Vòng Eo Nhỏ Ẩn Trong Đêm Xuân


Tiết Tài Cẩn ôm sọt cá và lần nữa gặp phải chiếc xe ngựa bên ngoài Lâm Lang cư.

Chủ nhân xe ngựa căng ô, từ trong thùng xe bước ra khỏi xe.

Hắn mặc bộ y phục trắng như tuyết, đứng dưới cơn mưa phùn tí tách, cơn gió nhẹ thổi bay ống tay áo rộng của hắn.

Gương mặt đẹp, phong thái uy nghiêm, đứng trong hơi nước mù mịt cứ như tiên nhân.

Tiết Tài Cẩn muốn tiến lên nói rằng hôm nay Lâm Lang cư không mở cửa.

Nhưng nghĩ lại, đối phương đã suýt cướp đi chỗ cá mà hắn ta bắt được cho Khương cô nương, hắn ta không nhịn được sinh ra tâm lý trả thù, ôm sọt cá trong lòng và lén lút rời đi từ bên kia.

Cũng may ngày thường Khương cô nương không sống ở Lâm Lang cư.

Khương Linh vừa cầm hai bầu rượu chuẩn bị đi vào một căn phòng khác thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

Nàng đặt rượu hoa quế xuống, cầm ô ra mở cửa, là Tiết Tài Cẩn sống ở cách vách.

Đối phương vẫn ôm sọt cá, nhìn thấy nàng liền đỏ mặt.

Nước mưa rơi ngoài hiên, hắn ta không mang ô, cũng may là mưa không lớn mà hắn ta cũng sống ở sát vách.

Nam nhân đặt sọt cá xuống, ngượng ngùng sờ gáy.

"Hôm nay câu được cá sọc, một mình ta không ăn hết nên mang tới cho cô nương một ít...!Khương cô nương, số cá sọc lần trước ta câu, nàng đã ăn chưa, thịt cá có ngon không?"

Tiết Tài Cẩn ướt đẫm trong mưa, chớp chớp đôi mắt trong veo dịu dàng tràn đầy hy vọng.

Khương Linh vội vàng nghiêng chiếc ô trong tay về phía đối phương để che mưa không rơi xuống đầu.

Kể từ khi nàng tới hẻm Thanh Y, Tiết đại ca đã chăm sóc nàng bằng mọi cách có thể.

Dù nàng có lảng tránh tình cảm trong mắt đối phương như thế nào thì hắn ta vẫn luôn như tiểu cường đánh không chết, không chịu bỏ qua mà vẫn đối xử tốt với nàng.

Mặc dù Khương Linh thẳng thừng nói mình đã sinh hài tử và từng gả đi nhưng Tiết Tài Cẩn cũng chỉ sửng sốt, sau đó cười nói rằng hắn ta không quan tâm.

Hắn ta nói ai cũng có quá khứ.

Nếu nàng đã thoát ra khỏi cái bóng của quá khứ thì hắn ta nên mừng cho nàng.

Khương Linh không làm được gì, lại không thể đuổi hắn ta đi, trong lòng nàng cảm thấy áy náy nên đành phải giúp đỡ hắn ta thường xuyên hơn.

Tiết Tài Cẩn là nam tử cao lớn thô kệch, nếu trong nhà cần có gì may vá thì nàng sẽ giúp hắn ta.

Hiện giờ đối phương lại ôm một sọt cá sọc lớn đến, Khương Linh khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tiết đại ca, huynh thật sự không cần tặng thêm nữa, bây giờ trong nhà có nhiều cá đến nỗi ăn không hết.

Hôm nay ta có khách cần chiêu đãi, ngày khác sẽ mời huynh ăn cơm sau."

Nam nhân lại sờ gáy, cười hai tiếng:

"Được, được."

Tiết Tài Cẩn vô thức nhìn về phía trong viện, trong viện vẫn đang mưa, đèn trong phòng lờ mờ sáng, hắn ta không khỏi căng thẳng mà nuốt nước miếng.


"Là...!Quý công tử sao?"

Khương Linh gật đầu.

Trên mặt Tiết Tài Cẩn hiện lên vẻ thất vọng.

Hôm nay Quý Phù Thanh tới nói với nàng chuyện mở họa quán.

Hôm qua y vừa mua một lâu quan trên phố Nam Kim với giá thấp, hôm nay hai người muốn ăn mừng việc này.

Đương nhiên Khương Linh sẽ không nói những lời này với người ngoài như Tiết Tài Cẩn.

Nhìn thấy đối phương chuẩn bị rời đi, nàng chợt nhớ tới điều gì đó, gọi "chờ đã" rồi xoay người chạy về phòng.

Khi quay lại, trên tay Khương Linh đã có nhiều hơn một túi thơm nhỏ.

"Tiết đại ca, huynh nhận lấy cái này đi."

Tiết Tài Cẩn thấy vậy thì vui mừng khôn xiết: "Khương cô nương, đây là..."

Khương Linh nói: "Mấy ngày trước huynh có nói trong nhà có muỗi, túi thơm này có thể dùng để đuổi muỗi, huynh có thể treo trên người mỗi ngày để phòng ngừa muỗi đốt."

Mùi thơm phát ra từ túi thơm, có vẻ là mùi thảo mộc nhưng so với mùi thảo mộc thì còn mát lạnh và dễ ngửi hơn.

Khóe miệng Tiết Tài Cẩn kéo dài tới tận mang tai, hắn ta nhanh chóng cất đi, nói cảm ơn rồi rời đi.

Khương Linh tiễn hắn ra đình viện rồi xoay người vào nhà.

Trên bàn đã bày sẵn rượu và đồ ăn ngon.

Quý Trưng nhìn thấy nàng thì hơi nhếch môi.

Nam nhân vẫn mặc y phục xanh như trước, treo trên môi nụ cười dịu dàng.

"Khương lão bản, dùng bữa thôi."

Khương Linh không biết uống rượu.

Chỉ nhấp một ngụm đã cay đến mức không thể thốt nên lời.

Quý Trưng mỉm cười, rót cho nàng chén nước, trong lời nói có chút trách móc nhưng giọng nói vẫn nho nhã: "Không biết uống thì đừng uống, cũng không phải ăn mừng khai trương họa quán.

Nếu say rượu thì làm sao bây giờ, nữ hài tử nên bớt uống rượu đi."

Hai má Khương Linh đỏ bừng vì cay, nàng không ngừng nói.

"Quý lão sư nói đúng, Quý lão sư dạy rất phải."

Quý Trưng bất đắc dĩ lắc đầu.

Uống được ba ly, Khương Linh cũng ăn gần no.

Hai người đang lên kế hoạch phát triển họa quán sau này, đang nói chuyện thì đối phương bỗng nhắc tới một người.


Là nữ tử được chuộc từ Y Quân lâu lần trước, Thập Thất nương tử.

Tay phải Khương Linh dừng lại, ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy đối phương hơi cụp mắt, hình như y đang do dự một lát rồi nói: "Ta hành tẩu giang hồ, không tiện đưa nàng theo, nếu như nàng muốn ở lại Giang Nam thì còn phải nhờ muội giúp ta chăm sóc nàng.

Nhưng mà muội không cần lo lắng, ta sẽ để lại ngân lượng, tính tình nàng rất tốt, có lẽ muội sẽ thích nàng."

Khương Linh đã quen biết Quý Phù Thanh nhiều năm như vậy, trong ấn tượng của nàng, đối phương chưa từng yêu cầu nàng điều gì.

Trông y không giống như người vì mỹ sắc mà vung tiền như rác vào Tần lâu Sở quán.

Khương Linh mơ hồ cảm thấy giữa Quý lão sư và Thập Thất nương tử này hình như có chuyện gì đó.

Nàng nhớ lại, rất lâu trước đây Quý Trưng đã từng chọn phấn hồng cho nàng.

Lúc đó nàng đã hỏi y, đối phương vô tình nhắc tới nữ tử y từng thích.

Nhắc đến nữ tử này, giọng nói của y rất bình tĩnh nhưng lại phảng phất có chút buồn bã.

Quý Trưng nói: "Nàng qua đời rồi."

Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Khương Linh, nam nhân không nói thêm nữa, y rót đầy ly rượu và uống một hơi cạn sạch.

Khương Linh muốn ngăn cản: "Quý lão sư, huynh uống ít thôi."

Nàng chưa từng thấy Quý Trưng như vậy bao giờ.

Trong ấn tượng của Khương Linh, Quý lão sư luôn luôn ôn nhu.

Y giống như sương mù của Giang Nam, ôn hòa, thanh tao, trên mặt hiếm khi có cảm xúc.

Mà hiện giờ -----

Y hơi rủ hàng mi ướt xuống và lặng lẽ uống rượu.

Nàng muốn cất chỗ rượu còn lại đi nhưng đối phương lập tức ôm lấy bầu rượu.

Khương Linh không còn cách nào, đành phải ngồi yên tại chỗ, không đợi nàng thuyết phục lần nữa thì bên tai đã truyền đến tiếng thở dài.

Quý Trưng ôm bầu rượu ngồi đối diện với nàng, giọng nói đột nhiên trở nên xa xăm.

"Các đây rất lâu, ta từng thích một nữ tử."

Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Quý Trưng nhắc đến chuyện quá khứ với nàng.

Khi nhắc đến quá khứ, giọng y vẫn nhẹ nhàng và thờ ơ.

Có cơn gió nhẹ thổi qua song cửa, hất tung cổ áo của y lên.


Nam tử nói:

"Nàng tên là Thủy Doanh Doanh, nhỏ hơn ta ba tuổi, cùng ta lớn lên ở một làng chài nhỏ."

Nàng là nữ hài tử thiện lương, ngây thơ nhất mà y từng gặp qua.

Tính tình y trầm lặng, thích viết thơ, thích đọc sách và vẽ tranh.

Nhưng đối phương lại là người không chịu ngồi yên, tính tình nàng ấy hoạt bát, không thích mấy điều này nhưng lại có thể kiềm chế tính hiếu động mà cùng y ngồi đọc sách vẽ tranh.

"Quý ca ca, chữ này phát âm thế nào?"

"Quý ca ca, tên của ta viết như thế nào?"

"Huynh dạy ta ba lần, nhưng ta vẫn chưa biết...!có thể dạy ta một lần nữa không..."

Tiểu cô nương rất thích quanh quẩn bên y, thích đi theo sau y, làm nũng.

"Quý ca ca, huynh đừng vẽ con chim này nữa, nó xấu lắm, huynh mau vẽ ta đi."

"Quý ca ca, sao huynh lại thích vẽ nước như vậy.

Ta cũng họ Thủy, huynh vẽ ta được không?"

Thủy Doanh Doanh ôm mặt ngồi đối diện y, mở to đôi mắt cười.

Mỗi lúc này, Quý Trưng đều sẽ ho khan hai tiếng, mất tự nhiên quay mặt đi.

"Quý ca ca, huynh đỏ mặt rồi."

Tiểu cô nương bỗng dưng tiến lên, một mùi thơm lập tức xộc vào mũi thiếu niên, y vừa quay đầu lại, khóe môi đã cọ qua mũi nàng ấy.

Quý Trưng giống như bị sét đánh, ngồi đờ tại chỗ.

Nhưng y không ngờ tiểu cô nương trước mặt lại phấn khích đến mức nhắm mắt hôn lên.

Giọng nói của nàng ấy rất nhẹ, khóe môi...!lại càng mềm mại.

Thiếu niên nắm chặt cọ vẽ, đột nhiên cây cọ trong tay y bị gãy thành hai mảnh.

Thủy Doanh Doanh nhẹ nhàng liếm khóe môi y, giọng nói mềm mại dừng giữa môi và răng y, nàng ấy hôn rồi lại khiến mình bật khóc.

Vừa khóc vừa nói:

"A Trưng, ta thích huynh, ta thật sự rất thích rất thích huynh...!Huynh có thích ta không?"

Làng chài đổ mưa, cùng với mưa xuân thì còn có tâm tư của thiếu nam thiếu nữ điên cuồng phát sinh như cỏ dại.

Tuy Quý Trưng là chính nhân quân tử, ngoại trừ hôn môi cũng chưa từng làm chuyện gì khác.

Nhưng sau ngày hôm đó, mỗi lần đặt cọ xuống thì trong tâm trí đều là tên của nàng ấy.

Y càng ngày càng mê luyến vẽ nước và cũng càng mê luyến vẽ nàng ấy.

Y nói muốn vào kinh, thi đậu công danh và đưa nàng ấy rời khỏi làng chài nhỏ này, dẫn nàng ấy đi xem nhân gian phú quý ở kinh thành.

Ngày hôm đó ở làng chài nhỏ lại mưa to, Thủy Doanh Doanh cầm ô, vừa khóc vừa tiễn y.

Y học hành chăm chỉ, có vẻ khá thông minh nên vào kinh thành cũng đạt được công danh.

Khi y vui mừng phấn khởi trở về quê hương, người ở quê nhà lại nói với y, cô nương của y đã chết vì bệnh.


Nàng ấy đã chết, chết trong băng tuyết, không đợi được cảnh nhân gian ở Thịnh Kinh mà y nói đến.

Thiếu niên vốn có con đường thăng quan tiến chức thuận lợi lại đau khổ mất đi tình yêu, sau một thời gian dài tinh thần sa sút đã quyết định không vào kinh nhậm chức mà thay vào đó cầm lại cọ vẽ, miêu tả mọi dòng sông trên thế gian này.

...

Nói nói rồi Quý Trưng say khướt.

Rõ ràng đang nói về Thập Thất nương tử nhưng trong mắt y lại tràn ngập một nữ tử khác tên là Thủy Doanh Doanh, Khương Linh không biết giữa hai người này có mối quan hệ gì, thấy y say lảo đảo thì vội vàng bước tới đỡ y dậy khỏi bàn.

Y đã quá say.

Đuôi mắt nam nhân đỏ hoe, ly rượu trong tay "loảng xoảng" rơi xuống mặt đất.

Cứ ngủ như vậy cũng không phải biện pháp tốt, Khương Linh bất đắc dĩ phải cầm ô ra ngoài mua thuốc giải rượu cho y.

Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, nàng vừa đi vừa nghĩ đến nữ tử tên Thủy Doanh Doanh, ánh mắt cũng bất giác thương xót.

Hoàn toàn không chú ý tới bên ngoài Lâm Lang cư không xa ------

Một nam tử gõ cửa hồi lâu nhưng không đợi được lời phản hồi.

Đàm Chiêu nói: "Chủ thượng, một tháng Lâm Lang cư chỉ mở cửa hai ba lần, có lẽ...!lúc này thật sự không có người."

Bộ Chiêm cầm ô, vẻ mặt không thay đổi.

Hắn nhìn chằm chằm vào hai chữ "Lâm Lang" trên bảng hiệu một lúc lâu rồi cuối cùng nghiêng người lùi sang một bên.

Cách đó không xa là một hiệu thuốc.

Giọng nói của tiểu nương tử hòa vào màn sương mù mịt.

"Không có thuốc giải rượu sao? Có thể tìm giúp ta được không, quan nhân nhà ta say lắm rồi, xin hỏi ở đây còn chỗ nào có thuốc giải rượu không?"

"Cái gì, hai con phố hướng nam?"

Khương Linh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng "ồ" một tiếng.

Nàng vừa bước chân trước ra khỏi.

Chủ quán lại tìm kiếm, đột nhiên vui vẻ nói: "Tiểu nương tử, đừng vội đi, chỗ này của ta còn một ít, mau lấy cho lang quân nhà ngươi đi -----"

Nàng vui vẻ quay đầu lại, lấy thuốc giải rượu, đếm tiền rồi mới mở ô ra.

Những hạt mưa lớn từ ô rơi xuống, bắn lên gấu xiêm y của nàng, Khương Linh hơi cúi người, phủi nước mưa đọng ở vạt váy.

Một tay nàng cầm ô, một tay cầm thuốc giải rượu, trên mặt còn đeo một tấm màn che mỏng.

Mới vừa quay người lại ----

Chợt đụng phải một người ở cửa hiệu thuốc.

Đối phương cũng cầm ô, mặc y phục trắng như tuyết, đứng trong màn sương mù mịt, ánh mắt dán chặt vào nàng.

Phía sau hắn là một thị vệ mặc áo gầm cầm kiếm.

Dường như cả hai đều nghe thấy những gì nàng vừa nói với chủ quán.

Bước chân Khương Linh dừng lại, ngẩng mặt lên.

Gương mặt của hai người kia đột ngột hiện ra trước mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui