Vòng Eo Nhỏ Ẩn Trong Đêm Xuân


Mặt nước trong veo phẳng lặng, trên mặt hồ có làn gió nhẹ thổi qua, xua tan cảm giác chờ đợi vô cớ nảy sinh trong lòng nam nhân.

Trên mặt hồ tràn ngập sương mù khiến mọi thứ xung quanh trông đặc biệt mờ ảo.

Cây cối trắng xóa, mặt nước u ám, bóng người mờ ảo phản chiếu trên gợn nước.

Trong lúc nhất thời, trên mặt nước trong veo lại xuất hiện thêm vài bông hoa đào, nối tiếp nhau mọc thành từng chùm.

Những bông hoa đó xinh đẹp yêu kiều đến mức khiến người ta cúi xuống theo bản năng, không đợi hắn đưa tay ra thì đã có cơn gió lạnh từ mặt hồ thổi tới.

Chỉ phút chốc, tấm gương bằng nước vốn yên tĩnh bị gió lạnh thổi lợn cợn, hoa đào trên đó khô héo và hóa thành bọt nước.

Bộ Chiêm định thần lại, nhìn mặt nước trống rỗng, ngón tay vừa đưa ra dừng lại một lúc rồi khẽ cuộn lại.

Tiếng gió dần dần nhỏ đi, trên hồ chỉ còn lại vài chiếc thuyền ít ỏi, thấy vậy hắn không khỏi cười tự giễu.

Hắn đang mong đợi điều gì?

Đến cùng là hắn đang mong đợi điều gì?

Nam nhân hạ mi xuống, nhìn mặt hồ dần dần yên ả, cảm xúc trong cặp mắt phượng nhạt dần, đôi mắt đen lại trở nên trong trẻo.

Xe ngựa hồi kinh dừng lại bên cây cầu gãy.

Thấy Chủ thượng xuống thuyền, người hầu cận xung quanh lập tức trở nên nghiêm túc.

Đàm Chiêu trở về bên người hắn, cung kính nói:

"Chủ thương, xe ngựa đã chuẩn bị xong, ngài có muốn lập tức về kinh không?"

Ánh mắt Bộ Chiêm bình thản, nhàn nhạt trả lời "Ừ".

Ngay lúc hắn giơ tay xốc màn xe, đầu hắn chợt đau nhức dữ dội.

Trước mắt hắn là trời đất quay cuồng, hắn đột nhiên nắm lấy tấm rèm gần đó, suýt nữa đã xé toạc nó xuống.

Lông mày nam nhân nhíu chặt, các đốt ngón tay nổi gân xanh.

"Chủ thượng, bệnh đau đầu lại tái phát sao?"

Mấy năm nay, chứng đau đầu của hắn càng trầm trọng.

Kể từ khi Bộ Chiêm lên ngôi đã tìm kiếm danh y khắp thiên hạ.

Lúc mới đầu, có người có thể sử dụng phương pháp châm cứu tương tự như Phùng Nhân Nhân để giảm bớt cơn đau đầu của hắn nhưng theo thời gian, phương pháp này không còn hiệu quả.

Dù có hắn có nghỉ ngơi như thế nào, dù có châm cứu, uống thuốc bao nhiêu thì vẫn không thể làm giảm cơn đau đầu của hắn.


Đừng nói đến trị tận gốc.

Những phương pháp đó thậm chí còn không thể giảm đau.

Hắn nhận ra rằng uống thuốc và châm cứu trở nên vô dụng từ sau khi Khương Linh rời bỏ hắn.

Từ khi nàng rời đi, hoa đào trong cung cũng ngừng nở, ngày này qua ngày khác hắn phải chịu đựng cơn đau đầu, tìm kiếm danh y hết đợt này đến đợt khác.

Trước sau đều không có tác dụng.

Có đôi khi cơn đau đầu phát tác sẽ kéo dài suốt đêm.

Hắn nằm trên giường, suốt đêm không ngủ được.

Trong đêm dài hiu quạnh, hắn nghe tiếng mưa phùn rơi ngoài mái hiên mà chịu đựng nỗi đau thấu xương.

Khép mắt lại thì trước mắt lại chợt hiện lên một gương mặt quen thuộc.

Cơn đau đầu lập tức truyền đến, xuyên thẳng vào tim.

Trái tim hắn đau đến run rẩy, trên trán lấm tấm giọt mồ hôi lớn, mồ hôi dính trên thái dương, thậm chí sau lưng hắn còn ướt đẫm.

Việc Bộ Chiêm vô tình lăn qua lộn lại khiến hạ nhân, cung nhân canh giữ ngoài cửa giật mình, lo lắng.

"Hoàng thượng, ngài...!có cần gọi thái y không ạ?"

Hạt mưa đập vào bậc thềm cung điện phát ra âm thanh "lộp bộp".

Một lúc lâu sau, trong điện truyền đến âm thanh kiềm chế: "Không cần."

Ngày hôm sau, Bộ Chiêm che giấu mảng xanh đậm dưới mắt, coi như chưa có chuyện gì xảy ra mà thượng triều.

Kể từ khi nàng rời đi, mọi thứ xung quanh tựa như đã thay đổi nhưng cũng tựa như chẳng có gì thay đổi.

Bên cầu, Đàm Chiêu lo lắng bước tới lại thấy Chủ thượng nhà mình vẫy tay.

Hắn chịu đựng cơn đau, đôi môi đã trắng bệch.

Một lát sau, hắn buộc mình phải tập trung, xốc rèm bước lên xe ngựa.

Bên trong xe ngựa tối om, rèm cửa hơi khép lại làm ánh sáng không lọt vào được.

Bánh xe bắt đầu chuyển động, cảm giác rung lắc khiến cơn đau đầu của hắn càng trở nên trầm trọng hơn.

Bộ Chiêm siết chặt ngọc bội trong tay, xe ngựa chạy qua phố Nam Kim, khi đến một địa điểm nào đó, không biết có phải ảo giác hay không mà xe ngựa lại chậm lại một chút.

Nam nhân bên trong xe kéo mành cửa lên hỏi:


"Tới chỗ nào?"

Đàm Chiêu dừng một chút, trả lời: "Chủ thượng, phía trước là hẻm Thanh Y."

Bộ Chiêm hạ mành xe xuống, khẽ đáp lại.

Hẻm Thanh Y.

Chỗ có Lâm Lang cư.

Xe ngựa đi tới đầu hẻm, chợt có mùi thơm thoang thoảng bay vào chỗ mành xe.

Làn gió nhẹ thổi khe hở trên tấm mành rộng ra, cả con hẻm tràn ngập mùi hương mơ hồ.

Đàm Chiêu ngồi thẳng trên lưng ngựa, hơi siết chặt dây cương và liếc qua xe ngựa.

Rèm cửa khẽ lay động, nam nhân ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần.

Vừa đến chỗ rẽ, xe ngựa lắc lư, cơ thể Bộ Chiêm khẽ động, phía trước vang lên tiếng động lớn.

"Ôi ----- thật xin lỗi vị quan nhân này, đột nhiên xảy ra va chạm, mong ngài rộng lượng bỏ qua cho."

Xe ngựa dừng lại, trong tiếng ồn ào có tiếng xin lỗi hốt hoảng của ai đó.

Thì ra vừa rồi sắp tới chỗ rẽ đã đụng phải một nam tử.

Đây vốn là một chuyện nhỏ, thấy Chủ thượng bên trong xe không nói gì nên Đàm Chiêu cũng không tính toán, hắn ta phất tay ra hiệu cho đối phương đứng lên.

Tuy Tiết Tài Cẩn xuất thân từ một gia đình bình thường nhưng chỉ cần nhìn vào tấm rèm xe thì cũng biết người ngồi trong xe ngựa không phú cũng quý.

Hắn ta vội vàng cúi chào người trong xe rồi bước tới một bên đường.

Ngay khi cỗ xe ngựa bắt đầu di chuyển lần nữa -----

Có một phụ nhân nhìn thấy sọt cá trong lòng hắn ta.

"Này, đây không phải Tiết tiên sinh sao, sao đây, lại bắt cá cho Khương cô nương nhà ngươi à."

"Đừng, đừng nói lung tung," Tiết Tài Cẩn nghe vậy thì đỏ mặt xấu hổ, thẹn thùng nói: "Không phải nhà ta."

"Nàng thích ăn cá nên ta muốn bắt thêm cho nàng.

Nàng lẻ loi một mình ở hẻm Thanh Y, không có ai chăm sóc lại không thích đi chợ, ngay cả mẻ cá sọc tươi cũng không mua được..."

Tiết Tài Cẩn đang nói chuyện, vừa quay đầu lại thì đột nhiên thấy xe ngựa bên cạnh dừng lại.


Hắn ta lo lắng, nhanh chóng quay lại, cúi đầu về phía xe ngựa một lần nữa.

"Vị quan nhân này, còn...!còn có chuyện gì sao?"

Thái độ của hắn ta ôn hòa, khiêm tốn và thận trọng.

Gió lạnh thổi qua cửa sổ xe, một bàn tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng vén rèm lên.

Tiết Tài Cẩn có chút sợ hãi khi thấy ánh mắt của nam nhân trong xe.

Hắn ta đã từng gặp qua không ít quan nhân ở Giang Nam nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt có thể khiến người ta vô cớ cảm thấy áp lực như vậy và khiến hắn không tự chủ được cong lưng thêm vài tấc.

Bộ Chiêm rũ mắt xuống, nheo mắt nhìn sọt cá trong ngực hắn ta.

Đàm Chiêu thấy vậy liền hỏi: "Công tử muốn ăn cá sọc sao?"

Ai ngờ Bộ Chiêm không kịp mở miệng thì nam tử bình dân trước mặt đã vội vàng lên tiếng.

Hắn ta dùng hai tay che chở sọt cá trước ngực, không ngừng lắc đầu:

"Vị quan nhân này, đây là cá sọc bắt được cho tiểu nương tử nhà bên, không bán được.

Nếu công tử muốn ăn cá sọc tươi thì trên phố Nam Kim có cửa hàng bán cá thịt, cứ đi dọc theo con đường này về phía nam, cách hẻm Thanh Y không xa..."

Tiết Tài Cẩn ôm chặt sọt cá trong lòng, gương mặt đỏ bừng vì lo lắng.

Đây là số cá mà hắn ta dành cả ngày để câu cho Khương cô nương, còn cẩn thận chọn ra một số con to béo chuẩn bị đưa tới cho nàng.

Không ngờ được nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim** thích ăn cá.

**Trình Giảo Kim: là ai mà hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác.

**

Ánh mắt của "Trình Giảo Kim" hơi trầm xuống, chỉ chăm chú nhìn hắn ta.

"Khương gì?"

Tiết Tài Cẩn khó hiểu, ngơ ngác.

"Nàng tên là Khương gì?"

Bộ Chiêm hạ cặp lông mi đen dày xuống, ánh sáng rơi xuống lông mi hắn, trong mắt nam nhân có cảm xúc vụn vặt dao động.

Đã lâu rồi mới phát âm chữ "Khương" làm hắn cảm thấy đọc không được lưu loát.

Đối phương lắc đầu: "Ta...!ta cũng không biết."

Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt hắn, Tiết Tài Cẩn lại bị ánh mắt đáng sợ này làm cho giật mình, hắn ta co rúm người, nói thật: "Ta thật sự không biết, quan nhân, tiểu nhân chỉ biết...!cô nương kia họ Khương, nàng không phải người địa phương, đã đến Giang Nam được ba năm, về tên thật thì nàng cũng chưa từng nhắc đến với bất kỳ ai khác, người đồng hương đều gọi nàng là Khương cô nương."

Khương thị, ba năm trước, không phải người Giang Nam.

Hơi thở của Bộ Chiêm nhanh hơn, trong lòng đột nhiên cảm thấy căng thẳng.

Có thể là nàng không?


Hay là một người có vài phần giống nàng?

Hắn nắm chặt ngọc bội trong tay, giọng nói kiềm chế của Đàm Chiêu truyền tới bên tai.

"Công tử, chỉ là cùng họ...!cũng muộn rồi, chúng ta nên ra khỏi thành thôi."

Nghe vậy, Bộ Chiêm khẽ ngước mắt lên nhìn bầu trời.

Bầu trời hơi tối lại, hình như lại sắp mưa.

Đúng vậy.

Chỉ là có cùng họ mà thôi.

Bộ Chiêm quét qua nam nhân bình dân đang run rẩy như cái sàng.

Nghe phụ nhân bên cạnh nói có vẻ như Khương cô nương kia là ý trung nhân của hắn ta.

Nàng là tiểu thư quan gia được nuông chiều từ bé, nếu như còn sống thì sao có thể xuất đầu lộ diện mở cửa hàng trên đường phố và làm việc cật lực chỉ vì duy trì kế sinh nhai.

Nếu như nàng còn sống thì sao có thể coi trọng nam tử thấp kém như vậy.

Bộ Chiêm lạnh mặt, khép rèm xe lại.

Ngồi trong xe ngựa, hắn suy nghĩ một lúc và cố gắng tìm kiếm dấu vết trong ký ức rằng nàng cũng thích ăn cá.

Nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, hắn chợt phát hiện ----- cho tới bây giờ hắn cũng không biết nang thích gì.

Nàng thích ăn gì, thích ngọt hay mặn, có...!kiêng kỵ gì không.

Ngay cả trong ngày sinh nhật của nàng, hắn cũng tùy tiện phân phó trù phòng nấu thêm những món Hoàng hậu thích.

Xe ngựa chậm rãi đi đến một nơi, Đàm Chiêu ở ngoài xe nhỏ giọng nói: "Chủ thượng, đã đến Lâm Lang cư rồi."

Đi qua hay dừng lại.

Người bên trong xe không nói gì, chỉ có sự im lặng trên con phố ồn ào náo động.

Trận hỏa hoạn năm đó cũng khiến Đàm Chiêu nhìn ra tầm quan trọng của Khương Hoàng hậu trong lòng Chủ thượng.

Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ đè nén cảm xúc trong lòng và không để bất kỳ người ngoài nào phát hiện.

Đàm Chiêu đợi rất lâu.

Người đánh xe cũng nhìn ánh mắt Đàm đại nhân, không dám cho ngựa đi nữa.

Cuối cùng, ngay lúc mọi người muốn từ bỏ, bầu trời đột nhiên đổ mưa.

Hạt mưa nhỏ rơi xuống khiến toàn bộ hẻm Thanh Y một lần nữa bị lớp sương mù mịt bao phủ, âm thanh của Bộ Chiêm cũng mơ hồ vang lên trong tầng mưa bụi.

Hắn nói, dừng xe, xuống ngựa.

Đàm Chiêu vội vàng đưa tới một chiếc ô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui