Vòng Eo Nhỏ Ẩn Trong Đêm Xuân


Sắc mặt nam nhân trở nên lạnh lùng.

Hắn lạnh mặt, phía sau là màn mưa tầm tã nhưng sắc mặt hắn còn lạnh hơn cả mưa thu.

Một cảm xúc không tên vừa vắt ngang giữa hai người, nước mưa rơi lộp độp trên ô rồi lặng lẽ rơi xuống chân.

Bộ Chiêm chăm chú nhìn nàng.

Đáy mắt là tia băng giá.

Ngay sau đó, hắn cầm ô bước tới.

Cánh tay Khương Linh bị hắn túm chặt, sức lực của người đó mạnh đến mức kéo nàng loạng choạng.

Hạt mưa lại rơi trúng ô, nàng bị cơn gió thu ảm đạm bao vây.

Bộ Chiêm nắm lấy cánh tay nàng, định dẫn nàng đi hướng khác.

Mưa to như trút nước khiến chiếc ô nghiêng nghiêng.

Cả người Khương Linh chật vật phản kháng:

"Ngươi buông tay ra."

"Ngươi buông tay ra! Ngươi thả ta ra ----- ngươi còn tiếp tục như vậy thì ta sẽ gọi người!"

Bộ Chiêm cắn răng cười lạnh:

"Gọi người, báo quan? Khương Linh, có phải ngươi đã quên mất, thiên hạ hiện nay là của ai sao?"

Đối phương phớt lờ sự phản kháng của nàng và kéo nàng về phía xe ngựa ngoài hẻm.

Nam nhân vốn đã cao lớn, Bộ Chiêm lại luyện võ quanh năm nên sức lực của hắn càng đáng sợ hơn.

Khương Linh cảm thấy xương mình bị hắn bóp mạnh đến mức cổ tay dường như bị đối phương bóp nát.

"Ngươi thả ta ra!"

"Ngươi đừng chạm vào ta, ta sẽ không đi theo ngươi!!"

"Bộ Chiêm -----"

Tiếng thét thê lương xen lẫn sự tức giận và kiên quyết, cuối cùng thân hình nam nhân chậm rãi dừng lại.

Cách ba năm, đã rất lâu rồi Bộ Chiêm mới nghe thấy nàng gọi tên mình.

Hắn là thiên tử, việc gọi thẳng tên thiên tử là tội bất kính có thể mất đầu.

Trên đời này cũng chỉ có một mình nàng dám gọi thẳng tên hắn như thế.

Nhưng hắn không hề cảm thấy bị mạo phạm hay thậm chí là chút đường đột nào.

Hắn quay lại, nhìn chằm chằm nữ tử đỏ mắt trước mặt ----- cảm xúc trong mắt đối phương, hắn đã từng nhìn thấy cảm xúc như vậy từ rất lâu rồi.

Trường Minh điện, tấm gương đồng vỡ vụn đó.

Dây cột tóc của hắn rơi xuống đất, gió lạnh quét qua đã thổi bay nó đi nơi khác.

Nam nhân ăn mặc đẹp đẽ còn nữ tử lại nhếch nhác.

Nàng đứng tại chỗ run rẩy, nàng run rẩy, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô.

Nàng đỏ bừng mắt nói: "Bộ Chiêm, ngươi đừng ép buộc ta."


Đừng ép buộc ta.

Bộ Chiêm, ngươi đừng ép ta phải chết.

Tay của nam nhân khẽ buông lỏng, đột nhiên lùi lại nửa bước.

Đương nhiên là Khương Linh không ngờ đối phương sẽ buông tay mà nhìn hắn với vẻ khó tin.

Màn mưa tí tách tí tách làm ướt đẫm y phục trắng như tuyết trên người Bộ Chiêm.

Đuôi tóc hắn ướt đẫm dính chặt vào lưng, trên mặt bỗng hiện lên cảm xúc hoảng loạn.

Nàng xoa cổ tay.

Không thể giải thích được tại sao có cảm xúc này nhưng nó rất mạnh mẽ.

Ngay sau đó, Bộ Chiêm nhận ra ----- cảm xúc vừa rồi là sợ hãi.

Hắn hoảng loạn, sợ hãi, sợ hãi nàng không đi theo mình và càng sợ hãi mình sẽ ép nàng vào chỗ chết lần nữa.

Trước mắt hắn là tấm gương vỡ vụn và ngọn lửa rực cháy ở Tàng Đông cung.

Mảnh vụn, vết xước trên cổ tay, cung điện cháy rụi, hoa đào héo úa...

Bộ Chiêm không biết đến cùng thì cái nào mới là thật.

Hắn đột nhiên đau đầu dữ dội, trời đất quay cuồng, trước mắt hắn đột ngột tối sầm lại, bàn tay cầm ô cũng run lên.

Chiếc ô gần như tuột khỏi tay.

Hắn nắm chặt cán ô, lấy lại tinh thần.

người trước mặt đã nhặt tấm mạng che mặt từ dưới đất lên.

Khương Linh gấp tấm mạng che mặt ướt đẫm lại rồi rũ nước trên ô xuống.

Trong lúc đi ngang qua nhau, nàng còn không thèm liếc hắn một lần.

Nữ tử cầm ô lạnh nhạt, mặc kệ cơn đau đầu hắn phát tác và càng không để ý đến cánh tay phải đưa ra của hắn.

Cứ như thể nàng chưa từng quen biết hắn vậy.

Sửa sang lại xiêm y, bung ô và nắm chặt thuốc giải rượu trong tay.

Mưa gió phiêu dao.

Gió ở Giang Nam ẩm ướt, trong không khí thường chứa đầy hơi nước trong lành.

Mùi quen thuộc trên người nữ tử truyền đến nhưng trong giây lát lại bay đi đâu đó.

Trong không khí chỉ còn sót lại một mùi gỗ đàn hương thoang thoảng.

Tay phải của Bộ Chiêm dừng lại trên không cho đến khi toàn bộ ống tay áo bị mưa thấm ướt thì hắn mới từ từ tỉnh lại.

...

Hắn không về kinh thành.

Mà cho người thuê một gian khách điếm ở đầu hẻm Thanh Y.

Hắn chọn tầng cao nhất, cửa sổ vừa hay đối diện với Lâm Lang cư, chỉ cần hắn mở cửa sổ thì có thể nhìn thấy Lâm Lang cư ở bên ngoài.


Đàm Chiêu cũng thuê một gian ở cách vách hắn.

"Chủ thượng, ngài...!muốn ở lại Giang Nam với nương nương sao?"

Hắn đã là thiên tử, có quyền lực tối cao, mỗi lời nói của hắn đều là hoàng mệnh, không ai có thể trái lệnh.

Rõ ràng hắn có thể ra lệnh cho người đưa nàng đi hoặc dùng chút thủ đoạn nào đó để ép nàng về kinh thành.

Cửa sổ chưa đóng, trên mái hiên vẫn còn đọng ít nước.

Bộ Chiêm đứng trước cửa sổ, an tĩnh nhìn từng giọt nước rơi xuống.

Sau khi nghe Đàm Chiêu nói, sắc mặt nam nhân hơi thay đổi nhưng chỉ cụp mắt xuống.

Đàm Chiêu nói: "Việc triều chính rất khẩn cấp, Chủ thượng, chúng ta nên hồi kinh càng sớm càng tốt."

Chỉ thấy hắn đang nhìn về phía Lâm Lang cư mà không nói gì.

Đàm Chiêu dừng lại và nói:

"Nếu không thì Chủ thượng về kinh trước, để thuộc hạ ở lại đây, đến lúc đó chúng ta có thể dùng một số biện pháp đưa nương nương trở về kinh thành."

Năn nỉ ỉ ôi.

Hoặc là cưỡng chế đưa đi.

Nếu không có tác dụng thì có thể đe dọa những người xung quanh nàng, ép nàng rời khỏi hẻm Thanh Y và trở lại kinh thành.

Bóng mặt trời nghiêng đi, phía chân trời xuất hiện ráng mây đỏ.

Ráng mây đỏ bao trùm toàn bộ chân trời, ánh sáng càng khiến nước da hắn trở nên nhợt nhạt hơn.

Bộ Chiêm ăn mặc giản dị, dùng tay phải nâng cửa sổ và nhìn về hướng đó một lần nữa.

Hôm nay Lâm Lang cư vẫn chưa mở cửa.

Nhìn thấy Chủ thượng như vậy, Đàm Chiêu càng lo lắng hơn.

Hắn ta muốn nói nhiều hơn, luôn hy vọng Chủ thượng hồi kinh ngay lập tức nhưng hắn ta chưa kịp nói xong thì người trước mặt lập tức xoay người, dường như đối phương không hề nghe lời hắn ta, lệnh cho hắn ta đi mua một chiếc giường mềm mại và đệm chăn mới.

Đàm Chiêu không còn cách nào khác là phải nhận lệnh rời đi.

Hắn ta cho hạ nhận dọn dẹp toàn bộ gian phòng và khiến nó trông mới mẻ và thoải mái.

Sau khi thu xếp xong mọi việc, Đàm Chiêu lại tiến lên: "Chủ thượng, nếu không thì...!đêm nay ti chức sẽ lén lút lẻn vào bắt nương nương về cho ngài."

Bộ Chiêm lạnh lùng liếc nhìn hắn ta.

Đàm Chiêu lập tức nghiêm túc lại: "Nhưng ở kinh thành bên kia..."

Bộ Chiêm trực tiếp ngắt lời hắn ta: "Chờ một chút."

Đàm Chiêu hơi sửng sốt.

Hắn ta không hề dự đoán được Chủ thượng luôn mạnh mẽ, quyết đoán lại vì một nữ nhân mà trở nên do dự, thiếu quyết đoán.

Rõ ràng hắn là thiên tử.

Rõ ràng có thể trực tiếp đưa nương nương về cung.


Đàm Chiêu nhìn Chủ thượng hơi nghiêng đầu nhìn đệm chăn trên giường.

Khi màn đêm buông xuống, cổng thành đóng lại nhưng trước sau Chủ thượng chưa từng có ý định rời đi.

Hắn ngồi lại vào bàn, rót một ly trà, nắm chặt ly lạnh lùng nói:

"Trẫm không tin, nàng thực sự có thể ở đây mãi."

Thực sự có thể ở bên cái tú tài nghèo khổ kia.

Nàng là tiểu thư quan gia được nuông chiều từ bé, từ nhỏ đã quen có hạ nhân hầu hạ, mười ngón tay không dính nước thì sao có thể vì mấy cái đồng tiền này mà bán nụ cười cho người ta.

Hơn nữa từ nhỏ nàng đã tiếp xúc với các công tử không phú cũng quý, đều là nhân trung chi long**, sao có thể để mắt tới một kẻ thường nhân tầm thường.

**Nhân trung chi long: kẻ đẹp đẽ hoặc tài hoa hơn người **

Bộ Chiêm nằm trên giường, mở mắt nhắm mắt, trong đầu toàn là tên tú tài nghèo kiết xác trên người có mùi cá kia.

Đối phương ôm một sọt cá, khom lưng cười với hắn và cẩn thận gọi từng tiếng quan gia.

Có lẽ do phơi nắng mà nước da người đó hơi đen, trên người mặc đồ vải thô như áo tang, có chỗ còn được vá lại.

Cứ nghĩ ngợi rồi đầu hắn lại đau mà bất giác mơ màng ngủ.

