Võng Phối Đối Tượng Xem Mắt Là Nam Thần


Lạc An là một người nhát gan, dường như tất cả dũng khí và nhiệt tình cậu đều trao hết cho Trịnh Thư Nam rồi.

Xe đi đến khu nhà cậu, Lạc An vẫn còn đang do dự không biết có nên mở lời mời Trịnh Thư Nam lên nhà ngồi hay không, nhưng giờ đã không còn sớm, thế có hơi đường đột.
Trịnh Thư Nam có vẻ như đã phát hiện ra những bối rối trong lòng cậu, anh nói: “Tiểu An bao giờ nghỉ hè?”
‘Hơn hai tháng nữa, sao thế anh?” Lac An mờ mịt nhìn Trịnh Thư Nam.

truyện đam mỹ
“Không có gì.” Trịnh Thư Nam quyết định tranh thủ lúc kịch bản còn cưa hoàn thành, nghỉ hè có thời gian sẽ dẫn cậu đi chơi sau đó xác định quan hệ của hai người luôn.
Trong lòng Lạc An rất hiếu kỳ, cậu biết Trịnh Thư Nam không thể hỏi bừa như vậy, hai mắt sáng lên nhìn anh, học theo cái bộ dạng ban nãy của anh, thử dùng ánh mắt tấn công.
“Em ý…..” Ban đầu Trịnh Thư Nam còn chưa kịp phản ứng, đến khi hiẻu ý của cậu rồi thì không nhịn được bật cười.
Nhưng định lực của nam thần đương nhiên mạnh hơn Lạc An, do vậy tận khi đến nhà, Lạc An cũng không hỏi được điều gì.
Trịnh Thư Nam hơi cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng dưới ánh đèn mờ nhạt càng thêm mê hoặc: “Nghỉ ngơi sớm một chút, mấy ngày này anh hơi bận, có thể sẽ không thể ăn cơm đúng giờ nên không hẹn em nữa, em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đấy.” Dứt lời, anh nhấc tay nhéo má cậu.

Lạc An chỉ thấy hai tai cậu sắp mang thai luôn rồi, nếu có một ngày hai người ở chúng,, chắc tai cậu đẻ mấy lứa luôn.
Vào nhà cậu, bố mẹ Lạc đã ngủ rồi, để lại đèn trong phòng khách chờ cậu.

Lạc An bê gương mặt đỏ bừng vào phòng ngủ, vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới, bóng dáng Trịnh Thư Nam lập tức xuất hiện trước mắt, anh như cảm giác được gì đó mà ngẩng đầu, Lạc An nhịn không nổi phải mở cửa sổ, vẫy tay chào anh, tỏ ý lái xe cẩn thận.
Trịnh Thư Nam giơ tay biểu thị đã biết.
Tắm rửa xong xuôi nằm dài trên giường, Lạc An nhớ lại những chuyện trải qua hôm nay, vô cùng ngọt ngào.

Tuy rất muốn nhanh chóng xác nhận quan hê với nam thần, nhưng cái kiểu lâu dài tinh tế này lại càng hấp dẫn.

Nghĩ kỹ, cậu trên võng phối là thụ của anh, trên công việc là đối tác, thậm chí ngoài đời cũng có liên quan, nếu bọn họ không ở bên nhau, đúng là có lỗi với sự sắp đặt của vận mệnh.

Lạc An nhếch môi cười, tay dụi đôi mắt vẫn đang lấp lánh, làm thế lát nữa mới ngủ được.
Có điều hôm sau, ban ngày cậu vừa gõ chữ vừa xem lại “Minh tương”, tối đến có người kết bạn với cậu trên QQ..
Hoa cúc nhỏ: An bảo bối sama ~(≧▽≦)/~
An Nhiên: Chào bạn.
Hoa cúc nhỏ: An bảo bối, tui là một chuẩn bị nhỏ ~(^_^)~, đang cố gắng làm kịch, mời An bảo bối đại đại nhận kịch
Lạc An ngẫm nghĩ, gần đây trong tay cậu cũng chỉ có “Bảo bối”, cậu cũng nên nhận thêm kịch khác để trui rèn bản thân, nên cậu nói với Hoa cúc nhỏ: Có thể cho tui xem kịch bản kỳ một hoặc dự cáo trước được không?
Hoa cúc nhỏ: Được thui được thui.
Nói xong lập tức gửi file sang cho cậu.
Lạc An nhận được liền xem qua, cảm thấy trình độ rất bình thường, mà nhân vật trong kịch không có cá tính, hơi giả tạo, tuy bản thân An Nhiên trình độ cũng không cao nhưng những loại kịch bản này cũng không giúp cậu rèn luyện thêm gì.
Lạc An nghĩ rồi lại nghĩ, quyết định uyển chuyển từ chối: Xin lỗi, kịch bản có lẽ không hợp với tui lắm, hi vọng Hoa cúc nhỏ có thể tìm được CV thích hợp hơn.
Hoa cúc nhỏ: Tại sao thế, tui thấy tiểu thụ này rất hợp với đại đại mà ┬_┬ Biên kịch nhà tui rất thích cậu, vẫn luôn mong mời được cậu đến phối kịch, An bảo bối đại đại, xin cậu đồng ý đi mà~

Lạc An hơi nhức đầu, vì các chuẩn bị mời phối kịch trước đây đều chủ động ngừng lại khi CV tỏ ý không thích hợp, chưa tùng có ai như Hoa cúc nhỏ, cố gắng dây dưa.
An Nhiên: Thật xin lỗi
Lúc này, điện thoại đặt bên cạnh bàn máy tính chợt vang ên, Lạc An nhìn cái tên hiện trên màn hình, vẻ mặt thư thả hơn nhiều.
“Thư Nam.” Lạc Anh gọi tên anh.
“Em ăn cơm tối chưa, Tiểu An bảo bối?”
Tiểu An bảo bối? Cách gọi gì thế này, nhưng Lạc An vẫn rất thích: “Em chưa ăn, mẹ đang nấu cơm, anh thì sao?”
“Anh cũng chưa ăn, đang viết kế hoạch.” Trịnh Thư Nam cầm điện thoại dựa vào lưng ghế, cởi cúc áo thứ hai của chiếc sơ mi trên người, nhẹ nhõm thở một hơi.

Lần đầu tiên anh làm giám chế, thách thức rất lớn, anh cũng không muốn để người đàn ông kia có thêm cơ hội nhúng tay vào cuộc sống của anh.

Vì thế anh nhất định phải làm thật tốt.

Những lúc mệt mỏi anh liền nhớ tới Lạc An, quả nhiên vừa gọi điện cho cậu là thấy thư thái hơn rất nhiều,
“Anh đừng viết nữa, mau đi ăn cơm đi, hay là em gọi đồ ăn cho anh.” Đối với sức khoẻ của nam thần, Lạc An còn lo hơn lo cho bản thân mình.
Trịnh Thư Nam cười, anh cố ý trêu cậu: “Em biết địa chỉ của anh sao?”
“Không biết, nhưng em sẽ buồn.” Lạc An nghiêm túc nói.

Tim Trịnh Thư Nam rung động, thanh âm bất giác nhu hoà hơn: “Ừ, lát nữa anh sẽ đi ăn.

Tiểu An bảo bối hôm nay làm gì thế?”
“Em gõ chữ, với cả xem lại Minh tương một lượt, nhớ lại tâm trạng lúc sáng tác, sau đó vừa nãy có một chuẩn bị đến tìm em nhận kịch.” Lạc An nói xong lại liếc mắt nhìn màn hình, Hoa cúc nhỏ vẫn cố dây dưa nhắn cho cậu, mong cậu nhận kịch, “Hơi rắc rối, bộ kịch này thật sự không hợp với em, nhưng chuẩn bị cứ muốn em nhận.”
“Nói rõ với người ta là được.”
“Ừ, em biết rồi.”
Không hiểu sao Lạc An cứ thấy không ổn lắm, nhưng cuộc trò chuyện của cậu và Hoa cúc nhỏ cũng không có chỗ nào sai, do vậy Lạc An cũng không để ý nữ, nói thêm câu xin lỗi, tôi có việc bận rồi tắt máy.
Ăn xong cơm, Lạc An lại gửi tin nhắn cho Trịnh Thư Nam, kiểm tra xem anh có ăn cơm hay không.

Trịnh Thư Nam nhanh chóng trả lời, còn gửi kèm bức ảnh đang gắp đồ ăn, lúc này Lạc An mới yên tâm hơn.
Ngày mai là thứ hai, Lạc An đột nhiên nhớ đến Tô Tử, cũng không biết Trịnh Thư Nam có giải quyết được chuyện này chưa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui