“Thần tiên ca ca, ta mang lễ vật đến cho ngươi đây.” thanh âm như châu lạc ngọc bàn quanh quẩn, lộ ra tinh thần linh động như sớm mai.
Cao sơn lưu thuỷ, xung quanh là những cây khổng lồ, nhất là đám rêu lâu năm trơn trượt, nhưng vẫn thấy một thân ảnh lung linh mạnh mẽ từ giữa chui ra, váy tím xinh đẹp, thoát cái đã đứng ngay trên gò đá nhô cao. Mặt ngọc tinh xảo, dưới ánh mặt trời thêm sáng chói, như phản chiếu lại.
Quân Vinh Giác nghiêng người xem, thân thủ đỡ lấy thân mình nàng, cười nhẹ “Cẩn thận một chút.”
“Ta không sao.” Mục Thanh Lê lắc đầu cười cười. Hôm nay nàng không đi học kiếm thuật, trên người mặc quần áo bình thường. Dù nàng không đi cũng sẽ không bị đuổi học, nàng đã biết lớp kiếm thuật đều dạy một ít vật phàm kiếm thuật làm chính cùng phẩm chất kiếm thuật. Hơn nữa thiên phẩm cần tiên sinh trực tiếp dạy, chỉ khi nào tiên sinh coi trọng đệ tử nào mới có thể tự mình dạy.
Kiếm thuật trong đầu nàng nhiều lắm, Thái Cực kiếm pháp, Ngọc Nữ kiếm pháp, Thiên Vân cửu kiếm … , bất kể là loại nào cũng đều là cổ võ Trung Quốc thượng đẳng thậm chí võ học tuyệt phẩm, ở trong này tất nhiên sẽ không thua kém, cho nên căn bản không cần lãng phí thời gian tiếp tục học kiếm thuật.
“Hắc hắc.” Cười một tiếng, theo của động tác của hắn thì Mục Thanh Lê dựa vào sát người hắn, ngửa đầu cười nói: “Thần tiên ca ca quả nhiên tuân thủ định ước, ở chỗ này chờ ta a.”
Quân Vinh Giác bao dung tùy ý nàng làm nũng, cúi mi mỉm cười: “Lời Tiểu yêu tinh nói, tất nhiên là nghe theo.”
“Ân, xem thần tiên ca ca nghe lời như vậy, ta mang lễ vật cũng không tính chịu thiệt đi?” Mục Thanh Lê cảm thấy tán thưởng. Nam tử ôn nhu như ngọc như vậy, thần thái tiên tư , cho dù là kiếp trước ẩn cư trong giới Trung Quốc cổ võ thật là chưa từng có gặp qua, thời điểm mới gặp nháy mắt nàng tưởng rằng đó là một nhân vật thần tiên đã đến cảnh giới hư không, giây tiếp theo có thể theo gió mà tan ra.
Rời khỏi ôm ấp Quân Vinh Giác, thân thủ Mục Thanh Lê đem gánh nặng phía sau đưa đến, toàn bộ đưa trước mặt Quân Vinh Giác, vui vẻ nói: “Thần tiên ca ca nhìn xem, có đủ hay không, hài lòng không.”
Quân Vinh Giác tiếp lấy, thả trên mặt bàn khắc đá, vừa mở ra nhất thời một mảnh kim quang chói loá.
Chỉ thấy bao bọc bên ngoài là miếng vải cẩm tú mà bên trong tất cả đều là vàng bạc ngọc ngà, món nào món nấy cũng đều do thợ khéo léo tạo nên, chất ngọc cũng là tuyệt hảo, từng món đều có giá trị xa xỉ. Cho dù là bảo vật trong hoàng cung cũng chỉ đến đấy, so với những thứ này có lẽ còn kém hơn, mà còn đều hảo hảo cất chứa, không dám tùy tiện lấy ra nữa là.
Quân Vinh Giác sắc mặt không đổi, nhưng thật ra Tàn Vân ở trong chỗ tối nhìn thấy thì líu cả lưỡi, ánh mắt trừng lớn. Này…… Này không khỏi rất có tiền đi? Nàng sẽ không là cướp từ trong cung ra đấy chứ?
“Thần tiên ca ca thích không? Thế này đủ thần tiên ca ca hảo hảo sử dụng ? Về sau sẽ không muốn về tiên giới? Nếu không đủ ta còn có thể lấy thêm a!” Mục Thanh Lê híp híp mắt cố ý nói giỡn, thật thật giả giả.
Quân Vinh Giác bất đắc dĩ, ngón tay vuốt ve quá mái tóc của nàng, ôn nhu cười nói: “Tiểu yêu tinh làm sao phải đi cướp?”
“Cướp là tuyệt đối không có, ta không nói ta có tiền sao? Ta là yêu tinh a, biến ra tiền không phải càng đơn giản?” Mục Thanh Lê vẻ mặt đáng đánh đòn tươi cười, híp mắt ngẩng mặt, vô tội cảm thán: “Ai, rất có tiền cũng là chuyện không có cách nào, nếu thần tiên ca ca thích, ta cấp thần tiên ca ca một tá núi vàng núi bạc được không?”
Nhà nàng có tiền, có bao nhiêu tiền thì không biết, dù sao nàng lấy mấy thứ này, Mục Thắng không có một chút luyến tiếc. Hắn kiếm nhiều như vậy tiền, không phải là muốn nàng tiêu xài sao? Nàng nếu không tiêu xài chả phải rất có lỗi với hắn?
Quân Vinh Giác cười khẽ, nhàn nhạt nói: “Nếu tiểu yêu tinh chính mình tự tay kiếm tiền, ta sẽ càng cao hứng.”
Muốn ta chính mình kiếm tiền? Kia chẳng phải là thật sự bao dưỡng (nuôi zai)?
“Như vậy a……” Mục Thanh Lê thần bí cười cười, bắt lấy ngón tay lạnh như băng của hắn, cười vui nói: “Như vậy rất tốt, đây chính là thần tiên ca ca nói không nuốt lời. Về sau ta liền cấp thần tiên ca ca một tòa núi vàng núi bạc được không?”
“Hảo.” Quân Vinh Giác mỉm cười.
“Này, thật đáp ứng không cần nghĩ a.” Mục Thanh Lê thở dài, nhưng là biểu tình lại không như thế. Từ trong ngực Quân Vinh Giác thoát ra, thân thủ từ cái bọc trên lưng lấy ra một khối trâm bạch ngọc.
Bạch ngọc trâm dưới ánh mặt trời nhưng lại có vẻ có chút trong suốt, rất khác biệt, một đầu tiêm tế, một đầu điếu câu, điêu khắc du long , giống như vật còn sống, cây trâm này tuyệt đối là bảo vật hiếm có*.
Cây trâm này là do Mục Thanh Lê thỉnh cầu Mục Thắng lấy trong bảo khố chân chính để làm lễ vật, còn những vật khác đều là tùy tay lấy. Ngón tay nhấc lên, ngọc trâm trong tay Mục Thanh Lê giống như có sinh mệnh nhảy lên, cuối cùng hoàn toàn ổn định ở trong tay nàng.
Thân thủ liền đưa cho Quân Vinh Giác, Mục Thanh Lê mỉm cười: “Những thứ này hiển nhiên thần tiên ca ca không phải thực thích, này nhưng là ta thật sự tìm được hai trong ba phần lễ vật . Bàn long trâm, mang theo đối với thân thể rất tốt, còn có thể thử độc, lại có thể làm vũ khí a, đao kiếm bình thường không thể chém đứt a. Thần tiên ca ca thích không?”
Nàng giới thiệu đơn giản, nhưng Quân Vinh Giác lại biết giá trị thứ này . Cười có chút hơi hơi bất đắc dĩ , vật nhỏ này thân phận không đơn giản a, hơn nữa như thế nào tùy tiện lần đầu tiên gặp mặt lại tặng lễ vật quý trọng như vậy ?
Trong bóng tối, Tàn Vân miệng há hốc . Nha đầu kia có tiền! Thực sự quá nhiều tiền a!
Quân Vinh Giác nhìn ra trong mắt nàng là sự chân thành tha thiết, mỉm cười nói: “Ân, thích.”
“Thần tiên ca ca thích là tốt rồi, ta giúp thần tiên ca ca đeo đi?” Mục Thanh Lê trông mong nhìn về phía một đầu tóc đen của hắn , vẫn là đang dùng một mộc trâm cài, đơn giản như thế, đơn giản mà có chút không giống người phàm trần.
Quân Vinh Giác khẽ cúi người, chút không cự tuyệt yêu cầu của nàng.
Cằm Tàn Vân cơ hồ trật khớp, hắn thậm chí nghe được âm thanh xương cốt của mình rơi xuống “Răng rắc” .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...