Mỗi ngày tỉnh giấc, Bộ Chiêm đều sẽ đến bên cửa sổ nhìn chăm chú về phía Lâm Lang cư.

Hắn cứ chờ đợi, cuối cùng cũng tới một ngày nắng không mây, Lâm Lang cư mở cửa.

Ngày ấy, sau khi gặp Bộ Chiêm, Khương Linh vẫn luôn lo lắng đề phòng.

Sau khi Quý Trưng tỉnh rượu, nàng đã kể chi tiết sự việc với đối phương và nói ra nỗi lo của mình:

Bộ Chiêm này, tâm thì nhỏ nhưng sức chiếm hữu lại mạnh.

Nàng sợ đối phương sẽ giở trò cũ, bắt mình hồi cung và cũng sợ đối phương sẽ gây chuyện bất lợi cho Quý lão sư.

Nhưng lại ngoài dự đoán, từng ngày trôi qua, dường như Bộ Chiêm đã từ bỏ ý tưởng đưa nàng hồi kinh mà không xuất hiện trước mặt nàng.

Nghĩ lại thì hiện giờ đối phương là vua của một nước, bận trăm công ngàn việc, làm gì có thời gian rảnh rỗi dùng trên người nàng.

Nghỉ ngơi bốn năm ngày rồi nàng lại vui vẻ mở cửa Lâm Lang cư.

Quý Trưng dẫn Thập Thất nương tử đến chỗ nàng để giúp nàng quản lý Lâm Lang cư.

Tuy Khương Linh không quá quen Thập Thất nương tử nhưng nàng vô cùng tin tưởng mắt nhìn người của Quý lão sư nên cũng vì vậy mà tín nhiệm nữ tử trước mắt này.

Trong lúc dạy nàng ấy chế hương, Khương Linh bắt đầu dạy nàng ấy nhận biết hương liệu để giúp đỡ khách trang điểm.

Tính tình Thập Thất nương tử lạnh nhạt, không thích cười.

Đối phương cũng không thích nói chuyện, hầu hết thời gian đều mím môi, im lặng nhìn nàng.

Chỉ là thỉnh thoảng sẽ lên tiếng, hỏi một hai câu về Quý Trưng.

"Hắn tên là gì, tại sao lại dùng nhiều tiền để mua ta?"

"Ngươi thân với hắn như vậy, ngươi là phu nhân của hắn sao?"

"Không phải phu nhân, vậy ngươi ái mộ hắn à? Cũng không phải sao? Vậy là hắn thích ngươi..."

Khương Linh vừa chọn hương liệu vừa chịu khó giải thích cho nàng ấy biết mối quan hệ giữa nàng và Quý lão sư.

Thập Thất nương tử hỏi xong lại không lên tiếng, giống như con mèo lười biếng, lười nhác ngồi một bên, vừa cắn hạt dưa vừa gõ nhẹ vào bàn, ngâm nga một giai điệu.

Khi ngâm nga giai điệu, giọng của đối phương rất nhẹ, rất mềm.

Ánh mắt nữ tử chợt trở nên xa xăm, ánh mắt dịu dàng không biết đang suy nghĩ gì.

Khương Linh cũng không bước lên làm phiền nàng ấy, nghe nàng ấy ngâm nga giai điệu, hai người ở chung tương đối thoải mái, bình yên.

Lâm Lang cư mở cửa đón khách.

Một hàng dài xếp hàng trước cửa từ rất sớm, mọi người đều háo hức chờ đợi mua hương liệu mới từ Lâm Lang cư.


Bộ Chiêm cũng đi xuống lầu nhưng chỉ trong chốc lát, quầy hàng trước mặt đã chật kín người.

Đàm Chiêu ở bên cạnh hạ giọng, nghiêm túc nói: "Chủ tử, ngài có muốn ti chức đuổi tất cả những người trước mặt này đi không?"

Bộ Chiêm ho khan hai tiếng: "Không cần."

Đàm Chiêu: "Nhưng mà ngài trăm công ngàn việc, ngày thường những đại thần đó còn khó có thể gặp mặt ngài, sao có thể tự mình xếp hàng vì chuyện nhỏ này ----- không được, ti chức vẫn nên đuổi tất cả bọn họ đi."

Bộ Chiêm: "...!Quay lại."

Thấy hắn đã hạ quyết tâm, Đàm Chiêu không còn cách nào khác đành phải chùn bước, đứng bên cạnh hắn xếp hàng dài.

Hầu hết những người đến Lâm Lang cư mua đồ đều là nữ tử.

Bộ Chiêm vừa xuất hiện đã lập tức thu hút ánh mắt của nhiều người.

"Sao lại có tiểu lang quân tuấn tú như vậy, hắn tới để mua hương liệu cho phu nhân sao."

"Ôi, nói không chừng còn chưa thành hôn đâu, là mua cho người trong lòng."

"Ở Giang Nam của chúng ta khi nào lại có lang quân tuấn mỹ như vậy..."

Những lời thì thầm khe khẽ và những ánh mắt tham lam chuyển qua người Bộ Chiêm khiến hắn cảm thấy rất buồn bực.

Hắn vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Khương Linh trong Lâm Lang cư trước mặt.

Bộ Chiêm chưa bao giờ thấy nàng phải làm lụng vất vả như vậy.

Hắn đứng xếp hàng, lẳng lặng quan sát nàng rất lâu, trong khoảng thời gian này, nàng vẫn luôn bận rộn, vừa mỉm cười chào đón khách vừa trang trí đồ đạc trong tay, không hề nghỉ ngơi một giây phút nào.

Trên trán nữ tử có giọt mồ hôi nhỏ.

Nàng vội vàng giơ tay lau, sau đó lại cười nói: "Của ngài xong rồi.

Người tiếp theo -----"

Bộ Chiêm không hiểu vì sao nàng sẵn lòng làm việc vất vả như vậy.

Rõ ràng là vất vả như vậy cũng không muốn trở lại bên cạnh hắn.

Rõ ràng nàng có thể sống hết nửa đời còn lại trong cẩm y ngọc thực, hưởng thụ vô số vinh hoa phú quý, chỉ cần giơ tay là có thể có được vàng bạc châu báu vô giá.

Chỉ cần nàng muốn, hắn có thể thu thập tất cả bảo vật trên thế gian đưa cho nàng.

Cần gì phải thức khuya dậy sớm, làm việc vất vả giao tiếp với những dân thường này, bận rộn mà vẫn phải mỉm cười chào đón.

Nam nhân hơi nhíu mày.

Điều hắn không ngờ còn hơn thế nữa.

Đang xếp được nửa hàng, đột nhiên có người chen qua đám đông lao về phía trước.

"Khương cô nương, hôm nay ta không có việc gì, đến giúp cô nương quản lý cửa hàng."

Người lên tiếng là Tiết Tài Cẩn.

Bộ Chiêm càng cau mày hơn và nhịn xúc động muốn xông lên.

Trong nháy mắt tiếp theo, dù xuyên qua đám đông người, hắn vẫn nhìn thấy rõ ràng.

Nữ tử ngồi trước quầy hàng khẽ câu môi, mỉm cười dịu dàng với tú tài kia.

Khẩu hình của nàng hình như là: "Đa tạ Tiết đại ca."

Trái tim Bộ Chiêm đột nhiên đau xót.

Trên mặt Khương Linh là nụ cười rạng rỡ mà hắn đã lâu không thấy.

Đã lâu rồi hắn chưa thấy nàng cười như vậy với mình mà giờ đây, nụ cười này lại nở rộ vì một người khác.

Trong lòng hắn dâng lên một cỗ chua chát không thể khống chế khiến hắn nắm chặt ngọc bội trong tay, các đốt ngón tay trắng xanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui