Vòng Lặp Vô Tận Điên Cuồng Chinh Phục
1.
Ngày mẫu thân mất là ngày sinh nhật thứ mười lăm của ta.
Bình Khang vương đang đi săn ở ngoại ô phía Tây, còn ta một mình trốn trong núi, cố lén nhìn mẫu thân.
Sau đó ta nhìn thấy mẫu thân, đầu bù xù, bị kéo ra khỏi lều và ném xuống đất. Chiếc lồng bên cạnh mở ra, vài con chó hung dữ với đôi mắt đỏ hoe vì đói lao tới xé x.á.c của bà.
Ta không thể khóc.
Lúc ấy, ta chợt cảm thấy hạnh phúc.
Khi ta yêu ai thì đó chính là điểm yếu của ta. Ba người chúng ta trong gia đình là điểm yếu của nhau, chúng ta bị Bình Khang vương chèn ép, dù có thế nào cũng không thể quay đầu lại.
Bây giờ ta đã tự do.
Ta cô đơn trên thế giới này, ta không hề đắn đo, ta là bất khả xâm phạm.
Ta quay trở về để đi gặp đại công chúa.
Cô ta đang bí mật tuyển lựa những nam nữ thanh niên có ngoại hình nổi bật và nhốt họ lại với nhau để đào tạo.
Đó là những năm tháng ta thực sự không muốn nhớ lại. Ta hèn mọn và mắc kẹt trong tầng địa ngục thứ 18.
Niềm tin duy nhất giúp ta sống sót là sự trả thù.
Ta đã thành công.
Được đại công chúa sủng ái nên ta thăng tiến rất nhanh.
Ta sẽ là con chó trung thành nhất và là con dao sắc bén nhất của cô ta. Ta sẽ g.i.ế.t bất cứ ai mà cô ta yêu cầu g.i.ế.t, không chút do dự.
Để tiến gần hơn tới mục tiêu của mình, ta không được có điểm yếu.
Ta sợ nhện nên ta nuôi chúng trong nhà.
Tôi lặp đi lặp lại những thứ đáng sợ và cô đơn nhất. Ta muốn đ.â.m vào những chỗ dễ bị tổn thương nhất cho đến khi chúng không còn ảnh hưởng đến ta được nữa.
Ấy vậy mà có người mang Đường Lê đến cho ta.
Tưởng mình không quan tâm nhưng mỗi lần nhìn thấy nàng ấy, ta vẫn nhớ về tuổi trẻ của mình.
Nàng ấy không thể trở thành phu nhân của ta và việc để nàng ấy sống chính là rắc rối lớn nhất của ta.
Ta không thể có điểm yếu.
Vậy hãy để nàng ấy c.h.ế.t đi.
2.
Đường Lê bỏ chạy.
Nàng ấy chạy trốn khỏi ta và cũng chạy trốn khỏi đại công chúa.
Sức sống bướng bỉnh của nàng ấy thật đáng kinh ngạc.
Nàng ấy cũng giống như ta, cố gắng rất nhiều để tồn tại.
Ta đột nhiên cảm thấy mềm lòng khi phải g.i.ế.t nàng ấy.
Trong đêm tối, ta cười nhạo sự yếu đuối của mình.
Mọi chuyện đáng lẽ nên bị xử lý từ trong trứng nước, nhưng mà ta thực sự không thể buông bỏ được.
Khi nhắm mắt lại, khuôn mặt rực rỡ của nàng ấy sẽ luôn hiện ra trước mặt ta.
Ta có một điểm yếu.
Ta hỏi Chu Tấn: “Nếu kẻ địch phát hiện ra điểm yếu của ngươi thì phải làm sao?”
Chu Tấn lạ lùng nhìn ta: "Vậy thì g.i.ế.t kẻ địch đi. Đại nhân, ngài lợi hại như vậy, kẻ thù của ngài là ai? Kẻ ấy nên sợ hãi ngài mới đúng."
Ta có mạnh mẽ không?
Ta nhìn xuống thanh kiếm trong tay, chợt nhận ra mình không còn là con người trước đây nữa, và ta có thể có những điểm yếu.
Vì thế ta đã giăng bẫy.
Mọi thứ xảy ra đúng như kế hoạch. Nhưng không ngờ, Đường Lê xuất hiện, nàng ôm chặt lấy tôi, hét lên với Lưu Văn Anh: "Giang Lưu là mạng sống của ta."
Ta bật cười.
Đáng lẽ ta phải biết nàng ấy chưa bao giờ bỏ rơi ta. Ngày phụ thân nàng ấy đuổi ta đi, nàng ấy đã đuổi theo ta và khóc rất lâu.
Cuối cùng trên thế giới này cũng có một người sẽ yêu thương ta dù phải trả giá bằng mạng sống.
Như phụ thân ta, như mẫu thân ta.
Điểm khác biệt là lần này ta sẽ bảo vệ nàng ấy.
Và ta sẽ luôn bảo vệ nàng ấy.
Đường Lê, nàng hãy chờ ta đến đón nàng quay lại.
***
Ở một nơi non nước hữu tình. Hệ thống vang lên: [Chinh phục thành công. Chúc mừng ký chủ! Chờ ngày cô được hưởng vinh hoa phú quý.]
_Hoàn toàn văn_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...