Vọng Môn Nam Quả


Quỷ vương có thể thống lĩnh vạn quỷ, gọi quỷ vương là quỷ, chi bằng gọi là ‘thần’.
Tứ phương quỷ vương không bị địa phủ quản, nhưng cũng sẽ không rời khỏi lãnh địa của mình.
Thiên địa vạn vật đều chịu quản chế của thiên đạo, dù quỷ vương là ‘thần’ cũng không ngoại lệ, cũng sẽ có một ngày hồn phi phách tán.
Làm chuyện ác cũng sẽ bị thiên đạo trừng phạt.
Nhưng bây giờ ba bên quỷ vương đều tới, Vưu Minh không nghĩ ra vì sao bọn chúng lại đến, không sợ trừng phạt của thiên đạo, không sợ hồn phi phách tán sao?
Hơn nữa đĩa game kia lại là chuyện gì?
Quỷ vương muốn giết người, còn cần dùng biện pháp vòng vo như vậy?
Bọn chúng thậm chí chẳng cần tự mình ra tay.
“Chu Viễn.” Vưu Minh lau máu trên khóe miệng: “Ba bên quỷ vương đã từng tụ lại một chỗ chưa?”
Chu Viễn lắc đầu, thoạt nhìn không đến nỗi chật vật như Vưu Minh, nói: “Chưa từng, vương bất kiến vương, vừa gặp đã một mất một còn, làm gì có chuyện tụ lại.”
Chu Viễn: “… Trừ phi có thứ gì đó khiến chúng cảm thấy nguy hiểm, nhất định phải giết chết.”
Vưu Minh uống một ngụm nước khoáng: “Cho dù Giang Dư An trở thành quỷ vương thứ tư, bọn chúng cũng đâu có tổn thất gì?”
Chu Viễn cười khổ: “Đúng vậy, tôi cũng không nghĩ ra là tại sao, Giang Dư An không thể đi chiếm địa bàn của chúng, bọn chúng chạy đến cũng không thực sự chiếm được chỗ tốt gì, cho dù không phải Giang Dư An, cũng sẽ có quỷ khác trở thành quỷ vương thứ tư.”
“Đến.” Vân Đồng dừng bước.
Tiểu Phượng cũng đáp xuống ngọn cây.
Nơi này là núi hoang ngoài thành phố, chưa bị khai phá, ngay cả đường đi cũng không có, không có người ở, là nơi vắng vẻ yên tĩnh hiếm có, chỉ có tiếng chim hót côn trung kêu bên tai, hương vị cỏ xanh tràn ngập chóp mũi.
Chu Viễn hít sâu một hơi, đột nhiên cười nói: “Nơi này thật yên tĩnh.”
Không có tiếng xe, tiếng người, yên tĩnh như đã xuyên qua thế giới khác.
Vưu Minh gật đầu, nhìn quanh bốn phía, nắm chặt huyết châu trong tay.
Nếu như Giang Dư An thật sự đấu cùng ba quỷ vương kia, huyết châu này có thể phát huy tác dụng của nó.
Tuy chỉ có thể sử dụng bảy lần, Giang Dư An cũng nói qua, lần sử dụng sau sẽ yếu hơn lần trước, lần đầu tiên sử dụng sức mạnh sẽ lớn nhất.
Âm phong thổi qua, lá cây xoay tròn vang vọng, Vưu Minh quay người, bị âm phong thổi vào mặt, thiếu chút làm cậu ngã sấp xuống.
Tuy là âm phong, lại càng giống gió lốc hơn.
Vẻ mặt của Vân Đồng và Tiểu Phượng trở nên cứng ngắc.

Nếu hai đứa nó là mèo, thì lúc này chắc đã xù lông luôn.
Chu Viễn cũng không thể tiếp tục duy trì dáng vẻ bình tĩnh, mà nhăn chặt mày.
Cỗ âm phong này không giống bình thường, không phải âm phong đơn giản, mà mang theo âm sát khí dày đặc khiến người buồn nôn.
Vưu Minh cất bước.
Cậu đi về một hướng, ánh mắt bình tĩnh.
“Cậu muốn đi…” Chu Viễn còn chưa nói hết câu, dưới chân bỗng nhiên rung động dữ dội.
Chu Viễn lảo đảo, xém chút ngã nhào, nhanh chóng bám vào thân cây cũng đang không ngừng nghiêng ngả bên cạnh, nhưng vừa đặt tay lên cây, sắc mặt Chu Viễn lập tức thay đổi, nhanh chóng chạy sang bên cạnh, thân cây to cao vang lên một tiếng động lớn rồi đổ ập xuống.
Cả ngọn núi như dã thú bị kích thích, âm thanh cây cối ngã đổ như sóng biến rít gào.
Vưu Minh đứng tại chỗ, cả người lay động theo mặt đất.
Tình huống này thực sự là không đi được.
Vưu Minh cắn răng, nỗ lực cân bằng thân thể.
Con người đôi khi nhỏ bé đến mức không đỡ nổi một đòn.
Trận động đất rất lâu, đến khi tất cả bình ổn lại đã là nửa tiếng sau.
Vưu Minh tiếp tục đi về phương hướng đã lựa chọn.
Cậu không biết Giang Dư An đang ở đâu, chỉ có thể dựa vào trực giác của bản thân, tuy từ trước đến nay cậu không tin có thứ gọi là trực giác.
Chu Viễn đi theo, khác với sự bình tĩnh của Vưu Minh, Chu Viễn lòng còn sợ hãi không thôi.
Động đất lớn như vậy, nếu chỉ xảy ra ở ngọn núi hoang này thì không nói, nếu xảy ra ở thành phố…
Chu Viễn run lên.
Hắn chỉ hy vọng không ai thương vong.
Động đất đã làm cây cối đá sỏi che lấp con đường đi tới của Vưu Minh.
Đường núi vốn đã hiểm trở, phần lớn là do thú hoang dẫm đạp tạo thành, vốn không có bao nhiêu đường đi, bây giờ bị cây cối đất đá che lấp, Vưu Minh và Chu Viễn chỉ đành phải tìm đường khác.
Chỉ những lúc thế này Vưu Minh mới ước sao mình có thể bay như Vân Đồng và Tiểu Phượng, khi di chuyển sẽ không bị thứ gì cản trở.
Vưu Minh ngẩng đầu nhìn lại, hiện tại, con đường duy nhất họ có thể đi chính là vách núi chênh vênh.
Không có bất cứ dụng cụ bảo hộ nào, chỉ có thể dùng tay mà leo lên.

Nhưng có còn hơn không, Vưu Minh thở phào nhẹ nhõm, nói với Vân Đồng và Tiểu Phượng: “Có việc nhờ đến các ngươi đây.”
Hai con quỷ hiểu ý Vưu Minh, Tiểu Phượng vỗ ngực cam đoan: “Cứ yên tâm, ta nhất định đưa ngài tới nơi.”
Từ khi Vân Đồng xuất hiện, Tiểu Phượng trở nên khách khí với Vưu Minh hơn nhiều, tựa như từ một cô bé bốc đồng biến thành một cô gái trưởng thành hiểu chuyện.
Có lẽ là sợ bị Vân Đồng chiếm mất vị trí thuộc về mình chăng?
Cũng may Vân Đồng không tính tranh với Tiểu Phượng, nó biến thành dáng vẻ người lớn, ôm lấy eo Chu Viễn: “Ta mang ngươi đi.”
Hiếm khi vẻ mặt Chu Viễn trở nên khó coi như lúc này, nhưng cũng không lên tiếng từ chối, dù sao hắn cũng không tự tin đến mức cho rằng bản thân dùng tay không leo núi mà không bị ngã chết.
Vân Đồng còn đang nghiêm túc nói: “Nhìn eo của ngươi nhỏ như vậy, không ngờ lại rất rắn chắc.”
Chu Viễn nặn ra nụ cười khó coi: “Cám ơn.”
Vân Đồng ngẩng đầu nhìn trời, ôm Chu Viễn bay lên vách núi.
Tiểu Phượng không dám ôm Vưu Minh, ả do dự đứng tại chỗ, không biết nên hạ tay chỗ nào mới tốt.
Vẫn là Vưu Minh nói: “Cứ kéo tay đi.”
Tiểu Phượng cười, rõ ràng là khuôn mặt dữ tợn, lại làm Vưu Minh cảm thấy có chút đáng yêu.
Ngay khi đặt chân lên đến nơi, phản ứng đầu tiên của Vưu Minh chính là đi về phía trước.
Cõi âm phong kia đã biến mất, âm sát khí lại càng lúc càng nặng.

Mặt trời sắp xuống núi, một khi ánh nắng biến mất, yêu ma quỷ quái sẽ đua nhau xuất hiện.

Quỷ hồn cũng giống con người, đều xu lợi, chỗ nào có lợi ích chỗ đó sẽ có chúng.

Chúng cũng muốn chiếm được chỗ tốt trong trận tranh đấu lần này.
Nếu có một phương quỷ vương thua trận, chúng có thể thừa dịp quỷ vương suy yếu công kích tập thể.
Trong sách nói cũng không phải chưa từng có trường hợp như vậy.
Thân thể quỷ vương bị quỷ hồn nuốt, đám quỷ hồn sẽ đấu đá lẫn nhau, quỷ hồn trụ đến cuối cùng sẽ trở thành tân quỷ vương.

Nếu đã chán làm quỷ tẻ nhạt vô vị, không bằng đánh cược một lần, thua thì biến thành tro bụi, thắng liền trở thành quỷ thần.
Không quỷ nào có thể chống lại dụ hoặc như vậy.
Nhất định trước khi trời tối phải tìm được Giang Dư An.
Bằng không khi trời tối, nơi này sẽ chật ních quỷ quái, đến lúc đó nửa bước cũng khó đi.
Vân Đồng không biến thành dáng vẻ trẻ con, duy trì hình dáng trưởng thành, vóc người thon dài, mặc một thân trường sam, cũng không biết là y phục của triều đại nào.

Cõi âm khác với cõi dương, không có quần áo lưu hành, cứ tùy ý mặc theo thẩm mỹ của bản thân, quỷ hồn thời đại khác nhau sẽ ăn mặc khác nhau.
Có quỷ hồn không quan tâm vấn đề này lắm thì cứ mặc áo liệm khi chết của mình.
“Sắp đến rồi.” Vưu Minh nhìn về phía trước.
Chu Viễn rốt cục không nhịn được hỏi: “Sao cậu biết bọn chúng ở đây?”
Vưu Minh lắc đầu: “Tôi không biết.”
Chu Viễn: “Vậy sao cậu cứ đi về phía trước?”
Vưu Minh nhìn Chu Viễn: “Trực giác.”
Chu Viễn không còn lời nào để nói, cứ nghĩ bản thân hình đang tham gia đóng phim thần tượng.
Ngay lúc Chu Viễn và Vưu Minh đi ngang qua bụi cỏ, ánh nắng cuối cùng của ngày cũng đã tắt, thiên địa như hòa làm một, không còn ranh giới rõ ràng.
Vưu Minh và Chu Viễn nhìn nhau.
Hai người biết rõ, hiện tại mới là thời khắc gian nan nhất.
Sắc mặt Tiểu Phượng và Vân Đồng đại biến, cảnh giác nhìn xung quanh.
Ở đây không có ánh đèn, chỉ có thể dựa vào ánh trăng, lúc thế này, thị lực của người không thể so với quỷ quái.
Động vật trong núi thi nhau chạy trốn, bản năng của chúng mách bảo chúng phải chạy khỏi đây, nguy hiểm đang đến gần.
“Đến.” Vưu Minh quay người bấm thủ quyết, động tác liền mạch, dã thú vừa nhào đến nháy mắt ngã xuống.
Chúng có khuôn mặt người, thân lại như hồ ly, mắt bốc lên ánh sáng xanh lục, đang gào thét giãy dụa trên đất.
Là yêu quái chưa tu thành người hoàn toàn.
Muốn thừa cơ hội này tu ra hình người.
Chu Viễn cũng bấm thủ quyết, hai người dựa lưng vào nhau, đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
Nguy hiểm ở khắp mọi nơi.
Chu Viễn cười khổ nói: “Thật không biết là vận may của tôi tốt hay là kém nữa.”
Thiên sư đều muốn có kiến thức rộng lớn như thiên địa, Chu Viễn vẫn luôn mong muốn có thể nhìn thấy hết những gì trước đây chưa từng thấy, điều này tất nhiên phải kèm theo có nguy hiểm.

Vưu Minh nói: “Vận may của tôi rất tốt, vẫn luôn tốt.”
Tuy từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, nhưng cậu có ba mẹ yêu thương, gia đình hạnh phúc, nếu không phải vì sức khỏe kém, cũng sẽ không gặp được Giang Dư An, tựa như hơn hai mươi năm cực khổ của cậu, chính là vì để gặp được anh.
Hồ ly bị áp chế nằm trên đất oán độc nhìn Vưu Minh, khuôn mặt nó mềm mại đáng yêu vô cùng, nhưng thân thể lại là hồ ly dị thường quỷ dị.
Vân Đồng và Tiểu Phượng bay trên cao, hai mắt xanh sáng nhìn chằm chằm vào hai người Vưu Minh.

Không có yêu quái nào manh động.
Đám người Vưu Minh cũng không manh động, yêu quái chưa tu thành hình người, trong mắt đồng loại yêu quái thì chúng là nhỏ bé yếu nhất.
Nhưng số lượng của chúng khiến thần kinh Vưu Minh căng thẳng, không dám khinh thường.
Trời dần tối, yêu quái trong núi càng thêm mạnh mẽ, ác sát ác quỷ tranh nhau xuất hiện.
Phí thời gian trên người đám hồ ly này càng lâu, thì càng phiền phức, càng nguy hiểm.
Chu Viễn đột nhiên hỏi: “Cậu nghĩ chúng ta có chết ở đây không?”
Vưu Minh: “Anh sợ?”
Chu Viễn cười nói: “Có chút, bất quá nói sợ thì không đúng.”
Hắn chưa bao giờ kích động như lúc này, cảnh tượng này mấy trăm năm chưa chắc đã được gặp.

Cực khổ học pháp thuật từ nhỏ, chẳng lẽ chỉ để đối phó với đám yêu quỷ nhỏ yếu thôi sao?
Sợ hãi sẽ chỉ làm hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Vưu Minh tỉnh táo nói: “Vậy thì phải cố gắng bảo vệ tính mạng mình.”
Từng đôi mắt xanh lục đặc biệt làm người sợ hãi, đám hồ ly phát ra tiếng gầm gừ, dường như đạt được nhất trí, con nào con nấy đều trưng ra vẻ mặt dữ tợn, chúng nó đồng loạt nhào đến, như muốn nhấn chìm hai người Vưu Minh.
Vưu Minh thả thủ quyết, chắp tay kết ra Kim Cương Giáp Trụ Ấn.
Thanh âm chuông vàng va chạm vang lên.
Hai mắt Vưu Minh biến thành màu vàng kim, ánh mắt quy củ.
“… Hung uế tiêu tán, đạo khí thường tồn.

Lập tức nghe lệnh.”
Trong nháy mắt.
Vạn vật im lặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận