Edit: Hestia
Hôm đó, quả nhiên Triệu An cả đêm không về, Diêu Tích tuy có chút ghen, nhưng cũng không nói gì được, dù sao Triệu An và Phương Tuấn Nghiệp cũng là bạn bè cùng nhau lớn lên, còn cậu và Triệu An cùng lắm chỉ là bạn bè quen biết không lâu, chẳng qua trong lòng đã vang lên hồi chuông cảnh báo, âm thầm dán lên người Phương Tuấn Nghiệp nhãn hiệu tình địch số một.
Mặc dù Triệu An chưa quay lại, nhưng hôm sau Diêu Tích vẫn ngoan ngoãn đến trường, cậu cũng không quên sáng thứ hai có tiết của Triệu An, tuy Triệu An không là giáo viên chính thức, nhưng tiết học chính khóa cậu vẫn phải học, vì cái này ảnh hưởng đến điểm thi cuối kỳ của cậu, hơn nữa cậu đến trường còn có thể gặp hắn.
Nhưng điều khiến Diêu Tích phiền muộn hơn là, Triệu An vậy mà vẫn chưa tới?!
"Thầy Hạ, sao hôm nay thầy Triệu không tới?" Thật vất vả nhịn đến tan học, khi ra khỏi lớp, Diêu Tích vội vàng đến gặp thầy Hạ hỏi.
Thầy Hạ hơi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Diêu Tích, cái tên nhóc này gần đây xảy ra chuyện gì vậy, không nói đến chuyện hai tuần này đều đi học, giờ lại còn để ý chuyện Triệu An không đến? Đúng rồi, không phải Triệu An nói bọn họ là bạn ư, không chừng là đến đây tâng bốc Triệu An.
"Hôm nay tiểu Triệu xin nghỉ, tôi cũng không biết rõ cụ thể ra sao, nghe nói tiểu Triệu với em là bạn, sao không tự đi hỏi cậu ấy?"
"À, vậy sao." Diêu Tích có chút mất mát ra khỏi phòng tin học, cũng không quay lại phòng học của mình, cậu đến chỉ là muốn tìm Triệu An, nếu như Triệu An không đến cậu cũng không cần quay lại lớp học.
Hừ, Phương Tuấn Nghiệp quan trọng đến vậy à? Ngay cả công việc thực tập cũng không đến? Mụ nó! Tôi cũng là đại mỹ nhân mà, sao anh có thể không để ý chứ! Đáng ghét! Đáng ghét! Yêu Kê đang đi trên con đường có bóng râm ở nơi hẻo lánh trong trường, một bên oán hận lẩm bẩm, một bên dùng chân dẫm mạnh vào hòn đá nhỏ.
"Chờ đã! Chờ một chút!" Đột nhiên phía sau phát ra tiếng nói gấp gáp, Diêu Tích dừng bước, từ xa nhìn thấy một thiếu niên đang vội vàng chạy tới.
"Bạn, bạn học, cậu đánh rơi đồ!" Người kia vừa thở hổn hển, vừa lấy điện thoại từ trong người ra, "Cái này, điện thoại di động của cậu rơi trong phòng tin học."
Điện thoại? Phòng học tin học? Diêu Tích cảm thấy đối phương khá quen mắt, hình như cậu ta là lớp trưởng lớp mình, tên gi nhỉ? À, đúng rồi, cậu ta là cái người tên Cố Văn kia mà.
Diêu Tích đánh giá Cố Văn từ trên xuống dưới, dáng người khá cao, không béo, không gầy, trông rất khỏe, nước da màu lúa mạch, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng đen lớn, nụ cười trên mặt tỏa ánh dương quang, nhìn sơ đúng là kiểu người ưu tú trong mắt giáo viên, thân thiện trong mắt bạn.
Còn người như Diêu Tích cả ngày không làm gì, chỉ biết trả thù xã hội, hiển nhiên không thích cái loại học sinh ngoan hiền chỉ biết lấy lòng người khác này, nhìn cậu ta đến đưa điện thoại, Diêu Tích hơi miễn cưỡng nói tiếng cảm ơn, cầm điện thoại không quay đầu lại đi mất, thực là xui xẻo.
Nhìn bóng lưng Diêu Tích rời đi, Cố Văn trầm ngâm sờ cằm, người này là, Diêu Tích?
Diêu Tích rời khỏi trường học, đột nhiên có chút hụt hẫng, lúc này cậu nhận ra mình dường như không còn nơi nào để đi nữa, hiện tại không thể về nhà, lỡ như lúc Triệu An về, phát hiện cậu đang trốn học thì sao bây giờ? Đi Bóng đêm? Vừa nghĩ đến nơi đó là do Phương Tuấn Nghiệp mở, mà y đang là tình địch số một của mình, lập tức Diêu Tích dừng ngay ý nghĩa đó trong đầu.
Rảnh rỗi đi đi lại lại trên đường lớn, Diêu Tích đăng Weibo, tùy tiện chụp một bức cảnh đường phố xung quanh làm ảnh chèn vào tin.
Yêu Kê: Chán quá!【Hình ảnh
Fan 1: Sô pha*! (* ̄▽ ̄)y
(*Sô pha: như giật tem bên mình ó)
Fan 2: Nương nương làm sao vậy?
Fan 3: Nương nương! Người còn nhớ kênh be be của mình bên hồ Đại Minh không? Lâu lắm rồi người không mở ca hội! Nếu chán quá có thể lên hát một bài nha! Xin người nhìn vào những vì sao trong đôi mắt này (☆▽☆)!
Fan 4: Lầu trên GJ*!
(*GJ: Good job)
Kế hoạch 5: Nương nương dạo này không có việc gì làm ư, cầu tiếp kịch!!!
Yêu Kê trả lời Kế hoạch 5: Thời gian này không tiếp kịch! ^_^
Kế hoạch 5 trả lời Yêu Kê: QAQ
Fan 6: Lầu trên bắt sống nương nương đi! Nương nương xin mở ca hội!
(Bản thân không muốn đặt tên cho mấy fan hâm mộ này, sau này sẽ dùng số thay thế m(_ _)m)
...
Ca hội à, hình như lâu rồi chưa tổ chức, có điều hiện tại Triệu An đang ở nhà, không thể nào hát được.
Bên kia đang lướt Weibo người nào đó, nhìn Weibo mới đăng của đối phương, sắc mặt đen lại, nếu như hắn nhớ không nhầm, bây giờ là giờ học? Chán? Còn dám chèn ảnh, muốn tất cả mọi người biết cậu không ở trường sao? Dám trốn học! Thằng nhóc vô giáo dục này!
"Triệu An, làm sao vậy?" Phương Tuấn Nghiệp nhìn bạn mình cầm điện thoại xem gì đó trên Weibo sắc mặc dần trở nên khó coi, quan tâm hỏi.
"Không có gì." Triệu An lặng lẽ cất điện thoại.
"Hôm qua thật sự cảm ơn cậu."
"Không có gì, nhưng cậu thực sự không phối bộ kịch đó sao? Hôm qua cậu đột nhiên rút lui dọa nhóm kịch sợ đến điên." Không sai, Phương Tuấn Nghiệp chính là Hoa Cúc Tàn, chủ dịch công ban đầu của nhóm kịch.
"Cậu nghĩ là tôi muốn giải nghệ à, cậu thấy theo tình hình hiện tại thì tôi phải phối kiểu gì đây?" Phương Tuấn Nghiệp cười khổ.
Vậy chuyện tình hình hiện tại là gì? Chỉ cần nói một câu các bạn sẽ hiểu, Triệu An và Phương Tuấn Nghiệp lúc này⎯⎯⎯ đang trong bệnh viện.
Triệu An nhìn bạn mình, trong lòng có chút bất đắc dĩ, "Cậu định sau này làm sao?"
"Sau này? Phải xem tình hình đã..." Phương Tuấn Nghiệp mờ mịt nhìn trần nhà trắng toát, thoáng sững sờ.
"Tôi đã nói với cậu, cậu không nên...!thôi, quên đi, tôi gọi điện thoại về nhà cậu rồi, chiều nay dì đến, tôi về trước, cậu nghỉ ngơi cho tốt." Triệu An vốn định giảng đạo cho bạn mình mấy câu, nhưng thấy y hiện tại quá thảm thương, vậy nên nghĩ lại không muốn thêm dầu vào lửa.
"Cậu nói cho bọn họ làm gì, hừ, lần này chắc chắn bị mắng đến chết." Phương Tuấn Nghiệp bất mãn lẩm bẩm vài câu, "Đi ra đi ra, tôi mệt rồi."
Triệu An đi lại y tá chăm sóc dặn dò vài câu, chuẩn bị đi về, hắn cũng không quên, trong nhà còn có một một vật nhỏ không nghe lời đang chờ giáo dục! (Chậc chậc chậc, có phải anh đã tự động coi Diêu Tích như đồ trong nhà mình không?)
***
Mấy cái in nghiêng là lời của tui, còn không in nghiêng là của thím tác giả, nên cũng đừng thắc mắc tại sao có nhiều dấu ngoặc quá nha, bữa giờ hong thấy ai đọc của tui, tủi thân quớ, hic (/□\*)・゜.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...