Vòng Eo Nhỏ Ẩn Trong Đêm Xuân


Không đợi hắn nói xong, Khương Linh đã nói: "Nếu ta không chọn thì sao?"

Nếu nàng nhất quyết muốn đưa Tiết Tài Cẩn đi thì sao?

Giọng nàng bình tĩnh: "Có lẽ ngươi đã hiểu lầm gì đó, mối quan hệ giữa ta và Tiết công tử không phải như ngươi tưởng tượng, cũng không phải vì hắn mà ta đối nghịch với ngươi.

Bộ Chiêm, ngươi có thể nhốt ta, thậm chí ngươi có thể giết chết cả hai chúng ta.

Nhưng ngươi nên biết rằng, Khương Linh của quá khứ đã chết.

Chỉ cần ta còn sống thì sẽ không ở lại bên cạnh ngươi, để ngươi tùy ý chi phối."

"Không phải chi phối," nam nhân kéo cổ tay nàng, hít một hơi thật sâu, cuối cùng hạ giọng nói với nàng: "Ta dẫn ngươi về, vàng bạc, châu báu, quyền thế, ta đều có thể cho ngươi."

"Thế nhưng ta chịu đủ rồi," Khương Linh nói: "Bộ Chiêm, cho dù là vàng bạc châu báu hay là quyền thế, những thứ này đối với ngươi có thể rất quan trọng nhưng trong mắt ta, những thứ này đều là thứ không đáng để nhắc tới."

Nàng siết chặt cánh tay Tiết Tài Cẩn như thể muốn thông qua một loại sức mạnh nào đó để nói ra những lời kế tiếp.

"Ngươi theo đuổi tiền tài, địa vị, quyền lực nhưng tại sao bây giờ ngươi lại sẵn lòng chia sẻ những thứ này với ta, Bộ Chiêm, không phải ngươi động tâm với ta đấy chứ?"

Khi nói đến nửa câu cuối, dường như nàng cũng thấy chọc cười mà cong môi cười tự giễu.

Bộ Chiêm nghe vậy cũng ngẩn người.

Chữ "đúng" nghẹn lại trong cổ họng hắn, rất lâu cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Hắn chỉ đứng đỏ, gió lạnh hiu quạnh nhẹ vén vạt áo rộng của hắn lên và cũng đưa lời nói của nàng đến bên tai.

Nàng mím môi và thấy thật buồn cười:

"Thôi, ta đang nói gì vậy.

Bộ Hành Tri, ngươi không có trái tim, đương nhiên cũng không hiểu tình yêu là gì."

"Nhưng cũng không thể trách ngươi, Bộ Chiêm, ở một khía cạnh nào đó, ngươi cũng là một người đáng thương."

"Ta chỉ hy vọng, từ nay về sau, ngươi theo đuổi thứ ngươi muốn và đừng dính dáng đến ta nữa.

Ta chỉ là một người bình thường có ánh mắt thiển cận, ta đã chán ngán cuộc sống đáng sợ như vậy rồi.

Cho dù là tình yêu hay là hận thù của ngươi, ta đều không nhận nổi, cầu xin ngươi, Bộ Hành Tri, buông tha cho ta được không?"

Gió thu khiến xung quanh ớn lạnh, thậm chí còn khiến đèn dầu trên bàn mờ đi.

Khi nói xong những lời này, Khương Linh không đợi hắn phản ứng lại mà nắm cánh tay Tiết Tài Cẩn bước ra ngoài.


Thấy Bộ Chiêm không ngăn cản, những người xung quanh đương nhiên cũng không dám ngăn cản, đành phải hơi nghiêng người nhường đường cho hai người.

Khoảnh khắc Khương Linh sắp bước qua ngưỡng cửa -----

Nam nhân vốn đang im lặng đột nhiên tỉnh táo, nắm lấy cổ tay nàng.

Sức lực ở cổ tay nàng hơi yếu đi, nàng ngước mắt lên.

"Hôm nay ta rất mệt, không thể đối phó với ngươi được, cầu xin ngươi buông tha cho ta."

Giọng nói của nàng yếu ớt, sắc mặt có hơi hốc hác giống như một đóa hoa sắp tàn khiến trái tim Bộ Chiêm hơi đau.

Động tác tay của hắn dừng lại, cuối cùng khàn giọng nói:

"Được."

Hắn không ép nàng nữa.

Hắn hạ quyết tâm, từ nay trở đi sẽ không bao giờ ép buộc nàng nữa.

Nhìn thấy hắn như vậy, Khương Linh không khỏi cảm thấy kinh ngạc nhưng không cho phép nàng nghĩ thêm, theo bản năng nữ tử rút tay lại.

Bộ Chiêm nhíu mày nhìn đối phương lạnh lùng rút tay ra, trời bên ngoài đã tối, mây đen đang lơ lửng trên bầu trời.

Có vẻ như trời lại sắp mưa.

Hương thơm xung quanh bị gió lạnh thổi tan, trong không khí chỉ còn một chút mùi khét.

Hắn cho mọi người lui, đứng ở bên cửa sổ.

Qua cửa sổ, hắn có thể nhìn thấy bóng dáng hai người cùng nhau rời đi.

Bên tai Bộ Chiêm vẫn vang vọng những lời đó:

----- Bộ Hành Tri, ngươi không có trái tim, đương nhiên sẽ không hiểu tình yêu là gì.

Cho dù phải đối mặt với cái chết thì Tiết Tài Cẩn vẫn liều mạng phản kháng:

"Đúng vậy, ngươi có tiền, có quyền, là quý nhân mà ta không thể với tới! Nhưng ngươi cho rằng đưa những thứ này cho ta, đưa những thứ này cho nàng thì nàng sẽ đi theo ngươi sao? Tình yêu chân chính không thể dùng bất cứ thứ gì đo lường được -----"

"Ngươi biết cái gì là thích, cái gì là yêu sao?"

"Ngươi không hiểu!"

Chuỗi ngọc trong tay nam nhân đột nhiên bị đứt, hạt phật châu từ trong chuỗi rơi xuống đất.

Nghe thấy tiếng động, hắn nhìn cũng cúi đầu nhìn những hạt phật châu lăn vào góc áo, chân bàn, gầm giường...!có tiếng leng keng leng keng như những hạt mưa nhỏ đập vào kính cửa sổ.


Hắn ngơ ngác nhìn phật châu nằm rải rác trên mặt đất mà sững sờ.

Tình yêu là gì?

Hắn trầm ngâm.

Như thể nó là thứ mà hắn chưa từng có được.

Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn một mình bước đi trong bóng tối.

Tất cả mọi người đều chán ghét hắn, tất cả mọi người đều có thể bắt nạt hắn.

Phụ thân của hắn, đích huynh của hắn, cả những hạ nhân trong phủ và thậm chí là mẫu thân của hắn.

Không ai thích hắn, không ai cho hắn một phút giây ấm áp, dần dà, hắn cũng biết ----- những điều yêu thích đó, những yêu thương đó đều là cảm xúc của kẻ yếu đuối.

Bị phụ thân đuổi ra khỏi phủ, hắn chưa từng khổ sở.

Bị hạ nhân đuổi đi giống như chó hoang, hắn chưa từng sợ hãi.

Ngay cả khi mẫu thân qua đời trong lòng hắn, hắn cũng không rơi một giọt nước mắt.

Từ trước đến nay hắn luôn khinh thường loại cảm xúc chỉ thuộc về kẻ yếu đuối này.

Nhưng vừa rồi, ngay vừa rồi.

Chỉ trong chớp mắt...

Hắn nắm chặt sợi dây còn lại trong tay.

Trong nháy mắt đó, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng khao khát loại cảm xúc này.

Thậm chí hắn còn cảm nhận được trái tim mình đang đập, đập bằng xương thịt, loại cảm giác này khiến hắn gần như phát điên.

...

Từ đó trở đi, dường như Bộ Chiêm đã suy nghĩ cẩn thận nên không còn tới làm phiền nàng nữa.

Khương Linh đưa Tiết Tài Cẩn về nhà, đối phương chân thành hỏi nàng về Bộ Chiêm, nàng do dự không biết nên trả lời như thế nào.

"Hắn là ai, chúng ta có thể báo quan được không? Trong thiên hạ này còn có vương pháp, Khương cô nương, Bao Thanh Thiên chắc chắn có thể làm chủ cho chúng ta."

Khương Linh mím môi, thật sự không có cách nào nói cho hắn ta biết, thật xin lỗi, tên khốn đó chính là vương pháp lớn nhất trong thế giới này.


Lâm Lang cư lại mở cửa, nàng lo lắng đề phòng rất lâu nhưng kể từ ngày ấy, Bộ Chiêm không hề làm phiền nàng nữa.

Khương Linh nghĩ dù sao hắn cũng là vua của một nước, ngày thường luôn bận rộn chính sự, có lẽ hắn đã hồi kinh rồi.

Nghĩ đến đây, nàng vô thức dừng động tác trong tay và nhìn về hướng kinh thành.

Nàng đã rời kinh thành được ba năm, cũng không biết Dục Nhi lẻ loi một mình ở kinh thành như thế nào.

Lại nói về bên kia.

Đàm Chiêu đi theo chủ tử nhà mình, không khỏi thở dài trong lòng.

Kể từ ngày ấy, Chủ thượng không dám tùy tiện xuất hiện trước mặt nương nương, phần lớn thời gian đều lặng lẽ đi theo sau nương nương.

Nhìn nàng mở cửa đón khách, lên phố mua sắm, thức khuya dậy sớm.

Điều khiến hắn ngạc nhiên chính là tuy Khương Linh sống vất vả như vậy nhưng nàng không hề cảm thấy bất hạnh.

Mỗi khi Lâm Lang cư mở cửa đón khách, trên mặt nàng luôn nở nụ cười hiền hậu và chân thành, nụ cười vui vẻ, thậm chí còn thoải mái hơn cả lúc ở hoàng cung.

Bộ Chiêm chưa bao giờ thấy Khương Linh như vậy.

Trong những ngày "theo dõi" nàng, hắn còn gặp được Quý Phù Thanh.

Khi thấy Quý Trưng, Bộ Chiêm vô thức nhíu mày.

Hắn biết Khương Linh vẫn luôn ngưỡng mộ tài hoa của Quý Trưng, thấy hai người quý trọng lẫn nhau như vậy, sâu trong lòng hắn dâng lên cảm giác chua chát không thể kiềm chế.

Hai người mở một họa quán tên là Tứ Bảo phường.

Nghe nói nàng trở thành nhị chưởng quầy của Tứ Bảo phường, xưng hô của người bên ngoài đối với nàng cũng đổi từ "Khương cô nương" thành "Khương lão bản".

Nụ cười trên mặt nàng càng thoải mái và vui vẻ hơn.

Từ khi khai trương Tứ Bảo phường, Khương Linh càng chăm chỉ hơn, vừa quản lý họa quán, vừa lo liệu Lâm Lang cư.

Bộ Chiêm tìm được nơi ở của nàng, đó là một tiểu viện thanh tịnh.

Một nữ tử khác tên là Thập Thất nương tử sống cùng nàng, hai người thường không nói chuyện nhiều và mối quan hệ tương đối hòa thuận.

Ngày thường rảnh rỗi, Khương Linh sẽ dạy Thập Thất nương tử vẽ tranh.

Thập Thất nương tử xuất thân từ thanh lâu nhưng có vẻ có thiên phú hội họa.

Quý Trưng thích vẽ núi, vẽ nước, Khương Linh cũng dạy Thập Thất nương tử cách vẽ núi, vẽ nước.

Đối phương tiến bộ cực kỳ nhanh chóng, không bao lâu đã đưa ra một bức tranh phong cảnh tương đối hoàn chỉnh.

Họa quán vừa mới khai trương, tuy có danh tiếng nhưng không phồn hoa giống như Đan Thanh lâu ở kinh thành.

Bộ Chiêm quan sát Tứ Bảo phường từ xa, gọi Đàm Chiêu tới mua lô tranh đầu tiên của Tứ Bảo phường dưới danh nghĩa một thương gia.

Ngày nhận được tiền, Khương Linh cười rất vui vẻ.


Hắn đứng từ xa nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt nàng, khóe miệng bất giác cong lên.

Dường như ngày hôm đó hắn đã bị kích thích, mà bắt đầu đến cửa hàng sách với hy vọng thông qua lời nói của cổ nhân có thể tìm hiểu được "tình yêu" là gì.

Hắn đang đứng trước kệ sách thì ngón tay vô tình cử động.

Đột nhiên có hai người cùng nhau bước vào thư quán.

Ngửi thấy mùi hương kia, theo bản năng Bộ Chiêm lùi lại, nghiêng người trốn sau kệ sách.

"Quý lão sư, ta đi qua đó xem có sách nào ta cần không."

Quý Trưng đứng ngược sáng, dáng người cao lớn, gật đầu với nàng.

Vừa mới mở họa quán nên nàng muốn mua một loạt sách liên quan để có thể nghiên cứu thêm khi rảnh rỗi.

Khương Linh đi vòng quanh một loạt kệ sách, nhìn chăm chú vào tựa đề của từng cuốn sách, hơi cau mày.

Dường như phát hiện ra điều kỳ lạ, Qúy Trưng chậm rãi đi tới, ôn hòa hỏi: "Không tìm thấy sao?"

Không đợi Khương Linh mở miệng, hắn cũng nhận ra điều kỳ lạ trong đó.

Chỉ vì dãy sách trước mặt nàng đều là [Nữ giới], [Nữ đức], [Nữ huấn] và những quyển tương tự.

Khương Linh mím môi, trầm giọng nói: "Thôi, chúng ta qua bên kia nhìn xem."

"Được."

Bộ Chiêm lại trốn bên kệ sách khác, cẩn thận nhìn nàng qua khe hở trên giá sách.

Bước chân nữ tử dừng lại.

Không chỉ kệ vừa rồi mà còn có kệ trước mặt cũng chất đầy những cuốn sách tương tự.

Ánh mắt nàng tối sầm lại.

"Sao vậy?"

Nghe thấy giọng nói của Quý lão sư bên cạnh, Khương Linh vô cớ cảm thấy chua xót, nàng tùy tiện cầm một cuốn sách lên, nội dung bên trong rất quen thuộc.

Từng câu từng chữ đều khuyên nhủ nữ tử phải phụng sự phụ thân, phụng sự phu quân như thế nào, làm thế nào để "giữ khuôn phép" và "hiền lương thục đức".

Nàng nắm chặt cuốn sách, ngón tay cũng trắng bệch.

Một lúc lâu sau, nàng nói chậm rãi và cảm thấy khó hiểu:

"Quý lão sư, ta không hiểu lắm.

Rõ ràng trên thế giới này, phần lớn đều là nam tử biết chữ, bọn họ tước đoạt quyền lợi biết chữ của nữ tử, thậm chí có nhiều nữ hài tử còn không biết viết tên của mình.

Nhưng tại sao những cuốn sách này đều khuyên nhủ nữ tử nên làm gì, nên chăm sóc phụ thân và trượng phu của mình như thế nào."

"Tại sao trên đời này không có cuốn sách nào dạy nam tử tôn trọng và yêu thương thê tử?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui