Vọng Môn Nhàn Phi


Cửa sương phòng chậm rãi mở ra, bên trong nữ tử trên tháp (sạp) dần dần hiển lộ.

Nàng một thân áo váy màu thủy lam nằm nghiêng dài trên sạp, vạt áo tứ tán hỗn độn, một con Điêu Nhi thuần trắng không hề lẫn tạp sắc nhu thuận nằm úp sấp trong lòng nàng, đồng tử tròn tròn đen đen nhìn chằm chằm vào công tử xa lạ. Ngón tay nàng chậm rãi vuốt ve trên mình Điêu Nhi trắng như tuyết, bờ môi hàm chứa thích ý cười, đồng tử u chuyển nhìn về phía hắn, chợt lóe lên kinh ngạc.

Cảnh tượng như thế, hắn thâm chí không thấy nàng lỗ mãng, ngược lại còn cảm thấy đáng yêu.

“Là ngươi.”

“Là ngươi.”

Cửa đóng lại, hai người đột nhiên trăm miệng một lời.


Mục Thanh Lê cùng công tử đó sắc mặt đều hiện lên kinh ngạc, lập tức lại thoải mái. Bọn họ đều hiểu được đối phương từng gặp qua chính mình, chỉ là không có gặp qua.như vậy mặt đối mặt

Mục Thanh Lê lười nhác rời khỏi sạp, xua tay nói: “Mời ngồi.”

Công tử gật đầu, tìm ghế ngồi xuống, Noãn Thu vì hắn châm trà đặt trên bàn trước mặt. Hắn trời sinh thanh quý công tử, dù đang ở nơi nào, sang trọng tự nhiên. Công tử nâng mắt đánh giá nàng. Thời gian trước hắn vốn đợi người ở Xuân Phong Các người ta lại không đến, tính không hề qua lại với nàng. Thật không ngờ, chẳng bao lâu sau, một hồi hợp tấu lại đưa hai người bọn họ ở cùng một chỗ.

Mục Thanh Lê mặc hắn đánh giá, đồng thời cũng đánh giá trên người hắn. Hắn dung mạo tuyệt đỉnh, khí chất lãnh đạm. Trong đó có chứa chất tự phụ, từ tận bên trong da thịt thấm đầy sự thanh ngạo. Lần đầu tiên ở Vạn Dược Hiên nhìn thấy ánh mắt này từng nghĩ tới bộ dáng của hắn tuyệt đối là bất phàm, hiện tại xem ra nàng còn đánh giá thấp.

Mục Thanh Lê thấy hắn không nói, cũng sờ sờ mó mó Điêu Nhi trắng tuyết, làm như cái gì cũng không biết.


Công tử thấy gương mặt nàng trắng nõn, đáy mắt của nàng thích ý cười, giống như thủy tiên (bông/hoa súng) yên tĩnh lại sáng lạn. Chậm rãi nói: “Ta tên là Đông Phương Mặc.”

Mục Thanh Lê nâng mắt gật đầu, sau đó đột nhiên nhìn thấy hắn đưa tay chạm đến chén trà ở trên bàn, ngón tay chậm rãi ma sát ở mặt trên, động tác thành thạo. Mục Thanh Lê đồng tử co rút lại một chút, tinh tế nhìn cái tay kia của hắn.

Nhìn một hồi, thấy hắn không nói lời nào, im lặng giống như tượng điêu khắc gỗ. Mục Thanh Lê hỏi có chút sâu xa: “Ngươi ở đây đang tự hỏi cái gì.”

Đông Phương Mặc động tác ngón tay dừng một chút, trong mắt hiện lên kinh ngạc.

Mục Thanh Lê nhìn hắn thật sâu, lại hỏi: “Lần trước ở Tống Thụy chữ trên trù khăn trên cũng là do ngươi viết?”

Đông Phương Mặc gật đầu, cùng con ngươi nàng dần dần đối diện nhau: “Không sai.”

Mục Thanh Lê đột nhiên trầm mặc, chuyện như vậy dù sao cũng có chút không thể tưởng tượng, nhưng là ngay cả nàng cũng xuất hiện ở đây, như vậy nàng có thể nói nếu ai khác xuất hiện ở trong này là bất khả tư nghị sao? Chính là nếu nói là hắn, hắn vì sao giống như thay đổi, cũng không nhận ra nàng? Hay là bộ dáng của nàng thay đổi, hành vi lúc trước không quá tương xứng, cho nên mới không nhận ra?

“Ta tên là Mục Thanh Lê, Thục Sơn vân điên, tam thiên phi hạc, băng hạp cốc.” (ây da, danh từ , danh từ thôi, các nàng đừng để ý quá, ta chịu >__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận