Võng Phối Chi Mạt Niên

Kim đồng hồ chỉ về phía mười giờ tối, nhưng Đàm Mạt vẫn mải loay hoay trước tủ quần áo. Anh đang bối rối, ngày mai nên mặc kín kẽ như khi đi làm dạng như âu phục gì đó hay là mặc đồ dễ cử động một chút. Lúng túng không biết chọn gì, Đàm Mạt đi cầu trợ nhóm bạn.

Quy Tiểu Vân bán xuẩn oa

Quy Vân: [ảnh 1][ảnh 2] Mọi người thấy mặc cái nào thì tốt hơn

Mạch Mạch: Chu choa, ngày mai đi ra mắt nhỉ “_ “

CC: Chậc chậc, bên trái cấm dục quá, nhưng offline vẫn nên mặc đồ thoải mái chút đi

Oa Oa: Đồng ý suy nghĩ của CC, Quy Tiểu Vân anh có đồ thể thao màu trắng không, màu đen dễ bắt nắng lắm

Quy Vân: Có, tôi mặc đồ thể thao vậy

Mạch Mạch: Ừ ừ, còn có vẻ trẻ trung nữa

Oa Oa: Quy Tiểu Vân cũng không quá già mà, tuổi 25 chín muồi đầy hứa hẹn đó

CC: Chúc ngày mai offline vui vẻ với Mạt Niên, đừng quên tường thuật trực tiếp lại cho nhóm nha

Đàm Mạt lặn xuống, rõ ràng là đã khuya rồi, nhưng nội tâm vẫn cứ phập phồng không yên, nỗi chờ mong và hồi hộp dâng trào trong lòng. Thời gian tích tắc tích tắc trôi, Đàm Mạt tắt máy tính rồi tắm rửa, đi ngủ.

Nằm trên giường, Đàm Mạt đặt đồng hồ báo thức lúc 9 giờ, để tránh ngủ quên. Xuyên qua khe hở màn cửa sổ, Đàm Mạt thấy vầng trăng sáng vằng vặc trên trời, trong không gian tĩnh lặng, cả người đều thả lỏng ra.

Kết quả, thời gian báo thức còn chưa tới, không biết có phải do quá hưng phấn hay không, anh đã tỉnh dậy trước đó 1 tiếng. Đàm Mạt cũng không định ngủ tiếp, bỏ công sức ăn mặc chỉnh chu một phen, ngồi chờ thời gian trôi qua. Đúng chín giờ rưỡi, bước ra ngoài.

Đàm Mạt tính toán, mình ngồi xe công cộng đại khái phải nửa tiếng, tới trước nửa tiếng cũng tốt. Anh đoán chừng, mọi người trong xã đoàn đều phải dò bản đồ trước.

Nói thật, offline với bạn bè trên mạng, Đàm Mạt cũng từng có kinh nghiệm, anh đã sớm gặp gỡ bọn trong bán xuẩn oa nhiều lần. Tâm tình khi ấy, không lo âu như hiện giờ. Dù Đàm Mạt nhìn qua rất trầm ổn, nhưng đó chẳng qua là biểu hiện bên ngoài, trong nội tâm lại cực kỳ hồi hộp. Đàm Mạt thầm mắng bản thân không tiền đồ, thở dài ép mình tỉnh táo lại, bằng không chốc nữa gặp Mạt Niên thì kỳ cục chết, ấn tượng đầu tiên sẽ hỏng bét mất.


Tới công viên rồi, Đàm Mạt xuống xe, nhìn quanh bốn phía, chỉ có các bác trai bác gái đang luyện tập thể dục, chắc là chưa tới. Offline lần này, đặc biệt kéo ra tổ thảo luận. Đàm Mạt ngồi trên hàng ghế được mười phút, mới nhắn mình đã đến trong tổ thảo luận.

Mỗ Mỗ Mỗ: Nhanh thế, tôi còn phải hai mươi phút nữa, kẹt xe, chờ tôi nha!

Cây Mắc Cỡ: Em lạc đường TT không biết ngồi xe số mấy, đang hỏi chú công an!

Mỗ Mỗ Mỗ: Lên baidu hỏi

Cây mắc cỡ: Phí lưu lượng!

Quy Vân: Tôi ngồi chờ trước, đang ngồi ở hàng ghế đối diện bồn hoa

Mạt Niên: Tôi cũng tới rồi

Đàm Mạt thấy tim mình run lên một cái, nhìn thấy lời Mạt Niên, lập tức ngẩng đầu dáo dác nhìn xung quanh. Tay cầm di động hồi hộp nắm lại, gân xanh nổi lên.

Nhìn sang trái, không có; nhìn sang phải, có một thiếu niên đeo túi sách, nhưng lại đang đi về hướng ngược lại. Tầm mắt không đủ rộng, Đàm Mạt không khỏi đứng dậy, đầu vừa nâng tới trước, chợt trông thấy có người đang đi về phía mình.

Đàm Mạt trông thấy cậu ta dường như cười cười với mình. Ánh sớm vô cùng lóa mắt, Đàm Mạt không trông rõ bộ dáng của cậu ta. Chỉ thấy cậu ta mặc cái áo sơ mi màu tím, quần bò bao lấy đôi chân gầy. Cậu ta đi rất chậm, có vẻ thong dong nhàn nhã.

Mãi tới khi người này dừng lại trước mặt mình, Đàm Mạt mới xác định người này có thể là Mạt Niên. Tựa như chất giọng ôn tồn, bộ dáng ôn nhuận thanh tú. Đàm Mạt quan sát thấy, khi cậu ấy cười, bên miệng sẽ hiển hiện hai cái má lúm đồng tiền.

Rất đáng yêu.

Thấy Đàm Mạt trân trân nhìn mình, Mạt Miên có phần không chắc hỏi: “Anh là Quy Vân?”

“Mạt Niên?”


Không hẹn mà cùng gật đầu, Mạt Niên và Đàm Mạt liền cười một cái. Cùng nhau ngồi xuống dãy ghế, những người khác vẫn chưa tới đây, cho nên bọn họ nói chuyện trước. Giữa hai người cách nhau một khoảng nhỏ, Đàm Mạt thật ra rất muốn nhích qua dựa vào một chút, nhưng vẫn giữ đúng chừng mực.

“Tôi tên là Đàm Mạt.” Nếu đã gặp trong hiện thực, thì không cần dùng tên trên mạng nữa. Đàm Mạt đã khởi đầu, Mạt Niên cũng có qua có lại, “Đường Niên.”

Đàm Mạt không biết tiếp theo nên nói gì nữa, Đường Niên liền nói tiếp, “Sao lại chuyển tới B vậy?”

“Muốn đổi hoàn cảnh mới.” Sao có thể trả lời là vì em, muốn có được duyên phận tình cờ gặp nhau với em được chứ.

Đàm Mạt trông thấy Mạt Niên dùng lưỡi liếm liếm môi. “Tôi hơi khát, đi mua đồ uống.”

Đường Niên gật gật đầu.

Đàm Mạt đi ra phía sau, bước qua đường cái rồi quay đầu nhìn lại. Người nọ im lặng ngồi ở đó, nếu không cẩn thận quan sát, quả thật là có phần giống pho tượng không nhúc nhích gì.

Đàm Mạt mua hai chai nước chanh, đưa cậu một chai. Đường Niên khách khí nói cảm ơn.

“Người kia sao cứ nhìn mãi về phía chúng ta vậy?” Đàm Mạt thầm nói, từ ban đầu đã liếc mắt nhìn về phía bọn họ liên tục. Không phải cũng là người trong xã đoàn chứ?

“Hắn là Thanh Sơ.” Đường Niên nói nhỏ, bình tĩnh trả lời làm người ta nghe không ra cảm xúc nào.

Đàm Mạt tức khắc ngẩng đầu, theo bản năng quan sát người nọ một phen. Thanh Sơ đi tây trang giày da, khuôn mặt nghiêm túc, bởi vì đám người tới lui trước sau mà có chút không kiên nhẫn.

Hắn trông thấy Mạt Niên, cũng không định lại đây, là muốn tẩy sạch quan hệ, giữ một khoảng cách? Xem không khí giữa hai người Mạt Niên và Thanh Sơ, chẳng thà nói hai người họ là hai người hoàn toàn xa lạ không quen biết nhau thì càng chính xác hơn.

Biểu hiện của Mạt Niên vô cùng bình tĩnh, nói ra tên Thanh Sơ cũng hời hợt bâng quơ, thế nhưng lần trước, trên YY, rõ ràng là rất đau lòng.

Hai người ngồi một hồi, xã viên liền lục tục tới, đều là người sôi nổi ồn ào, không khí bèn trở nên sinh động không ít. Đàm Mạt đi bên cạnh Đường Niên, Thanh Sơ đi phía bên kia, hai người cách nhau rất xa.


Tới quán ăn đã đặt chỗ sẵn, trong lúc chờ người mang thức ăn lên, mọi người thay phiên tự giới thiệu, vừa rồi tụ hợp đông đủ rồi tới thẳng đây, còn chưa kịp làm quen. Tuy là cùng một xã đoàn, nhưng chỉ quen qua ID, không biết người thực sau lưng ID đó. Xã trưởng Mỗ Mỗ Mỗ là một ngự tỉ khéo ăn khéo nói vô cùng, hậu kỳ Cây Mắc Cỡ thì có hơi ngại ngùng, luôn cúi đầu nghe mọi người trò chuyện, còn có mấy nam CV, Đàm Mạt cũng có phần ăn ý, dù sao tính cách, phong cách nói chuyện là giống tám chín phần mười.

Mỗ Mỗ Mỗ lấy ra camera, nhờ phục vụ chụp giúp một tấm ảnh chụp chung.

Chụp xong, Thanh Sơ nhắc nhở: “Hình đừng truyền ra bên ngoài.”

“Yên tâm, có chừng mực.”

Bữa cơm vui vẻ nói cười, nhưng bên Mạt Niên và Đàm Mạt lại tương đối im lặng. Mạt Niên khi bị nêu danh thì mới nói vài câu mang tính hình thức, thời gian còn lại là vùi đầu gắp các món, trọng điểm offline của Đàm Mạt vốn là Mạt Niên, tự nhiên là theo Mạt Niên.

Đàm Mạt phát hiện, Mạt Niên từ đầu tới cuối đều không nhìn Thanh Sơ một cái, khác hẳn Thanh Sơ có đôi lúc lại nhìn sang phía này, ánh mắt kia làm Đàm Mạt thấy rất không thoải mái.

Ăn một lúc, Mạt Niên đặt đũa xuống.

“Ăn xong rồi?” Ít như vậy, thảo nào gầy như thế.

“Ừ.”

“Kêu phục vụ đưa cơm không?”

Mạt Niên lắc đầu: “Ăn không vô.”

Chỉ ăn chút đồ ăn đã no rồi, dạ dày nhỏ biết bao nhiêu.

Bởi vì có người vẫn quan sát động tĩnh phía này, thấy Đàm Mạt ân cần như thế, không khỏi trêu ghẹo nói: “Tôi sao cứ thấy xung quanh Mạt Niên với Quy Vân nổi nổi mấy bong bóng màu hồng ta, Quy Vân anh có cần dịu dàng như vậy không, ngọt chết tôi.”

“Ơ, làm gì có.” Đàm Mạt theo bản năng nhìn sang Mạt Niên, phát hiện cậu cũng không bối rối vì bị người khác trêu chọc, cũng an tâm.

Nhưng dù sao bạn trai cũ cũng có ở đây, còn đôi chút kiêng kị, nói xong vài câu, bọn họ cũng không chọc Mạt Niên và Quy Vân nữa.

Đàm Mạt đi toilet, rửa sạch tay xoay người, chợt gặp phải Thanh Sơ đang bước vào. Tầm mắt hai người tương giao nhau, Đàm Mạt chững người một chút, gật đầu chào hỏi, lại bị Thanh Sơ gọi lại.


“Anh thích Đường Niên?” Câu hỏi mang theo thăm dò. Đàm Mạt thế nhưng lại để ý tới cách Thanh Sơ xưng hô.

Hỗ động weibo hồi đó, Thanh Sơ há mồm ngậm miệng toàn là Niên Niên. Bây giờ đổi thành Đường Niên, nghe có vẻ thật xa lạ.

“Đúng vậy.” Đàm Mạt cũng không che dấu, huống hồ Mạt Niên và Thanh Sơ đã không còn quan hệ gì.

“Tôi lúc đó, rất thích Đường Niên, thích tính cách của em ấy, thích diện mạo của em ấy, là một tiểu 0 rất được hoan nghênh trong giới gay. Nhưng mà, sau khi quen với Đường Niên, một người nói năng trên QQ như thế, trong hiện thực lại trầm mặc tới vậy, cũng không hiểu lãng mạn. Quen nhau lâu, anh sẽ phát hiện, những ngày ấy quả thật là quá buồn tẻ.” Thanh Sơ đột nhiên nói một tràng, lấy thân phận người từng trải, tựa hồ đang cho Đàm Mạt lời khuyên.

Trên khối gạch tráng men góc rẽ, phản chiếu một cái bóng đen, như bị định trụ không chút nhúc nhích.

“Thanh Sơ, thật ra tôi muốn cám ơn anh.”

Nghe thấy lời Đàm Mạt, thần sắc Thanh Sơ mang theo chút đắc ý. Đàm Mạt phát hiện, cái bóng kia giật mình, Đàm Mạt khó tin thầm nghĩ, anh có thể tưởng tượng ra biểu tình của chủ nhân cái bóng.

Còn có lời sau, Thanh Sơ chờ anh nói hết. “Anh chia tay cậu ấy, tôi mới có cơ hội. Tôi thích Mạt Niên, lần đầu tiên tiếp xúc tôi đã thích. Khi đó hai người đang yêu nhau, tôi không hành động gì, nhưng bây giờ, Mạt Niên không còn là của anh nữa, tôi sẽ theo đuổi cậu ấy, sẽ làm cậu ấy hạnh phúc.”

Thanh Sơ lơ đễnh cười khì: “Cảm giác của tôi lúc đó, cũng giống như anh thôi. Tôi cũng từng yêu em ấy, nhưng cái yêu đó, cuối cùng cũng hòa tan theo thời gian.”

Đàm Mạt lắc đầu, phủ định cái nhìn của hắn. “Đó là do tình yêu anh chưa đủ sâu, thật sự yêu một người, thì sẽ không vì người đó ít nói mà nhàm chán, mỗi giây mỗi phút bên cạnh người ấy, đều thấy rất vui rất thỏa mãn; thật sự yêu một người, là dù nói bao nhiêu lời đường mật cũng không đủ; thật sự yêu một người, là nhìn thấy người đó nói yêu thương người khác, trong lòng lại đố kị muốn chết lại không thể làm gì được. Cho nên, Thanh Sơ, anh tuyệt không xứng để nói anh yêu cậu ấy.”

Thanh Sơ có ảo giác Đàm Mạt như đang đọc lời kịch bản, nhưng ánh mắt của anh ta lại nghiêm túc như vậy, thể hiện hết trọn nỗi lòng.

“Anh sẽ hối hận thôi, chúng ta có thể chờ xem.”

Đàm Mạt nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tôi yêu cậu ấy lâu đến thế, nếu có thể quen với cậu ấy, sao có thể dễ dàng buông tay được, nếu thế, tôi mới hối hận.”

Đàm Mạt chỉ yêu mỗi một người như vậy, anh cũng chưa từng màng tới vấn đề “nếu không thể quen với Mạt Niên.”

Đàm Mạt đi tới trước một bước, nghiêng người, ánh mắt chạm với ánh mắt Mạt Niên, thần sắc Mạt Niên có phần kích động, tầm mắt lại không dám nhìn thẳng vào Đàm Mạt.

Đàm Mạt bước lên trước, như thể cái gì cũng chưa xảy ra: “Quay về thôi.” Tay phải đặt lên bả vai Mạt Niên, đẩy người về phía trước, lại đúng lúc buông tay ra.

Mạt Niên, những lời vừa mới nói, chắc hẳn em đã nghe được. Anh sẽ chờ em thông suốt, dẫu mất bao nhiêu lâu đi nữa, anh cũng nguyện ý chờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui