CHƯƠNG 12 – CÁI GIÁ SUY TÍNH MỘT VÁN CỜ.
Sao thưa nguyệt rọi, chân núi Yên Chi.
Chu Kỳ rảo bước thoăn thoắt, vượt rừng rậm băng khe suối như thể có người đang đuổi sát sau lưng y.
Giữa rừng có một tảng đá lớn, bên cạnh có đứng một người.
Sử Uyên ung dung nhìn y.
Tuy Yên Chi sơn không quanh năm tuyết phủ như Kỳ Liên sơn nhưng ban đêm giữa thâm sơn cùng cốc vẫn có cảm giác se se lạnh, Sử Uyên mặc một chiếc áo lông cáo vẫn cố chấp phe phẩy chiết phiến, trông có chút dở dở ương ương.
Chu Kỳ nhìn hắn: “Ngươi để lại thư kêu ta ra đây?”
Sử Uyên cười nói trở lại: “Biết còn hỏi.”
Chu Kỳ lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Ngươi không phải Sử Uyên, ngươi là ai?”
‘Sử Uyên’ khẽ cười: “Có quan trọng sao?”
Chu Kỳ nhìn hắn, cũng bật cười: “Với ta tất nhiên đều râu ria cả.”
Hai người đối nhau cười, ‘Sử Uyên’ nói: “Dù sao hai chúng ta đứng đây đều nghĩ tới chung một mục đích đi?”
Chu Kỳ nói: “Căn cứ theo suy đoán của ta, khi Tĩnh tây vương sắp xếp xong hậu chiêu tất sẽ gây hấn khởi sự tấn công Đột Quyết.”
‘Sử Uyên’ cười lạnh: “Đều là người thông minh không cần vòng vo nhiều. Trong vòng ba năm, Lũng Tây tuyệt đối không thể có chiến sự!”
Chu Kỳ nhẹ giọng: “Có một số việc có lẽ Sở huynh đài không biết. Khúc mắc giữa Đột Quyết và Vương gia, nếu không phải là Đột Quyết thảm bại hoàn toàn thì tuyệt đối Vương gia không bỏ cuộc.”
‘Sử Uyên’ trào phúng: “Trước vẫn đinh ninh Tĩnh tây vương kiêu hùng một đời, giờ xem ra cũng chỉ là một gã tầm thương oán trời trách đất, tầm mắt thiển cận thôi. Gã tưởng nguyên hữu chiến thắng, không cần phòng thủ Bắc Cương thì cha gã thoát chết được sao?” – vẻ mặt hắn đầy vẻ oán độc, “Nếu có người muốn hắn chết, hôm nay không chết thì mai cũng chết.”
Chu Kỳ nhíu mày: “Người chết cũng đã chết, bớt đề cập tới thì hơn.”
“Tạch” một tiếng, nhánh cây lay động, ‘Sử Uyên’ cả kinh, tay phải lăm lăm đặt lên bội kiếm.
Chu Kỳ lại như không bận tâm, nói tiếp: “Nói chuyện dư thừa này làm gì cho mất công. Hiện giờ quân đội Lũng Tây đã giương cung bạt nỏ với Đột Quyết, Tả hiền vương như hổ rình mồi, Tĩnh tây vương vận sức hành động, chủ tử ngươi chưa cho ngươi thượng sách nào sao?”
Dường như quả thật không có tiếng người, ‘Sử Uyên’ mới trầm tĩnh đáp: “Cho dù Tĩnh tây vương có quyền dẫn binh nhưng nếu nội các chưa cho phép, theo luật lệ Thiên Khải thì gã ta cũng chả thể dẫn một binh một tốt nào hết.”
Chu Kỳ xoay người, bước chậm vài bước, khi quay lại sâu xa nói: “Nhưng đại nhân có nghĩ tới, dưới một vài tình huống, thống soái một phương có quyền mặc ý quyết định hay chưa?”
‘Sử Uyên’ sững người, âm thanh thờ ơ của Chu Kỳ dần loang vào không khí: “Ngươi nói Vương gia là một gã mãng phu? Việc ngươi chưa nghĩ tới có lẽ gã đã sớm bắt tay vào làm rồi.”
*
Ngày thứ hai, khi Chu Kỳ vén mành trướng lên, Hiên Viên Phù đang dùng bữa sáng.
“Cùng ăn đi.” – Hiên Viên Phù lẩm bẩm.
Chu Kỳ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh gã, đang định vươn tay lấy miếng bánh, Hiên Viên đã vỗ vỗ y, tiện đà thần thần bí bí cười: “Có thứ tốt.”
Sau đó là một vị thiên tướng bưng chén đĩa vào, Chu Kỳ vừa thấy thì giật mình: “Sao đây lại có cháo?”
Hiên Viên Phù đặt thìa vào trong bát, đẩy lên trước mặt y: “Tiếc là không có rau dưa, công tử ngươi ăn đỡ.”
Chu Kỳ nhìn bát cháo loảng lấm tấm nổi hạt cháo, không khỏi ấm lòng.
Y nhẹ hỏi: “Vương gia cũng nếm thử?”
Hiên Viên Phù cười: “Loại món ăn phương nam này Bản Vương ăn không quen. Chả phải thứ gì quý giá đâu, ngươi mau ăn đi.”
Chu Kỳ ăn từng miếng từng miếng, dường như đã mấy tháng rồi y chưa được nuốt một hạt gạo nào, giờ được ăn ở nơi biên cương tận cùng tây bắc, nghĩ đến đây, miếng cháo thơm dẻo lại chua cay sót đắng.
Buông bát, Chu Kỳ nhìn Hiên Viên Phù, hai người đối diện, ánh mắt đều cất chứa nỗi niềm phức tạp.
“Nếu,” – Chu Kỳ vẫn là người mở lời trước nhất, “Ta nói là nếu, nếu có ngày ta chết tại đây, Vương gia có thể niệm tình nghĩa gần một năm nay của chúng ta mà đưa thi thể ta về Giang Nam, lá rụng về cội được không?”
Vẻ mặt Hiên Viên Phù cứng ngắc, lắc đầu: “Bản Vương sẽ không để ngươi chết.”
“Ít nhất, cũng không để ngươi chết trong tay người khác.”
Tâm trạng Chu Kỳ ảm đạm, rồi chợt nghe thấy Trương Khuê chạy vào bẩm báo: “Vương gia, Lô trưởng sử bảo ngươi mau qua.”
Hiên Viên Phù nhíu mày: “Chuyện gì mà cuống lên thế?”
Trương Khuê liếc Chu Kỳ, quỳ tới bên Hiên Viên Phù, nói thầm vào tai gã nhỏ tới mức không để ai nghe thấy: “Đột Quyết tàn sát cả một thị trấn.”
Chu Kỳ cười nói: “Vương gia, hạ quan vừa lúc có công văn cần sao chép, cáo lui trước.”
Vừa vào trong trướng, đầu ngón tay Chu Kỳ đã khẽ run lên, cả người lạnh toát. Trương Khuê không biết, y có thể nhận biết môi ngữ.
Tàn sát cả một thị trấn là hành vi vô cùng nhục nhã, bất kể là vì báo thù tế vong linh cả thôn trấn hay muốn thị uy với Đột Quyết thì Hiên Viên Phù đều có lập trường và lý do để phát binh thảo phạt với tâm nguyện đòi lại công lý.
Trong triều, người ta giỏi nhất là mượn đao giết người, mượn tay Đột Quyết lật đổ tiên đế, bức tiên Tĩnh tây vương phải tha hương, sau đó hạ thủ sát nhân, cuối cùng Thánh Thượng đăng cơ, chúng liền làm mưa làm gió, lẫy lừng một phương.
Nếu trận chiến này Tĩnh tây vương có thể thành công đánh bại Đột Quyết, thì đám yêu ma quỷ quái lộng quyền lộng thế này sẽ mất đi những kẻ bợ đỡ và nhờ vả, có lẽ quyền thế của chúng sẽ bị đe dọa, cả lớp mặt nạ khoan hồng thiện ái cũng bị lột trần. Gã ‘Sử Uyên’ tới Lũng Tây e cũng xuất phát từ mối hiểm họa này chăng?
Từ tư tâm, tính toán của Hiên Viên Phù, không phải Chu Kỳ không đồng ý.
Nhưng cái chính là chuyện đời, dù xuất phát điểm có tốt đẹp tới đâu, nhưng chọn không đúng thời cơ cũng phản tác dụng mà thôi.
Kinh thành đang tranh đấu một mất một còn, lúc này biên cương lại nổi dậy can qua, mang tới rắc rối cho ai, lại thỏa mãn toan tính của ai?
Chu Kỳ đi đi lại lại trong trướng, lập trường của y, Hiên Viên Phù hiểu rất rõ nên không khỏi kiêng dè mấy phân. Nghĩ tới thế cuộc lần này, y phải hành động trước, mưu đồ đã vạch tới nay cũng đâu chỉ mới có một hai năm. Sự trù tính chặt chẽ của y muốn phá vỡ cũng không dễ, nhưng sự tình tới nước này đã chẳng còn cân nhắc đắn đo nhiều được nữa.
Chu Kỳ đứng lại, ánh mắt bén lạnh.
Bước tới bên án, đề bút hành văn, văn tư lưu loát, chẳng mấy chốc liền viết ra ba phong mật tín.
Chu Kỳ mỉm cười, nhét mật tín vào trong ống tay áo, đủng đỉnh ra ngoài.
Vì đang là giờ luyện binh, trong doanh trại vắng tanh, ngoại trừ một số ít quân sĩ tay kích đứng ngoài cửa trướng cũng chỉ còn lèo tèo vài vệ binh đi lại tuần tra. Chu Kỳ hứng thú vòng mấy vòng trong doanh trại, cuối cùng dừng trước phòng bếp.
“A, vị đại nhân này.” – có lẽ vì hiếm khi được thấy quan lại mà viên đầu bếp nói năng lắp bắp cà lăm cả.
Chu Kỳ ra vẻ xuề xòa: “Bản quan đói bụng, chung quanh tìm không thấy người nên tới đây kiếm chút gì đó lót dạ.”
Viên đầu bếp thấy mình đột nhiên được trọng dụng thì nửa mừng nửa lo, vội vội vàng vàng chạy vào chuẩn bị.
Có âm thanh nồi liêu xoong chảo chạm nhau loảng xoảng bên trong, Chu Kỳ ngồi xổm xuống, khẽ vuốt đầu chú dê trong chuồng.
Ngón tay thiện cầm thon dài và hữu lực, dê con “bebe~” kêu mấy tiếng, rất chi là hưởng thụ.
“Đại nhân, đồ ăn đã làm xong.”
“Nga, đa tạ.” – Chu Kỳ đứng dậy đón nhận, trước khi đi còn không quên vỗ đầu dê con mấy cái. Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...