Võng Phối Chi Đại Thần Công Lược Chiến (Võng Phối Chiến Lược Công Phòng Đại Thần)



Hội Thanh Chế Tác không hổ là xã đoàn thâm niên trong giới, sau khi post weibo chiêu mộ và thông báo CV đến thử âm nhiều đếm không suể, sau khi trải qua đối lập và sàng lọc kỳ một ngoại trừ vai Nguyên Chiêu tạm thời không có người thích hợp các vai khác toàn bộ đã quyết định xong.

Sau khi Di Nhạc nghe xong người cuối cùng thử âm vai Nguyên Chiêu thở dài, đây đã là CV thử âm thứ sáu rồi, tổng thể mà nói so với mấy người trước tốt hơn một chút, thế nhưng tại thời điểm Nguyên Chiêu chuyển biến hắc hóa tổng cảm thấy thiếu thiếu loại cảm giác tự nhiên, cái loại chuyển hoán cứng rắn đột ngột này làm cho cô có chút vô lực, không phải là cái dạng này.

Nguyên Chiêu xem như là một trong những vai diễn phối hợp, boss sau cùng của toàn văn, ở trong văn cùng Chu Thạch Bích pà CP phụ, đất diễn của hắn tự nhiên không phải là ít, mẫu phi Triệu phi là phi tử Nguyên đế sủng ái nhất hiện tại, nói là hậu cung ba ngàn mỹ nhân duy độc chỉ cưng chìu một người cũng không quá đáng, hết lần này đến lần khác Triệu phi là phi tử độc sủng trời sinh tính tình mềm yếu hiền lành đưa đến họa sát thân, một năm kia Triệu phi mất Nguyên Chiêu mới tám tuổi, cùng năm tang mẫu phi Nguyên Chiêu trượt chân rơi xuống hồ thiếu chút nữa chết đuối ở hồ sen hoa viên sau điện hoàng tử trụ, cứu lên sau lại phát hiện hạ nhân trước khi rơi xuống nước bị hạ kịch độc, tuy rằng người đã được cứu chữa nhưng bệnh căn lại không dứt, Nguyên đế lúc này giận dữ, chém chết tất cả cung nữ và thái giám thiếp thân phục vụ trong điện, cũng là sau đó Nguyên đế mới phát hiện, chính mình chưởng quản bá tính thiên hạ lại không bảo vệ được nhi tử mình yêu thương nhất.

Năm thứ hai sau khi rơi xuống nước Nguyên Chiêu được bí mật đưa đến Vãng Y cốc, một là vì để cho hắn tránh thoát thương tổn ngoài sáng trong tối này, hai là  vì trị tận gốc độc tố giữ lại trong thân thể của hắn: Nguyên Chiêu ở Y cốc gặp được thần y Dược Cốc Tử truyền thụ, cũng chính là Chu Thạch Bích, hai người ở trong cốc cùng nhau trải qua mười một năm, nói là thanh mai trúc mã cũng không quá đáng.

Giai đoạn trước tính tình Nguyên Chiêu ôn nhuận như ngọc, lòng mang thiên hạ, thậm chí đối với việc thiên tai động vật hoặc thực vật tử vong đều tồn tâm tiếc hận, hết lần này đến lần khác chính là Nguyên Tiêu hiền lành như vậy sau khi hắc hóa đã đến cực hạn.

Kỳ thực ở trong lòng Nguyên Chiêu hắn chưa từng quên chân tướng mẫu phi tử vong, cũng không có quên cuộc sống sau khi mẫu phi qua đời ở trong cung mỗi một bước đi đều như đi trên băng mỏng, trong lòng hắn không phải là không có hận, chỉ là đem hận đều gom lại thả ra ở nơi không có ai có thể đến, cho dù là Chu Thạch Bích cùng hắn lớn lên cũng không biết trong tâm Nguyên Chiêu có một con mãnh thú.

Tại phía sau giết người, diệt tộc của Nguyên Chiêu mà xem ra bất quá là một loại thủ đoạn thu phục và xâm lược mà thôi, khơi mào kíp nổ bốn nước chiến tranh cũng bất quá là vì tranh giành thiên hạ, Nguyên Chiêu như vậy cùng lúc ban đầu ở Y cốc thì mang theo nụ cười khổ nhàn nhạt cùng Chu Thạch Bích nói “Nếu như thiên hạ này có thể quốc thái dân an, không còn sinh linh đồ thán, mỗi ngày của bách tính cũng sẽ không trải qua khó khăn như vậy.” Cùng Nguyên Chiêu bây giờ hoàn toàn không giống cùng một người.

Mà vấn đề bây giờ của Di Nhạc ở nơi này, trước mắt diễn dịch vai Nguyên Chiêu tốt, thế nhưng tính cách hậu kỳ chuyển đổi quá lớn cũng không cho phép có ý tạm thời.

Lúc khởi đầu Nguyên Chiêu cũng không ôn nhuận vô hại như ban đầu vậy, ở thời điểm người khác không biết hắn liền âm thầm trù bị thực lực trở mình của mình, hết thảy ẩn nhẫn và khuất phục bất quá là để đợi thời cơ phản kích mà thôi.


Lần thứ hai thở dài, Di Nhạc mở nhóm tổ kịch.

[Kế hoạch biên kịch] Di Nhạc: Tốt bụng thêm vào a!! Cầu cho tôi một Nguyên Chiêu thích hợp a, MN!! (╯‵□′)╯︵┻━┻

[Đạo diễn] Mộc Tiểu Cát: Mãnh liệt sờ Nhạc Nhạc, Nguyên Chiêu toát ra độ tương đối lớn, người bình thường hold không được, tôi nghĩ nha, chọn đúng người có thể hồng, chọn không đúng nhân vật này liền mất đi ý nghĩa, chúng ta chậm rãi đến đi, đừng nóng vội [Biểu tình sờ đầu]

[CV – Chu Thạch Bích] Yến Vô Thanh: Xem ra CP của tôi có chút khó tìm, nếu thực sự không được tôi thu âm thô trước, kỳ một không PIA cũng được.

[Kế hoạch biên kịch] Di Nhạc: Không a QAQ!! Mỹ nhân, chúng ta vẫn là PIA một chút đi, em muốn nghe hiện trường a!! Lại cho em thêm hai ngày!! Trước mặt mọi người em xin thề lại không tìm được em liền trực tiếp ăn shit*!!! (từ gốc của nó là 吃翔, nhưng mà holy không hiểu lắm, lúc search gg thì bác có cái link mà toàn thấy biểu tượng cục shit mọi người hay dùng nên để tạm, ai hiểu cụm từ này giải thích dùm holy nha, tks)

[Tác giả] Văn Ý Tô: Ngồi đợi trực tiếp ăn shit.

[CV – Chu Thạch Bích] Yến Vô Thanh: Phốc!

[CV-Mộ Khinh Y] Mạc Vong Lưu Niên: Phốc! Văn Đại nhất châm kiến huyết, Nhạc Nhạc em tội gì làm khó chính mình.

[Kế hoạch biên kịch] Di Nhạc: Sát, Lão Đại anh đừng như vậy, chúng ta không phải đã giao hẹn làm rỉ mắt* của nhau sao, anh thu hồi tiên đoán chúng ta còn có thể làm bạn bè tốt 〒_〒!

[Tác giả] Văn Ý Tô: Hữu tẫn, hai ngày sau gặp.


[CV – Bách Lý Kiền] Trầm Tiêu: Tôi theo lão đại.

[CV – Chu Thạch Bích] Yến Vô Thanh: Tôi theo lão đại.

[CV-Mộ Khinh Y] Mạc Vong Lưu Niên: Tôi theo lão đại.

[Hậu kỳ] Cật Gia Hữu Đạo: Tôi theo lão đại.

[Kế hoạch biên kịch] Di Nhạc: … Quả thực không thể tiếp tục chung sống.

Thời điểm Di Nhạc gửi tin nhắn này đi mail vừa vặn nhận được thông báo có thư mới, nhìn kỹ liền thấy cái tiêu đề mail là [Thử âm Nguyên Chiêu – Tráng Chí Lăng Dương – Người tự do], tên Id rất xa lạ, cô có thể khẳng định mình chưa từng gặp qua, bất quá có thử âm là chuyện tốt, trong nháy mắt Di Nhạc như đánh máu gà, làm cho thử âm tới mãnh liệt hơn một ít đi!! Hình ảnh trực tiếp ăn shit kia thật đẹp đến không dám nhìn thẳng (*/w*)!

Cấp tốc tải xuống âm tần, Di Nhạc không kịp chờ đợi mở ra nghe.

Sau khi nghe xong cô liền chấn kinh luôn rồi ⊙▽⊙!

Ăn shit vân vân hết thảy gặp quỷ đi thôi o(≧v≦)o!!


[Kế hoạch biên kịch] Di Nhạc: Ha ha ha ha, ăn shit vân vân mấy người nghĩ đến quá nhiều rồi, mới vừa nhận được một thử âm thật hay o(≧v≦)o!!

[Kế hoạch biên kịch] Di Nhạc: Lão đại có onl không, em gửi cho anh nghe thử cảm giác thế nào, nghe xem có phải là tương tự Nguyên Chiêu anh đặt ra không.

[Tác giả] Văn Ý Tô: Gửi đi.

Hai phút sau.

[Tác giả] Văn Ý Tô: Thanh âm không tệ, chuyển đổi phía sau cũng có thể.

[Kế hoạch biên kịch] Di Nhạc: Anh cũng cảm thấy như vậy sao, độ phù hợp thanh âm thật là cao, tuy rằng ngay từ đầu cảm xúc diễn có chỗ làm cho người nghe có cảm giác có chút mới lạ, thế nhưng thời điểm lần thứ hai rõ ràng tiến bộ rất nhiều, đến lúc đó cùng nhau PIA kịch hẳn là có thể bù đắp cái này, thực sự không được còn có thể để cho Tiêu ca bọn họ mang một chút.

[Tác giả] Văn Ý Tô: Ừ.

[Kế hoạch biên kịch] Di Nhạc: Cứ vui vẻ quyết định như vậy đi, em đi thêm QQ kéo hắn vào tổ ~

[CV – Chu Thạch Bích] Yến Vô Thanh: Nhanh như vậy a, nói trực tiếp đã không có, thiệt tiếc nuối.

[CV-Mộ Khinh Y] Mạc Vong Lưu Niên: Cùng tiếc nuối.

[Tác giả] Văn Ý Tô: Chờ trận tiếp theo.

[CV – Bách Lý Kiền] Trầm Tiêu: Chờ trận tiếp theo.


[Kế hoạch biên kịch] Di Nhạc: Mấy người quả thực không thể càng thất đức hơn sao, Tiêu ca anh học lại máy phụ họa là có chuyện gì xảy ra?!

[CV – Bách Lý Kiền] Trầm Tiêu: Anh chỉ là ôm đùi lão đại mà thôi.

[CV – Chu Thạch Bích] Yến Vô Thanh: Phốc, Tiêu ca mềm mại như thế quả thực không đành lòng nhìn thẳng.

[CV-Mộ Khinh Y] Mạc Vong Lưu Niên: Không đành lòng nhìn thẳng +1.

[Tác giả] Văn Ý Tô: Không đành lòng nhìn thẳng +2.

Hệ thống nhắc nhở: [Kế hoạch biên kịch] Di Nhạc mời thêm [Tráng Chí Lăng Dương] vào nhóm.

Chú thích:

Rỉ mắt (天屎): từ này mình nhìn hình đoán thui, chứ cũng không rõ lắm, ai biết chỉnh dùm holy nha.

Kát quá hÃnh ánh cho

Biểu tình sờ đầu:



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui