Vòng Eo Nhỏ Ẩn Trong Đêm Xuân


Tiết Tài Cẩn chen vào Lâm Lang cư.

Hôm nay tan học sớm, hắn ta không có việc gì làm nên đến đây giúp đỡ Khương Linh trông coi cửa hàng.

Khương Linh hơi nghiêng người nhường đường cho hắn ta, nhẹ giọng nói: "Đa tạ Tiết đại ca."

Vừa rồi hắn ta đi vội vàng, vết mực trên ngón tay còn chưa lau sạch.

Nhìn vào tay mình liền thấy vết mực bắt mắt, Tiết Tài Cẩn xấu hổ gãi đầu nói: "Ta tới hậu viện rửa tay trước." Tuy rằng hắn ta hơi ngốc nhưng tâm địa lương thiện và chân thành.

Ở chung với người như vậy, Khương Linh không những không cảm thấy nhàm chán mà ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu.

Đặc biệt là so với người lòng dạ sâu thẳm đó.

Khương Linh chỉ chuyên tâm đếm đồ trên tay lại không biết nụ cười thoải mái trên mặt đã bị người kia nhìn thấu hết.

Đàm Chiêu cẩn thận: "Chủ tử, nếu không thì...!thuộc hạ trói người họ Tiết kia lại cho ngài?"

Không được phép bắt nương nương thì trói Tiết tú tài cũng được.

Hắn ta gõ nhẹ vào trường kiếm bên hông và đánh giá sắc mặt của Chủ thượng bên cạnh.

Mặc dù hôm nay là một ngày nắng nhưng trên mặt Bộ Chiêm vẫn hơi tối.

Nghe Đàm Chiêu nói xong, nam nhân vẫn không lên tiếng, lông mi hắn khẽ chớp, hơi nhíu mày nhìn chăm chú nữ tử trước quầy hàng.

Không chỉ có Bộ Chiêm.

Ngay cả Đàm Chiêu cũng không hiểu tại sao nương nương lại từ bỏ cẩm y ngọc thực mà ở bên một tú tài nghèo khổ, sống một cuộc đời cực nhọc nghèo khổ, thức khuya dậy sớm.

Hắn ta nhìn trái ngó phải, cũng không biết tú tài này có điểm gì tốt.

Nhìn bóng dáng nương nương chào đón khách từ xa, ngoại trừ cảm thấy hoang đường thì Đàm Chiêu còn cảm thấy cực kỳ đau lòng.

Chỉ cần nương nương nói một câu thì trên đời này có đồ gì mà Chủ thượng không thể ban cho? Cần gì phải như thế...

Hắn ta không khỏi thở dài trong lòng.

Bên trong Lâm Lang cư, Tiết Tài Cẩn rửa tay.

"Khương cô nương, Quý công tử đâu rồi, hôm nay không ở cùng nàng sao?"

Không biết có phải ảo giác hay không mà khi hắn ta cẩn thận hỏi câu đó, Khương Linh thoáng thấy Thập Thất nương tử ở một bên cũng thận trọng nhìn sang.

Khương Linh nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong tay nói: "Hôm nay hắn đến xem cửa hàng của Tiền công tử."

Thập Thất nương tử cụp mắt xuống và mím môi.

Việc kinh doanh của Lâm Lang cư đắt khách, chỗ hương liệu này là cung không đủ cầu, không lâu sau đã bán hết một nửa số hương liệu.

Khương Linh nhận tiền, mỉm cười đưa đồ trong tay cho khách và nhẹ giọng nói:

"Người tiếp theo -----"

Một mùi gỗ đàn hương ập vào mũi.

Giọng nói của nàng bị mắc kẹt trong cổ họng, nụ cười cũng cứng đờ ngay lập tức.

Ngẩng đầu lên và thấy một bộ xiêm y trắng như tuyết ở trước mặt.

Bộ Chiêm đứng trước quầy hàng, nhìn nàng với vẻ mặt bình tĩnh.

Phát hiện nàng khác thường, Tiết Tài Cẩn cũng quay đầu lại, hắn ta lập tức nhận ra người trước mặt này chính là quan nhân mà hắn ta vô tình va chạm ở đầu hẻm Thanh Y.


Như thể nhận ra được ánh mắt của hắn ta, mà người mặc đồ trắng thờ ơ liếc qua hắn ta.

Chỉ nhìn thoáng qua nhưng Tiết Tài Cẩn lại co rúm lại theo bản năng.

Ánh mắt của đối phương cực kỳ lạnh lùng, thậm chí...!còn có chút sát ý.

Tiết Tài Cẩn giật mình, thấy đối phương chỉ lạnh lùng liếc mình một cái, sau đó lại nhìn về phía Khương cô nương.

Khương Linh kìm nén cảm xúc, nói: "Khách quan muốn mua cái gì?"

Vẻ mặt nàng bình tĩnh, giọng nói cũng bình thản như thể thực sự coi hắn như vị khách bình thường.

Bộ Chiêm cảm thấy mất mát vô cớ.

Hắn không để ý cụp mắt xuống, liếc nhìn chỗ hương liệu còn lại trước quầy hàng.

Vừa rồi hắn ở bên ngoài đánh giá, trong khoảng một canh rưỡi, nàng đã bán được gần một nửa số hương liệu.

Nếu muốn bán hết phần còn lại thì cần những hai canh giờ nữa.

Thế nên hắn chậm rãi nói: "Tất cả chỗ còn lại, ta đều muốn."

Khương Linh nhíu mày.

Tay nàng đang định đóng gói hương liệu thì khựng lại, tựa như không hiểu lời đối phương nói: "Ngươi nói cái gì?"

Trên mặt nàng cũng không có niềm vui như mong đợi.

Mà thay vào đó là nhíu mày nhìn hắn.

Nước mưa trên mái hiên vẫn chưa khô, trên đó còn có vài lá cây rơi xuống chân Bộ Chiêm.

Nam nhân mím môi lặp lại: "Ta nói, số hương liệu còn lại ở đây, ngươi bán tất cho ta.

Còn từ này trở đi, mỗi khi ngươi chế hương xong thì bán cho Đàm Chiêu, ngươi không cần phải thức khuya dậy sớm, tươi cười chào đón người ta như thế."

Khi nói lời này, đúng lúc có cơn gió thu thổi qua, chậm rãi vén góc áo và đuôi tóc hai người họ.

Khương Linh ngước mắt lên, lạnh lùng nói: "Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"

Sự nghi ngờ hiện lên trong mắt đối phương.

Khương Linh bắt gặp ý khinh thường trong mắt hắn, giọng nói rất bình tĩnh: "Ngươi cảm thấy trêu chọc ta như vậy rất vui phải không?"

"Ta -----"

Không đợi hắn mở miệng.

Đội ngũ phía sau hắn lập tức hỗn loạn.

"Hắn là ai?"

"Không phải chứ, hắn đang làm gì, muốn mua lại Lâm Lang cư sao?"

"Đây đâu phải mua lại Lâm Lang cư, hắn muốn mua tất cả hàng hóa của Lâm Lang cư, điều này không phải là không cho Khương nương tử bán hàng cho chúng ta sao? Này, ngươi có muốn mua hay không?!"

Những tiếng nói bất mãn lần lượt vang lên.

"Ngươi có muốn mua không, ngươi không mua thì đừng ngăn cản chúng ta mua.

Mọi người đã xếp hàng cả buổi sáng rồi, ngươi đừng muốn ăn mắng thế chứ."

Đang nói thì có không ít người vây quanh hắn.


Đàm Chiêu lập tức dang rộng vòng tay, bảo vệ chủ tử ở phía sau.

"Dừng tay! Các ngươi muốn làm gì -----"

Mặc dù Đàm Chiêu dãi nắng dầm mưa quanh năm nhưng những gì hắn ta trải qua đều là cảnh tàn sát khốc liệt, bình thường cũng đều là giơ đao múa kiếm với nam nhân, chưa có ai dạy hắn ta cách cãi nhau với một đám nữ nhân.

Đám đông ùa lên.

Bộ Chiêm chưa từng thấy đội hình như vậy, hắn khẽ cau mày, nâng ống tay áo lên.

Gió lạnh thổi bay ống tay áo rộng của nam nhân, khí chất cao quý lạnh lùng của nam nhân không thể hòa hợp với mọi thứ xung quanh.

Khương Linh đứng đó bất động, lạnh lùng nhìn các nàng "đuổi" hắn đi.

Không biết qua bao lâu, trò khôi hài này cuối cùng cũng dừng lại.

Nàng thu lại ánh mắt, mặc kệ Bộ Chiêm đã bị đuổi đến bên kia và nghiêm túc làm việc của mình.

Chọn hương liệu, đóng gói hương liệu, thu tiền...

Bộ Chiêm đứng bên ngoài đám người, phủi bụi trên vạt áo.

"Bụp" một tiếng, giọt nước lại rơi xuống chân hắn.

Dưới bóng cây xanh và gió mát, mùi gỗ đàn hương bị lớp sương mù này thổi bay.

Trong lòng hắn hoang mang.

Rõ ràng hắn có thể mua hết số hương liệu nàng làm và rõ ràng nàng cũng có thể không cần phải làm việc vất vả như vậy nữa.

Tại sao đối phương lại đáp lại hắn bằng ánh mắt lạnh lùng và đuổi đi?

Nàng mỉm cười với từng người.

Cho dù là khách hàng đến mua hương liệu, nữ nhân bên cạnh hay thậm chí là Tiết Tài Cẩn.

Chỉ ngoại trừ hắn.

Đã cuối thu rồi, trong cơn gió có chút se lạnh.

Bộ Chiêm đi lên lầu ba của khách điếm, mở cửa sổ, cuối cùng nhìn nàng bán hết mẻ hương liệu cuối cùng.

Lần này đóng cửa, không biết đến khi nào mới gặp lại nàng.

Trong khoảng thời gian này, Đàm Chiêu liên tục thúc giục hắn về kinh.

Dù sao phải hơn mười ngày nữa mới có thể gặp được nương nương, bọn họ thật sự không thể chờ được nữa.

Có hạ nhân cung kính tiến tới, đưa một phong thư mật từ kinh thành gửi đến.

Bộ Chiêm kẹp thư giữa các ngón tay và cụp mắt xuống.

Nhưng vào lúc này, hắn liếc thấy có người đang chậm rãi đi ngang qua con hẻm ngoài cửa sổ.

Bộ Chiêm nắm chặt lá thư, khẽ mím môi.

Khi chặn Tiết Tài Cẩn lại, ánh mắt hắn rơi xuống túi thơm đối phương đeo bên hông.

Thấy Bộ Chiêm, Tiết Tài Cẩn cũng khiếp sợ, hắn ta đưa tay ra nói: "Ngươi, sao ngươi cứ như âm hồn không tan vậy.


Khương cô nương đã nói, nàng không thích ngươi, ngươi...!đừng làm phiền Khương cô nương nữa!"

Ánh mắt nam nhân trở nên lạnh lùng.

Vẻ mặt hắn cực kỳ lạnh lùng, ánh mắt lẳng lặng nhìn chằm chằm vào túi thơm trên thắt lưng người kia, đối phương thấy thế vội vàng đưa tay ra bảo vệ nhưng vẫn bị hắn cướp được.

Ngón tay vừa khéo trực tiếp giật lấy túi thơm.

Túi thơm có đường may tinh xảo và có mùi thơm thoang thoảng.

Tiết Tài Cẩn lo lắng nói: "Ngươi...!ngươi trả lại cho ta! Đây là đồ của ta!!"

Bộ Chiêm lạnh lẽo liếc qua hắn ta, nắm chặt túi thơm trong lòng bàn tay.

Ngay sau đó ném xuống một mệnh lệnh không chút cảm xúc:

"Đưa đi."

...

Trong căn phòng tối tăm, ẩm ướt.

Được bao quanh bởi người hầu đeo kiếm bạc trên thắt lưng, chậu than trong phòng đang cháy rực, phát ra âm thanh "xèo xèo".

Trong phòng không châm đèn, chỉ có chậu than đang phát ra ánh sáng vàng rực.

Tiết Tài Cẩn bị người trói, ngồi phịch xuống ghế.

Hắn ta vốn là thư sinh, sao đã từng thấy qua trận chiến như vậy? Vừa bị bắt vào nhà, chân đã run lên vì sợ hãi.

Mồ hôi nhỏ giọt trên trán, gương mặt Tiết Tài Cẩn tái nhợt vì sợ hãi.

Hắn ta run run, liều lĩnh nói:

"Ngươi, các ngươi giam giữ ta như vậy không sợ ta báo quan sao? Trên đời này còn có...!vương pháp!"

"Các ngươi đừng chạm vào ta! Giết người phải đền mạng, giết ta thì quan phủ như Bao Thanh Thiên sẽ giúp ta lấy lại công đạo! Các ngươi, các ngươi mau thả ta ra -----"

Ồn ào.

Bộ Chiêm hơi nhíu mày, Đàm Chiêu lập tức hiểu ý, nhét một cục vải vào miệng Tiết Tài Cẩn.

Thư sinh hoảng sợ mở to mắt, "ưm ưm" vài tiếng rồi trừng mắt giận dữ với người ngồi trên ghế chạm khắc còn lại.

Nam nhân mặc thường phục, không tỳ vết và sạch sẽ như tuyết trên bầu trời.

Thấy Tiết Tài Cẩn vẫn còn lộn xộn, Đàm Chiêu rút trường kiếm trên đai lưng khiến người trước mặt trắng bệch, lập tức im lặng.

Đàm Chiêu quay đầu lại hỏi: "Chủ thượng, phế hay giết?"

Bộ Chiêm lười biếng nhướng mi, nhìn về phía thư sinh kia.

Vừa nghe Đàm Chiêu nói, thư sinh càng thêm kinh hoảng, hắn ta tức giận trừng mắt nhưng trong đáy mắt lại toát ra bản năng sinh tồn.

Nam nhân dùng tay xoa huyệt thái dương, lạnh nhạt nói: "Cởi ra."

Mảnh vải bị người ta lấy ra.

"Các ngươi thực sự không sợ ta báo quan -----"

Đàm Chiêu: "Câm miệng!"

Tiết Tài Cẩn nuốt nước miếng.

Hắn ta ngước mắt lên, sợ hãi nhìn nam nhân mặc bộ quần áo màu hoa lê trắng như tuyết trước mặt, một lát sau, đối phương sai người khiêng một cái rương nặng trĩu đến.

Tiết Tài Cẩn khó hiểu, hơi nhíu mày, sau khi người hầu mở ra, hắn ta kinh ngạc nhìn thấy ----- trong rương chứa đây thỏi vàng!!

Cả đời này hắn ta chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!

Tiết Tài Cẩn lấy lại bình tĩnh sau cú sốc và nhìn Bộ Chiêm một lần nữa.

"Ngươi, ý ngươi là gì?"


Nam tử ngồi trên ghế bắt chéo chân, giọng điệu thản nhiên: "Rời khỏi nàng, những thứ này đều là của ngươi."

Thư sinh nhíu mày.

Bộ Chiêm: "Không đủ sao?"

Hắn nâng tây lên, lập tức lại có người nâng một cái rương nặng trĩu khác đi vào.

"Lần này đủ chưa?"

Nam nhân đối mặt với ánh lửa nhìn hắn ta.

Chỉ thấy Tiết Tài Cẩn ngạc nhiên, sau một lúc lâu mới hoàn hồn thì cười lạnh.

Bộ Chiêm nhìn tên thấp kém này lại tỏ vẻ khinh thường cười nhạo hắn: "Ngươi muốn dùng những thứ này để đo lường tình cảm của ta đối với Khương cô nương?"

Hắn ta lười biếng ngước mắt lên, lạnh lùng nói: "Ngươi không xứng."

"Phi."

Tiết Tài Cẩn hung hăng phỉ nhổ: "Đừng dùng những thứ này để sỉ nhục ta! Cũng đừng dùng những thứ này để sỉ nhục nàng!"

"Đúng vậy, ngươi có tiền, có quyền, là quý nhân ta không thể với tới! Nhưng ngươi cho rằng, cho ta những thứ này, cho nàng những thứ này thì nàng sẽ đi theo ngươi sao? Tình yêu chân chính không thể dùng bất cứ thứ gì đo lường được, ngươi căn bản không hiểu tình yêu là gì!"

Bộ Chiêm hạ giọng: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói, ngươi cản bản không hiểu tình yêu là gì!"

Tiết Tài Cẩn từ trên ghế đứng dậy: "Ngươi cho rằng cho nàng đủ tiền bạc, cho nàng châu báu vô giá thì chính là yêu nàng sao? Không hề, đây chỉ là chiếm hữu, là cướp bóc mà thôi, là sự ích kỷ của ngươi, là ngươi tự cho rằng điều đó là tốt với nàng! Quý nhân, ta không biết quá khứ của ngươi và nàng trước đây như thế nào, nhưng ngươi dùng tiền tài, dùng quyền thế để ép buộc thì ta không những không rời khỏi nàng, mà nàng ----- Khương cô nương càng không yêu ngươi!"

Trước mặt có một cơn gió lạnh, người đó đã tới trước mặt hắn ta và dùng tay phải bóp cổ hắn ta.

Sức lực của Bộ Chiêm rất lớn.

Tiết Tài Cẩn nghẹn ngào đến mức không nói nên lời, chỉ có thể thốt ra vài âm thanh một cách khó khăn.

Nam tử hạ tầm mắt xuống, trong chốc lát, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo.

Dường như lời nói vừa rồi đã khiến hắn hoàn toàn tức giận, giống như chọc vào chỗ đau của hắn, gân xanh trên cánh tay nam nhân nổi lên, hắn bóp chặt cổ thư sinh, khóe mắt ửng đỏ.

"Ngươi lặp lại lần nữa."

Nếu ngươi dám, nói lại một lần.

Tiết Tài Cẩn mở miệng, giọng nói yếu ớt: "Khương cô nương...!nàng...!sẽ không thích ngươi..."

Nàng...!sẽ không...!thích...!ngươi.

Một tiếng nứt vang lên.

Hắn gần như bẻ gãy cổ người trước mặt.

Hai mắt Bộ Chiêm đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi, thở dốc, khó khăn nói ra từng chữ: "Nàng nhất định sẽ thích."

Dù thế nào đi nữa thì nàng nhất định sẽ thích hắn, nàng nhất định sẽ chỉ thích hắn, nàng chỉ có thể thích hắn.

Nếu như nàng nhìn thứ khác nhiều hơn một lần thì hắn sẽ dùng cả hai tay dâng bảo bối đó lên cho nàng vui nhưng nếu nàng nhìn ai đó nhiều hơn một lần thì hắn sẽ xóa sạch người đó khỏi thế giới này mà không để lại dấu vết.

Để trong mắt nàng chỉ có hắn.

Hắn muốn trói buộc nàng bên mình suốt đời, chỉ có hắn mới có thể đối xử tốt với nàng, có thể cho nàng cơm ăn áo mặc, bình yên vui vẻ.

Bộ Chiêm nhắm mắt lại, hơi thở run rẩy kịch liệt, ngay cả ngón tay hắn cũng bắt đầu run lên.

Nàng phải có hắn.

Nàng chỉ có thể có hắn.

Nàng chỉ có thể thích hắn.

"...!Nàng chỉ có thể, thích ta."

Nàng, Khương Linh, cả đời này chỉ có thể thích một mình Bộ Chiêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui