Ta bất tỉnh hai ngày mới
tỉnh lại, giương mắt thấy Hoàng đế(thiếu chút nữa nhận
không ra), đáy lòng vô cùng vô cùng hối hận. Cái thời điểm xấu
đến không thể xấu hơn.
“Tào... Tào tư nông,” hắn ho nhẹ một tiếng, “Ngày sau phòng của ngươi nên thắp
nhiều đèn một chút, cũng an toàn hơn.”
Ta dùng ánh mắt chứa vô hạn khinh bỉ trừng hắn một cái, yếu ớt thấp giọng hỏi,
“Ta thế nào?”
Cung nữ bên cạnh (chính là người cướp đi bình hoa
của ta)khéo léo trả lời, “Tào tư nông đêm muốn uống nước,
không có gọi bọn ta, ngã gãy xương tay trái. Ngự y đã nối xương xong, nói ngày
sau có thể được hoạt động không có vướng ngại gì.”
Cái gì gọi là nội tình đen tối? Cái gì gọi là trợn mắt nói dối? Có thế chứ!
Hoàng đế phân phó mọi người lui ra, ta cảnh giác, tay phải không bị thương đã
nắm thành quả đấm, hàm răng cắn thật chặt. Hắn lập tức từ đầu giường ta đứng
lên, lui về phía sau đến cái ghế ở chỗ ta không đánh đến ghế ngồi xuống.
Nghiến răng, ta nhìn chằm chằm hắn. Ước chừng bị ta giật đi quá nhiều râu ria,
hắn dứt khoát cạo râu, lập tức trẻ tuổi rất nhiều, vừa nhìn thấy, lại có điểm
giống Chu Cố.
Có lẽ là đang chịu đả kích từ bên ngoài, hắn bày ra dáng vẻ Hoàng đế, mặt trầm
như nước, từ trong ngực móc ra một cái khăn tay, mở ra, ta đột nhiên ngồi dậy,
sau đó kêu đau một tiếng. Tay của ta a...
Vương tỷ Chu Cố đưa cho ta đã bể thành mấy miếng, giống như là đâm vào lòng ta.
“Tào tư nông, ngươi còn có lời gì để nói?” Hoàng đế lạnh lùng hỏi.
“Không có cái này ngươi cũng biết!” Ta đối với hắn kêu gào, “Đây chính là...
Vật đính ước... Chu Cố cho ta nha!”
Ta lên tiếng khóc lớn, không phải trên người cảm thấy mềm nhũn, ta nghĩ ta sẽ
nhảy dựng lên cùng hắn liều mạng lần nữa.
Hoàng đế tức giận, “Khóc cái gì mà khóc?! Đây là trẫm tự tay ban cho hắn! Hắn
đang khai phủ ở Tần địa tạo ra, là trẫm...”
Hắn lộ ra vẻ mặt thống khổ và sầu não, vô cùng bất đắc dĩ rối rắm.”... Hắn cho
ngươi cái này, là hy vọng trẫm... Tha ngươi một mạng? Chính ta đã đồng ý với
hắn, dấu đỏ của vương tỷ đã được Đan Thư Thiết Khoán (ý
nói được ghi tên trong sổ sách của triều đại)...”
Chu Cố đem kim Bài miễn tử cho ta?!
Hoàng đế đắm chìm trong sầu não, vẻ mặt dần dần tối tăm, phẫn hận. Hắn đem gói
đựng mảnh vụn vương tỷ vứt trên chăn của ta, “Trẫm đối xử với hắn thân thiết
như thế, thế nhưng hắn lại lấy việc xâm phạm biên giới uy hiếp trẫm! Chẳng lẽ
là không có hắn, võ tướng cả triều đều không đánh được người Mông Cổ?!” Nói
xong cũng phất áo bỏ đi.
Rõ ràng là gảy xương, ta lại toàn thân đều đau... Đau nhất là không phải là
tay, ngược lại là tâm. Nghĩ đến Chu Cố đối đãi với ta như thế, ta lại cái gì
cũng không biết... Không nhịn được khóc lớn, khóc xong rồi ngủ khi tỉnh lại,
mắt sưng lên chỉ còn kẽ hở hẹp.
Ta nhếch nhác thành ra như vậy, lại có người do Hoàng đế phái tới. Mặc dù sớm
có dự cảm, nhưng thấy Phạm Tú, ta còn là than một tiếng. Ta lại hy vọng là
Chung Hội... Nhưng Chung Hội là quân nhân, phục tùng cấp trên. Phạm Tú là con
nhà nho, đọc sách thánh hiền cả đời. Hắn có lẽ vô cùng sùng bái Chu Cố, nhưng
quân thần chi nghĩa đã khắc vào trong xương tủy. Có lẽ hắn cũng đã đấu tranh,
nếu không sẽ không kéo dài lâu như vậy, còn có thể khiến Chu Cố thong dong chạy
trốn. Nhưng hắn vẫn là lựa chọn rồi. Mặc dù phục sức hoa mỹ, nhưng hắn vẫn vô
cùng tiều tụy, có thể thấy được đã chịu đủ đau khổ.
“... Tham kiến phu nhân.” Hắn cúi người nằm rạp xuống quỳ lạy.
“Thật không hy vọng là ngươi.” Ta hữu khí vô lực nói, “Chu Cố sẽ rất đau khổ.”
Hắn không có đứng dậy, bả vai khẽ run run. Ta im lặng chốc lát, “Ngươi cảm thấy
có thể, liền đứng lên đi.”
Phạm Tú một lát sau mới đứng lên, mắt nhìn xuống đất, hốc mắt có chút đỏ lên.
“Ta là sứ giả do Hoàng thượng ngự ban đến đàm phán với Định Viễn vương, trước
tiên tấn kiến phu nhân.” Hắn nhàn nhạt nói.
Chu Cố quả nhiên đã động. Cho nên Hoàng đế mới có thể phiền não đến uống say
mèm, chạy tới làm chuyện hồ đồ.
“Chu Cố đến quản lý biên giới?” Ta hỏi.
Hắn dâng lên một nụ cười sầu khổ, “Kể từ khi Vương Gia bình định biên giới,
tướng lãnh phòng thủ biên cương vẫn là đại tướng dưới quyền của Vương Gia. Trừ
Vương Gia đã mất tích hai năm nay... Biện pháp phòng thủ sẽ bí mật được báo tới
Tào gia, cũng từ Tào gia đưa ra đối sách.”
Hắn cười đến hơn chán nản chút, “Cho đến hai tháng trước. Vương Gia từ chối
không nhận bất kỳ sự vụ nào, cũng không có bất kỳ chỉ thị.”
“Xảy ra sự cố gì?” Ta nhỏ giọng.
Hắn gật đầu một cái, “Đồng Quan...”
Ta mặc dù là dân mù đường, cũng biết Đồng Quan vừa phá, đất đai trống trải phá
phách cướp bóc cực kỳ dễ dàng.
“Thế nào lại đến mức này?” Ta cau chặt lông mày, đang muốn mắng văn võ cả triều
đều là phế vật... Đột nhiên trái tim bị nhéo chặt.” Chu Cố đang ở đâu?”
Phạm tú nín thở, cực kỳ nhỏ tiếng nói, “Nghe nói đang suy tính mưu kế...”
Đầu tiên là sửng sốt, đột nhiên toàn thân run rẩy, ta đoán sắc mặt nhất định
rất khó coi, bởi vì Phạm Tú nhảy lên, “Truyền ngự y...”
“Không cần!” Ta cáu kỉnh ngăn cản. Ta thật sự không có việc gì, chỉ là của ta
không nghĩ tới... Chu Cố sẽ nói là làm. Hoàng đế không thả ta, hắn liều lĩnh
nhận tiếng xấu thiên cổ, chạy đi tính kế, đao thật minh thương uy hiếp Hoàng đế,
biểu hiện bản lĩnh có thể đem thiên hạ đảo lộn của hắn.
Phu nhân cả gan làm loạn! Theo thời gian, hắn phải là vừa nhận tin tức bỏ chạy
của ta liền chạy thẳng tới quan ngoại rồi. Đây là vây Nguỵ cứu Triệu a!
“Vương Gia có cá tính gì, ngươi cũng rất rõ ràng.” Ta nhìn chằm chằm phạm tú,
“Ngươi đi nói cho Hoàng đế của ngươi, Chu Cố nói với ta, nếu hắn thả ta liền
thôi, không thả ta, hắn sẽ đem thiên hạ đảo loạn. Tào Tứ Nhi ta chỉ là nông
phụ, nhưng là luôn mong muốn bình an, tuyệt đối không thể nhìn vó sắt người
Mông Cổ giày xéo Trung Hoa Thần Châu chúng ta, lại càng không mong Vương Gia
tùy ý phát giận, không có khí tiết, để lưng mang theo tiếng xấu thiên cổ. Xin
cho ta xuất cung chạy tới Đồng Quan, ta sẽ cùng Đồng Quan đồng sinh cộng tử.”
Phạm tú mắt cũng không nháy mắt nhìn ta, ánh mắt vô cùng phức tạp. Hắn cũng
biết ta đang lừa hắn, nhưng là biết không phải là toàn bộ đều lừa hắn. Hắn và
ta sóng vai cùng chiến đấu, hắn biết tính cách của ta. Ta không phải người sợ
chết. Cho tới bây giờ, ta vẫn còn có cảm giác đây là giấc mơ, đã kéo dài như
thế suốt mười năm. Ngay cả khi có nhiều người cần ta như vậy, ta vẫn vứt bỏ
không được. Hiện tại Chu Cố lại giữ ta lại. Chỗ của ta, người của ta. Phu quân
của ta....Chu Cố.
Ta nói muốn thủ Đồng Quan, ta liền sẽ nghiêm túc đi thủ. Ta ở nơi đó, Chu Cố
đạt được mục đích, cũng sẽ không để Đồng Quan thất thủ.
Chúng ta nói rất hòa hợp.
“Vâng” hắn cuối cùng mở miệng, “Kính cẩn nghe theo tôn mệnh (lệnh của người
trên).”
Nghe nói Hoàng đế phát giận rất lớn, đập nát rất nhiều đồ trang trí trong
phòng. Nhưng sáu ngày sau, ta bởi vì “Quân tiền thất nghi, vi thần bất kính”,
bị tước quan chức, cách chức làm bình dân, lưu đày tới... biên giới Đồng Quan.
Lý do này thật sự rất buồn cười. Người nào lại đày một cô gái đi trấn thủ biên quan?
Càng buồn cười chính là, người nào lưu đày lại thư thái ngồi xe ngựa như vậy?
Còn được cung kính nghênh tiếp đến trạm dịch nghỉ ngơi?
Tay của ta rất đau, mỗi ngày đều phát sốt, mê man. Nhưng tâm tình của ta lại
rất tốt.
Cách Đồng Quan còn một ngày đi, ta đang trên xe ngựa ngủ gà ngủ gật, lại nghe
được âm thanh hô quát của binh mã, xe ngựa đột nhiên ngừng lại. Cửa xe bị mở
ra, ở trong bóng tối đã lâu nên ta có chút không kịp thích ứng.
Trừng mắt nhìn, ta cho là ảo giác. Chu Cố với khuôn mặt một nửa tuấn mỹ một nửa
đầy sẹo xuất hiện trước mắt ta. Cho đến khi bị hắn ôm vào ngực, ôm thật chặt
thì ta vẫn mơ mơ màng màng hỏi, “Sao huynh lại tới đây?”
“Chào đón từ xa ...” Hắn nhẹ nhàng nói, giọng mang nghẹn ngào, “Cho đến sa mạc
Trường Phong.”
Cảm giác như mơ luôn quấn quanh ta đã chừng mười năm trong nháy mắt đột nhiên
biến mất. Ta rốt cuộc... đã có nơi chốn. Rốt cuộc... đã thừa nhận nơi đây chính
là thực tế.
“... Chu lang.” Ta nhẹ nhàng nói ra hai chữ, rơi lệ mang theo vị mặn.
Hắn ôm ta càng chặt hơn, tránh vết thương, nhè nhẹ vỗ về chỗ thanh nẹp đang
cuốn băng trên cánh tay trái. “Vãn ngọc, Tiểu Hoa Nhi của ta...chịu nhiều đau
khổ như vậy...” Nước mắt của hắn thấm ướt mặt của ta, cũng mang theo mùi vị
nóng bỏng mà chân thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...