Mạt Niên ngủ rất sâu, hô hấp đều đều. Nhưng Đàm Mạt vẫn phải gọi cậu dậy, lay lay nhỏ giọng hô, Mạt Niên chầm chậm tỉnh giấc.
“Về nhà ngủ thôi.” Đàm Mạt chỉ chỉ mẹ Đường đã thiếp đi bên kia.
Mạt Niên xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, có phần mơ hồ, ngây người một hồi lâu, đầu óc mới dần dần tỉnh táo.
“Tôi muốn ở lại.”
Bên ngoài sắc trời bắt đầu tối, nhìn qua có cảm giác hiu quạnh.
“Em xem cô cũng nghỉ ngơi rồi, em thì không mang theo quần áo để thay, nên chuẩn bị đầy đủ rồi quay lại.”
Cũng đúng, muốn ngủ lại ở bênh viện thì có chút không tiện. Mạt Niên đứng dậy, quan sát mẹ mình ở giường bên. Tấm chăn để hở lộ ra phần tóc bên ngoài, chứng tỏ trên giường có người nằm, khiến Mạt Niên cảm thấy an tâm.
Đàm Mạt dắt Mạt Niên đi giải quyết bữa tối ở gần bệnh viện, rồi đưa người về nhà. Mạt Niên muốn tản bộ, Đàm Mạt bèn không gọi xe.
Hai người im lặng bước đi, một trước một sau không cách nhau quá xa, bóng dáng hai người chiếu xuống mặt đất, thỉnh thoảng còn đan xen lẫn vào nhau.
“Hôm nay, cảm ơn anh.” Mạt Niên đột nhiên nói, Đàm Mạt bận rộn rất lâu, ngay cả hoạt động offline cũng bỏ.
Đàm Mạt nhẹ giọng đáp, thẳng thắn bộc bạch mục đích của mình. “Không cần nói cảm ơn với tôi, dụng ý của tôi đối với em, em biết, vì em làm vài chuyện, tôi luôn sẵn lòng.”
Bởi vì là người nhà của em, anh cũng bằng lòng đối xử họ như người nhà của anh, chỉ xem em có nhận không, có đồng ý cho anh cơ hội không.
Như trong dự kiến, Mạt Niên lại trầm mặc như cũ, Đàm Mạt cũng rất có kiên nhẫn không nói gì thêm.
Không biết đi được bao lâu, rất nhanh đã tới nhà Mạt Niên, Đàm Mạt tiễn người tới hành lang, định bụng rời đi.
“Quy Vân!” Mạt Niên đột nhiên gọi giật người lại.
Đàm Mạt ý cười tủm tỉm nhìn cậu.
“Muốn lên uống một chén trà không?”
Đàm Mạt chỉ chờ câu này thôi, trả lời bằng nụ cười mỉm thầm lặng. Đàm Mạt cứ thế theo đằng sau Mạt Niên, dưới ánh đèn hành lang lập lòe mờ tối, anh không thấy rõ khuôn mặt của Mạt Niên.
Tới cửa, mở cửa ra, Mạt Niên lấy một đôi dép lê ra khỏi ngăn tủ.
Đàm Mạt mang vào, đèn điện bật mở, Đàm Mạt theo đó quan sát được bố cục bên trong nhà. Diện tích không lớn, nhưng đồ dùng sắm thêm trong nhà lại không nhiều, cho nên thoạt nhìn có hơi thoáng. Phòng khách được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, tựa như vừa được quét dọn xong.
Mạt Niên bảo Đàm Mạt ngồi trên ghế sô pha, rồi bước vào phòng bếp bưng chén trà ra.
Có hơi nóng, Đàm Mạt thổi thổi nhiệt nhí, hớp thử vài hớp. Yết hầu khô khốc được tưới mát, rất thoải mái.
Mạt Niên ngồi ở bên kia sô pha, hình như đang chờ khách uống hết nước trà.
Đàm Mạt uống hết một phần hai, rồi đặt chén lên bàn trà, đứng dậy, “Tôi về nhé, nghỉ ngơi sớm.”
Mạt Niên theo anh tiễn người tới cửa. “Trên đường cẩn thận.” Chờ Đàm Mạt quay lưng xuống cầu thang, Mạt Niên mới đóng cửa lại.
Thông qua tấm thủy tinh trong suốt, Mạt Niên nhìn bản thân trong mắt mình, ẩn giấu cảm xúc nào đó, có phần khó hiểu, có phần mơ hồ.
Hôm nay thật mệt, thật oải, Mạt Niên bị áp lực muốn đi ngủ sớm một chút. Đến khi tắm rửa xong, cơn buồn ngủ lại bay biến đi đâu. Mạt Niên bèn lên máy tính chút, trong list bạn bè võng phối của QQ, trông thấy avatar Lục Tùng đang sáng.
Cậu nhớ, Lục Tùng tốt nghiệp khoa Y.
Mạt Niên: Có onl không?
Nhanh như cắt, bên kia lập tức đáp lời.
Lục Tùng: Có, sao vậy
Mạt Niên: Muốn hỏi cậu vài chuyện
Lục Tùng: Ừ, cậu nói đi
Mạt Niên: Nếu mắc phải bệnh ung thư vú, thì sẽ thế nào?
Lục Tùng: Là chẩn đoán chính xác của bác sĩ à?
Mạt Niên: Ừ
Lục Tùng: Nếu là chữa trị thì phải xem tình hình, nếu trong giai đoạn cuối thì chỉ có thể đề nghị chữa bằng hóa trị, nhưng dự kiến nói chung là không tốt, nếu tế bào đã di chuyển rồi, thì khó mà nói được
Lục Tùng: Đừng… Là giai đoạn cuối sao?
Mạt Niên: Bác sĩ nói tế bào ung thư đã lan rộng
Lục Tùng: Tế bào ung thư lan ra, sau này khí quan toàn thân sẽ gần như bị suy kiệt, nhanh lắm, sẽ không sống được lâu, thời gian một tuần
…
Tuy đã nghe bác sĩ nói những điều đó, tự thân Mạt Niên ít nhiều cũng hiểu biết đôi chút, nhưng trong lòng cậu vẫn ôm niềm hi vọng nho nhỏ.
Chỉ hi vọng thời gian, có thể kéo dài thêm một tí thôi.
Mạt Niên tê liệt ngã người trên ghế phía sau, toàn thân vô lực. Ánh mắt đang nhìn về hướng máy tính, không còn tiêu cự. Có lẽ ban ngày đã khóc quá nhiều, nước mắt đã chảy khô, nên là, Mạt Niên muốn khóc nhưng không khóc được.
“Sẽ không sống được lâu…”
Bất cứ lúc nào cũng có thể, cho nên ngay cả kỳ hạn xác định cũng không biết sao?
Máy tính mở suốt một đêm, mãi tới khi nó tự động tắt ngúm. Thời gian kêu tích tắc tích tắc, từng phút từng phút trôi đi. Thật sự không thể chịu được nữa, Mạt Niên mới rời máy tính nằm phịch trên giường, đèn cũng quên tắt.
Đồng hồ sinh học kêu cậu dậy từ rất sớm, nghĩ lúc này mẹ còn chưa dậy, Mạt Niên lại dây dưa một hồi mới ra khỏi nhà. Thức ăn bệnh viện không tốt, Mạt Niên mua cháo và bánh bao bên ngoài mang vào.
Tới cửa, còn chưa tiến vào, chợt nghe bên trong truyền ra tiếng trò chuyện. Hai giọng nói đều rất quen tai, một cái là của mẹ, còn một cái… là Đàm Mạt.
Tay nắm nắm cửa hơi hơi chững lại, sau đó mới xoay nắm cửa đẩy cửa ra.
Người bên trong đồng loạt nhìn sang phía cậu.
Mạt Niên phát hiện, trên bàn giường của mẹ đang đặt một cái chén nhỏ trong suốt, bên trong đựng cháo trắng.
Hiển nhiên mẹ Đường cũng nhìn thấy, nói với Mạt Niên: “Trước khi đến hai đứa nên gọi điện cho nhau trước, đỡ phải mua dư thêm một phần.”
Mạt Niên đi tới, Đàm Mạt lại hỏi: “Ăn sáng chưa?” Mạt Niên gật đầu, cho nên phần này là mua dư.
Bánh bao và cháo đã lạnh không thể ăn nữa, Mạt Niên trước đặt nó sang một bên, cầm bình thủy, định ra ngoài hứng nước ấm.
Đàm Mạt cũng đi theo.
“Anh giúp tôi cầm bình thủy về đi, tôi tới bàn hỏi xem có giường kèm nào trống không.”
“Được.” Đàm Mạt vươn tay đón lấy, cầm bình thủy quay về đường cũ.
Đến khi Mạt Niên quay về, Đàm Mạt vừa lúc gọt xong vỏ táo, đưa cho mẹ Đường. “Cô à, cô xem kỹ thuật của con này, vẫn đạt chứ?”
Mẹ Đường phối hợp gật gật đầu: “Gọt giỏi hơn Niên Niên nhiều.”
Vỏ Đàm Mạt gọt đều là gọt từ đầu tới cuối không đứt giữa lưng chừng, Mạt Niên không biết dùng dao gọt rớt luôn hẳn phần thịt lẫn phần da táo, còn phải nhờ cậy vào dao gọt vỏ chuyên dụng.
“Đàm Mạt, con biết nấu ăn không?”
Đàm Mạt gật đầu: “Dạ biết, trước kia từng làm công ở quán ăn, học được mấy chiêu từ đầu bếp.”
Mẹ Đường vừa lòng gật đầu. “Rất tốt, rất tốt.”
“Bây giờ đang làm nghề gì?”
…
Đây hoàn toàn là tiết tấu hỏi tin tức xuất thân của đối phương khi đi xem mắt, Mạt Niên thấy quái quái, vội cắt ngang câu trả lời của Đàm Mạt. “Mẹ, mẹ hỏi cẩn thận như thế để làm gì?”
“Đứa Đàm Mạt này, mẹ rất thích.”
Mẹ thích thì sao chứ. Mạt Niên nói thầm.
Xem ra, bất tri bất giác, Đàm Mạt đã chăm sóc mẹ mình đâu vào đấy, đạt được độ hài lòng 100%. Khó trách mẹ khen anh ta không ngừng, Mạt Niên không biết Đàm Mạt là đang có dụng ý khác, hay là vì tình chí thâm.
“Nghe Đàm Mạt bảo, con muốn ở lại bệnh viện, mẹ một mình không có sao đâu, có nhà không về ngủ ngủ trong bệnh viện làm chi?”
Mạt Niên nửa ngồi xổm xuống, ngồi trên trường, đặt lên vai mẹ mình. “Mặc kệ, con muốn ở bên mẹ.”
“Muốn gặp mẹ thì tới bệnh viện.”
Mạt Niên nhẹ lay lay mẹ Đường, bĩu môi tỏ vẻ kháng nghị, đột nhiên nghe được tiếng cười khẽ.
Ngẩng đầu, phát hiện Đàm Mạt đang hứng thú nhìn chằm chằm mình. Nghĩ tới vẻ làm nũng với mẹ lại bị Đàm Mạt trông thấy, khuôn mặt Mạt Niên lập tức đỏ bừng.
Vội vàng cúi đầu che dấu, để lộ cái lỗ tai đỏ hoe ở bên ngoài bán đứng chính mình.
Kết quả, Mạt Niên vẫn không thể ở lại bệnh viên với mẹ Đường. Thế nhưng, cả ban ngày đều ở trong bệnh viện, buổi tối mới về nhà, mỗi ngày đều là Đàm Mạt đưa Mạt Niên về, tựa như đã hình thành thành một quy luật.
Mạt Niên hỏi anh không cần đi làm à, Đàm Mạt bảo nghỉ quốc khánh mà.
Rõ ràng đã bảy ngày rồi.
Mạt Niên hỏi cả ngày trong bệnh viên không chán sao, Đàm Mạt nói bên cạnh em sẽ không chán.
Miệng mồm cứ thốt ra mấy lời ngượng ngùng, chỉ là, nghe vào, lại khiến người ta rất thoải mái.
Đàm Mạt, anh có phải lúc đầu cũng rất tự tin rằng, anh sẽ có được kết quả mình muốn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...