Vọng Giang Nam

Nhưng ta không nghĩ tới,
không như mong muốn.

Ngày đó ta đi huyện thành nhận thánh chỉ, cũng không phải khen thưởng. Những
thứ văn biền ngẫu hoa lệ kia ta nghe mà đầu choáng váng muốn bất tỉnh, Lư Huyện
lệnh nhỏ giọng giải thích cho ta nghe, nói Hoàng đế nghe nói Tào thị trị điền
có công, tuyên Tào thị cùng vị hôn phu vào cung tấn kiến.

Đầu ta oanh một tiếng, ngay cả thánh chỉ cũng quên không nhận. Thái giám tuyên
chỉ mặt mũi hiền lành, giờ phút này so với mặt xanh nanh vàng còn có thể khủng
bố hơn.

“... Phu quân bị thương nặng, ra cửa cầu y rồi.” Thật lâu ta mới tìm được tiếng
nói của mình, “Giờ phút này ta cũng không biết hắn đang ở đâu.”

Thái giám kia ánh mắt lóe lóe, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không
cười, “Vậy cũng thật trùng hợp.”

“Cũng không phải.” Ta cố gắng trấn tĩnh lại, “Bệnh hơn nửa năm, bị thương khi
giúp thủ thành, lại mắc ôn dịch, vẫn luôn không được tốt, ta cũng rất lo lắng.”

Thái giám cũng không thế nào làm khó ta, chỉ nói hắn muốn tự mình đi xin chỉ,
muốn ta ở lại huyện nha chờ hắn. Chờ thái giám tuyên chỉ mang đám người đi ra ngoài,
ta vọt vào hậu viện huyện nha... nơi giấu bồ câu đưa tin ở An Nhạc huyện chính
là nơi này, đối với người ngoài đều nói là chim bồ câu để nấu ăn. Ta chỉ tới
kịp viết một chữ “Trốn”, thả vội chim bồ câu.

Lư đại nhân sắc mặt tái nhợt nhìn ta, nhưng không có ngăn cản.

“... Chu tiên
sinh rốt cuộc là có thân phận gì?” Hắn không nhịn được hỏi.

Ta khoát tay, “Ngươi đừng biết, biết chỉ là thêm phiền toái.”

Mặt của hắn nhìn còn thảm hại hơn. Nhưng hai đạo mày kiếm của hắn nhăn lại,
phát ra khí thế thư sinh, “Tứ cô nương, ngươi đi đi. Có chuyện gì, ta chịu
trách nhiệm là được.”

Ta nhìn chằm chằm hắn, “Lư đại nhân, hôm nay trời nóng, không có nóng đến cảm

nắng chứ? Ta có thể nào đi? Ngươi còn có cả nhà, tiền đồ công danh, ngươi nóng
đến bệnh rồi?”

Hắn vẫn cố chấp, “Nói cái gì vậy? Chính là vợ chồng hai người hiểu nghĩa khí,
chết cũng không sợ tới thủ thành, không cho phép ta hiểu nghĩa khí? Kéo ngươi
vào chuyện lừa gạt này, tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt! Ngươi đừng thêm
phiền...”

“Ta mới nói ngươi đừng thêm phiền!” Ta cao giọng, “Lư đại nhân, lòng này ta
nhận. Nhưng trong thiên hạ đều là vương thổ, ta có thể bỏ chạy sao? Hiện tại
phụng chỉ vào cung, ta lại không làm chuyện gì, để cho hỏi cho mấy câu là xong
rồi, nói không chừng còn có kết quả tốt. Ta nếu chạy, đó chính là kháng chỉ,
chỉ có thể đợi chết! Ngươi đừng sợ, không có việc gì...”

“Vậy ngươi lại để cho Chu Cố trốn?” Hắn chất vấn ta.

“Ta đã nghe thánh chỉ, chạy không thoát. Hắn lại không nghe được, không tính là
kháng chỉ.” Ta biện giải, “... Hắn cũng không thể xuất hiện trước mặt Hoàng
đế.”

Lư Huyện lệnh cũng hít một hơi. Ta thấy hắn sợ hãi, ngược lại an ủi hắn, “Đừng
sợ... Chỉ là không giúp ngươi được.”.

“Ngươi và Chu tiên
sinh đối đãi ta ân trọng như núi, có công với xã tắc, là ta phải xin lỗi các
ngươi!” Hắn kích động đến cơ hồ muốn khóc.

Ta thở dài, văn nhân tình cảm rất phong phú, chính là thích khóc.

Ta đem sơ lược Nông nghiệp đưa cho hắn, “Vốn là cho ngươi, để cho ngươi dâng
lên trên, nói không chừng có thể đạt công danh, đá kê chân (ví
với cái mà người hoặc vật mượn dùng làm thang để leo lên), ngươi
tài hoa đầy, không nên ở địa phương nhỏ bé này...” Ta rất sầu não, “Chỉ là hiện
tại không thể. Ta lần này đi cát hung chưa biết, lúc cần thiết phải dựa vào
quyển sách này miễn họa. Thật là cực kỳ xin lỗi ngươi...”

Hắn cầm lên giở vèo vèo, không nghĩ tới thực sự có người có thể đọc nhanh như
gió, vô cùng Truyền Kỳ. Vốn là gương mặt đang lo âu nay đã an ổn chút, vừa rớt
lệ vừa cười, “Tứ cô nương cần gì như thế? Quá mức nặng lời! Cha ta phạm tội với

triều đình, tài sản bình an đã là vạn hạnh, nào dám nghĩ thăng quan? Sách này
ngươi cẩn thận cất giữ, nếu có thể phổ biến khắp thiên hạ, công đức rất lớn,
hoàng thượng thánh minh, nhất định có thể đặc xá.”

Ta ngầm thở dài. Sách này lấy ra bảo vệ ta một mạng nói không chừng có thể,
muốn mang ra bảo vệ Chu Cố sợ rằng phân lượng chưa đủ. Chu Cố không có tội gì,
tội duy nhất chính là Hoàng đế muốn giết hắn thôi.

Cái tội này ở xã hội phong kiến thật là cao hơn trời. Sợ? Ưu sầu? Đều có một
ít. Nhưng ta chỉ nghĩ muốn Chu Cố không có việc gì, đã cảm thấy an lòng. Ta
nghĩ hắn rất thông minh, nhất định có thể nhìn thấu mấu chốt, biết ta chỉ là
hữu kinh vô hiểm.

Chỉ là thân thể hắn xương cốt còn chưa khỏi hẳn, xảy ra chuyện như vậy, không
biết chừng lại thêm chút tật bệnh. Nghĩ tới đây, ta mới thật đứng ngồi không
yên.

Thái giám tuyên chỉ kéo cái mặt trở lại, lạnh lùng phân phó Lư Huyện Lệnh tìm
kiếm tung tích Chu Cố, “mời” đến huyện nha. Hắn muốn trước mang theo ta trở về
lĩnh chỉ.

Ta nghĩ trong lòng hắn nhất định rất buồn bực. Không biết tin tức là thế nào
lại lộ. Không biết là hắn thông minh hay là Hoàng đế thông minh, hiểu được
không thể đánh rắn động cỏ, nếu là tuyên ta cùng Chu Cố, chúng ta đại khái lập
tức nhanh chân bỏ chạy không còn bóng dáng.

Trước tiên đem ta triệu lên huyện nha, nguyện ý cùng đi liền không động chân
tay, nếu từ chối thì có thể tới cửa bắt người. Không nghĩ tới một con bồ câu
đưa tin liền thay đổi tất cả tính toán, đáng thương cho hắn đến bây giờ vẫn mờ
mịt không cảm giác.

Ta ngoan ngoãn lên xe ngựa, lần thứ một trăm lẻ một nguyền rủa văn minh quốc
gia cổ mấy ngàn năm văn minh, liền ngay cả máy chống rung cũng phát minh không
ra, là đạo lý gì.

Đi không tới mấy canh giờ, ta liền nôn mấy lần, khó chịu muốn khóc. Thái giám

tuyên chỉ cũng không có làm khó ta, trên đường dừng lại nhiều lần, để cho ta ói
thoải mái.

Ngay đêm đó đã đến Châu Thành, một đội hộ tống cùng một đội đang làm đám cưới
trên đường lớn đụng xung đột, cao giọng chửi mắng, chặn đường. Thái giám tuyên
chỉ cực kì tức giận mà mắng to, nhưng người làng quê không hiểu quan uy, nâng
cao lưng cùng hắn mắng nhau, trường hợp hỗn loạn mà rất buồn cười.

Ta đang vén rèm lên nhìn lén náo nhiệt, thình lình bị kéo tay. Đang muốn nổi
giận, thì cái mũ trùm của người đó nâng lộ ra khuôn mặt của hắn, một nửa tuấn
mỹ, một nửa đầy vết sẹo.

“Huynh...” Ta vừa giận vừa sợ, “Mười mấy dặm rồi, thân thể...”

“Đi mau!” Hắn nói thật nhỏ.

“Không được!” Ta nghiêm nghị cự tuyệt, “Vốn là không có việc gì, đi ngược lại
càng khiến tình thế thêm nghiêm trọng, chẳng lẽ huynh không biết...”

“Ta biết rõ!” Hắn nhẹ nhàng quát lớn, thanh âm lại có quá nhiều ưu tư, “Nhưng
ta không cách nào nhịn được.”

Ta nhìn hắn, vừa đúng lúc chạm cùng ánh mắt của hắn. Ta giống như bị sét đánh
trúng, tất cả run rẩy. Người này... Người này. Ta cùng hắn quen biết mười năm,
cùng giường chung gối cũng ba bốn năm. Cơ hồ giây lát không rời, đồng hành cùng
dừng lại. Chúng ta rất ít nói lời tâm tình, coi như nói cũng là đa phần trêu
ghẹo. Nói nhiều nhất là về thu hoạch, cửa hàng buôn bán, lớp học biết chữ...
Nhớ tới đều là những đề tài rất nhàm chán khô khan..

Hắn chưa vẽ lông mày cho ta, ta cũng vậy chưa từng án cử tề mi (nâng khay ngang
mày). Cổ nhân không hiểu cái gì có yêu hay không, ta cùng hắn đang ở bên nhau
vô cùng an tâm. Hắn cũng không phải là bởi vì yêu ta mới lấy ta, mà là cảm thấy
tâm tính của ta cùng hắn rất hợp, quan sát mấy năm, tâm cơ ỡm ờ.

Ta cho là, chúng ta sẽ luôn luôn giống như bằng hữu tựa như vợ chồng, không có
gì về tình cảm vui vẻ qua hết cả đời này. Ta thật sự cho là như vậy.

Nhưng bây giờ... Hiện tại. Từ nội tâm xông ra luyến tiếc cùng ngọt ngào là
chuyện gì? Ta vừa vui mừng vừa khổ sở, trái tim bị siết thật chặt, hô hấp có
chút khó khăn.

Làm thế nào? Tại sao có thể như vậy? Yêu mãnh liệt sau đó chán nản cuối cùng
đến tương kính như tân, ta nghe nói rất nhiều tiền lệ, không muốn bản thân cũng
có cơ hội thể nghiệm. Nhưng từ bằng hữu đến vợ chồng, người thân, từ đâu xông
ra yêu, giở trò quỷ gì thế?


Ánh mắt của hắn có khiếp sợ, nghi ngờ, chợt hiểu, lại phiền não, rồi mừng như
điên, ta nghĩ ta không tốt hơn bao nhiêu, chắc là bộ dáng gặp quỷ rồi.

Sau lần đó ta không vô tư nữa. Ta mơ mơ hồ hồ nghĩ. Ta thật sự đã quên sao, ngã
nhào nhiều lần như vậy, lại đi vào con đường cũ. Ta ngớ ngẩn kết hôn nhiều năm như
vậy rồi lại yêu trượng phu của mình. Thông minh có thiếu sót nghiêm trọng, sợ
rằng không có thuốc nào cứu được.

Hắn ho một tiếng, dùng sức nắm chặt tay của ta, “Không được. Lòng ta đau, ta
không thể chịu được.”

Ta cũng dùng sức cầm tay của hắn, “Ta cũng đau, nhưng phải làm sao? Huynh nếu
không sống, ta cũng không sống được. Đây là đường sống của chúng ta thôi.”

Rối loạn dần dần yên ổn, thời gian không nhiều lắm.

Cắn răng một cái, ta giật vài cọng tóc, đau đến nước mắt lưng tròng.” Cầm đi.
Ta ngay cả cái khăn tay cũng không mang... Ta cho là rất nhanh có thể về nhà.”

“Tiết lệ!” Hắn nhỏ giọng khổ sở kêu lên, lòng của ta trong nháy mắt vỡ vụn.
Phẫn nộ kéo tay hắn ra, thế nhưng hắn lại gắt gao cầm chặt tay ta, ta cũng dùng
sức, nên rất đau, nhưng lòng ta càng đau, sắp phát thành bệnh tim rồi.

“Dưỡng tốt thân thể, chờ ta trở lại.” Ta nhìn chằm chằm mấy thuộc hạ của hắn,
“Ngay cả người cũng kéo không ra, cho các ngươi lương bổng để làm gì hả? Mau
bảo vệ Chủ Công các ngươi đi!”

Hắn tránh thoát mấy thuộc hạ, vung chủy thủ chém một đoạn tóc đen, nhét vào tay
ta. Cắn răng nghiến lợi, “Hắn sẽ thả nàng ngay thôi... Không thả nàng, ta liền
này khiến thiên hạ đổi chủ!”

Nắm chặt tóc của hắn, ta rưng rưng gật đầu một cái. Thuộc hạ hắn nửa kéo nửa
vác hắn đi, ta nhìn hắn đi bộ còn có chút không yên. Thân thể như vậy làm thế
nào có thể cưỡi ngừa đi đường? Chu Cố đáng chết, phúc hắc nên lòng sạ cũng xấu
xa, làm gì như vậy?

Nắm chặt đoạn tóc mềm mại bóng mượt của hắn, ta bưng chặt miệng, thấp giọng
khóc. Ta suy tính có nên viết di thư không, muốn hắn đừng tuyệt vọng, sống thật
tốt, ngộ nhỡ ta chết, quên ta đi. Nhưng ta là người ích kỷ... Chính là không
muốn viết như vậy.

Đáy lòng loạn thất bát tao, ngũ vị phân trần. Sợ hãi đối mặt Hoàng đế, không
bằng đối mặt với phát triển mới của ta và Chu Cố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận