Vòng Eo Nhỏ Ẩn Trong Đêm Xuân


So với tiền sảnh thì lầu hai của Y Quân lâu đều là phòng riêng, cũng riêng tư và yên tĩnh hơn.

Khương Linh đi theo sau Quý Trưng, cùng mọi người đi vào gian phòng ở cuối lầu hai.

Vừa vào cửa, Khương Linh lập tức ngửi thấy mùi thơm quanh quẩn, chỉ thấy xung quanh đều bị rèm che phủ.

Những tấm lụa mỏng như nước từ trên xà nhà xà xuống, chia toàn bộ căn phòng thành nhiều khu vực lớn nhỏ.

Ở giữa phòng chỉ còn lại một khoảng trống, đặt sáo ngọc và đàn tỳ bà.

Nàng theo sát Quý Phù Thanh, giơ tay gạt tấm rèm lụa ra.

Vừa ngồi xuống đã có cô nương đến rót rượu cho khách.

Đây là lần đầu tiên Khương Linh đến nơi phong hoa tuyết nguyệt như vậy, xung quanh lại có nhiều nam tử khiến nàng không khỏi cảm thấy thấp thỏm, căng thẳng.

Quý Trưng vỗ nhẹ cánh tay nàng, ý bảo nàng không phải hoảng sợ.

"Uống rượu trước rồi mới bàn chuyện.

Ta đã nhờ người thay bầu rượu trước mặt muội thành nước ấm, muội cứ uống đi."

Khương Linh nghe vậy thì gật đầu, mím môi ngoan ngoãn làm theo.

Ngay khi uống ly rượu đầu tiên đã có các cô nương ăn vận nhẹ nhàng nối đuôi đi vào.

Tấu nhạc hoặc ngâm xướng hoặc nhảy múa.

Các cô nương còn lại vén tấm vải mỏng như cánh ve lên, trên mặt nở nụ cười yêu kiều, chào đón khách quen sau tấm rèm.

Nhìn thấy vậy, nàng vô thức nắm chặt ly rượu trong tay, sợ những nữ tử đó tới gần.

May là lúc một người trong số họ vén tấm rèm lụa lên, Quý Phù Thanh đã kịp thời vươn tay ngăn đối phương lại.

Người đó hơi dừng chân, lập tức sững sờ vì xấu hổ.

Tiền công tử thấy thế thì mỉm cười.

Hình như hắn ta đã say chuếnh choáng, giọng nói say khướt giơ cái ly lên nói: "Vị Quý lão đệ này của ta bình thường không gần nữ sắc, mỗi lần tới thanh lâu cũng chỉ uống mỗi rượu ngon.

Thôi, Hạnh Nhi, nàng tới chỗ bản công tử đi."

Nghe vậy, cô nương mặc áo sam ngang ngực màu khói dừng lại, trên mặt tươi cười trở lại, vặn vẹo eo thon đi về phía Tiền Vĩnh Nguyên.

Sau khi rót rượu xong, đôi tay mảnh khảnh của cô nương trượt xuống vai khách quen, ngọt ngào kêu lên, Hạnh Nhi cô nương đã bị Tiền công tử ôm vào lòng.

"Quý lão đệ không hiểu phong tình, không biết ôn hương nhuyễn ngọc**, bản công tử sẽ yêu thương nàng."

**Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp **

Lại một tràng cười vang lên, rượu đã qua ba lượt.

Cảnh tượng trước mắt khiến sắc mặt Khương Linh tái nhợt, may là trước mặt còn có tấm rèm nên không lộ ra vẻ xấu hổ.

Hạnh Nhi ngồi trong lòng Tiền Vĩnh Nguyên, hờn dỗi nói: "Công tử nói thật dễ nghe, đã bao lâu rồi không tới thăm ta.


Từ ngày mười tám tháng trước đến ngày mười lăm tháng này, chắc là ngài đã thấy ta nhàm chán rồi.

"Hạnh Nhi cô nương, nàng đang nói gì vậy.

Mỗi lần ta tới Y Quân lâu có lần nào là không đến vì bảng hiệu lớn của chúng ta chứ.

Nhìn cái miệng nhỏ vểnh lên này, ô ô ô, có thể treo được cả bầu rượu rồi."

Tiếng đàn trong căn phòng từ từ dừng lại, cầm nương chuyển giai điệu khiến tiếng cười trêu chọc này rơi vào tai Khương Linh không sót một chữ.

"Bảng hiệu lớn gì chứ, đầu bảng của Y Quân lâu này sao có thể đến lượt ta.

Từ khi Thập Thất nương tử bình phục, những quan nhân lão gia đã điểm danh, muốn Thập Thất nương tử tiếp khách.

Tiền công tử, ngài nên chăm sóc chuyện làm ăn của Hạnh Nhi nha."

Nhắc tới điều này, rất nhiều người xung quanh lập tức sáng mắt: "Cơ thể của Thập Thất đã khỏe rồi sao?"

"Cũng không hắn." Hạnh Nhi làm ra vẻ thanh tú đáng thương, ôm ngực nói: "Hôm nay Y Quân quán có quan nhân đến, tình cờ bắt gặp."

Lại có tiếng gọi, nhưng một lúc sau, trước cửa phòng đã có vài người.

Kẻ dẫn đầu cúi eo, nhìn vào phòng riêng mỉm cười xin lỗi: "Các vị công tử lão gia, hôm nay Thập Thất nương tử bị quan nhân ngăn lại, nếu khách quen chỉ định Thập Thất nương tử tiếp khách thì cần ----- thêm chút cái này."

Đối phương làm động tác "thêm tiền".

Phải biết rằng tất cả người ở đây đều là có của cải phong phú, quần áo lụa là, thường ngày thích nhất là dùng tiền mua hạnh phúc.

Sau khi tăng giá mấy lần, cửa vào phòng riêng hoàn toàn yên tĩnh lại, ngoại trừ Quý Trưng thì tất cả mọi người đều nín thở nhìn ra ngoài cửa.

Khương Linh rất tò mò muốn biết mặt thiên kim, nàng cũng hơi nâng cằm lên, nhìn thấy một nữ tử lấy quạt tròn che mặt, chậm rãi đi tới theo tiếng cầm.

Nàng ấy mặc y phục xanh lơ, làn váy bồng bềnh trên mặt đất như dòng nước chảy uốn lượn, nữ tử có dáng người yểu điệu, dáng người mảnh mai và bàn chân mềm mại, nhẹ nhàng nở rộ theo mỗi bước đi.

Đây là "quyến rũ" mà Khương Linh chưa từng thấy qua.

Nàng đã gặp không ít mỹ nhân ở kinh thành, ở hoàng cung nhưng phần lớn các nàng đều bị quy củ giáo dưỡng, từng cái giơ tay nhấc chân đều bộc lộ nét đoan trang, tao nhã.

Mà vị "Thập Thất nương tử" trước mặt này dù đang dùng quạt tròn che mặt, dù không nhìn thấy mặt nhưng dáng vẻ bước đi và vòng eo thon thả lắc lư đều biểu diễn vẻ đẹp quyến rũ động lòng người của nàng ấy.

Khương Linh bưng ly, trong chốc lát, tay phải đã dừng lại trên không.

Có lẽ nàng quá say mê quan sát nên không hề nhận ra sự thay đổi đột ngột trên nét mặt của Quý Trưng từ khi nàng ấy bước vào phòng riêng.

Thập Thất nương tử vừa múa vừa quạt.

Tiếng nhạc uốn lượn uyển chuyển cùng làn sương, tà váy nữ tử bập bềnh.

Khương Linh quay đầu lại thì phát hiện vẻ mặt của Quý Phù Thanh bên cạnh thay đổi.

Nàng đặt ly nước xuống, hỏi: "Quý lão sư, sao vậy?"

"Không, không có gì."

Quý Trưng mím môi, vẻ mặt cực kỳ mất tự nhiên.


Nhìn vẻ mặt của y, mới đầu Khương Linh còn tưởng rằng mình đa nghi.

Cho đến khi Thập Thất nương tử ngừng múa và bị một gã ăn chơi trác táng quấn lấy mời rượu.

Hành vi của đối phương ngả ngớn, vừa dùng lời nói trêu chọc Thập Thất nương tử, vừa duỗi tay ác ý sờ soạng người nàng ấy.

Loại hành vi này đã sớm thấy trong Y Quân lâu, Thập Thất nương tử không muốn nghênh đón gã mà né tránh, ngay sau đó đã bị nam tử kia ôm vào lòng.

Nàng ấy chưa kịp hét lên thì bên trong tấm rèm đối diện đột nhiên vang lên tiếng ly vỡ.

Khương Linh còn chưa kịp phản ứng, đã ngạc nhiên thấy Quý Trưng bóp nát cái ly.

Rượu đổ ra sàn, ly vỡ bừa bộn.

Thập Thất nương tử hơi nheo mắt, nhìn về phía sau tấm rèm.

Mọi nơi đều im lặng, một lúc sau, tấm rèm che bị người bên trong vén lên.

Một nam tử cũng mặc y phục xanh lơ từ từ bước ra khỏi tấm rèm.

Màu sắc hòa quyện, ánh mắt hai người cũng chạm nhau, nữ tử khẽ nhíu mày nhìn máu chảy ra từ lòng bàn tay do ly rượu gây ra.

"Ngài là ai?"

Quý Trưng dùng khăn tay lau eo bàn tay rồi đi tới trước mặt nàng ấy.

Nam nhân rủ mắt xuống, không trả lời nàng ấy mà chỉ nói:

"Theo ta đi."

"Ta chuộc thân cho nàng."

Nghe vậy, không chỉ Khương Linh mà tất cả mọi người có mặt đều chấn động.

Đây là Y Quân lâu, là nơi trăng hoa nổi danh ở Giang Nam, dù hai người ở trên giường có gắn bó keo sơn như thế nào thì nữ tử ở nơi này đều là nữ tử thanh lâu không thể qua cửa.

Dù nàng ấy có phải đầu bảng hay không, dù dáng vẻ của nàng ấy có hấp dẫn đến đâu thì cũng hiếm có vị khách nào vung tiền như rác để chuộc thân cho cô nương ở nơi này.

Huống hồ là người muốn chuộc thân cho Thập Thất nương tử hôm nay không phải người khác mà chính là Quý Trưng.

Một Quý Phù Thanh luôn chỉ hỏi cầm kỳ thư họa, không hỏi nhuyễn ngọc ôn hương.

Xung quanh lại rơi vào im lặng.

Thập Thất nương tử lấy tay áo che miệng "phì" cười thành tiếng.

Đôi mắt xinh đẹp của nàng ấy hơi nhướng lên, mang theo tia nước quyến rũ, chỉ trong chốc lát, hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp hiện lên trong đầu Quý Trưng.

Doanh Doanh đứng bên bờ nước, nàng ấy mặc xiêm y xanh lơ, duyên dáng gọi y: "Quý ca ca -----"

"Quý ca ca, huynh đừng vẽ con chim này, nhanh vẽ ta đi."


"Quý ca ca, huynh phải tới kinh thành thi à? Khi nào huynh về, mẫu thân nói qua năm tới là ta mười lăm rồi, huynh...!sau khi huynh trở về, sẽ cưới ta chứ?"

"Quý ca ca, Doanh Doanh thích huynh, ta muốn trở thành thê tử của huynh."

...

Ký ức và gió lạnh cùng gào thét cuốn cả người đi.

Quý Trưng lục lọi trong trí nhớ, chỉ thấy nữ tử trước mặt hơi nhếch môi, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

"Công tử muốn chuộc thân cho ta?"

"Đúng vậy."

"Công tử có biết muốn chuộc thân cho ta cần phải chuẩn bị bao nhiêu vàng bạc không?"

"Cho dù bao nhiêu đi nữa," Quý Trưng nói: "Ta đều chuộc."

Sự quyết đoán như vậy làm Thập Thất nương tử dừng lại một chút, nàng ấy hơi nâng chiếc cằm trắng nõn lên nói: "Công tử hãy nghĩ kỹ đi, ta và ngài chỉ là tình cờ gặp mặt, bèo nước gặp nhau, lại vì ta mà vung tiền như rác, táng gia bại sản.

Nếu như sau này ngài -----"

"Không có nếu như," Quý Trưng trực tiếp ngắt lời nàng ấy, ánh mắt y kiên định nhìn nàng ấy: "Tại hạ có tài sản ở kinh thành và Giang Nam, sẽ không bạc đãi cô nương và cũng không hối hận vì việc đã làm ngày hôm nay.

Nếu như cô nương bằng lòng thì hôm nay ta có thể ký tên, ấn dấu chuộc cô nương khỏi Y Quân lâu."

Nghe vậy, Khương Linh sợ y bị mỹ nhân làm cho đầu óc mê muội, vội vàng kéo rèm chạy đến.

"Quý lão sư."

Nàng kéo nhẹ góc áo nam nhân, hạ giọng nói: "Đừng xúc động."

Quý Trưng chăm chú nhìn nữ tử trước mặt.

"Suy nghĩ kỹ rồi, không xúc động."

Nụ cười trên mặt Thập Thất nương tử dần dần biến mất.

Nàng ấy ngước mắt lên, nhìn vào nam nhân cũng mặc xiêm y màu xanh, cuối cùng nói: "Tại sao?"

Tại sao?

Tại sao lại bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua một người giống như pháo hoa trong hẻm liễu như nàng ấy?

Quý Trưng vẫn không trả lời nàng ấy, chỉ nói: "Cô nương có bằng lòng đi cùng tại hạ không?"

"Ta..."

"Gấp hai tiền chuộc."

"Ngài..."

"Gấp ba."

Sắc mặt Thập Thất nương tử hơi thay đổi.

Quý Trưng duỗi ra bốn ngón tay: "Gấp bốn."

"..."

"Gấp năm."

Cuối cùng nữ tử cũng bước tới, đột nhiên nắm lấy ngón tay y và mỉm cười:


"Thành giao."

...

Quý Phù Thanh tìm một khách điếm khác trên phố Nam Kim và đưa Thập Thất nương tử đến đó.

Trước sự ngạc nhiên của Khương Linh, đêm đó Quý lão sư không ở lại với nữ tử thanh lâu kia, y chuộc nàng ấy xem ra không phải vì nam nữ chi hoan, những ngày tiếp theo, đối phương vẫn dẫn nàng đi xem địa bàn và không hề đề cập tới chuyện chuộc Thập Thất nương tử ngày ấy.

Y không nhắc tới nên Khương Linh cũng không thể trực tiếp hỏi.

Tuy nghi ngờ nhưng nàng nghĩ rằng mỗi người cũng nên có tâm sự của riêng mình.

Kể từ ngày mở cửa đón khách ngày hôm đó, Lâm Lang cư đã nghỉ suốt 5 ngày.

Ở phía bên kia, phía trên hồ Thanh, một chiếc thuyền nhỏ trôi nổi ở giữa hồ, nước khẽ gợn sóng.

Đàm Chiêu đeo trường kiếm đứng sau nam tử mặc y phục trắng như tuyết.

Bọn họ đã đến Giang Nam được bảy ngày.

Lần này Chủ thượng dẫn hắn ta từ kinh thành đến Giang Nam, một mặt là để cải trang vi hành chuyện dư đảng của Ân thị, một mặt khác là tới nơi non xanh nước biếc này để thư giãn một chút.

Nhưng kể từ ngày chặn một cô nương trên phố Nam Kim thì hình như Chủ thượng cứ như mất hồn mất vía, ngay cả khi chèo thuyền cũng không biết đang nghĩ gì.

Đàm Chiêm khẽ thở dài trong lòng.

Đang suy nghĩ thì đột nhiên có thám tử tiến tới, đầu tiên là cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó cung kính nói:

"Chủ thượng."

Bộ Chiêm đặt ly xuống.

"Đây là Lâm Lang cư mà ngài yêu cầu thuộc hạ điều tra."

Nghe vậy, lông mày nam nhân hơi động, hắn hơi nghiêng người nghe thuộc hạ bẩm báo.

Lâm Lang cư được ở hẻm Thanh Y từ ba năm trước, chủ cửa hàng là một nam tử không biết danh tính, người bên ngoài cũng hiếm khi thấy bóng dáng vị chủ nhân này.

Bộ Chiêm rũ mắt xuống nhìn mặt hồ.

Mặt nước phẳng lặng như một tấm gương trong suốt, phản chiếu đôi mắt của hắn.

Ba năm trước.

Trùng hợp như vậy sao.

Đàm Chiêu cẩn thận đánh giá Chủ thượng nhà mình.

Hắn ta đi theo Bộ Chiêm nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ biết Chủ thượng đang nghĩ gì, nhưng mấy ngày nay bọn họ đến Lâm Lang cư nhiều lần nhưng không đợi được cửa hàng mở cửa.

"Chủ thượng, nghe những người xung quanh nói mỗi tháng Lâm Lang cư chỉ mở cửa hai ba lần, lần cuối cùng mở cửa là năm ngày trước, chúng ta nên hồi kinh hay chờ đợi đến khi Lâm Lang cư mở cửa lần nữa..."

Nếu tiếp tục chờ đợi e rằng sẽ trì hoãn chuyện triều đình.

Đàm Chiêu vừa nói xong.

Nam nhân hoàn hồn, dừng lại một chút rồi trầm ngâm nói: "Không cần đợi, hồi kinh thôi."

Hắn biết.

Nàng đã chết.

Người chết không thể sống lại, mặc dù mùi hương kia rất giống nhưng cũng không phải là nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui