Vòng Eo Nhỏ Ẩn Trong Đêm Xuân


Mặc dù cách nửa con phổ nhưng xuyên qua màn mưa mỏng, Khương Linh vẫn có thể thấy người dần đầu kia.

Hắn thực sự quá bắt mắt.

Đối phương cầm ô, xung quanh là màn mưa thu.

Bọt nước xâu thành chuỗi sợi bạc, rơi tí tách xuống chiếc ô.

Hình như nam nhân đang cải trang vi hành nên mặc y phục màu trắng hoa lê, dáng người mảnh khảnh, kiêu ngạo đứng trước gió, trên vai còn có hình vẽ lá ngô đồng.

Thấy nàng xoay người, đối phương hơi nheo mắt lại, ánh mắt hai người chợt va chạm.

Bóng mưa đập vào lá, phản chiếu vết loang lổ trên mặt hắn.

Trong chốc lát, mọi thứ đột nhiên trở nên im lặng.

Khương Linh không biết vì sao sau gáy lại toát ra mồ hôi lạnh, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì sau lưng đã ướt một mảng lớn.

Nàng nghĩ thầm trong lòng, có lẽ vừa rồi đi quá nhanh nên mưa xối xuống, ướt hết phía sau lưng.

Trái tim nàng cũng đập nhanh theo.

Mưa không ngừng rơi xuống mái hiên, làn nước lấp lánh phản chiếu vào mắt người trước mặt.

Hắn đứng một mình dưới màn mưa, nhìn thẳng vào nàng bằng đôi mắt bình thản.

Bàn tay cầm thuốc giải rượu của Khương Linh run lên, suýt nữa đã làm rơi thuốc bột.

Nàng dừng lại một lúc mới nhớ ra bản thân vẫn đang đeo mạng che mặt.

Y phục thô ráp bao bọc lấy người nàng, chỉ để lộ ra một đôi mắt phía trên tấm mạng che mặt.

Nàng cúi đầu, mạnh dạn đi qua người đó.

Bộ Chiêm hơi cụp mắt xuống.

Không khí Giang Nam luôn cực kỳ ẩm ướt, trong không khí thường xuyên mang theo mùi nước sương, mùi hương quen thuộc từ trên người nàng truyền đến, không nóng không lạnh mà còn vô cùng dễ ngửi.

Ngay lúc Khương Linh đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì tiếng gọi ầm ĩ của chủ quầy đột nhiên vang lên phía sau:

"Tiểu nương tử, tiểu nương tử -----"

Chủ quầy là một người tốt bụng, cầm ô đuổi theo bóng dáng nàng.

Đối phương dừng lại giữa nàng và Bộ Chiêm, không hề nhận ra bầu không khí này có vấn đề gì mà lớn tiếng nói:

"Tiểu nương tử, ta vừa tìm được một ít thuốc giải rượu, lô thuốc giải rượu này sắp hết rồi, chỗ còn lại đều tặng cho ngươi.

Đúng rồi, thuốc này đắng, khi pha cho tiểu lang quân nhà ngươi nhớ bỏ thêm vài viên đường, không cần nhiều, một chút là được."

Khương Linh cúi mặt xuống, xấu hổ mà ho khan: "...!Được rồi, đa tạ."


Nàng không dám nhìn vào mắt Bộ Chiêm, cũng sợ đối phương phát hiện ra điều khác thường của mình nên cầm chỗ thuốc còn lại rồi rời đi.

Sau lưng nàng là cơn mưa tầm tã xen lẫn tiếng cảm thán vui vẻ của chủ quầy: "Không biết là lang quân nhà ai lại may mắn như vậy, có thể cưới được tiểu nương tử xinh đẹp như vậy đúng là may mắn tu tám đời..."

Rẽ vào ngõ hẻm, mưa dường như càng lúc càng lớn hơn, nước lạnh như băng từ trên trời trút xuống, Khương Linh không kịp để ý đến bùn bắn tung tóe trên gấu váy mà nắm chặt gói thuốc trong tay, kinh hồn bạt vía trốn vào góc tường.

Nước mưa tích tụ dưới chân nàng tạo thành vũng nước nhỏ, phản chiếu gương mặt nhợt nhạt của nàng.

----- là hắn.

Sao lại là hắn.

Tại sao hắn lại tới Giang Nam?

Trong nháy mắt nhìn thấy hắn, trong đầu Khương Linh hiện lên rất nhiều suy nghĩ ----- có phải là hắn không, có phải bản thân đang nằm mơ hay không, sao hắn có thể đến Giang Nam chứ.

Nhưng đôi mắt phượng trước mắt rõ ràng đang nói với Khương Linh rằng ngoại trừ Bộ Chiêm thì trên đời này còn có ai nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy nữa?

Hơi thở của nữ tử run rẩy.

Vừa rồi nàng vẫn luôn miễn cưỡng.

Vào khoảnh khắc gặp lại kia, tất cả những hồi ức đau thương ngày xưa dần dần thức tỉnh trong đầu nàng, phủ Thừa tướng, Thính Vân các, Tranh Vanh các, Trường Minh điện.

Còn có...!Tàng Đông cung cháy hừng hực.

Khương Linh vốn tưởng rằng khi ngọn lửa qua đi, những ký ức này sẽ biến mất, cuộc sống mới của nàng ở Giang Nam cũng dần trở lại đúng hướng.

Lâm Lang cư không ngừng phát triển, sắp tới nàng sẽ cùng Quý lão sư tạo dựng họa quán ở Giang Nam, vì sao, vì sao hết lần này đến lần khác cứ bắt nàng phải gặp lại người đó?

Nước mưa lạnh buốt, gió thu dữ dội gào thét như một con dao sắc nhọn đâm thủng ký ức nàng.

"Khương Linh, Khương gia đáng để ngươi làm vậy sao? Bọn họ vứt bỏ ngươi, cũng tính là người thân của ngươi sao?"

"Ngươi nghĩ kỹ đi, bọn họ không chết thì ngươi sẽ chết."

"Đây là thuốc mê hay là thuốc độc.

Khương Linh, ở bên cạnh ta khiến ngươi khó chịu, sống không bằng chết như vậy sao?"

"Được rồi, Khương Linh, vậy ngươi đi chết đi."

Cuối cùng nàng không nhịn được nữa, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, cơ thể mềm nhũn trượt xuống.

Đột nhiên có một cơn gió lạnh khác.

Giang Nam chưa bao giờ mưa to như vậy, cũng chưa từng có gió mạnh như vậy.

Khương Linh không kịp chuẩn bị, tay nàng đột nhiên mất đi sức lực, chiếc ô bị gió lạnh thổi bay sang bên kia đường.

Nàng ngước mắt lên khỏi khuỷu tay.

Nhìn chiếc ô che mưa càng ngày càng xa, Khương Linh chỉ cảm thấy yếu ớt.


Cơn mưa lớn lập tức xối ướt cơ thể mảnh mai của nàng, nàng không còn phân biệt được trên mặt là nước mưa hay là nước mắt nữa.

Đột nhiên có một chiếc ô che trên đầu nàng có thể ngăn chặn cơn mưa tầm tã.

Nàng híp mắt lại, ngẩng mặt lên, một bóng người rơi xuống trước mặt.

Trên bộ quần áo trắng như tuyết của hắn cũng dính mưa, đuôi tóc hơi ẩm ướt, hắn cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng.

Đàm Chiêu không đi theo.

Nàng và Bộ Chiêm là hai người duy nhất còn lại ở cuối con hẻm, nơi yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa.

Khương Linh vừa ngửi thấy mùi gỗ đàn hương kia liền lùi bước theo bản năng.

Nàng quay mặt đi, loạng choạng đi tìm ô.

Nhìn thấy nữ tử sắp ngã, người bên cạnh tiến tới đỡ nàng dậy, Khương Linh vẫy tay tránh khỏi hắn.

Chiếc ô bay đi rất xa, bị kẹt vào khe hở giữa các viên đá.

Giọng nói mát lạnh của nam tử vang lên từ phía sau.

"Nếu như cô nương không chê thì có thể dùng chiếc ô này của tại hạ."

"Không cần."

Nàng bất chấp cơn mưa, nhặt ô dưới đất lên.

Bề mặt ô có hơi nhăn nhưng có thể miễn cưỡng ngăn được một chút nước mưa.

Khương Linh chỉ cảm thấy may mắn rằng hôm nay ra ngoài ăn mặc kín mít, nếu không nàng đã bị trận mưa này làm ướt sũng từ đầu đến chân rồi.

Giọng nói của Bộ Chiêm vẫn rất bình tĩnh: "Xe ngựa của ta dừng ở phía trước, có thể đưa cô nương về nhà."

"Đa tạ ý tốt của công tử," nàng bình tĩnh nói: "Nhà ta cách đây không xa, không nên phiền tới công tử."

"Đứng lại."

Khương Linh bước về phía trước nửa bước, sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh.

Mệnh lệnh của hắn không hề sắc bén nhưng mang theo uy nghiêm vốn có của kẻ thượng vị khiến bước chân nàng khựng lại một cách vô cớ.

Ngay sau đó, nam nhân sải bước tới trước mặt nàng.

Thân hình Bộ Chiêm cao lớn, che khuất ánh sáng và lối thoát của nàng.

Nàng nắm chặt cán ô, rủ mắt xuống cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đó đang dừng trên người nàng, di chuyển xuống gương mặt nàng.

Một lúc sau, người đó nhìn nàng và nói: "Mạng che mặt của cô nương ướt đẫm rồi."


"Đa tạ công tử nhắc nhở."

Khương Linh quay mặt đi, dù ô che mặt nhưng ánh mắt của hắn vẫn theo sát.

Bộ Chiêm cũng di chuyển cán ô, đẩy ô trong tay nàng sang bên kia.

Thấy vậy nàng không khỏi tức giận, trợn tròn mắt.

"Nếu công tử còn tiếp tục như vậy, ta sẽ báo quan."

Không ngờ đối phương lại không nghe lời nàng, hạ tầm mắt xuống, ép nàng vào vách tường phía sau.

"Tại sao phải trốn ta?"

Dù của nàng bị người ta đẩy đi, đối phương buộc nàng phải lùi lại nửa bước.

"Tại sao lại phải tránh ta?"

Ánh mắt nam nhân sáng quắc, hắn dừng lại rồi trầm giọng nói tiếp.

"Tại sao phải gạt ta?"

Gần như cùng lúc đó, một cơn gió lạnh thổi tới trước mặt nàng, Bộ Chiêm ép nàng vào tường, "xé toạc" mạng che mặt ướt át của nàng xuống.

Mọi đau đớn trong quá khứ không có chỗ che giấu mà bại lộ.

Khương Linh nhìn thấy cảm xúc trong đáy mắt nam nhân, dường như cực kỳ tức giận, con ngươi run rẩy kịch liệt.

Mà ngón tay đang cầm mạng che mặt cũng phát ra âm thanh, ngón tay thon dài đã trở nên trắng xanh.

Bộ Chiêm chặn nàng, cười lạnh.

"Là ngươi, quả nhiên là ngươi.

Lẽ ra ta nên nghĩ tới, Khương thị, Lâm Lang cư, người kinh thành, lẽ ra ta nên nghĩ tới đó là ngươi."

"Công tử nhận lầm người rồi."

Nàng nhìn chằm chằm tấm mạng che mặt lơ lửng phía trên vũng nước, ánh mắt bình tĩnh.

Cách ba năm, gương mặt nàng không thay đổi nhiều.

Chẳng qua là trâm cài tóc đính đầy ngọc trai ban đầu đã được thay thế bằng trâm gỗ vô cùng đơn giản, mái tóc đen nhánh cũng được vấn tùy ý thành búi.

Nàng nói: "Một thường dân như ta không quen biết công tử đại phú đại quý như vậy, cũng không dám trèo cao, mong rằng ngài nhanh chóng nhường đường cho ta về nhà."

Giọng nói của nữ tử lạnh lùng và bình tĩnh.

Tựa như nàng chưa từng gặp người trước mặt và cũng chưa từng có vướng mắc gì.

Nàng nói hãy nhanh chóng nhường đường cho nàng trở về nhà.

Vẻ mặt của nàng, lời nói của nàng trong lúc lơ đãng để lộ ra biểu cảm không còn quan tâm nữa...!Mọi thứ đều khiến Bộ Chiêm cảm thấy xa lạ.

Nhưng gương mặt và mùi hương tỏa ra từ cơ thể nàng đều nói cho hắn biết ----- người trước mặt này chính là Khương Linh "từ cõi chết sống lại".

Trong đầu hắn chợt hiện lên cuộc trò chuyện giữa nàng và chủ quầy trước cửa hiệu thuốc.

----- "Không có thuốc giải rượu sao? Có thể tìm lại không, quan nhân nhà ta say lắm, xin hỏi còn chỗ nào ở đây có thuốc giải rượu không? ....!Hai con phố hướng nam?"


----- "Tiểu nương tử, đừng vội đi, chỗ này của ta còn một ít thuốc, nhanh lấy về cho lang quân nhà ngươi đi -----"

Ánh mắt Bộ Chiêm nặng nề, lặng lẽ nhìn thuốc giải rượu trong tay nàng: "Là quan nhân nào?"

Thấy vẻ nghi ngờ trên mặt, hắn mím môi, kìm nén giọng lạnh lùng lặp lại: "Là lang quân nào?"

Khương Linh phản ứng lại.

Dù biết đó là hiểu lầm nhưng nàng cũng không có ý định giải thích với người trước mặt.

Lợi dụng khoảng trống khi Bộ Chiêm buông tay ra, nàng không cần suy nghĩ mà quay sang một bên muốn rời đi.

Không biết trời sẽ mưa đến khi nào, gấu váy nàng đã ướt đẫm.

Cũng không biết trì hoãn trên đường lâu như vậy thì Quý lão sư có tỉnh rượu không.

Nàng cẩn thận ôm thuốc giải rượu, quyết định không để ý tới người phía sau.

Lại không ngờ, ngay sau đó -----

Bộ Chiêm cười lạnh nói:

"Ngươi hao hết tâm tư rời khỏi ta chỉ để ở bên loại người như vậy?"

"Loại người nào?"

Khương Linh lập tức dừng bước và quay đầu lại.

Hạt mưa tạt vào mặt nữ tử.

Nàng nhìn Bộ Chiêm, lần đầu tiên sau ba năm mạnh dạn đón nhận ánh mắt đối phương.

Lần này Khương Linh hoàn toàn nhìn thấy rõ.

Khinh miệt.

Ánh mắt hắn tràn ngập sự khinh miệt.

Rõ ràng trời đang mưa liên miên nhưng Khương Linh lại cảm thấy ánh mắt của người trước mặt còn lạnh lẽo hơn cả nước mưa.

Hắn là người thượng vị, là thiên chi kiêu tử nhưng thái độ cao cao tại thượng không coi ai ra gì thực sự khiến nàng cảm thấy buồn nôn.

Bộ Chiêm ở bên kia cũng hạ mắt xuống.

Nàng trốn hắn lâu như vậy, lảng tránh hắn lâu như vậy.

Cho dù vừa rồi bị hắn dồn vào góc tường thì vẫn rất bình tĩnh, không hề lộ ra sơ hở.

Cho đến khi hắn hỏi "lang quân" hiện giờ của nàng.

Điều mà Bộ Chiêm không ngờ tới là nàng lại dừng chân, xoay người.

Đôi mắt nữ tử ửng đỏ và mở to.

Vẻ mặt Bộ Chiêm khựng lại.

Hắn không thể tin được.

Khương Linh lớn lên trong quan gia lại thực sự vì một tú tài nghèo khổ người dính đầy mùi cá mà lạnh giọng chất vấn hắn: Loại người nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui