷ luôn, tìm việc khác.
Đường Long Phi lo lắng đến mức nhiệt hết cả miệng, hận không thể giục Lạc An lập tức thành lập đoàn phim.
Đợi đến khi Đường Long Vũ nhận được lời mời casting, Đường Long Phi mừng đến mức suýt nữa thì bay lên nóc nhà.
Cậu chàng a a a a gào thét gọi điện cho Lạc An, khen Lạc An nức nở.
Lạc An mặt mũi đen sì nghe xong, bị cậu chàng này làm ồn đau hết cả đầu.
Sau khi được nghỉ hè, Lạc An vác đồ chạy theo Trịnh Thư Nam đi khắp nơi, mới được mấy ngày đã đen đi nhiều, khiến hai bà mẹ đau lòng không thôi.
Nhưng Liễu Vân phát hiện, tính cách Lạc An đã dần dần thay đổi, giống như lúc cậu còn nhỏ chưa từng trải qua chuyện kinh khủng đó, lạc quan tươi cười.
Liễu Vân khóc thầm mấy lần sau lưng Lạc An, rồi cứ mặc cho Lạc An chạy theo Trịnh Thư Nam.
Dự toán cho bộ phim này không tính là nhiều nhưng cũng chẳng ít, Trịnh Thư Nam không muốn lãng phí tiền mời người quá nổi tiếng, mà chọn người thích hợp nhất, đạo diễn Tạ Kiều Quân cũng có ý nghĩ như vậy, nên hai người cứ casting từng người, tìm từng vai diễn.
Lạc An cũng ở đó quan sát, vì cậu là tác giả nguyên tác, cũng coi như người có thể nhận ra ai thích hợp nhất với các nhân vật trong truyện của cậu.
Thế nên cậu ngồi ở mấy buổi casting cũng giúp đỡ được ít nhiều.
Đến khi Lạc An khai giảng, đoàn phim cũng chính thức thành lập, Đường Long Vũ với biểu hiện xuất sắc đã giành được cơ hội diễn vai chính, Giang Tuyên cũng ký hợp đồng vai nam thứ hai.
Đạo cụ phục trang đều đã đầy đủ, chuẩn bị quay được rồi.
Hai tháng này, Trịnh Thư Nam sắp xếp tỉ mỉ, không thể nhận ra đây là lần đầu tiên anh làm sản xuất, điều này càng khiến Lạc An thêm sùng bái anh, cho rằng anh là người tài giỏi nhất, còn Trịnh Thư Nam thì vô cùng hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của Lạc An, càng có thêm động lực phấn đấu.
Khoảng thời gian này có xảy ra một chuyện, đó là vào trước khi Đường Long Vũ casting, hợp đồng hết hạn, quả nhiên công ty không ký tiếp, huỷ hợp đồng với anh nhưng người quản lý chỉ mong sớm vứt bỏ anh, nhanh chóng xin công ty cho dẫn người khác.
Chuyện này không nói trên truyền hìn, chỉ thông báo trên mạng, có thể thấy trước chuyện của Đường Long Vũ đã có nhiều vụ xảy ra.
Trịnh Thư Nam biết tin, hẹn Đường Long Vũ đến Giải trí Hạm Đảm ký hợp đồng.
Sau này khi công bố dàn diễn viên, mấy năm gần đây, tiểu thuyết trên mạng cải biên vô cùng nhiều, cuốn sách này Lạc An năm đó cũng nổi tiếng khắp nơi, nên thu hút rất nhiều người quan tâm.
Thấy diễn vai chính là Đường Long Vũ, người đọc còn lo anh diễn chán làm hỏng bộ phim, nhất thời có rất nhiều tiếng nói nghi ngờ, tuy nhiên có người cắt ghép những bộ phim mà Đường Long Vũ đã diễn lúc trước đăng lên, cắt ghép khéo léo, hoàn mỹ thể hiện thân hình, gương mặt và diễn xuất của Đường Long Vũ, dẫn đến rất nhiều người qua đường biến thành fan của anh.
Video cắt ghép đấy đương nhiên là bộ sưu tập từ trước đến nay của Đường Long Phi, cắt ghép lâu lắm mới làm được như thế.
Cậu không chịu được khi có người nói Đường Long Vũ không tốt, thế nên không sợ bại lộ thân phận fan cuồng của anh, gửi video cho Trịnh Thư Nam để quảng cáo, cầu xin Trịnh Thư Nam và Lạc An đừng nói với Đường Long Vũ.
Lạc An thương tiếc sự hi sinh ngu ngốc của cậu, nhưng cậu đồng ý với việc phải tự mình theo đuổi hạnh phúc cho chính mình, nên lúc nhìn thấy Đường Long Vũ, cậu cắn răng không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt đầy ý tứ liếc anh ta, khiến Đường Long Vũ chẳng hiểu gì.
Khi Sách Gia đến giục nộp âm, Lạc An mới kinh ngạc phát hiện vì cậu và Trịnh Thư Nam quá bận nên qua quên tiệt chuyện này rồi.
Sách Gia: *Gặm dưa* Tui bít mà, vừa yêu đương vào cái là lú hết cả đầu.
Các cậu! Đi! Phối! âm! Cho! Tui! Ngay!
An Nhiên: Vâng…..
đi ngay đây.
Tối đó, Trịnh Thư Nam vừa về đến nhà, Lạc An đã mở sẵn máy tính, chỉnh sẵn micro, đợi anh đến thu âm.
Trịnh Thư Nam ngẩn người, mới bàng hoàng nhớ ra, bật cười thành tiếng: “Quên thật đấy.”
Hai người ở cùng nhau, lúc đối diễn có thể ghi âm trực tiếp, ghi thành một file âm thô, lúc độc thoại mới tách ra ghi riêng.
Da mặt Lạc An hơi mỏng, kịch bản lần này bắt đầu có cảnh thân mật rồi, Lạc An phối tiếp, phối mãi, phối đến mức đỏ hết cả mặt, sau đó bị Trịnh Thư Nam trêu chọc.
Nhưng những cảnh như thế không nhiều, dẫu sao hai người cũng đang chạy deadline, thế nên sau ba ngày, Lạc An mang theo thanh máu trống không(2) gửi âm cho Sách Gia.
Sách Gia nhanh chóng phản hồi: Xoa đầu, hai người vất vả rồi, tạm thời không còn việc gì nữa, hai người cứ bận việc của mình đi, đợi tui nghe xong nếu có cần phản âm hoặc post kịch thì mới cần đến cậu, không làm phiền hai người yêu đương nữa…….Mà nói thật, tui cứ cảm thấy như hai người đang bận chuyện gì long trời lở đất ấy.
Lạc An ậm ừ cho qua.
Cậu và Trịnh Thư Nam vẫn rất thích phối âm, thế nhưng không có nhiều thời gian nên chỉ có thể tạm thời để sang một bên.
Và trong những ngày này, trường của Lạc An khai giảng rồi.
Trước kỳ nghỉ hè, Lạc An được Trịnh Thư Nam đề xuất học hai bằng, chuyên ngành thứ hai là biên kịch, chương trình học hai chuyên ngành có nhiều môn giống nhâu nên học cũng không khó.
Sau khi suy nghĩ thật kỹ, Lạc An thấy rất cần thiết nên vừa vào năm học mới, cậu đã đăng ký vào khoa biên kịch.
*Chú thích:JJ: viết tắt tên của Tấn GiangÝ nói thanh máu như trong chơi game..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...