“Đinh linh đinh linh” thanh âm dễ nghe từ hai bên tóc mai có buộc chuông truyền ra, ba người lúc này mới đột nhiên hoàn hồn, mở to mắt nhìn Mục Thanh Lê, liền ngay cả mặt lạnh như Hàn Xuân cũng biến đổi.
“Như thế nào? Không nhận ra?” Mục Thanh Lê ngồi xuống chiếc ghế được chạm trỗ, cười cười nhìn ba người.
Ba người thần sắc khác nhau, lại cẩn thận quan sát trên mặt của nàng vài lần, vẫn là khuôn mặt này, làm sao có thể biến hóa lớn như vậy? Nhớ ngày đó, các nàng đều biết tiểu thư xinh đẹp, nhưng chưa có đẹp đến như vậy. Ngày hôm qua bộ dáng của nàng thật sự chật vật, các nàng cũng liền cảm giác được một chút bất đồng, sau khi thoa dược, cảm giác liền biến thành cái dạng này?
Noãn Thu nghe nàng trêu ghẹo, nhẹ nhàng cười, ôn nhu nói: “Nếu là người bình thường, chỉ sợ là tưởng rằng tiểu thư biến thành người khác đấy.”
Mục Thanh Lê nghe thanh âm thanh u uyển chuyển này, không khí chung quanh đều giống như trở nên tốt lên rất nhiều, nhịn không được liền tán thưởng nói: “Noãn Thu thanh âm thật sự là dễ nghe, về sau nói nhiều lời một chút, ọi người nghe cũng là một loại hưởng thụ.”
Những lời ca ngợi như vậy Noãn Thu nghe được nhiều rồi, nhưng từ miệng Mục Thanh Lê nói ra, nàng vẫn là vui vẻ, cười gật đầu: “Vâng, bất quá sau này, tiểu thư đừng ngại nô tỳ dong dài.”
Mục Thanh Lê nháy mắt mấy cái, nhìn nàng hiểu rõ cười nói: “Noãn Thu là người thông minh, biết khi nào thì nói cái gì.”
Lập tức không khí ngưng trọng, bộ dáng như tiểu sinh sợ sệt nói: “Ngườii dong dài, có một mama là đủ rồi.”
Đường mama nọ thật sự là dong dài, tâm tư tuy là tốt, nhưng công phu dong dài này liền ngay cả nàng đều thật bất đắc dĩ, khó trách Mục Thanh Lê lúc trước cũng không thích. Chính là thời điểm hôm qua lúc nàng bôi thuốc, Đường mama ngay tại một bên không ngừng càu nhàu, nói không ngừng, giống như niệm kinh.
Bốn người nữ bên cạnh thấy bộ dáng nàng thế này, đều không nhịn được cười, trong đó liền một nử tử thoạt nhìn ước chừng mười lăm tuổi, mặt trái xoan trắng nõn, đại mi loan loan, phượng mục hàm tuệ, tú nhã ôn uyển*, cười thành tiếng nói: “Tiểu thư hẳn là cũng đói bụng, nô tỳ đi cho ngươi đem thức ăn đến.”
黛眉弯弯,凤目含慧,秀雅温婉 đại mi loan loan, phượng mục hàm tuệ, tú nhã ôn uyển: Mày đen cong cong, mắt phượng thông tuệ, dịu dàng tú nhã = đẹp + thông minh, sáng dạ thấy được qua ánh mắt, dịu dàng trong cử chỉ.
Người này, đúng là ngoại công nàng phái tới trong bốn nha hoàn Mai Đông, là người lớn tuổi nhất, cũng là chững chạc, trí tuệ nhất.
Mục Thanh Lê vừa nghe, lập tức mặt mày hớn hở, vui mừng nói: “Vẫn là Mai Đông thật am hiểu ý.”
Mai Đông nghe vậy cười, từ chối cho ý kiến, bước đi ra ngoài.
Noãn Thu liền theo sau, hai tay linh hoạt nắm bắt hai vai nàng, nhẹ giọng nói như tán gẫu: “Tiểu thư đã quên rất nhiều chuyện, nhất thời cũng sợ không nhớ ra, để nô tỳ cùng tiểu thư nói một chút đi.”
Lời này chính là hợp tâm ý Mục Thanh Lê, trong long nàng cân nhắc nặng nhẹ rồi thích ý híp mắt, gật đầu đáp: “Như vậy cũng được, giải thích một chút đi.”
Nàng đối bốn người này thật vừa lòng, người người am hiểu ý không nói, ai cũng có sở trường. Võ công kiếm thuật Hàn Xuân là tốt nhất, không thích nói chuyện, nhưng là tính tình cũng là quật cường nhiệt tình nhất. Liên Hạ thì cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, trang điểm ăn mặc lo lắng chu toàn, chiếu cố cuộc sống hằng ngày không tìm được một chút lỗi. Noãn Thu ôn nhu thanh nhã, y thuật inh, lúc nào cũng bình thản. Mai Đông thì tú nhã trí tuệ, có bao nhiêu đại bản lãnh ngay cả Mục Thanh Lê cũng không biết, nhưng nghe Noãn Thu nói, nàng phi thường thông minh chững chạc, bình thường vô sự mặc kệ, đến khi gặp chuyện lớn, nàng sẽ xuất mưu hoạch sách**.
**出谋划策 Xuất mưu hoạch (họa / hoa) sách: tìm kế sách ứng phó
Để cho Mục Thanh Lê thích chính là, bốn người này người người một lòng trung thành, nghĩ lại chính ngoại công thân thể này vì nàng xác thực rất khổ tâm, về sau muốn hiếu thuận nhiều một chút đối với nhân gia (người trong nhà).
Mai Đông khi trở về bưng một chén sứ thanh hoa, đặt trước mặt Mục Thanh Lê mở ra, một mùi hương xông vào mũi, làm cho người ta cảm thấy thèm ăn.
Mục Thanh Lê giương mắt nhìn, này không phải là một chén cháo yến huyết sao? Người có tiền chính là người có tiền, một điểm tâm mà thôi liền xa xỉ như vậy.
Mục Thanh Lê dùng muỗng từ từ ăn một ngụm, híp mắt liền hỏi: “Cha hắn rất nhiều tiền sao?”
“Xì.” Tiếng cười phát ra, hình như là nghe được chuyện rất buồn cười, bốn người trong mắt đều tràn đầy ý cười. Liên Hạ cảm thán nói: “Lời này nếu như bị người khác nghe được còn tưởng rằng Hầu gia bạc đãi tiểu thư đấy. Hầu gia làm sao là rất nhiều tiền, ở Đông Tống quốc, chỉ sợ không ai so với Hầu gia có tiền. Đông Tống quốc quốc khố này, ba phần đều có thể một mình Hầu gia ra.” (ba phần đây hiểu là một trong ba phần = một phần ba ák)
Cái muỗng Mục Thanh Lê dừng một chút, trên mặt cũng không che giấu được giật mình. Một người có thể có tiền đến nước này, đây cũng không phải là chỉ có thủ đoạn là được. Hơn nữa một phần ba của quốc khố, kia chẳng phải là nói, nếu Mục Thắng một khi rồi ngã xuống hoặc là phản bội, mạch máu kinh tế Đông Tống quốc này cũng liền chặt đứt.
Giờ khắc này, Mục Thanh Lê nhất thời nhận thấy được một cỗ nguy cơ. Lão cha này của nàng rất có tiền, có quá nhiều tiền, đã muốn ảnh hưởng quốc gia. Ngoại công lại là trấn quốc đại tướng quân, một trong tam đại kiếm tôn, nắm giữ Đông Tống quốc gần nửa binh quyền, môn sinh không ít. Hai người này hợp với cùng nhau, cho dù mưu phản cũng có thể khẳng định thành công được, Đông Tống quốc này cũng không sợ?
“Tiểu thư? Làm sao vậy?” Bốn người nhận thấy được nàng nhất thời trầm mặc, cũng liền ngưng cười, Noãn Thu nhẹ giọng hỏi.
Mục Thanh Lê nhìn bốn người, suy nghĩ một lát lập tức liền thoải mái bật cười, lắc đầu tà ác cười không ngừng: “Ta suy nghĩ, cha có tiền như vậy, ngoại công lại có quyền như vậy, có này hai cái núi lớn để dựa vào, Đông Tống quốc này cũng không chính là mặc ta tiêu dao, giết người phóng hỏa, gian dâm cướp bóc. Ta mà không hoàn khố điêu ngoa một chút, chẳng phải là có lỗi với tư nguyên bối cảnh***?”
***纨绔 hoàn khố: quần áo mặc đẹp của con em nhà giàu có, phiếm chỉ con em nhà giàu có.
刁蛮 điêu ngoa: gian xảo, hay nói láo
资源背景 Tư nguyên bối cảnh: nguồn của cải, thế lực dựa vào
Nếu lúc trước khi nàng đến, bọn họ vẫn tốt, dĩ nhiên bọn họ có biện pháp tự bảo vệ mình, nàng cần gì phải lãng phí tâm tư đi nghĩ nhiều cái gì, chỉ cần tiêu diêu tự tại mà sống thì tốt rồi.
Bốn người nghe xong lời của nàng, toàn bộ ngạc nhiên đến dại ra, ngay cả Mai Đông cũng là không ngoại lệ.
Mục Thanh Lê có chút hứng thú thưởng thức biểu tình các nàng, hai chân bắt chéo, tự tại ăn cháo yến huyết.
Hàn Xuân đột nhiên chần chờ có vẻ khó xử: “Tiểu thư, nếu ngươi thật sự muốn làm như vậy, tuy có Hầu gia cùng tướng quân che chở, nhưng cũng phải làm bí ẩn một ít, không thể lưu lại sơ hở, nô tỳ sẽ giúp tiểu thư xử lý thi thể.”
Mục Thanh Lê vừa mới ăn ngậm trong miệng miếng cháo thiếu chút nữa liền phun ra, không nói gì nhìn nàng. Nàng thật đúng là tin sao? Đây là quá đơn thuần hay là não chết?
Đừng nói là nàng, Noãn Thu ba người đồng dạng không nói gì vừa buồn cười nhìn chằm chằm Hàn Xuân.
Một đoạn thời gian trôi qua, Mục Thanh Lê ăn xong cháo yến huyết, lười biếng duỗi thắt lưng một cái, sắc mặt hiện vài phần đỏ bừng, phấn nộn tinh xảo, ngắm nghía Noãn Thu một hồi. Mục Thanh Lê thu thân mình, ngẩng đầu lên liền nói: “Đi ra ngoài dạo một chút.”
“Vâng.” Bốn người đáp.
Ra khỏi ‘Lê viện’, Mục Thanh Lê nhàn nhã tùy ý tiêu sái, cái gọi là ngoại xa nội nhã (外奢内雅 ngoại xa nội nhã: ngoài xa xỉ, trong thanh nhã). Chính là Bình Khang Hầu phủ. Bên ngoài xem ra xa hoa xa xỉ, kim ngọc độ ngoại, trong này lại mỹ cảnh di nhân, phồn hoa tĩnh nhã, mọi thứ đều có. Tranh vẽ mười dặm, dưới đá xanh, trên ngói đỏ, xà (nhà) khắc cột (trụ) vẽ , mỗi bước lại thấy một cảnh sắc.
“Ai nha, đây không phải đại tỷ tỷ sao?” Cô gái xinh đẹp thanh âm dễ nghe, đáng tiếc làm ra vẻ điệu đà mềm mại.
Mục Thanh Lê giương mắt liền nhìn đến đối diện nữ đồng thoạt nhìn mười hai mười ba tuổi đang đi tới, một thân quần áo xanh biếc, làn da tuyết trắng, hé ra khuôn mặt thanh tú đáng yêu. Trong ánh mắt không khó phát hiện ghen tị cùng phẫn nộ, đánh giá đồng dạng lục sắc váy cùng khuôn mặt thượng Mục Thanh Lê, kỳ quái nói: “Ta nói đại tỷ tỷ, ngươi gần đây không phải thích làm hồng y tú bà thanh lâu sao? Sao học muội muội mặc lục y này. Đại tỷ tỷ tinh quý, lục y này làm sao xứng đôi, mặc thế này giống như sào trúc, khô cằn thật sự khó coi chết đi được. Vẫn là nhanh chút trở về thay đổi trở ra, chớ để dọa đến người khác.”
Lời này thực không lưu tình, Mục Thanh Lê xem nàng cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, này mắng chửi người còn không mang chữ thô tục, đáng tiếc đạo hạnh không thâm, trong mắt không giấu được cảm xúc. Quay đầu nhìn về phía đám người Noãn Thu, chỉ thấy là Mai Đông Noãn Thu sắc mặt u tối bảo trì bình thản, bất vi sở động, mà Liên Hạ sắc mặt có vẻ tức giận, liền hướng nàng hỏi: “Trước kia ta gặp phải chuyện như vậy, các ngươi cũng đều mặc kệ sao?”
Liên Hạ liếc mắt quét đối diện Mục Vân Tâm một cái, đáp: “Tướng quân phân phó qua, trừ phi tiểu thư phân phó chúng ta, bằng không chỉ có gặp nguy hiểm trí mạng chúng ta mới có thể tự tiện động thủ. Tiểu thư, đây không phải là tướng quân tâm ngoan, chỉ là muốn tiểu thư tự mình trưởng thành mà thôi.”
Mục Thanh Lê gật đầu, trong lòng đối với ngoại công lại càng thích thêm một ít, theo như cái này thì hắn tuy rằng thương yêu chính mình cũng không dung túng cưng chiều. Nói như vậy cũng khó trách tính tình Mục Thanh Lê lúc trước khó sửa, chỉ sợ là bị khi dễ quá, lại không dám chủ động mở miệng đối phó các nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...