Vòng Eo Nhỏ Ẩn Trong Đêm Xuân


Hơi thở của Tiết Tài Cẩn dần yếu đi.

Hắn ta bị Bộ Chiêm bóp cổ, sắc mặt đã hoàn toàn xanh đen.

Hơi thở hắn khó khăn, điều khiến người ta ngạc nhiên là trên mặt tú tài này có vẻ không muốn nhận thua, đỏ ngầu mắt nhìn chằm chằm vào người trước mặt.

Trước mắt là một chậu than nóng rực đang xì xèo.

Hơi thở của Tiết Tài Cẩn run rẩy.

Hắn ta vừa trừng mắt nhìn Bộ Chiêm vừa dùng hết sức đẩy cánh tay đối phương ra nhưng người này quá mạnh, một thư sinh như hắn ta không phải là đối thủ của người luyện võ quanh năm như đối phương.

Tiết Tài Cẩn trơ mắt nhìn đường gân nổi lên trên cánh tay phải của Bộ Chiêm.

Nam nhân khẽ nâng cằm, nhìn xuống hắn ta.

Mỗi lần dùng lực, Bộ Chiêm đều có thể cảm nhận được hơi thở hấp hối của người trước mặt.

Hơi thở yếu ớt đó nhẹ nhàng phả vào cánh tay hắn, Tiết thị thống khổ mở miệng: "Giết...!Giết người phải đền mạng..."

Nam nhân cười lạnh.

Ngọn lửa trong chậu than càng rực rỡ hơn, ngọn lửa bay lên gần trời như muốn thiêu rụi mọi thứ Tiết Tài Cẩn có thể nhìn thấy thành tro bụi.

Hắn ta khó khăn ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của người kia.

Đối phương không hề sợ hắn ta báo quan.

Nói cách khác, đối phương chỉ đơn giản là coi thường cái gọi là cường quyền phú quý trong miệng hắn ta.

Bộ Chiêm lạnh mặt nhìn hắn ta.

Trong mắt hắn không có thương tiếc, không có đồng cảm, không có thương hại, thậm chí...!không có bất kỳ cảm xúc gì.

Đôi mắt lạnh lẽo u tối như vậy giống như đấng tạo hóa tối cao đang nhìn xuống một con kiến cực kỳ yếu đuối.

Thậm chí đối phương còn lười che giấu ý châm chọc hắn ta không biết tự lượng sức mình.

Trước mắt Tiết Tài Cẩn xuất hiện những chấm nhỏ.

Hắn ta biết rằng mình sắp chết.

Hắn ta tận tâm hơn hai mươi năm, khắc khổ đọc sách, đối xử tử tế với người khác và chưa bao giờ làm chuyện xấu.


Nhưng vì phần tình yêu hèn mọn đê tiện trong mắt người đó mà hắn ta đã chết thảm bên trong căn phòng tối tăm không nhìn thấy mặt trời này.

Trong mắt thư sinh có hận ý.

Giọng hắn ta run rẩy.

"Dù...!ngươi giết...!ta thì nàng cũng sẽ không...!thích...!ngươi..."

"Nàng sẽ không...!thích...!loại người như...!ngươi..."

"Ngươi...!ích kỷ...!tham lam...!muốn dùng quyền lực của mình để đàn áp người khác...!ngươi chỉ nghĩ đến việc chinh phục và chiếm hữu...!ngươi căn bản không hiểu..."

Giọng nói của Tiết Tài Cẩn khiến sự tức giận trong mắt Bộ Chiêm càng sâu hơn.

Hắn cười lạnh, nheo mắt nhìn tên thư sinh nghèo kiết xác không biết tự lượng sức mình.

Dù bình thường hắn có bình tĩnh thong dong đến đâu thì giờ phút này, trong đầu Bộ Chiêm cũng chỉ còn lại một âm thanh:

Bóp chết hắn ta.

Giết hắn ta.

Giết hết nam nhân xung quanh nàng, để nàng ngoan ngoãn trở lại bên cạnh mình.

Bộ Chiêm nhắm mắt lại, ngón tay phát ra tiếng "lậc khậc".

Nhưng đúng lúc này có một cơn gió lạnh đột nhiên xuyên qua cửa sổ khiến ngọn lửa trong chậu đung đưa.

Nước da của hắn cũng trở nên nhợt nhạt.

Nhìn nam tử sắp bị mình bóp cổ chết, Bộ Chiêm bỗng cảm thấy sâu trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.

Nỗi sợ hãi vô cớ này không biết trỗi dậy từ đâu lại khiến hắn lập tức buông lỏng tay và lùi lại nửa bước.

Tiết Tài Cẩn cũng không ngờ đối phương sẽ bỏ qua cho mình.

Hắn ta ngã xuống, nằm trên mặt đất phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

Trong chốc lát, xung quanh im lặng.

Đàm Chiêu ở một bên cũng quay đầu lại với vẻ mặt nghi ngờ.


Bộ Chiêm không thể tin được cụp mắt xuống, nhìn bàn tay phải không hiểu sao lại buông lỏng của mình.

Không rõ nguyên nhân làm sao mà những ngón tay thon dài với các khớp xương nối rõ ràng đã mất đi sức lực, buông thõng yếu ớt ở hai bên, khẽ run lên.

Hắn...!đang làm gì vậy?

Tại sao phải buông tay, tại sao phải buông tha hắn ta, tại sao...!lại cảm thấy sợ hãi?

Lông mày Bộ Chiêm hơi nhíu lại, trong con ngươi luôn thư thái, tự chủ của hắn hiện lên ý mờ mịt không rõ.

Vừa rồi, ngay trước khi hắn muốn bóp chết tên tú tài nghèo này ----- trong ngực hắn đột nhiên đau xót, trong đầu cũng chợt lóe lên một ý nghĩ không ngờ tới.

Vậy mà hắn lại ----- sợ giết chết người này!!

Vì sao hắn lại cảm thấy sợ hãi?!

Nhiều năm như vậy, hắn đã giẫm lên vô số xác chết để thượng vị, thậm chí có thể chính tay giết chết phụ thân sinh ra mình, sao bây giờ lại trở nên sợ bóng sợ gió như vậy?

Không đợi nam nhân lấy lại tinh thần.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng huyên náo, Bộ Chiêm quay đầu lại, lập tức nghe thấy giọng nói của Khương Linh.

Nàng có vẻ lo lắng, đến gặp hắn để tìm người.

Hai tên thị vệ canh cửa đang ngăn cản với nàng.

Hắn quét mắt nhìn Tiết Tài Cẩn đang nằm liệt dưới đất, khẽ nói: "Cho nàng vào."

"Keng" một tiếng, cửa bị người bên ngoài vội vàng đẩy ra, khi thấy chậu than trên mặt đất, Khương Linh vô thức dùng cánh tay chặn mắt.

Thấy thế, nam tử trong phòng hơi nghiêng người, phân phó xung quanh: "Dập lửa, châm đèn lên."

Cuối cùng căn phòng cũng sáng hơn chút.

Khi đống lửa được dập tắt hoàn toàn, Khương Linh mới bước vào, chỉ liếc mắt một cái đã thấy Tiết Tài Cẩn ngã gục trên mặt đất, sắc mặt xám xịt như tro bụi.

Đối phương cũng nhìn thấy nàng, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

"Khương cô nương? Nàng...!nàng đi nhanh đi, rời khỏi đây, không cần để ý đến ta!"

Tiết Tài Cẩn lo lắng đi tới đẩy nàng.


Nhưng sức lực của hắn ta rất yếu, chưa kịp chạm tới Khương Linh đã bị Đàm Chiêu chặn lại.

Bộ Chiêm đang ngồi giữa phòng, cởi áo choàng, trên người chỉ còn bộ sam y mỏng trắng như tuyết, trông đặc biệt tao nhã.

Ánh sáng yếu ớt bao trùm lấy nam nhân, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn nàng vừa bước vào phòng.

Ánh mắt của Bộ Chiêm cũng lạnh nhạt.

Dường như hắn muốn nhìn thấy mọi cảm xúc trên gương mặt nàng.

Tiết Tài Cẩn không kịp chuẩn bị, cơ thể bị Đàm Chiêu giữ chặt khiến cả người ngã sang một bên.

Chỉ nghe thấy tiếng vang nặng nề, hắn ta ôm đầu ngã xuống đất, sắc mặt vốn đã khó coi càng trở nên tái nhợt.

Theo bản năng Khương Linh tới đỡ hắn ta.

Nàng vừa cúi xuống đã nghe thấy giọng nói lạnh buốt vang lên bên tai:

"Buông tay."

Khương Linh không để ý tới lời nói của người đó, nắm cánh tay Tiết Tài Cẩn để hắn ta dựa vào sức mình, từ từ đứng dậy.

"Cẩn thận, chậm một chút."

Sắc mặt Tiết Tài Cẩn đỏ bừng, bám lấy tay nàng, cả người mềm nhũn như một vũng bùn, nhẹ nhàng dựa vào người Khương Linh.

Bộ Chiêm đứng dậy khỏi ghế, giọng nói càng lạnh hơn:

"Buông tay ra."

Khương Linh cũng đứng thắng người nhìn hắn.

Vóc dáng người đó cao lớn, còn cao hơn nàng một cái đầu khiến Khương Linh không thể không ngẩng mặt lên nhìn hắn.

Nhưng dù vậy, nàng cũng không khiêm tốn không kiêu ngạo mà cao giọng nói: "Hắn đã phạm sai lầm gì, tại sao ngươi lại giam hắn ở đây?"

Bộ Chiêm nhướng mi.

Hắn nhìn bàn tay Tiết Tài Cẩn đặt trên khuỷu tay nàng, ánh mắt lại tối sầm.

Nhưng trong giây lát, khóe môi nam nhân cong lên, hắn đón nhận chất vấn trong mắt nữ tử, cười nhạo:

"Dù hắn không phạm sai lầm gì thì ta không thể giam giữ hắn sao?"

Giọng điệu của Bộ Chiêm rất bình tĩnh, ánh đèn dầu phản chiếu đôi mày lạnh lùng của hắn, dường như vẻ mặt của nam nhân đang cảnh cáo Khương Linh ----- dù Tiết Tài Cẩn có vô tội đến đâu, dù hắn ta có phạm sai lầm hay không thì chỉ cần hắn muốn là có thể giam giữ, thẩm vấn hay thậm chí là giết bất cứ ai trên thế giới này cũng giống như bóp chết con kiến không chớp mắt.

Đây chính là quyền thế.

Là quyền thế mà bất kỳ kẻ nào cũng phải ngưỡng mộ và cúi đầu quỳ lạy.


Bao gồm cả nàng, không có ngoại lệ.

Khương Linh ngẩng mặt lên, hai tay run nhẹ.

Trong phút chốc, mắt nàng hiện lên rất nhiều cảm xúc, Khương Linh nắm chặt cánh tay Tiết Tài Cẩn nhưng ánh mắt lại dán chặt vào nam nhân đang mặc y phục trắng trước mặt.

Nàng khẽ nhíu mày, cố gắng tìm kiếm điều gì đó khác biệt trong mắt đối phương, Bộ Chiêm cũng hạ mi xuống nhìn nàng.

Đôi mắt hắn lạnh nhạt, vô tình và cao ngạo.

Hắn vẫn luôn cao ngạo như vậy.

Dường như một khi có quyền thế thì có thể có được bất cứ thứ gì trên đời.

Có thể khiến một người có tình cảm vẫy tay thì tới, xua tay thì đi.

Đáy mắt Khương Linh hiện lên một tia thất vọng.

Nàng cúi đầu hỏi Tiết Tài Cẩn, có thể đi được không? Người sau gật đầu, nắm lấy cánh tay nàng, Khương Linh không chút do dự đỡ hắn ta, bắt đầu bước ra khỏi cửa.

Bộ Chiêm: "Đứng lại."

Âm thanh này vẫn là một mệnh lệnh lạnh như băng.

Thấy Khương Linh không để ý tới hắn, những người hầu xung quanh xông tới chặn đường hai người.

Bộ Chiêm đứng ở phía sau nàng, lạnh lùng nói:

"Hai người các ngươi, chỉ có một người có thể rời đi."

Hắn đi vòng đến trước mặt Khương Linh, hạ đôi lông mi đèn dày xuống như thể cũng tò mò phản ứng của nàng.

Một lúc lâu sau, hắn trầm giọng nói:

"Hoặc là ngươi ở lại, hoặc là hắn chết."

Khương Linh lại ngẩng đầu lên.

Bộ Chiêm nhìn nàng chăm chú, trong đôi mắt sâu thẳm của hắn dường như đang thầm dâng trào cảm xúc.

Cơn gió lạnh lùa qua cửa sổ thổi tung tóc mái trên trán nàng, đồng thời khuấy động nụ cười giễu cợt trên khóe môi nàng.

Khương Linh nhìn nam nhân trước mặt mà nàng từng yêu nhưng bây giờ trong lòng lại tĩnh lặng.

"Ngươi lại đe dọa ta."

Đối phương hơi sửng sốt nói: "Ta -----"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui