Trịnh Thư Nam nhìn bộ dạng của Lạc An, đột nhiên gục vào vô lăng cười thầm, Lạc An nhận ra, cực kỳ xấu hổ, thầm nghĩ người vừa rồi nhất định không phải là cậu.
Cậu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngồi im gục đầu đóng giả đà điểu.
Chợt nhớ ra tối qua về nhà, cậu quên không lấy sách cho Trịnh Thư Nam, cậu vội nói với anh một tiếng, chạy xuống xe.
Tiếng Trịnh Thư Nam gọi cậu từ phía sau vang lên nhưng không giữ chân cậu được, anh nhịn không nổi phải phì cười.
Đợi đến lúc Lạc An quay lại, vẻ mặt đã khôi phục trạng thái bình thường nhưng Trịnh Thư Nam vẫn nhìn ra được cậu đang hơi buồn phiền.
Thấy cậu như vậy, Trịnh Thư Nam cũng không nỡ trêu cậu nữa, anh nhẹ xoa đầu cậu, lái xe đi.
Đây là lần đầu tiên cậu đến chỗ ở của Trịnh Thư Nam.
Lạc An hơi tò mò hướng theo cánh cửa đang mở nhìn vào bên trong.
Căn nhà thiết kế theo phong cách Châu Âu tối giản, toàn thể nghiêng về màu vàng nhạt, phòng ốc sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp gọn gàng, không giống chỗ ở của một người đàn ông độc thân chút nào.
Nhưng đa phần gay đều cực kỳ chú trọng sạch sẽ và đẳng cấp, bản thân Lạc An cũng cực thích sạch sẽ, nên trong nhà gọn gàng như vậy cũng không lạ.
Đợi Lạc An đổi giày xong, Trịnh Thư Nam dẫn cậu vào nhà, giới thiệu cho cậu một số thứ trong nhà.
Căn nhà khá lớn, khoảng 150 mét vuông, bước vào cửa là đến một căn phòng khách lớn, ban công ngăn cách bởi cửa kính chạm đất, ánh nắng ấm áp rải từng tia nắng vào phòng, chiếu những vạt vàng nhạt lên bàn bida trong nhà.
Phòng ăn đối diện với phòng khách, phòng ngủ nằm ở phía tây căn phòng, phân thành ba phòng khác nhau, giữa là phòng sách, bày trí theo phong cách Nhật Bản, chiếu tatami rải trên đất.
Góc phòng xếp một bàn máy tính, bên trên có máy tính và một bộ thiết bị thu âm.
Lạc An rất thích chỗ này.
Cậu cưởi dép ngồi vào bàn.
Trịnh Thư Nam đến phòng bếp pha hai cốc nước chanh, mang đến đặt lên bàn thấp giữa chiếu tatami.
“Uống nước đã.”
“Vâng, nhà anh đẹp thật đấy.” Lạc An thật lòng khen ngợi.
“Cảm ơn em, về sau em có thể thường xuyên đến đây.
Lúc rảnh anh thường thích ở nhà, hoặc là đánh bida.” Trịnh Thư Nam ôn hòa cười nói.
Gia thế Trịnh Thư Nam tiếng tăm lừng lẫy, nhưng anh chưa từng ở đó ngày nào, nên sở thích của anh cũng không cao quý như thế, cực kỳ tự do, phóng khoáng, lại thêm anh thuộc kiểu người ngoài nóng trong lạnh, không thích tiếp xúc với người khác, do vậy thời gian nghỉ ngời đều rúc trong nhà.
Lạc An cũng thích ở nhà, thoải mái mà an toàn.
Vậy nên hai người lại có một điểm rất hợp nhau.
Trịnh Thư Nam chờ Lạc An uống hết nửa cốc nước, có vẻ đã thích ứng được với chỗ này, mới lấy kịch bản in sẵn ra, giải thích cho Lạc An.
Mặt đối mặt giảng giải có hiệu quả hơn trên YY rất nhiều.
Lạc An nhanh chóng bắt được cảm giác, ngắt nghỉ, nhả chữ, tình cảm cũng tăng lên rất nhiều, chỉ là khi Trịnh Thư Nam muốn cậu tự nói một lần, Lạc An khép mở miệng, không nói lên lời.
Dẫu sao YY và mặt đối mặt vẫn không giống nhau, Lạc An ngại ngùng, không nói được.
Trịnh Thư Nam cũng không làm khó cậu, chỉ nói hôm nay cậu về tự phối thử, nếu anh thấy không được thì sẽ phải thu âm trước mặt anh.
Lạc An gật đầu liên hồi.
Tối phải thử âm, Lạc An đã xem xong kịch bản kỳ một, dù sao cũng là văn do cậu viết ra, nên rất dễ để nắm bắt tình cảm trong đó, Trịnh Thư Nam biết như vậy nên càng tin tưởng cậu hơn.
Đang lúc bầu không khí ngập tràn ấm áp, điện thoại của Trịnh Thư Nam đột nhiên vang lên.
Anh quay ra xem, hai chân mày cau lại, ra hiệu với Lạc An rồi ra ngoài nghe điện thoại.
Tuy Lạc An rất tò mò không biết đầu dây bên kia nói cái gì, nhưng cậu cũng không nghe lén, biểu hiện của Trịnh Thư Nam thể hiện rõ anh không muốn nhận cuộc gọi đó nhưng không thể không nhận.
Đợi anh nghe xong điện thoại, vẻ mặt của Trịnh Thư Nam cực kỳ trầm trọng.
Anh bóp phần giữa hai lông mày, nói với Trịnh Thư Nam: “Tiểu An, em ngồi đây chơi một lúc, anh ra phòng khách ngồi.”
“Anh muốn ra phòng khách?” Lạc An biết nguyên do là vì cuộc điện thoại kia, “Là chuyện phiền phức gì sao?”
“Ừ.” Trịnh Thư Nam nhận được ánh nhìn quan tâm tình cảm của Lạc An, đột nhiên có cảm giác muốn dốc bầu tâm sự, đối mặt với một người yêu mình, anh cũng có ý với người ta, vậy nói cho người ta biết cũng là điều nên làm, không sao đâu nhỉ.
Trịnh Thư Nam một mình gánh chịu đã nhiều năm, đột nhiên muốn tìm một người cùng sẻ chia.
Anh nói vắn tắt những chuyện trong quá khứ với cậu, nói cho cậu về người mẹ vào những năm tháng xinh đẹp như hoa đó, gặp phải Trình Kiến Hiên phong độ thanh thoát, nhẹ nhàng, hai người lén lút yêu nhau, thậm chí còn đính hôn ở quê của Trịnh Ngọc Hạm.
Sau này, Trình Kiến Hiên một đi không trở lại, bỏ mặc Trịnh Ngọc Hạm với cái bụng đang lớn dần, vì để tránh lời ra tiếng vào, cũng vì đi tìm Trình Kiến Hiên, Trịnh Ngọc Hạm một thân một mình đến nơi đây, kết quả mới biết được, vị hôn phu đã đính hôn với bà là người đã có gia đình.
Những chuyện này đã qua từ lâu, Trịnh Thư Nam kể lại cũng có vẻ rất bình tĩnh, anh không cảm thấy việc mình sinh ra là không nên.
Dẫu sao mẹ đã cho anh một sinh mệnh, anh nên trân trọng nó, trưởng thành rồi thì phải báo đáp cho người phụ nữ đã hết lòng vì anh.
“Người bố trên danh nghĩa kia của anh khám ra bệnh ung thư gan, đã là thời kỳ cuối, em nói xem ông ta khám sức khỏe định kỳ, sao lại có thể không khám ra.” Tình cảm của Trịnh Thư Nam đối với Trình Kiến Hiên khá phức tạp, có hận, có đau nhưng anh cũng vì chịu ân huệ của ông ta mà cảm động, lúc nói lời này, anh không nhìn Lạc An, trong mắt chất chưa toàn hoang mang khiến người khác đau lòng, “Ông ấy hẹn gặp anh một lần, muốn cho anh sự giúp đỡ cuối cùng.”
“Vậy anh muốn đi không?” Sau khi biết được gia cảnh của Trịnh Thư Nam, Lạc An thật sự rất đau lòng, không biết có thể làm được gì cho anh.
Cậu không mù quáng khuyên anh làm hòa và gặp mặt ông mà muốn tôn trọng quyết định của anh.
“Anh nghĩ thêm một chút.”
Nội tâm Trịnh Thư Nam đương nhiên không vô tình, do vậy khi biết người đàn ông kia mắc ung thư gan, phản ứng đầu tiên của anh là cực kỳ kinh ngạc, anh nghĩ, người anh vẫn luôn hận sao đột nhiên sắp chết rồi.
“Vâng.” Lạc An thò tay nhẹ nhàng day giữa hai mày của anh, “Em chỉ có thể nói, anh hãy cứ làm theo trái tim mình mách bảo, vì có những lúc trái tim và lý trí mẫu thuẫn nhau, anh muốn thuận theo con tim hay lý trí cũng là một lựa chọn.
Còn nữa, chuyện này có cần nói cho cô không?”
“Đợi anh đi gặp rồi nói.” Không biết Trịnh Thư Nam đang nghĩ cái gì, câu này nói ra vô cùng tự nhiên, đợi đến khi anh kịp phản ứng lại mình đã nói gì, tự mình kinh ngạc.
Không ngờ anh muốn đi gặp ông ấy.
Lạc An không nói thêm gì nữa, cậu biết lúc này cậu chỉ cần yên tĩnh bầu bạn bên cạnh anh là dược.
Trong lòng Trịnh Thư Nam có khúc mắc, có lẽ gặp mặt một lần có thể giải quyết khúc mắc đó.
Trịnh Thư Nam ngẫm một hồi rồi tự ngồi cười một mình, xoa đầu Lạc An: “Anh còn không thông minh bằng em.”
Câu nói không đầu không đuôi này khiến Lạc An nghi ngờ, mặt đầy chấm hỏi nhìn Trịnh Thư Nam.
Anh thấy thế nên nói tiếp: “Một lúc lại ngốc rồi.”
Lạc An buồn phiền, anh đây là đang trêu chọc cậu ư?
Trịnh Thư Nam xem phản ứng của cậu, không nhịn được lại bật cười.
Lạc An híp mắt nhìn anh, phát hiện anh không còn suy nghĩ nữa mới nhẹ thở dài.
Đến buổi trưa, Trịnh Thư Nam đã không còn băn khoăn gì về chuyện này nữa, anh tự mình xuống bếp nấu cơm cho Lạc An, chiều hai người lại tiếp tục phối kịch, mà Lạc An vẫn chăm lo đến cảm xúc của Trịnh Thư Nam, ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của anh, kể cả phối kịch trước mặt anh.
Sau anh thấy cảm giác khá tốt, tự anh cũng phối cùng luôn, Lạc An vừa nghe thấy anh cắt lời, lập tức hóa thân thành fan não tàn, đôi mắt xinh đẹp phát sáng long lanh nhìn anh chằm chằm.
Trịnh Thư Nam bị nhìn đến mức buồn cười, đưa tay nhéo mặt Lạc An, khiến Lạc An phải trốn đi.
Hai người cứ phối kịch như thế, hết cả buổi chiều cũng phối xong kịch ngắn cho lễ chúc mừng diễn đàn võng phối.
Chạng vạng ập đến, Lạc An xào thêm hai món cho hai người cùng ăn.
Xong xuôi, Trịnh Thư Nam mới đưa cậu về nhà.
Sau khi quay lại, anh cầm sách Lạc An đưa, mở trang bìa trong nhìn thấy dòng chữ Lạc An viết đầy nghiêm túc:
Rừng động đừng nghe chuyển lá cành,
Ngâm nga chậm bước chẳng đi nhanh (1).
Nguyện Thư Nam một đời thuận lợi, bình an hạnh phúc.
Từng giờ từng phút, lời nói của Lạc An như cọ sát trong trái tim anh một lần.
Sau khi Lạc An về đến nhà, bố mẹ cậu còn chưa về, biết họ đang hưởng thụ thế giới hai người, Lạc An cũng không gọi điện làm phiền, cậu tắm rửa rồi chuẩn bị để tối phối âm thử.
Nhưng đầu tiên cậu phải viết chương mới đã.
Vừa lên mạng, Lạc An đã nhận được tin của biên kịch Tấn Vân bên nhà xuất bản Đài Loan.
Tấn Vân: Xin chào, An Lạc, nếu quyển sách này giao cho bên chúng tôi lên kế hoạch xuất bản, sẽ trở thành trọng tâm tuyên truyền, không biết cậu đã cân nhắc kỹ hay chưa?
Thực chất cuốn sách này của Lạc An có tuyến tình cảm nên khó xuất bản ở đại lục, đưa cho Đài Loan là tốt nhất, sau này cậu muốn kết hợp cả tình cảm với không CP vào nên cần làm tốt quan hệ với bên đó.
Nghĩ đến đây, Lạc An cậu gửi một tin nhắn cho biên kịch chịu trách nhiệm xuất bản của trang web, rồi mới trả lời Tấn Vân rằng chậm nhất ngày mai sẽ cho cô câu trả lời.
Bên kia nhanh chóng trả lại một câu đồng ý.
Giải quyết xong một chuyện, Lạc An lên QQ, nhóm kịch “Bảo bối” cực kỳ mong đợi lần phối âm này, còn hơn một tiếng nữa mà đã bắt đầu high rồi, nhưng không hề nói về kịch, mà nói về weibo của vị siêu nổi tiếng trên diễn đàn võng phối kia.
Sách Gia – Chuẩn bị: Mà Hoắc Hoắc đang nói ai vậy nhỉ, hot như vậy tui cá một cân dưa chuột là nam thần và An bảo bối.
Cháo Bát Bảo – Trang trí: Cá một xe dưa chuột, là Thương Lan sama và Tôi Yêu Thịt Kho Tàu sama, huhuhuhu gần đây đang nghe kịch của họ, quá có cảm giác CP luôn.
Nghe nói bọn họ gặp mặt rồi, sau này không biết thế nào, thật khiến người ta mong chờ mà.
À mà An bảo bối và nam thần không biết đi quẩy ở đâu rồi, còn lâu mới giao âm thô nhanh thế (mặt doge)
Lạc An lật lại lịch sử chat mới phát hiện vị siêu nổi tiếng Hoắc Hoắc post weibo, cực kỳ náo nhiệt.
Nhưng không nhiều người biết người đó là Lạc An và Trịnh Thư Nam, dẫu sao thì CP mới xuất hiện, cũng không hot đến độ quốc dân, hai người chỉ liên hệ với nhau trên weibo và trong post nên độ nổi tiếng không so được với các CP khác, vì thế Lạc An bị bỏ quên rồi.
Xem hết đoạn chat, Lạc An cũng không để ý.
Lúc chiều cậu và Trịnh Thư Nam đã gửi âm thô cho Hoắc Hoắc, vì vậy cậu biết người ta đang nói hai người họ.
Đối với Lạc An mà nói, được phối kịch với Trịnh Thư Nam đã rất hạnh phúc rồi, nên bất kể mọi người có đoán được hay không đều không ảnh hưởng gì đến cậu, đương nhiên nêu nhận được lời chúc phúc của mọi người, cậu nghĩ mình sẽ càng vui hơn.
Điện thoại bên tay vang lên, là Trịnh Thư Nam.
“Tiểu An, anh về đến nhà rồi.”
Lạc An gật đầu: “Vâng.
Trong nhóm đang nói chuyện âm thô của lễ chúc mừng, Hoắc Hoắc post weibo nói nhận được âm thô hợp thể, không ai đoán được là chúng ta.”
“Thế sao?” Trịnh Thư Nam cười, “Đợi khi post kịch là biết.”
“Vâng.”
Trịnh Thư Nam cúp máy rồi đi tắm, khí trời ngày một nóng lên rồi.
Đúng bảy giờ, mọi người tập hợp đầy đủ trong phòng, Sách Gia và Đao Ngư giải thích về kịch hôm nay rồi nói với Trịnh Thư Nam và Lạc An: “Lâm Uyên, An bảo bối, nội dung tối nay khá nhiều, là lần gặp gỡ đầu tiên, bao gồm cả lần liên hệ thứ hai, cảnh thụ đánh cờ với người nhà, nam thần Lâm Uyên, An bảo bối giao cho anh điều giáo.”
Lạc An: “…..”
Đèn xanh trước tên của Trịnh Thư Nam sáng lên, truyền âm thanh vương tiếng cười của anh đến tai mọi người: “Được.”
“Ừa ừa, vậy bắt đầu thôi, ganbatte(2)!”
Nương theo giọng nói dần biến mất của Đao Ngữ, cả phòng nhất thời yên tĩnh lại, Lạc An bắt đầu hơi sốt ruột, đối diễn với Trịnh Thư Nam trước mặt nhiều người như vậy, cậu rất lo sẽ bị người ta nhận ra cậu có gì đó không ổn.
Cậu hít sau một hơi, nói với Trịnh Thư Nam: “Lâm Uyên sama, chúng ta bắt đầu thôi.”
“Ừ.”
Không biết có phải là do được Trịnh Thư Nam dạy hai lần rồi hay không, tóm lại Lạc An vừa mở miệng đã nhập vai, Trịnh Thư Nam lập tức phối hợp, hai người bắt đầu trò chuyện như chốn không người, ngôn ngữ lưu loát tự nhiên, phảng phất như không còn trong vở kịch, mà là lần gặp gỡ thật sự ngoài đời.
Đao Ngư không nói ngừng, đến tận khi hai người phối xong đoạn kịch này mới vô tay chúc mừng: “Trời ơi, thật quá tuyệt vời, An bảo bối, hôm nay vũ trụ nhỏ của cậu nổ tung rồi.”
Lạc An hơi ngại ngùng, vừa rồi cậu nhập vai rất thuân lợi: “Là do Lâm Uyên sama dẫn dắt tốt.”
“An bảo bối rất xuất sắc, không cần cảm ơn anh.”
“Hai người đừng chói mù mắt người khác được không, muốn đám cẩu độc thân chúng tui sống thế nào đây _(:3)∠)_ , Ui, hai người nghỉ ngơi đã, lát nữa chúng ta tiếp tục.” Giọng của Đao Ngư rất trẻ trung, đáng yêu, các âm nữ đều do cô và Sách Gia đảm nhận, không cần tìm CV nữ.
Lạc An tắt mic tự do, tháo tai nghe, đứng dậy lấy nước uống.
Vừa rồi cậu quá nhập tâm, giờ mới thấy hơi khát, cậu mở cửa phòng ra ngoài, bố mẹ đã về rồi.
Lạc Văn Xương đang xem kênh kinh tế, Liễu Vân đang đắp mặt nạ.
“Bố, mẹ, hai người về từ lúc nào thế.”
Liễu Vân mở mắt nhìn cậu, ấn vào mặt nạ hai bên khóe miệng, nói nhẹ: “Vừa mới về, thấy con đang phối kịch nên không gọi nữa.”
“Vâng.” Lạc An đến phòng bếp rót nước, hỏi hai người, “Hôm nay bố mẹ đi chơi có vui không?”
Lạc Văn Xương cười nói: “Khá vui, mẹ con chơi bóng chuyền với người ta.
Hôm nay Tiểu An làm những gì rồi?”
“Con phối kịch với viết tiểu thuyết thôi.”
“Thư Nam không đưa con ra ngoài chơi? Thời tiết hôm nay đẹp như vậy, không nên cứ ở nhà mãi chứ.” Liễu Vân tiếp lời.
“Vâng, con biết rồi.” Lạc An nói, “Tối nay con phối kịch còn chưa xong, con về phòng trước đây.”
“Đi đi.”
Đoạn thứ hai cũng rất thuận lợi, Cola Chanh không onl, Sách Gia thu âm lại thay cô.
Kết thúc Sách Gia mới nói: “Tui nói nè Lâm Uyên đại, Hoắc Hoắc có tìm anh phối kịch không, chúng tui đều hi vọng anh và An bảo bối có thể tham gia đấy, hê hê hê.”
Thanh âm của Trịnh Thư Nam vẫn luôn rất dịu dàng, truyền qua tai nghe càng thêm quyến rũ, nghe vào khiến dường như đang đặt mình trong không khí ngập mùi hoa cỏ tháng tư, đẹp đẽ vô ngần: “Cái này à, đợi kịch ra là biết.”
“A a a a, Chắc chắn là nam thần và An bảo bối!” Đao Ngư khẳng định, “Đợi hôm ca hội tôi nhất định phải viết một đoạn xôi thịt, để các anh đến phối tại trực tiếp ha ha ha ha ha.”
Lạc An nghe xong ngạc nhiên, vốn cậu đã đủ lo lắng ngày có ca hội đó sẽ phải nói chuyện trước mặt mọi người, lo bản thân thể hiện không tốt, kéo chân Trịnh Thư Nam, nếu còn phải phối kịch xôi thịt trực tiếp, cậu làm sao bây giờ.
“Đừng nghịch.” Trịnh Thư Nam nói, “Hôm đó quá nhiều người, không tiện phối cái đó.”
“Lâm Uyên đại, anh đang bảo vệ An bảo bối đúng không, nhất định là đúng 2333.” Đao Ngư cười hì hì vạch trần sự thật, “Nếu không anh cũng không như thế, tui hiểu anh mà ha ha ha, được rùi, cái đấy thì thôi đi, nhưng có thể cầu nam thần cho phúc lợi hay không, làm bồi thường cho cái vừa rồi?”
“Bồi thường?” Trịnh Thư Nam hỏi cô.
“ Cô chắc chứ?”
Không hiểu sao Đao Ngư cứ thấy lạnh toát, vội vã sửa lời: “Phúc lợi, phúc lợi được không, nam thần, có thể ghi âm một đoạn đếm cừu với chuông báo thức không?”
Đếm cừu và chuông báo thức là phúc lợi thường thấy của các CV, nhưng Trịnh Thư Nam gia nhập giới đã bảy năm lại chưa từng thu âm cái này, khiến fan cực kỳ tiếc nuối.
Lần này anh vốn định không đồng ý, nào ngờ đúng giây phút anh định mở lời thì nhận được tin nhắn riêng của người nào đó, trên đó viết: Nam thần, cầu thu âm, em cũng muốn nghe.
Trịnh Thư Nam nhịn cười, sửa lời đáp ứng: “Được.”
“Oh yeah! Nam thần, tui là fan cuồng của anh, nam thần An bảo bối một cặp trời sinh!” Đao Ngư hoan hô.
Các cô gái trong nhóm cũng cùng hò hét, phúc lợi đầu tiên đó, mà các cô rất muốn xẻ Đao Ngư ra xem lời nói của cô có tác dụng với nam thần từ lúc nào?
Còn người có công nhất sau khi thoát YY thì đang nói chuyện với nam thần, nam thần tỏ ý, nếu như em muốn nghe, anh không ngại mỗi sáng tối gọi điện cho cậu đâu, khiến người nào đó mặt đỏ tai hồng.
Ngày Trịnh Thư Nam hẹn Trình Kiến Hiên là chiều thứ ba, lúc này Trình Kiến Hiên đã nhập viện để tiếp nhận điều trị.
Nhưng ai cũng biết, đây chỉ là cố gắng kéo dài chút thời gian mà thôi.
Trịnh Thư Nam làm xong việc từ buổi sáng, hiếm khi có thời gian ngẩn người.
Anh hồi tưởng lại lúc còn nhỏ, Trình Kiến Hiên thường đến tìm anh, nhưng bị Trịnh Ngọc Hạm kiên quyết đuổi ra ngoài.
Từ đó ông ta không dám đến cửa, chỉ luôn âm thầm giúp đỡ trong tối, lúc anh đi học, ông ra sắp xếp lớp cho anh, kết nối quan hệ để anh tham gia nhảy lớp, nếu không phải anh không đồng ý bị đưa đến ngôi trường mà anh không thích thì thậm chí anh còn có thể nhảy lên thi đại học luôn.
Lúc đó không rõ là ông ta âm thầm sắp xếp, còn tưởng bản thân cực kỳ xuất sắc, mãi đến năm mẹ bị ốm, ông ta đột nhiên xuất hiện, Trịnh Thư Nam mới biết, bất kể anh có chấp nhận hay không, nhiều năm qua, anh vẫn luôn nhận ân huệ của ông ta.
Cũng vì thế, Trịnh Thư Nam mới không thể chỉ hận ông ta, không thể giống như mẹ, bao năm qua không nói một lời nào với ông ta.
Cửa hàng hoa trước cổng viện đề cử với anh một bó hoa vân môn(3), anh xách theo quà thăm bệnh tiến vào khu nội trú.
Trình Kiến Hiên nằm phòng bệnh riêng, trong phòng có cả sopha, tivi, bàn trà và ban công, lúc Trịnh Thư Nam đến, trợ lý của ông ta cũng ở đó, thấy anh bước vào, gọi anh: “Nhị thiếu.”
Trịnh Kiến Hiên có một đứa con trai cả, trước mắt đang nhậm chức ở công ty, Trịnh Thư Nam là con trai thứ hai của ông ta, tuy nhận về, nhưng trợ lý vẫn gọi anh là Nhị thiếu.
Trịnh Thư Nam không để ý cách gọi này, anh chỉ nhìn Trình Kiến Hiên đang nằm trên giường bệnh, năm nay ông ta còn chưa đến sáu mươi tuổi, nhưng bệnh nặng hành hạ khiến ông ta già đi rất nhiều.
Trợ lý ra ngoài để Trịnh Thư Nam đặt hoa và đồ đạc lên bàn trà.
Anh ngồi vào ghế cạnh giường.
Một tay Trình Kiến Hiên cắm kim truyền dịch, tay còn lại vươn ra nắm định nắm lấy tay Trịnh Thư Nam.
Anh không tránh nhưng cũng không phản ứng, càng không mở miệng nói lời nào.
“Mới chớp mắt, con đã lớn thế này rồi.” Trình Kiến Hiên cảm thán, “Bao năm qua, bố luôn nhìn con trường thành từng bước, trong lòng cực kỳ vui sướng.”
“Cảm ơn.” Ngoại trừ lời cảm ơn, Trịnh Thư Nam không biết nói gì hơn.
“Nghe nói gần đây con đang làm một kế hoạch, định quay một bộ phim cổ trang, bố bây giờ như này rồi, cũng không thể làm gì được nữa, đây là một chút tấm lòng của bố, hi vọng có thể giúp được con.” Ông nói rồi, tay rút một tấm thẻ từ ngăn tủ đầu giường đưa cho Trịnh Thư Nam.
Trịnh Thư Nam không nhận, cảm xúc hỗn loạn nãy giờ mới ổn định lại, anh bình tĩnh hơn: “Những năm qua ông đã giúp tôi rất nhiều, tôi sao có thể không biết ngại mà nhận đầu tư của ông.”
Lời này khiến trái tim Trình Kiến Hiên đau xót, ông đã gọi luật sư, đợi ông ra đi, mười phần trăm cổ phần của Hoa Hiên sẽ chuyển cho Trịnh Thư Nam.
Những lời của anh đúng như trong dự đoán của ông, bị anh từ chối rồi.
Đứa trẻ này thực sự không thân với ông, là năm đó ông đã sai.
Nhận thức điều này khiến tinh thầm Trình Kiến Hiên ủ rũ trong nháy mắt, nhưng ông không nỡ để Trịnh Thư Nam đi, nói vài câu hồi tưởng về lúc trước với anh, nói sau khi ông kết hôn không được như ý, nên mới ra đi một thời gian, gặp được Trịnh Ngọc Hạm, người phụ nữ xinh đẹp đó.
Ông thật sự không muốn lừa bà, nhưng năm đó địa vị của ông không ổn định, không thể ly hôn.
Vì thế chỉ đành lựa chọn biến mất, nhiều năm qua, ông vẫn luôn nau náu nỗi ân hận trong lòng, muốn bồi thường cho bọn họ.
Trịnh Thư Nam nghe xong cũng không có phản ứng gì nhiều, trong quan niệm của anh, nếu đã cưới vợ mà còn mang theo mục đích lợi dụng, thì càng phải đối xử tốt với người ta hơn.
Tóm lại, không cùng quan điểm không cùng đường.
Trịnh Thư Nam cảm động vì ông đã làm nhiều thứ cho mình, đáp ứng sẽ thường đến thăm ông, coi như là báo đáp ân tình.
Dường như nhân ra thái độ của Trịnh Thư Nam đã mềm mỏng hơn, Trình Kiến Hiên thử thăm dò: “Ngọc Hạm có thể đến thăm bố không?”
“Cái này tôi không quyết định thay mẹ được.” Trịnh Thư Nam nói, “Ông nghỉ ngơi thật tốt, hôm khác tôi lại đến thăm ông.” Nói xong anh nhìn ông ta một cái, đứng dậy rời đi, lúc đóng cửa phòng, anh phảng phất thấy Trình Kiến Hiên khóc lên, tràn đầy ân hận.
Nhưng có những lỗi lầm không thể chỉ cần ân hận là có thể giải quyết, Trịnh Thư Nam thất vọng nghĩ.
Ra khỏi bệnh viện, Trịnh Thư Nam thở phào một hơi, rút điện thoại gọi cho Lạc An.
“Thư Nam?” Lạc An nhanh chóng nghe máy.
“Tối nay mình cùng đi xem phim nhé?” Trịnh Thư Nam hẹn cậu, “Tối nay dẫn em đi ăn đồ ngon, bây giờ anh qua đón em.”
“Vâng, được.
Nhưng em về nhà rồi, anh đến nhà đón em nhé.” Cậu từ trước đến nay không bao giờ có thể từ chối lời hẹn của Trịnh Thư Nam.
Cũng không biết tình hình anh thăm bệnh bố thế nào, Lạc An suy nghĩ, cậu sẽ cố gắng không khiến anh buồn.
Bệnh viện Trình Kiến Hiên nằm cách nhà Lạc An khá xa, gần một tiếng sau Trịnh Thư Nam mới đến nơi.
Lạc An gọi điện báo cho mẹ rồi xuống nhà, vừa ra khỏi thang máy đã thấy Trịnh Thư Nam đứng bên ngoài nói chuyện với bố cậu.
“Bố, Thư Nam.” Lạc An bước tới.
Nét mặt Lạc Văn Xương đầy hiền hòa, cuộc trò chuyện vừa rồi khiến ông rất hài lòng với Trịnh Thư Nam: “Tan làm thì gặp phải Thư Nam nên nói vài câu, Tiểu An, Thư Nam, đi đường cẩn thận, về sớm nhé.”
“Vâng.”
Nhìn xe đi xa dần, Lạc Văn Xương mới thở dài một tiếng, cuối cùng cũng an tâm hơn.
“Thư Nam đưa em đi ăn gì thế?” Lạc An cố gắng tìm chủ đề để nói.
“Một tiệm lẩu ngan, khá nổi tiếng, anh từng đến một lần, hương vị khá ngon.”
“Vâng, em mong quá.” Lạc An cố gắng tỏ ra đáng yêu, cố gắng nhìn sắc mặt của Trịnh Thư Nam, muốn đoán xem tâm trạng của anh thế nào, nhưng nét mặt Trịnh Thư Nam vẫn như thường, Lạc An không nhìn ra được cái gì.
Ngược lại, Trịnh Thư Nam thấy cậu cứ nhòm về phía này, hiểu ra cậu đang lo cho mình, trái tim ấm lên, thấy hôm nay là một ngày khá tốt để xác định quan hệ của hai người.
Anh quyết định đợi đến khi nhìn thấy trong ánh mắt Lạc An nhìn anh ngập tràn tình yêu, quyết định trước khi người khác nhận ra cậu tốt thế nào, quyết định khi hiểu rõ thời gian trôi nhanh không đợi người, quyết định sau khi phát hiện mình đã rung động với cậu, mới là cách làm chính xác.
Nếu Lạc An là con gái, có lẽ sẽ cần đến nhà hàng tình nhân có không khí một chút, nhưng Lạc An là con trai nên một nồi lẩu ngan ngon lành đã đủ khiến cậu thỏa mãn.
Lạc An ăn no căng phình bụng, không dám đứng thẳng dậy, cong eo bước đi như ông cụ, được Trịnh Thư Nam đỡ lên xe.
“Ăn nhiều thế, cũng đâu phải sau này không đến nữa đâu.” Trịnh Thư Nam khẽ trách móc.
“Anh bảo lẩu nhà này ngon quá, hương vị tươi mới, về sau em còn muốn ăn nữa.” Hai mắt Lạc An sáng long lanh.
“Ừ, anh đưa em đi.” Trịnh Thư Nam cười nhẹ.
Lạc An nhìn anh, đột nhiên cảm thấy hạnh phúc tột cùng, tối nay không biết có phải sẽ có chuyện gì tốt đẹp xảy ra hay không.
Cậu ngó Trịnh Thư Nam, chỉ thấy nam thần của cậu quá đẹp trai, đối xử với cậu cũng rất tốt, nếu có thể thành của cậu mãi mãi thì càng tốt hơn.
Rạp chiếu phim nằm ở tầng năm của trung tâm thương mại, hai người đi lên bằng thang máy ngoài trời.
Lạc An nhìn phong cảnh bên ngoài, lại nhìn các cặp tình nhân phía trước phía sau, không ngờ cậu không chút cảm giác sợ hãi nào, có thể do cậu đã lớn, ác mộng ngày bé đã dần dần phai nhạt, cũng có thể do người đang đứng cạnh bên cậu, thân thể đủ cao lớn, mang đến cảm giác an toàn cho cậu.
Trịnh Thư Nam để Lạc An chọn phim, Lạc An không chọn mấy phim Âu Mỹ, đối với tính cách của cậu mà nói, phim văn nghệ hay lịch sử mới là phim yêu thích của cậu, vì thế Lạc An không chút do dự chọn một bộ phim nom có vẻ văn nghệ.
Hai người họ tuy đều là gay nhưng không phản cảm với tình yêu nam nữ bình thường, tình yêu nào cũng đều đẹp hết.
Bộ phim kể về một cặp tình nhân từ cấp ba lên đại học thì chia tay, đi theo lối đi của mình.
Sau này cô gái tự sát, chàng trai cũng không hiểu gì hết, câu chuyện lồng ghép nhiều hồi ức phức tạp, cắt nối hơi ….
loạn.
Xem xong, Lạc An chỉ có một cảm giác, may mà cậu thích con trai, hai người cậu đều là người thẳng thắn, sẽ không để tình yêu liên tiếp chịu dày vò như thế.
Thời gian còn sớm, Trịnh Thư Nam dẫn Lạc An đến vườn hoa thành phố gần đó, đưa đến đằng sau tòa núi giả, anh ôm trọn Lạc An vào lòng: “An bảo bối, chúng ta ở bên nhau đi, anh yêu em.
Anh muốn chúng ta bên nhau mãi mãi, chăm sóc lẫn nhau, không có người nào nào, một lòng một dạ ở bên nhau cả đời.”
Lạc An có cảm giác quả nhiên là thế, cậu kích động không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu như gà mổ thóc.
Kể từ lần đầu tiên nghe được thanh âm của Trịnh Thư Nam, thế giới của Lạc An đã tưng bừng nở hoa.
*Chú thích:Trích từ bài thơ Định phong ba của Tô Thức, bản dịch của Nguyễn Chí Viễn, Tuyển tập từ Trung Hoa – Nhật Bản, NXB Văn hoá – Thông tin, 1996.Ganbatte: Cố lên trong tiếng Nhật.Đây là hoa vân môn (hoa rum):img
**Gõ xong muốn què giò luôn huhuhu **.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...