Trịnh Thư Nam thấy rất buồn cười, anh sao lại đắc tội cậu rồi.
Anh bước đến nhéo mặt cậu, hỏi: “Em sao thế?”
Lạc An không nói gì, vẫn cứ ai oán nhìn anh, Trịnh Thư Nam nghĩ một chút, nhấc điện thoại trong tay cậu lên xem, vừa xem chân mày dần nhíu lại.
“Khiến em bị tổn thương rồi.” Trịnh Thư Nam cầm ipad bên cạnh lên xem weibo của mình, liếc mắt nhìn Lạc An, “Nếu không thì hôm nay chúng ta công khai đi? Nói chúng ta đã yêu nhau ngoài đời thật từ lâu rồi.”
Trịnh Thư Nam nói rất nghiêm túc.
Lạc An do dự, cứ thấy không hay lắm, vì giới võng phối là như vậy, bất kể đã xảy ra chuyện gì đều có hai mặt tốt xấu, chỉ cần xem cậu muốn như thế nào.
Mà cậu đã quen bảo vệ bản thân, không dám công bố chuyện của mình ra với số đông.
Thấy cậu do dự như vậy, Trịnh Thư Nam cười nói: “Thôi để anh quyết định.” Dứt lời, anh liền mở weibo bắt đầu gõ.
Lạc An tò mò, nhào qua xem, muốn biết anh viết những gì.
Lâm Uyên V: Gia nhập giới đã bảy năm, cũng coi như là đã trải qua mưa gió, tôi luôn hiểu, có những chuyện không phải bản thân muốn thế nào là thế đó, nhưng hình như có một số người mãi không chịu hiểu, cứ muốn dùng tuỳ hứng đến cầu xin người khác đồng tình.
Đối với những điều này tôi vốn không quan tâm, nhưng tôi cũng có người mình muốn bảo vệ.
Đời này tôi chỉ yêu @An Nhiên, bất kể là trên võng phối hay đời thực, chúng tôi đã ở bên nhau từ lâu rồi, cho dù các bạn có đồng ý hay không, chúng tôi vẫn sẽ hạnh phúc.
Weibo tỏ tình dịu dàng như vậy vừa post lên, cả giới võng phối đều chấn động.
Dù gì đại thần đã gia nhập bảy năm gần như chỉ còn mỗi một mình Lâm Uyên mà thôi, mà vị đại thần này dám công khai tình yêu của mình, còn là công khai cả hai bên.
Bài weibo này được bình luận, chia sẻ với tốc độ chóng mặt, chuyển lên diễn đàn võng phối mở topic phân tích drama tình cảm của Lâm Uyên, Phi Bạch, An Nhiên.
Chỉ có điều vì cả ba người đều làm tốt công tác bảo mật nên lật đi lật lại cũng không lật được tin gì mới.
Tất cả những chuyện Lạc An đều không thấy được, cậu chỉ thấy đôi mắt dịu dàng ngập ý cười của Trịnh Thư Nam.
Sự cảm động nảy sinh khi cậu đọc được bài post đó giờ đã chuyển tình tình yêu trào dâng: “Thực ra em vẫn luôn sợ hãi, sợ người ta nói em trèo cao.” Nhưng chuyện tình yêu vốn bình đẳng, sao có thể tồn tại trèo cao hay không, để ý đến ánh mắt người ngoài chỉ là không tự tin, không tin tưởng vào người yêu thôi, “Nếu đại thần Lâm Uyên đã công khai rồi, em cũng chẳng có gì để sợ hết.”
Nói xong, cậu mở nhập pass mở màn hình, soạn một bài post.
CV – An Nhiên: Em yêu anh [Tim] // Lâm Uyên V: Gia nhập giới đã bảy năm, cũng coi như là đã trải qua mưa gió, tôi luôn hiểu, có những chuyện không phải bản thân muốn thế nào là thế đó, nhưng hình như có một số người mãi không chịu hiểu, cứ muốn dùng tuỳ hứng đến cầu xin người khác đồng tình.
Đối với những điều này tôi vốn không quan tâm, nhưng tôi cũng có người mình muốn bảo vệ.
Đời này tôi chỉ yêu @An Nhiên, bất kể là trên võng phối hay đời thực, chúng tôi đã ở bên nhau từ lâu rồi, cho dù các bạn có đồng ý hay không, chúng tôi vẫn sẽ hạnh phúc.
Vốn Lạc An đã chuẩn bị tinh thần bị ném đá, nhưng ngoài dự đoán của mọi người, dường như đều là ủng hộ bọn họ.
Dẫu sao địa vị của Lâm Uyên trong giới võng phối vẫn còn đó, cho dù có người phản đối, cũng nhanh chóng bị từng làn sóng ủng hộ nhấn chìm, do vậy Lạc An lướt bình luận mãi, chỉ thấy toàn fan Lâm Uyên chạy đến lăn lộn tỏ vẻ đáng yêu.
Fan 1: Mẹ ôi, cuối cùng cũng công khai rồi, thực ra từ trước ca hội đã biết rồi, nam thần của tui gia nhập giới đã bảy năm có từng hát chung với ai không, từng ở một mình một phòng với ai không, từng khen ai trên YY không, cho nên ý, phu nhân, nam thần nhà tui thật sự là công dịu dàng chung thuỷ nhất thế giới, hai người phải hạnh phúc đó.
Fan 2: Sau ca hội tối qua, tui đã đi lật toàn bộ kịch truyền thanh của phu nhân An bảo bối, phối rất hay, thật sự rất muốn nâng niu trong tay mà cũng muốn hạnh hạ thật nặng 2333 Cầu nam thần và phu nhân An bảo bối hợp tác thêm kịch ngắn như này n(*≧▽≦*)n
………….
Đột nhiên Lạc An có cảm giác muốn khóc, thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó, cậu muốn nói hết quá khứ của mình cho Trịnh Thư Nam nghe, muốn triệt để giải phóng bản thân, nhưng khi cậu vừa định mở lời thì điện thoại của Trịnh Thư Nam lại vang lên.
“Alo?” Trịnh Thư Nam nhíu mày, nghe máy, ngay giây phút nghe được nội dung cuộc gọi, anh kinh ngạc: “Ông nói cái gì?!”
Anh vội vàng cúp máy, quay đầu nói với Lạc An: “Bệnh tình của bố trở nặng, bệnh viện thông báo tình hình nguy kịch, ông ấy cho người gọi anh qua đó.”
“Thế anh mau đi đi.” Lạc An nghe cũng hơi sốt ruột, vốn cậu muốn đi cùng anh nhưng vừa cử động thì cả người đau mỏi, bất giác nhíu mày.
“Em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh cố gắng buổi trưa về, nếu anh không quay lại thì em nhớ tự gọi đồ ăn, trong ngăn kéo bàn trà ở phòng khách có tiền.” Trịnh Thư Nam hơi áy náy, “Xin lỗi em, hôm nay không thể ở bên em.”
“Không sao, em ở một mình được mà.” Lạc An nói, “Anh mau đi đi, lái xe cẩn thận.”
“Ừ.” Trịnh Thư Nam dặn dò xong, rồi nhấc người đứng dậy đi ra ngoài.
Lạc An mắt nhìn anh rời đi, lòng không khỏi lo lắng, hi vọng bố anh có thể chịu đựng được.
Trịnh Thư Nam phóng xe đến bệnh viện, vì cuối tuần nến đường tắc, vốn quãng đường chỉ cần hai mươi phút, giờ mất bốn mươi phút mới đến.
Trên đường anh đã gọi điện cho Trịnh Ngọc Hạm, nói cho bà biết sự tình, Trịnh Ngọc Hạm chỉ bình tĩnh nói biết rồi.
Anh bước đến phòng bệnh, phát hiện trong ngoài đều có không ít người.
Thấy Trịnh Thư Nam đến, họ dùng ánh mắt hiếu kỳ hoặc nghi ngờ soi mói anh.
Trịnh Thư Nam không nhìn ai, tự mình đi vào trong.
Vợ và con gái của bố anh đều ở bên trong, thấy anh bước vào, ánh mắt sắc bén của vợ bố anh đâm thẳng vào anh, nhưng nhanh chóng chuyển tình dáng vẻ hiền từ và đau thương: “Tiểu Nam qua đây, bố con đang chờ con đấy.”
Trịnh Thư Nam chỉ gật đầu với bà ta chứ không nói gì, trực tiếp đến bên giường bệnh.
Trình Kiến Hiên gầy hơn rất nhiều so với lần gặp trước, cũng già đi rất nhiều, đôi mắt vẩn đục, nhìn thấy Trịnh Thư Nam đến gần mới loé lên ánh sáng, ông hấp hé miệng, khó khăn thều thào: “Con đến rồi.”
Trịnh Thư Nam vâng một tiếng, không biết nên nói gì.
Tình cảm của anh đối với người này vẫn luôn rất phức tạp, anh không cần sự bồi thường của ông ta, nhưng vẫn nhận ân huệ của ông ta.
Lúc nhỏ anh cũng từ kỳ vọng vào bố mình, nhưng không ngờ sự ra đời của anh chỉ là một hồi lừa gạt.
Nhưng những điều này đứng trước bệnh tật đều tan thành mây khói.
Nếu Trình Kiến Hiện không thể qua cửa này, thì yêu hận của anh đều không còn ý nghĩa gì nữa, vậy nên anh chỉ có thể nói: “Ông dưỡng bệnh cho tốt, mọi người đều cần ông.”
“Con thì sao?” Trình Kiến Hiên cười khổ.
Trịnh Thư Nam không nói lời nào.
Ánh sáng trong mắt Trình Kiến Hiên ảm đạm dần, ông quay đầu nhìn người đàn ông trung niên vẫn luôn đứng bên cạnh, nói: “Di chúc, đưa cho Tiểu Nam xem một chút đi.”
Người đàn ông trung niên vâng lệnh đưa túi văn kiện trong tay cho Trịnh Thư Nam, anh không nhận.
“Cảm ơn ông còn bằng lòng nhớ đến tôi, tôi rất cảm kích, nhưng tôi đã qua cái tuổi cần người khác nâng đỡ rồi, bọn họ đã hi sinh vì ông rất nhiều, mà tôi cũng không nên nhận những thứ này.”
Cố chấp hiển hiện trong mắt Trịnh Thư Nam khiến Trình Kiến Hiên hiểu được, hôm nay ông không thể tặng cho anh được, nhưng ông vẫn muốn để lại cho anh chút gì đó.
Hai người nói vài lời, Trình Kiến Hiên đều không nhắc đến chuyện về Trịnh Ngọc Hạm với Trịnh Thư Nam, mắt nhìn Trình Kiến Hiên, mắt nhìn sắc mặt Trình Kiến Hiên ngày càng mệt mỏi, Trịnh Thư Nam không nói thêm gì nữa.
Vợ của ông ta vẫn luôn đứng bên cạnh, bộ dáng cực kỳ rộng lượng, con gái ông ta thì khóc đỏ cả mắt, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Trịnh Thư Nam, ánh mắt hơi phức tạp, Trịnh Thư Nam nhìn ông ngủ rồi mới thấp giọng chào bọn họ ra về.
Ra đến cửa bệnh viện, Trình Dung Dung, cũng chính là con gái của Trình Kiến Hiên đuổi theo sau, cô cắn môi, nói: “Bố em luôn nhớ đến anh, anh có thể đến, bọn em rất cảm ơn.”
Trịnh Thư Nam lẳng lặng nhìn cô, trong mắt không chút gợn sóng.
Ánh mắt Trình Dung Dung toát lên vẻ do dự, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, chớp mắt nói: “Em vẫn luôn muốn có một người anh trai, em từng nghe Tô Tử nói về chuyện của anh nên rất tự hào khi mình có một người anh trai tài giỏi đến vậy…..Những chuyện trong quá khứ đều đã trôi qua rồi, anh có thể thừa nhận người em gái như em không?”
Trịnh Thư Nam hơi bất ngờ, không nghĩ rằng Trình Dung Dung lại nói như vậy, nhưng anh vẫn từ chối.
Anh không muốn có chút liên quan nào đến nhà họ Trình: “Những chuyện liên quan đến quá khứ, chúng ta đều không có quyền lên tiếng, trước khi cô ra bất cứ quyết định gì thì nên nghĩ đến cảm nhận của người khác, ví dụ như mẹ cô.”
“Mẹ em cũng sẽ không để ý đâu.” Trình Dung Dung ngẩng đầu nhìn anh.
“Thế sao?” Trịnh Thư Nam không phủ định, “Tốt nhất cô vẫn nên hỏi thử xem.
Vậy tôi đi trước, tạm biệt.”
Lời nói của Trình Dung Dung không gợi được lên chút sóng gió nào trong trái tim Trịnh Thư Nam, tuy theo lẽ thường mà nói, từ chối yêu cầu nối lại tình thân của một cô gái là hơi ác, nhưng từ trước tới nay Trịnh Thư Nam luôn là một người lạnh lùng như vậy.
Sự dịu dàng của anh chỉ là vẻ bề ngoài, ngoại trừ Lạc An, ấm áp ôn nhu của anh chỉ trao hết cho một mình Lạc An.
Nhớ đến Lạc An, mày mắt Trịnh Thư Nam ôn hoà đi rất nhiều, anh đánh xe quay về nhà.
Lạc An nằm trên giường một lát lại thấy buồn ngủ.
Liễu Vân gọi điện đến, nghi ngờ hỏi cậu một lần.
Từ đầu đến cuối bà vẫn cảm thấy con trai nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài chắc không phải chỉ vì công việc, nhưng Lạc An đánh chết cũng không thừa nhận, bà cũng không còn cách nào khác, chỉ đành gọi điện thoại cho Trịnh Ngọc Hạm, nhưng Trịnh Ngọc Hạm không nghe máy.
Lạc An lại tiếp tục ngủ một giấc.
Lúc cậu tỉnh lại, đau nhức trên cơ thể đã đỡ nhiều.
Cậu lướt weibo với diễn đàn, mọi chuyện vẫn như vậy, chuyện Phi Bạch rời giới cũng ít người nhắc đến hơn, nhưng lời tỏ tình của cậu ta hôm qua đã có người ghi âm lại đăng lên diễn đàn.
Lạc An do dự không biết có nên nghe hay không, cậu nhanh chóng quyết định không nghe, đỡ phải vì những người không liên quan phá hỏng tâm trạng.
Cậu và Trịnh Thư Nam hạnh phúc bên nhau là được rồi.
Cũng không biết tình hình bên bố Trịnh Thư Nam như nào.
Trịnh Thư Nam mang theo cơm trưa quay lại, vẫn là cháo, nhưng đã đổi hàng khác, cũng đổi vị khác, Lạc An nhào lên hỏi anh: “Chú sao rồi?”
“Không quá tốt.” Trịnh Thư Nam không có biểu hiện gì, đưa tay xoa đầu cậu, “Không cần lo, không sao đâu.”
Lạc An lo lắng nhìn anh vài lần, phát hiện cảm xúc của anh tương đối bình tĩnh mới tạm thời an tâm hơn.
Hai người đang cùng ăn cơm trưa thì Trịnh Ngọc Hạm gọi đeiens tới nói hai người cùng qua đó.
Trịnh Thư Nam hỏi ý kiến của Lạc An.
Lạc An đương nhiên đồng ý, hai người cùng đến nhà Trịnh Ngọc Hạm, cầm chìa khoá tự mở cửa.
Trịnh Ngọc Hạm đang mở tivi, ngẩn người, nghe được tiếng mở cửa mới quay đầu, vừa cười vừa đứng dậy: “An An đến rồi đấy à.”
“Cô.” Lạc An ngoan ngoan cười.
“Đứa trẻ ngoan.” Trịnh Ngọc Hạm nhìn hai người tiến đến, tinh mắt phát hiện bầu không khí giữa con trai bà và Lạc An đã có thay đổi, sự ăn ý thân mật giữa hai người khiến Trịnh Ngọc Hạm nghĩ đến điều gì đó, bất giác liếc con trai một cái, tỏ ý làm tốt lắm.
Trịnh Thư Nam bất lực cười lên, đi theo sau Lạc An vào phòng khách.
Vốn Trịnh Ngọc Hạm vẫn đang miễn cưỡng bản thân, sau một hồi cười nói lại bắt đầu ngẩn người.
Bà gọi Trịnh Thư Nam về chỉ vì trong lòng trống rỗng đến phát hoảng, nhưng sau khi anh đến thì lại thấy chẳng có chuyện gì.
“Cô, con đi chơi máy tính, để Thư Nam nói chuyện với cô nhé.” Lạc An chủ động kiếm cớ rời đi.
“Không cần đâu.” Trịnh Ngọc Hạm vừa cười vừa kéo tay Lạc An, “Vốn cũng chẳng phải bí mật gì, cô và Liễu Vân là chị em tốt, cháu là người yêu của A Nam, cũng là con của cô.
Con biết chuyện bệnh tình của bố A Nam không?”
“Con biết.” Lạc An gật đầu.
“Cô và bố A Nam, là một sự khởi đầu sai lầm.” Sau khi nói xong câu này, những lời tiếp theo của Trịnh Ngọc Hạm dần thông suốt hơn, bà đã kìm nén trong lòng quá nhiều năm, hôm nay đột nhiên muốn nói hết tất cả.
Bà kể lại chuyện bọn họ quen biết nhau như thế nào, ở bên nhau ra làm sao, phát hiện bản thân bị lừa rồi quyết định ra đi như thế nào, kể hết cho Lạc An, “Nói đến hận, sao cô có thể không hận, ông ta huỷ hoại cả đời của cô, nhưng ông ta đã cho cô A Nam, vốn cô tưởng rằng, khi nghe tin ông ta bệnh tình nguy kịch, cô sẽ chẳng có phản ứng gì mới đúng, nhưng không ngờ, cả ngày nay cứ thấy trong lòng trống rỗng, không nói được là cảm giác gì.”
Lúc Lạc An viết tiểu thuyết, cũng từng viết tình tiết như này.
Cậu chưa từng trải nghiệm nhưng lúc viết lại nghiêng về chia ly chốn giang hồ, có lúc hận chỉ khiến bản thân không thoát ra được.
Câu nói này, Lạc An biết mình không được nói, cậu chỉ có thể im lặng lắng nghe.
Trịnh Ngọc Hạm cũng không cần một đáp án, chỉ muốn tâm sự một chút, nói xong cũng nhẹ nhõm hơn nhiều: “An An đừng chê cô phiền, cô đã nhịn quá lâu rồi.
Nhưng đã nhiều năm qua đi, cô cũng đã cho qua hết rồi, bây giờ cô rất hạnh phúc, cô chỉ còn một tâm nguyện duy nhất, đó là hai con có thể ở bên nhau thật tốt, cùng trải qua một đời.”
“Mẹ, chúng con sẽ làm thế.” Trịnh Thư Nam hứa với bà.
Lạc An ngại phải tỏ tình trước mặt người lớn, nhưng ánh mắt nhìn Trịnh Ngọc Hạm cũng kiên định như của Trịnh Thư Nam.
“Con ngoan.”
Buổi chiều Lạc An ở lại với Trịnh Ngọc Hạm, Trịnh Thư Nam thì đến chỗ bệnh viện.
Tính cách Lạc An yên tĩnh trầm tính, chỉ biết im lặng bầu bạn, cố gắng tìm chủ đề để nói xong, hai người chỉ còn cách trơ mắt nhìn nhau.
Trịnh Ngọc Hạm mỉm cười, cho cậu tự đi chơi máy tính.
Bà nhớ ra cả nửa ngày chưa động đến điện thoại rồi, kết quả là phát hiện điện thoại hết pin, sau khi cắm sạc mới thấy cuộc gọi của Liễu Vân.
Bà bèn gọi lại cho Liễu Vân, muốn hẹn vợ chồng họ đến ăn cơm, đồng thời nói Lạc An cũng đang ở đây.
Liễu Vân cười nói: “Không thành vấn đề, vậy tối nay vợ chồng em xin làm phiền chị, thằng nhóc nghịch ngợm An An này, thật là con trai lớn hướng ra ngoài.”
“A Nam cũng thế mà, hai đứa nó dính lấy nhau suốt.”
Lúc Trịnh Thư Nam quay lại, Liễu Vân và Lạc Văn Xương đã đến rồi.
Trước đó Trịnh Ngọc Hạm đã nói tối nay hai nhà cùng ăn cơm, nên anh cũng không bất ngờ lắm, lễ phép chào hỏi Lạc Văn Xương đang ngồi uống trà ở phòng khách, sau đó tỏ ý đi tìm Lạc An, cuối cùng phát hiện hai người mẹ đang nấu cơm trong phòng bếp.
“Cô, mẹ, Tiểu An.” Trịnh Thư Nam tiến vào, nhận lấy món đồ trong tay Lạc An, nhắm góc hai mẹ không nhìn thấy được vỗ mông Lạc An, thấp giọng hỏi: “Hết đau rồi à?”
Lạc An đỏ mặt lắc đầu.
“Em ra ngoài ngồi sopha đi, ghế cứng lắm.” Trịnh Thư Nam dỗ cậu ra phòng khách, vừa đun cháo thì bản thân cũng bị đuổi ra ngoài.
Trịnh Thư Nam cũng đành quay ra phòng khách nốt.
“Chú có đánh cờ không ạ?” Trịnh Thư Nam rót một chén trà cho Lạc Văn Xương, lễ phép hỏi.
“Chú biết một chút cờ tướng, ở đây có à?” Lạc Văn Xương cười đáp.
“Có ạ, để cháu đi lấy.” Trịnh Thư Nam quay người lên phòng tìm cờ tướng, mang xuống bày ra, hai người bắt đầu đánh cờ.
Lạc An cũng biết một chút, ngồi bên cạnh Trịnh Thư Nam nhìn, Lạc Văn Xương thấy rồi cũng chỉ đành lắc đầu cười.
Trước khi ăn cơm, Trịnh Thư Nam không quên nhắc nhở Lạc An hôm nay chưa ăn được những đồ ăn dầu mờ và đồ cứng, dặn dò bên tai cậu một lần rồi múc cháo cho cậu.
Liễu Vân thắc mắc nhưng dưới sự ra hiệu của Trịnh Ngọc Hạm nên không hỏi ra miệng, trong lòng thầm mắng thằng con trai ngỗ nghịch này, rồi mới lườm Trịnh Thư Nam một cái.
Trịnh Thư Nam chỉ đành căng da đầu chịu đựng, ai bảo anh đuối lý.
Năm người ăn xong cơm, trò chuyện vài câu, Liễu Vân và Lạc Văn Xương nói lời tạm biệt, thuận tiện xách theo Lạc An đang lề mà lề mề không muốn về.
Về đến nhà, Lạc An vừa gửi tin nhắn cho Trịnh Thư Nam thì đã bị Liễu Vân xách tai kéo vào phòng: “Nói đi, tối qua rốt cuộc là làm sao.”
Lạc An bĩu môi, đáng thương khủng khiếp nhìn Liễu Vân.
“Đừng giở trò này với mẹ, thằng nhóc ngỗ nghịch như con, học được nửa đêm lén chạy ra ngoài rồi, hở?” Thực ra Liễu Vân cũng không giận lắm, nhưng nhìn biểu hiện của Lạc An là biết thằng con nhà mình bị người ta ăn sạch sẽ rồi.
Điều này khiến bà hơi không thoải mái lắm, nhưng dạy dỗ xong thì thôi, dù sao bà cũng không nghĩ là con trai nhà mình có thể đè được người ta.
“Mẹ, con đã 20 rồi.” Lạc An nhỏ giọng kháng nghị.
“ĐƯợc rồi, mẹ thấy tim con đều trong còn ở đây nữa rồi.” Liễu Vân vừa tức vừa buồn cười, nhéo tai Lạc An nói, “Nhưng giữa hai người đàn ông không có pháp luật bảo vệ, tuy chúng ta tin tưởng thằng bé Thư Nam kia nhưng mẹ vẫn sợ con chịu thiệt.
Thôi, con cũng trưởng thành rồi, mẹ không can thiệp quá nhiều, trong lòng con tự hiểu là được, nơi đây mãi mãi là nhà của con, lúc nào quay về cũng được.”
Mũi Lạc An cay cay, đứng dậy ôm chầm lấy Liễu Vân, bất giác, cậu đã cao hơn mẹ rất nhiều.
Cậu đã trưởng thành rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...