Vọng Nhân Kỉ


Sau khi lấy được thanh kiếm và đánh tan bọn quỷ khí trong rừng trúc, thì tuyết cũng đã bắt đầu ngừng rơi rồi tan dần.

Có lẽ mọi chuyện đã bắt đầu quay trở về quỹ đạo thực sự của nó.

Hạ Nhiên ôm Phi Phi vào lòng, vuốt vuốt lông nó.

Quả thật không thể ngờ được, Phi Phi thường ngày nhát gan đến thế mà lúc đó lại dám nhào ra cứu nàng và Khương Vũ.

Hạ Nhiên nhìn nó lại buồn cười, vì đến bây giờ con chó ngốc này vẫn còn run cầm cập, nàng nhỏ giọng nói với nó.

"Phi Phi hôm nay quả thật rất dũng cảm đó nha, rất tốt, rất tốt, đúng là một hảo hán!"
Nghe nàng nói, không biết Phi Phi có hiểu gì hay không, nó le lưỡi ra liếm liếm tay của Hạ Nhiên, nàng phì cười, rồi nhanh bước đi đến Khương Vũ đang yên lặng đi phía trước.

"Khương Vũ huynh, thanh kiếm này lợi hại lắm sao, gây ra biết bao nhiêu chuyện thế này."
Khương Vũ nói: "Không phải do thanh kiếm này gây ra."
Hạ Nhiên nhíu mày: "Vậy là do bọn yêu ma kia tác oai tác quái à?"
Khương Vũ: "Cũng....không hẳn."
Hạ Nhiên gãi gãi đầu: "Vậy thì thế nào, tại sao mọi chuyện lại như thế?"
Khương Vũ nhìn nàng rồi từ từ giải thích cặn kẽ mọi việc.

Thanh kiếm này đã hấp thụ linh khí của trời đất đề tìm về sức mạnh thực sự của mình, tảng đá kia cũng không thể kiềm hãm được sức mạnh đó nữa nên đã bị vỡ tan.

Nhưng tảng đá này được hình thành giống như một lớp tường bảo vệ cho thanh kiếm, một khi bị vỡ thì hiển nhiên sức mạnh kia cũng bị phóng ra, thu hút các yêu ma quỷ quái đến gần.

Bọn yêu ma này có lẽ muốn chiếm lĩnh sức mạnh đó, còn thanh kiếm thì một mực chống lại.

Hai luồng sức mạnh một chính một tà này va chạm vào nhau đã khiến cho thiên tượng xảy ra dị biến.

Mùa hạ có tuyết rơi dày đặc, mưa lớn bất thường, nắng vô cùng chói chang, chính là những biểu hiện của dị tượng này.

Hạ Nhiên chăm chú lắng nghe một hồi, cái gì mà chính chính, tà tà, khiến đầu óc nàng loạn đến mức xoay vòng vòng.

Khuôn mặt vẫn hoang mang đến tột độ, chưa thể thông suốt mọi việc.

Lại nghĩ đến việc giấc mơ kia, nàng không khỏi rùng mình một cái.

Thứ quỷ quỷ yêu yêu này sao lại xuất hiện trong giấc mơ của mình như thế.

Quả thật khiến cho người ta cảm thấy nặng lòng.


Đang mơ màng suy nghĩ thì bất chợt nàng nhớ ra việc gì đó.

Vội kéo vạt áo ngoài của Khương Vũ lên xem, ánh mắt Hạ Nhiên chợt hãi hùng.

Vì lúc yêu quái đâm vào khiến cho Hạ Nhiên bị té chỏng chơ trên đất, kéo theo việc đó chính là chiếc áo đã bị rách một đường rất dài, bùn đất đen nhẻm vấy vào một khoảng rất lớn.

Hạ Nhiên khổ sở mà nước mắt lưng tròng.

Thôi xong, nhìn là biết áo này làm bằng chất liệu thượng hạng như thế nào, mặc dù mỏng nhưng khi mặc vào lại có vẻ rất ấm áp, lại còn cực kì mềm mại.

Thực ra cũng không có gì là lạ, đồ của tiên môn có lúc nào là tầm thường đâu.

Nếu biết trước đã trả lại từ lâu, đến cớ sự như thế này thì tiền đâu mà đền cho nổi.

Nàng cảm thấy như cả bầu trời của mình gần như sụp đổ, vừa có được ít bạc cũng chẳng thể giữ trong túi được lâu.

Cuộc đời quá bất công rồi!!
Nàng đứng chôn chân ngay tại chỗ, tay cầm vạt áo xăm xăm soi soi, ánh mắt tràn ngập đau thương.

Khương Vũ đã đi cách xa được một đoạn, khi ngoảnh đầu lại, liền thấy Hạ Nhiên cứ cầm vạt áo bị rách của mình khổ sở đến lạ.

Thực ra, y đã nhìn thấy từ lâu, lại chẳng có gì to tát nên không nói với Hạ Nhiên.

Nào ngờ cô nương lại vì chuyện này mà đau lòng không đi nổi.

"Áo đó ta không bắt cô nương đền, về thôi!"
Hạ Nhiên đang đứng ngay ngốc phía sau nghe y nói thế cứ như tìm được chân lý mà ánh mắt sáng lên lấp lánh.

Nàng cố sức chạy đến bên cạnh Khương Vũ, vừa thở vừa nói: "Thật...thật không đền hả?"
Khương Vũ nhìn nàng, lại quay lưng bước về phía trước rồi bỏ lại một câu không nặng không nhẹ: "Ừm!"
Hạ Nhiên: "Huynh đài thật tốt nha, ta...ta sẽ giặt sạch rồi sửa lại cho huynh, huynh cứ yên tâm."
"Cô nương không cần bận tâm, không sao."
"Sao lại không cần, ta sẽ sửa lại thật đẹp mà."
Khương Vũ nhìn nữ nhân đi bên cạnh mình, ánh mắt vừa có trông chờ, lại vừa cảm thấy có lỗi.

Y nghĩ nếu giờ không chịu cho nàng sửa lại thì với cái tính cách này chắc chắn sẽ lải nhải suốt thôi.

Vì thế liền gật đầu một cái.


"Vậy phiền cô nương rồi."
Hạ Nhiên nghe y nói lại vui mừng mà nở một nụ cười vô cùng xinh đẹp.

Chẳng phải nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn, chẳng phải nụ cười khuynh quốc khuynh thành, mà là nụ cười toả ra sự ấm áp, có chút ngây ngô, có chút đơn thuần.

Y nhìn nàng, bất tri bất giác bị nụ cười đó khiến cho ngây người trong chốc lát.

Thực sự không hiểu, tại sao nhìn hình ảnh này, lại có gì đó rất quen thuộc!
Khương Vũ thoáng chút luống cuống mà chính mình cũng không thể hiểu được.

Nên chỉ đánh cặm cụi im lặng mà đi.

Có lẽ đã từ rất lâu, y chưa từng nhìn thấy nụ cười ấm áp nào như thế cả.

Tuyết dần tan bớt, do đó mặt đất và không khí liền trở nên vô cùng ẩm ướt.

Hạ Nhiên ngồi trước sân giũ giũ đôi giày đã ướt sũng nước của mình rồi tìm nơi treo lên.

Phi Phi dường như đã khôi phục được tinh thần sau một trận ác chiến mà chạy tới chạy lui trong sân.

Lớp lông nhếch nhác đen nhẻm sau một đêm lăn lộn trên núi cũng đã được Hạ Nhiên cọ rửa sạch sẽ trắng bông trở lại.

Khương Vũ vẫn như thường, y ngồi ngay chiếc bàn đơn sơ đặt giữa nhà, tay cầm một tách trà chầm chậm đưa lên miệng.

Hạ Nhiên đã phơi giày xong, liền đứng dậy lau lau tay vào tấm vải sậm màu treo gần đó rồi đi vào nhà ngồi xuống đối diện Khương Vũ.

"Chuyện này đa tạ huynh đã cứu giúp nếu không cả cái thôn sơn này thực chẳng biết phải như thế nào."
Khương Vũ đặt tách trà trên tay xuống: "Không có gì, chuyện nhỏ thôi."
Nghĩ nghĩ gì đó y lại nói tiếp: "Cô nương thực sự muốn sống mãi ở đây một mình sao?"
Hạ Nhiên nghi hoặc nhìn y: "Phải, có vấn đề gì sao?"
"Ta.."
Lời còn chưa nói hết, bên ngoài sân đã có tiếng xôn xao.

"A Nhiên! A Nhiên có nhà không?"
"Đại tiên ơi đại tiên, bọn ta đến đa tạ ngài đây!"
Hạ Nhiên ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

Làm gì mà mọi người lại kéo đến đây đông như vậy chứ?

"Mọi người....sao lại đến đây?"
Từ Bá cũng có trong nhóm người, tay ông còn xách theo một con gà mái mập ú.

"Chậc! Bọn ta đến, đương nhiên là để đa tạ đại tiên cứu giúp mà.

Đúng là vừa có tài vừa có đức đó!"
Một lão bà trên tay ôm một giỏ củ cải xanh mướt nói.

"Đúng đúng, không phải vị bằng hữu đó của con là tiên nhân từ nơi xa đến sao.

Cũng may có tiên nhân cứu giúp, nếu không cả ba luống cải của ta chắc là không thể thu hoạch được nữa."
Hạ Nhiên: "Không...không cần....huynh ấy.."
Đúng lúc này, Khương Vũ cũng từ trong nhà bước ra.

Nhóm thôn dân liền chuyển đối tượng, chạy ùa vào sân đến trước mặt Khương Vũ.

"A tiên nhân! Tiên nhân kìa!"
"Đa tạ! Đa tạ tiên nhân!"
"Nếu không có ngài thì thật không biết Tiểu Bảo nhà ta phải làm sao nữa."
Khương Vũ mặt cũng ngơ ngác theo.

Vốn dĩ y không định bước ra, nhưng vì cảm thấy Hạ Nhiên đi có vẻ hơi lâu, nên cũng hiếu kì xem thử thế nào.

Y đưa mắt nhìn Hạ Nhiên.

Nàng bắt được ánh mắt đó, chỉ cười gượng rồi gãi gãi mặt mình.

Cái này...nàng không biết gì hết.

Cũng đâu có nói với ai Khương Vũ là tiên nhân gì đâu chứ.

Tất cả là tại y tiếng lành đồn xa, không thể trách nàng được nha.

Khương Vũ bên này vẫn chưa biết phải cư xử thế nào, đành nhỏ giọng gọi nàng.

"Phương cô nương!"
Hạ Nhiên khẽ thở dài một cái: "Haizz, cái này ta không biết nha, ta cũng chẳng biết phải làm sao."
Khương Vũ nhìu mày, thực sự y cũng rất muốn trả lời bọn họ, nhưng ngoài Từ bá ra thì không biết một ai khác thì....làm sao mà đáp lời cho rõ ràng được.

"Lão bá, ta gặp người nguy cấp thì ra tay cứu giúp thôi, không cần cảm ơn."
"Đại thẩm, ta...cái này không nhận được."
"Ta..."
Hạ Nhiên đứng nhìn một hồi, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.

"Ay, nhìn xem, mọi người làm huynh ấy sợ rồi!"
Nhóm người vừa nghe nàng nói bỗng chốc dừng lại.


Hạ Nhiên: "Ta biết mà, ta biết mọi chỉ là muốn cảm ơn thôi, nhưng mà cũng phải bình tĩnh một xíu nha!"
Nàng đi đến, cầm lấy con gà, giỏ củ cải, bao trứng,......!
"Ta nhận thay huynh ấy vậy, mọi người không cần bận tâm nữa."
Thôn dân lúc này mới ôn nhu mà nói chuyện.

"Tiên nhân, thật ngại quá, bọn ta..."
Khương Vũ: "Không sao, ta hiểu mà."
Hạ Nhiên đã sắp xếp xong đồ mà mọi người mang tới, phủi tay một cái rồi nói.

"Được rồi, huynh ấy không nghĩ gì đâu, trời cũng không còn sớm nữa, mọi người về trước đi ha."
Thôn dân trái phải nhìn nhau một hồi, cuối cùng vẫn là chấp nhận trở về.

"Vậy được, bọn ta về trước, nếu tiên nhân cần gì cứ nói, bọn ta nhất định sẽ dốc hết sức mà làm."
Khương Vũ gật đầu: "Đa tạ, mọi người về đi."
Mọi người kéo nhau cùng rời khỏi, chắc là vẫn còn luyến tiếc mà có vài người quay đầu nhìn lại.

Nhưng Hạ Nhiên nói rất đúng.

Vị tiên nhân này chắc là không thích ồn ào như vậy.

Thấy bọn họ đã đi xa, Hạ Nhiên mỉm cười rồi quay lưng đi vào nhà.

Khương Vũ: "Cô nương...."
Hạ Nhiên ngồi xuống bàn rót một tách trà: "Huynh là muốn hỏi sao ta lại nhận đồ của bọn họ phải không?"
Khương Vũ gật đầu: "Ùm!"
Hạ Nhiên: "Huynh nhìn đi, nếu không nhận, bọn họ sẽ chịu về sao? Với cả người đây là như thế, nếu mang ơn mà không trả, họ sẽ chẳng thể ngủ ngon được đâu."
Y nhìn nàng, đuôi mắt khẽ cụp xuống.

Xem ra cô nương này tuy rằng hơi ngốc một chút, nhưng thâm tâm lúc nào cũng là lo nghĩ cho người khác.

Một hồi lâu sau y mới cất lời: "Ta hiểu rồi, cô nương....có muốn ăn gì không, ta sẽ làm."
Hạ Nhiên mặt mày sáng rỡ: "Hả, thật sao, vậy được, ta muốn ăn những món giống như ở Tinh Dao phái của huynh được không?"
Khương Vũ có chút bất ngờ trước câu trả lời của nàng, nhưng cũng không hề từ chối: "Được, nhưng mà ở đây không đủ nguyên liệu để làm những món đó, thôi thì ta sẽ thay thế một vài thứ, ta nghĩ là hương vị sẽ không khác biệt gì mấy."
Hạ Nhiên mừng rỡ nhìn y đầy mong chờ:"Được được, không sao không sao, để ta giúp huynh một tay nhé." Nàng đứng dậy định cùng y vào bếp, liền bị y kéo lại.

"Không cần, cứ ở đây đi, một mình ta là được."
"Không sao đâu mà, thực ra thì ta cũng muốn học hỏi chút ít tài nghệ của huynh đó nha."
Khương Vũ khẽ thở dài:"Được rồi, nhưng mà.....phải nghe theo lời của ta."
"Đương nhiên, đương nhiên, đa tạ huynh đài, haha."
Cứ ngỡ rằng Khương Vũ sẽ giao cho nàng việc gì đó rất đặc sắc, hoặc chí ít cũng có thể là giúp đỡ thái thịt, nhặt rau gì đó.

Nào ngờ y chỉ kêu nàng ngồi đun củi, một công việc đơn giản đến mức khiến người ta chán chường.

Hạ Nhiên một tay chống cằm, một tay đẩy đẩy thanh củi vào bếp lò đang cháy đỏ rực, mỗi lần như thế lại có tiếng lốp bốp nổ lên, những vụn lửa nho nhỏ văng ra đẹp như pháo hoa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận