Vọng Giang Nam - Trúc Hạ Tự Trung Nhất Lão Ông

CHƯƠNG 41 – TOAN TÍNH SAU LY BIỆT
Trước khi mã xa tiến vào cổng thành Lương Châu, Chu Kỳ ngoái lại nhìn con đường vừa mới đi qua, tưởng chừng như vẫn còn trông thấy đầu kia của lãnh thổ Thiên Khải.
Hai bên cổng thành là hai hàng quan to quan nhỏ cúi đầu đứng chầu chực sẵn, Hồ tổng quản khẽ đánh tiếng, “Vương gia?”
Chu Kỳ nhíu mày, Hiên Viên Phù liếc nhìn y, rồi ra lệnh: “Tiến thẳng vào.”
Bỏ lại đám quan lại khổ cực đợi chờ, mã xe chậm rãi lăn bánh vào trong thành, sau đó thì dừng ngay sân trước của Vương phủ.
Hiên Viên Phù xuống trước, sai người lấy đệm thêu, vén rèm xe lên.
Chu Kỳ lười khẩy, “Tại hạ nào cần chiều chuộng đến mức vậy.” – dứt lời, y vén vạt áo, nhảy xuống.
Khuôn mặt gã thoáng cứng lại, “Ngươi…”
Chu Kỳ thấy gã muốn nói lại thôi, thở dài hỏi: “Vương gia có gì chỉ giáo?”
Hồ tổng quản thấy thế liền chạy ra hòa giải, “Không biết Chu đại nhân muốn ở chỗ nào? Diên Ninh điện hay là…”
Chu Kỳ cũng chẳng buồn nhìn hắn, “Diên Ninh điện là tẩm cung của Vương gia, Chu Kỳ thân phận thấp hèn, không dám mạo phạm. Hồ tổng quản chỉ cần thu xếp cho tại hạ một gian gọn gàng là được, sạch sẽ thì phòng củi cũng không sao.”
Hồ tổng quản lúng túng, quay ra cầu cứu Hiên Viên Phù, người kia khẽ thở dài một tiếng, uể oải ra lệnh, “Dẫn Chu công tử về Hoàng Hoa biệt uyển.”

*
Còn cách Hoàng Hoa biệt uyển hơn mười dặm, Chu Kỳ đã trông thấy cây Vân Sam năm kia tự tay vun trồng sừng sững một phương. Lại gần rồi y mới giật mình, từng tán xanh tươi một màu, cao hơn mười trượng, chẳng mấy nữa mà có thể che cả trời. Có hạ nhân mở cổng cho y, trong viện vẫn hệt như năm kia, bàn ghế đá sáng bong đến độ soi được bóng, luống rau con con nơi góc vườn xanh ngát, giàn nho cũng kết trái trĩu nặng, trông hãy còn xanh, nhưng cũng chẳng mấy chốc mà có thể hái ăn.
“Chu công tử, từng ngọn cây cọng cỏ, mỗi viên gạch viên ngói trong biệt uyển đều chưa hề di chuyển một phân nào.” – Chu Kỳ nhận ra người đang nói này, dường như là lão nhân trong biệt uyển năm đó.
Y do dự hỏi: “Nha hoàn tên Thanh Thương kia, hiện giờ đi đâu rồi?”
Lão bộc cung kính đáp: “Theo như công tử dặn dò, Vương gia đã cho ngân lượng, thả về nhà rồi.”
Lòng nhẹ nhõm, y đẩy cửa phòng, chẳng ngờ bên trong đã lâu không có người ở, vậy mà nửa mùi ẩm mốc cũng không có. Bày trí cũng y như trước kia, chiếc bàn con[1] trên giường La Hán[2]khê sát cửa sổ có đặt một chậu Lan quân tử, trên tháp vẫn trải chiếc áo ngủ gấm.
Lão bộc lại nói thêm: “Công tử không phải lo lắng, ngày nào cũng có người dọn dẹp biệt uyển, mọi thứ đều giống hệt trước kia.”
Chu Kỳ ngồi trên tháp, “Ta muốn nghỉ ngơi một chút, ngươi ra ngoài trước đi.”
Căn phòng lại trở về với hoang vắng, Chu Kỳ đổ người lên tháp, bật cười thành tiếng.
Mười năm xưa ấy, y mai danh ẩn tích, trốn vào thâm sơn, nào có ngờ được lại đổi lấy kết quả như thế này.
Vẫn tòa thành trí đó, vẫn hai con người đó, lại như nhật nguyệt trên trời, giang hà dưới đất.
Nhưng Chu Kỳ của hôm nay, vận mệnh điêu tàn, dung nhan tàn tạ, tâm tư nặng trĩu, còn đâu dáng dấp thiếu niên khi xưa?
Thứ đánh đổi, lại là thanh xuân?
*
Ngủ một giấc dài, hôm sau Chu Kỳ mơ mơ màng màng tỉnh lại, dường như có người đang quạt cho y.
Giật mình choàng tỉnh, rồi ngẩn ngơ.
Hai mắt ậng nước, thảm thảm thương thương kia, không phải Tố Huyền, thì còn ai?
“Thiếu gia.” – Tố Huyền nghẹn ngào gọi.
Chu Kỳ ngồi dậy, cầm tay cậu, môi khẽ run, lại chẳng bật được lời nào. Y chưa từng nghĩ Tố Huyền lại vẫn ở Lũng Tây, Thanh Thương cũng thả rồi, chẳng có lý nào Hiên Viên Phù giữ Tố Huyền ở lại cả. Là trở về rồi mới quay ngược lại, hay căn bản chưa hề rời nơi đây?
Hai mắt Tố Huyền đã sưng u lên như hai trái hạch đào, nhìn cũng biết, nhất định là đã khóc ròng cả đêm qua.
Chủ tớ hai người nhìn nhau không nói gì một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Chu Kỳ khàn giọng hỏi: “Sao ngươi còn ở Lương Châu?”

Tố Huyền đã qua hăm mươi, vậy mà vẫn thút tha thút thít hệt trẻ con, “Lúc trước Tĩnh Tây Vương đã thả mọi người về Giang Nam, là mấy hôm trước, đột nhiên Vương phủ phái người tới bảo Thiếu gia đã quay về Lương Châu. Ban đầu mọi người còn ngờ ngợ Vương gia lừa vậy, nhưng ngẫm lại thì một tiện nô như Tố Huyền, Vương gia lừa làm gì cho nhọc công. Thế là nghĩ có thể có cơ hội gặp lại Thiếu gia, ta liền trở lại…”
“Ngốc nghếch,” – Chu Kỳ lắc lắc đầu, lại hỏi: “Vậy mấy năm nay đã lấy vợ lập gia chưa?”
Tố Huyền gãi đầu, cười đến ngây ngô, “Rồi ạ, trước có cưới con gái nhà phú hộ bên thành đông, sau đó nạp một tiểu thiếp.”
Chu Kỳ nhíu mày, “Cái đồ giảo hoạt này, cưới cô nương nhà người ta còn không đối xử tử tế đã đi nạp thiếp?”
Tố Huyền vội vàng kêu oan: “Thiếu gia, không trách tiểu nô được đâu, đây là vì vợ cả không có lớn bụng được, ba tội bất hiếu, vô hậu lớn nhất, ta mới không thể không…”
Chu Kỳ xua tay, bất đắc dĩ, “Rồi rồi, đàn ông tam thê tứ thiếp cũng là bình thường. Phải rồi, Trung thúc giờ ra sao?”
Thấy Tố Huyền ỉu xìu xuống, lòng y chợt lạnh, gặng hỏi: “Ông làm sao?”
Tố Huyền vần không nói, y thở dài ảo não, “Mất rồi à?”
Cậu lắc đầu, “Mất thì không, nhưng thân thể thì không tốt, nằm liệt giường mấy năm nay rồi. Thiếu gia trở về lần này, Trung thúc thật sự không thể tới, nhờ Tố Huyền vấn an thiếu gia.”
Hai mắt hoe đỏ, y cười khổ, “Chẳng biết đời này, ta còn có cơ hội gặp lại ông nữa không.”
Tố Huyền bất ngờ quỳ bụp xuống, dập đầu ba cái thật vang, “Đây là của Tố Huyền.”
Lại ba cái nữa, “Đây là Tố Huyền thay mặt vợ con trong nhà.”
Chu Kỳ vội vàng kéo lên, nhưng lại chịu thua sức cậu chàng, thêm ba cái dập đầu nữa.
“Ba cái này là của Trung thúc. Trước khi đi ông đã nhất nhất dặn dò, mấy năm nay ông sống rất tốt, thiếu gia không cần lo lắng.”
Nhớ về vẻ mặt hiền lành của ông, cùng bao nhiêu năm hầu hạ, bất giác sống mũi chợt cay, một giọt lệ rơi chẳng kịp phòng.

Từ khi nhập Lương Châu tới nay, trừ đêm đó tại Yên Chi sơn ra thì y chưa từng rơi lệ, vậy mà giờ này lệ đẫm tràn mi, khiến Tố Huyền cũng hoảng hốt theo.
Nhận ra bản thân thất thố, Chu Kỳ lau nước mắt, “Mà nói tiếp, ngươi một mình tới Lương Châu, thế thê nhi thì sao?”
Tố Huyền cười hì hì bảo: “Nhị công tử đã dặn, nên khi tới Lạc Kinh đã dọn vào quý phủ của ngài ấy rồi.”
Nhắc tới Chu Quyết, vẻ mặt y khẽ thay đổi, “Hẳn Nhị ca đang ở Bắc Cương đi? Trong phủ dạo này thế nào? Có tin gì từ Bắc Cương không?”
Tố Huyền gật đầu, “Trong phủ không thay đổi mấy, có điều… Thái phu nhân đã quy tiên mấy năm trước.”
Đến đây thì y chợt nhận ra, có lẽ vì đã thấy quá nhiều chuyện sinh tử, mà ngoài thương cảm một chốc một lát ra thì chỉ còn lại chút ít chết lặng.
“Trước khi nhắm mắt, lão thái phu nhân có nhắc tới thiếu gia.”
Chu Kỳ bần thần hỏi, “Vậy các ngươi nói sao?”
Tố Huyền thì thào, “Kỳ thật lúc đó thiếu gia mất tích, mọi ngươi cũng không rõ thiếu gia sống hay chết. Nhị thiếu gia không đành lòng nói cho thái phu nhân, đành bảo thiếu gia kiến công lập nghiệp ở Lũng Tây.”
Chu Kỳ bật cười thành tiếng, “Kiến công lập nghiệp? Sống hoài ba mươi năm, kiến công gì, lại lập được nghiệp gì?”
_____________ Đăng bởi: admin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui