Vọng Môn Nhàn Phi


Trưởng nữ phủ Bình Khang Hầu Mục Thanh Lê khiêu chiến An Vương Quân Vinh Lâm, đại tiểu thư từng háo sắc thế nhưng lấy danh nghĩa hưu phu khiêu chiến vị hôn phu mà mình lưu luyến si mê. Chuyện bé xé ra to*, toàn bộ Dương thành đều đang bàn luận chuyện này.

*Nguyên văn 一波惊起千波浪: Nhất ba kinh khởi thiên ba lãng : theo mình hiểu là chỉ một con sóng có thể làm nổi dậy cả ngàn cơn sóng đang yên lặng khác, chắc kiểu chuyện bé xé ra to bên mình .

“Hồ nháo, có chuyện gì mà không thể cùng cha thương lượng, nếu ngươi không thích Quân Vinh Lâm, tự nhiên cha sẽ giúp ngươi giải trừ hôn ước, làm gì phải chính mình đi mạo hiểm như vậy.” Bình Khang Hầu Mục Thắng “Đằng” từ chỗ ngồi đứng lên, hướng Mục Thanh Lê đang lười nhác ngồi ăn điểm tâm đối diện mà bất đắc dĩ nói.

Mục Thanh Lê trấn an cười nói: “Cha, người không cần lo lắng. Đây cũng không phải là mạo hiểm, ta nắm chắc tuyệt đối.”

Mục Thắng biết chính nữ nhi của hắn thay đổi rất nhiều, nhưng một ngũ phẩm đại kiếm sư làm gì có chuyện tuyệt đối nắm chắc đánh bại tam phẩm kiếm vương, việc này ai có thể tin được? Nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy không ổn, nhíu mày nói: “Không được, vẫn là không được. Chuyện này cha giúp ngươi nói, đem việc đối chiến này lui lại. Hôn ước ngươi không muốn, Quân Vinh Lâm kia cha vốn chướng mắt, nếu ngươi không thích, cha cũng tuyệt đối không để hắn làm con rể, hôn sự này cha tự nhiên cũng đi giúp ngươi giải quyết.”

Nghĩ đến việc hắn làm đối với Lê Nhi ngày ấy ở trên thuyền hoa, Mục Thắng liền tức một bụng. Dám đối với nữ nhi của hắn như vậy, may mắn là không thành công, nếu Lê Nhi thật sự xảy ra chuyện gì, Đông Tống quốc cũng đừng mong được bình yên.

“Cha!” Mục Thanh Lê cũng đứng lên, bắt lấy tay hắn: “Cha, đừng nói ra nhẹ nhàng như vậy. Đây là hôn ước hoàng gia, nếu nói giải trừ liền giải trừ, hoàng gia kia chẳng phải là không có uy nghiêm sao? Chỉ sợ thật sự giải trừ, cha phải trả cái giá cũng không nhỏ, cần gì phải thế?”


Lắc lắc tay Mục Thắng, Mục Thanh Lê híp mắt cười khẽ: “Cha, ngươi phải tin tưởng ta, ta nói được là làm được. Quân Vinh Lâm kia như đối với ta vậy, ta thế nào cũng muốn hồi báo hắn một chút, ngươi cũng không thể tước đoạt cơ hội của ta như vậy a.”

“Ngươi a.” Mục Thắng dở khóc dở cười, điều này làm cho hắn lo lắng muốn chết, mà nàng ngược lại hoàn toàn không thèm để ý. Thật sự là Hoàng Thượng không vội thái giám gấp.

Mục Thanh Lê “Ha ha” Cười, mở to một đôi mắt to ý cười mông lung nhìn chằm chằm Mục Thắng: “Cha đáp ứng đi? Định như vậy đi!”
Mục Thắng một chưởng vỗ ở trên đầu của nàng,“Ngươi này quỷ nha đầu!” Đột nhiên sửa sang lại mặt, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, ra vẻ nghiêm túc: “Cho dù cha có đáp ứng cũng không đủ, ngoại công ngươi phải đáp ứng mới có thể được.” (một chưởng mình thấy hay hơn để một tay, vì có thể hình dung ra được bàn tay to to, MT dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về đầu MTL)
“Ngoại công?” Mục Thanh Lê ngẩn ra.


Mục Thắng cười nói: “Ngươi ngoại công có thể vì chuyện của ngươi lo lắng gần chết. Mấy ngày nữa sẽ về đến đây.”

……

Ngoại công về đến đây!

Tin tức này truyền đến, Mục Thanh Lê cũng có chút kinh ngạc. Nghĩ theo miệng bốn người Noãn Thu biết được ngoại công là Kiếm Tôn . Nghiêm túc, cẩm thận, cường đại, từ ái, những từ ngữ này dồn hết ở trên một người, tuyệt đối là đủ tư cách làm gia gia (ông nội) của một loạt kẻ hậu bối.

Tiếng vó ngựa chậm rãi từ cửa thành xa xa truyền đến, trấn quốc tướng quân về, hoàng đế Đông Tống tự mình nghênh đón, cả nước chúc mừng.

Ở Dương thành, toàn bộ dân chúng đứng đầy hai bên đường hoan hô, tiếng vó ngựa cũng càng ngày càng gần, toàn bộ dân chúng đều đang kích động trông, mà bóng dáng quân đội cũng càng ngày càng gần, càng rõ ràng.

Mục Thanh Lê cùng bốn người Xuân Hạ Thu Đông ngồi ở nhã gian lầu hai của Xuân Phong Các – Dương thành đệ nhất lâu, tựa vào cửa sổ đang mở ra bên cạnh, nhìn xuống phía dưới ngã tư đường náo nhiệt, không lâu liền nhìn thấy đội kỵ binh chỉnh tề đi tới. Phía trước là lão niên thoạt nhìn quá tuổi năm mươi, mặc bố y màu xám, phía sau lưng đeo uy vũ đại kiếm, tóc mai hoa râm hai bên, nhưng sắc mặt hồng nhuận, nét mặt toả sáng, một đôi mắt hổ thanh minh lợi hại, cưỡi trên con tuấn mã màu đen, khí thế bản thân toả ra bốn phía.

Người này chính là ngoại công của nàng, trấn quốc tướng quân của Đông Tống quốc, Kiếm Tôn La Kình Thiên.


Không hổ là Kiếm Tôn, vừa nhìn cũng thấy không phải là người thường, càng không giống kiếm vương Quân Vinh Lâm, thực lực kiếm vương tựa như hổ giấy.

Đúng lúc này, La Kình Thiên đột nhiên mạnh mẽ quay đầu lại nhìn, đôi mắt tràn ngập sắc bén sát khí rét lạnh, làm cho người ta không rét mà run. Sau đó nhìn thấy ánh mắt nhìn trộm kia đến từ khuôn mặt quen thuộc dị thường, hắn mới thu hồi khí thế, bởi vì quá mau và kinh ngạc, biểu tình cả khuôn mặt nhất thời trở nên vặn vẹo cổ quái.

“Xì!” Mục Thanh Lê nhịn không được bật cười. Này, này không khỏi rất thú vị đi! Vẫy bàn tay nhỏ bé, hướng La Kình Thiên cười lớn tiếng kêu lên: “Ngoại công –”

La Kình Thiên dở khóc dở cười, thật vất vả gặp Tiểu Lê Nhi của mình, thế nhưng hình ảnh như vậy, dọa người! Rất dọa người! La Kình Thiên vốn cho rằng không thấy Mục Thanh Lê ở đây, lại đang ngồi nơi nguy hiểm, tự mình sinh hờn dỗi.

Mục Thanh Lê nhìn của thân ảnh hắn dần dần đi xa, bên tai ngoài ý muốn nghe được một đạo thanh âm: “Trở về!”

Đây giống như bí quyết truyền âm của cổ võ. Mục Thanh Lê đứng lên, đối bên cạnh bốn người cười nói: “Ngoại công thật có ý tứ.”

Bốn người nghe xong lời này nhịn không được ý cười, nếu như bị tướng quân nghe được thật không biết sẽ làm ra chuyện gì.

“Đi thôi, ngoại công bảo chúng ta đi trở về.” Mục Thanh Lê mỉm cười đi ra ngoài. Có ấn tượng đầu tiên này, nàng cảm thấy ngoại công này thật đúng là không sai, ngoài ý muốn so với Mục Thắng còn có cảm giác thân thiết hơn. Phương diện này chỉ sợ còn có nguyên nhân từ tứ hồn băng tinh thần bí kia. Thân thủ sờ sờ chỗ cánh tay, có chút cảm giác lạnh lạnh.


Về đến phủ, Mục Thanh Lê phát hiện toàn bộ trong phủ bất kệ là hạ nhân hay tỳ nữ đều có vẻ tinh thần sáng láng, cung kính rất nhiều. Đường mama sớm chờ ở cửa, nhìn thấy Mục Thanh Lê đang tiêu sái đến lại vội vàng chạy đến, kéo tay nàng liền sốt ruột nói: “Đại tiểu thư của ta, ngươi lại chạy đi nơi đâu, làm hại mama phải tìm. Đại tướng quân nay đã trở lại, ngươi còn không hảo hảo đi chuẩn bị, trưa ngày mai còn phải cùng tướng quân dùng bữa gặp mặt đây.”

Mục Thanh Lê vỗ vỗ tay nàng làm cho nàng an tĩnh lại, mỉm cười nói: “Mama, ta cũng không phải đi tuyển mĩ nữ, chỉ là gặp ngoại công của mình cần gì phải gây chú ý như vậy? Hơn nữa ta vừa mới ở bên ngoài đã gặp qua ngoại công.”

“Gặp qua? Đại tiểu thư đại sớm đi ra ngoài vì muốn nghênh đón tướng quân.” Đường mama cảm thấy Mục Thanh Lê nói cũng có đạo lý, cao thấp đánh giá nàng một phen, nhịn không được tán thưởng nói: “Đại tiểu thư thật xinh đẹp, cho dù không ăn mặc xinh đẹp cũng làm cho người ta thích nhìn, cũng càng ngày càng giống phu nhân, chờ lớn thêm một ít nhất định sẽ trở thành đại mỹ nhân giống phu nhân. Ai, đáng tiếc phu nhân……”

“Mama, không cần nói, chúng ta vào đi thôi.” Vì ngăn Đường mama lại dong dài, sắc mặt Mục Thanh Lê có chút khổ sở nháy mắt mấy cái, kéo tay nàng bước đi.

Đường mama trong lòng cả kinh, thiếu chút nữa là đánh miệng mình. Mình đang nói cái gì, sao lại nhắc tới mẫu thân đại tiểu thư, kia không phải làm cho nàng khổ sở sao? Thật sự là già rồi hồ đồ!

Một ngày này đến giữa trưa, một tiếng ho to: “Trấn quốc tướng quân đến”. Âm thanh thông báo xong, trong phủ Bình Khang Hầu tất cả mọi người đi ra nghênh đón.

Mục Thanh Lê nhìn đến Mục Tử Vi đang trong đám người, sắc mặt nàng lúc này có chút tái nhợt, mặc váy màu thủy lam càng có vẻ kiều nhỏ đáng thương. Ở bên cạnh Mục Vân Tâm là một vị phu nhân, mặc la quần màu đỏ nhạt, dùng dây cột tóc, đầu cài bướm sai, tóc đen thả dài trước ngực, to son điểm phấn kỹ càng, cả người phát ra một cỗ tiểu nữ nhân kiều mỵ. Người này chắc hẳn là sinh nương Mục Vân Tâm, Phó Hiểu Yên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui