Vòng Eo Nhỏ Ẩn Trong Đêm Xuân


Giang Nam, hẻm Thanh Y.

Vào mùa thu, mưa càng kéo dài, những cơn mưa phùn mỏng giống như sợi bạc phủ một lớp sương trắng như có như không trên cây cầu gãy.

Sương mù lượn quanh bao phủ toàn con phố, dẫu có là ngày mưa thì dòng người trước cửa Lâm Lang cư vẫn tấp nập.

"A Hoài tỷ tỷ, hôm nay tỷ cũng tới hẻm Thanh Y à."

"Đúng vậy, Lâm Lang cư đã đóng cửa hơn mười ngày, cuối cùng cũng ra hương liệu mới.

Ôi không, các tỷ muội vừa nghe tin Lâm Lang cư mở cửa đều kéo đến đội mưa xếp hàng.

Muội muội, trên người có mùi hương gì vậy, thơm quá."

"Đây là của Lâm Lang cư, ta còn một bình nhỏ chưa dùng hết, nếu A Hoài tỷ thích thì khi trở về ta sẽ tặng cho tỷ."

"Vậy thì đa tạ muội!"

Mùi thơm thoang thoảng hòa với mùi nước mưa trong lành trong không khí tràn ngập cả con hẻm.

Lâm Lang cư đã mở ở hẻm Thanh Y được hai năm rưỡi.

Mới đầu mọi người còn tưởng rằng đây là tiểu điếm không mấy nổi bật nhưng theo thời gian việc kinh doanh của cửa hàng này ngày càng phát đạt.

Hương liệu của Lâm Lang cư không chỉ có mùi thơm mà còn có tác dụng an thần, xoa dịu.

Nhưng dù kinh doanh có phát đạt đến đâu thì cửa hàng cũng không tuyển người, xuân tới thu đi thì ở Lâm Lang cư luôn chỉ có một nữ tử.

Vì vậy, Lâm Lang cư không thể mở cửa ba lần một tháng và luôn trong tình trạng kín người hết chỗ.

Cũng chính vì lý do này mà không ít người tò mò về nữ tử giỏi chế hương này.

Mỗi khi đón khách, nàng luôn đeo khăn che mặt.

Một tầng lụa mỏng vừa đủ che nửa dưới gương mặt của nữ tử, chỉ để lộ ra một đôi mắt trong veo xinh đẹp.

Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của đối phương nhưng không khó để đoán ra rằng ----- vị tiểu nương tử của Lâm Lang cư này nhất định là đại mỹ nhân sắc nước hương trời.

"Nghe nói nàng không phải chủ nhân của nơi này, chủ nhân của Lâm Lang cư là một nam nhân."

"Là nam nhân, nam nhân đó có biết chế hương không?"

"Không biết...!nhưng mà hình như nam nhân đó đến từ kinh thành, mỗi năm đều sẽ đến Lâm Lang cư một hai lần, cơ bản là nán lại chút rồi rời đi."

Khương Linh hơi cụp mắt, đóng gói hương liệu trên tay làm lơ lời thảo luận bên ngoài.

Đây là năm thứ ba nàng tới Giang Nam.


Khi mới đến Giang Nam, nàng không xu dính túi nên Quý Trưng đã giúp đỡ nàng vấn đề ngân lượng để mở cửa hàng hương liệu ở hẻm Thanh Y này.

Quý Trưng bỏ tiền, nàng góp sức, tuy rằng trên danh nghĩa là nàng đang làm việc cho Quý Trưng nhưng đối phương không hề quan tâm đến lợi nhuận tử Lâm Lang cư của nàng, hàng năm chỉ tiện thể đến một hai lần vừa để du sơn ngoạn thủy và vừa trò chuyện với nàng về việc hệ trọng ở hoàng thành.

Vào đêm nàng giả chết, Dục Nhi lại xách kiếm xông vào Trường Minh điện.

Bộ Chiêm không tránh né nên bị thanh kiếm sắt trong tay Dục Nhi đâm bị thương, sau khi an táng "nàng" thì tới hành cung tĩnh dưỡng hơn nửa tháng.

Sau khi trở về, hắn không hề tức giận với Dục Nhi mà dường như đã quên mất chuyện đó và mời các danh sư nổi tiếng khắp thiên hạ về cho Dục Thái tử.

Sau khi trở về từ hành cung, hình như Bộ Chiêm đã khỏi tâm bệnh, vẫn kiên cố trước triều, bề ngoài tỏ ra vân đạm phong khinh**.

**vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ, gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp; ý cả câu là chỉ người mang một nét đẹp nhẹ nhàng, đẹp như trong tranh **

Hắn xử lý những việc tiền triều rất tốt.

Hắn động tới Ân gia, kiểm tra và tịch thu tài sản của Ân gia, vô số vàng, bạc trắng được đưa vào quốc khố.

Nghe nói ngày hắn kiểm tra và tịch thu tài sản của Ân gia, Ân thị đã chạy như điên từ Chung Dục cung đến Trường Minh điện, nàng ta quỳ gối ngoài Trường Minh điện, khóc như đứt từng đoạn ruột.

Trán nàng ta bầm tím, van xin khổ sở nhưng Thiên tử trong điện chưa từng mở cửa.

Cho đến ngày hôm sau, khi hắn thượng triều, nhìn thấy Ân Thục viên gần như ngất xỉu vì khóc.

Nàng ta không vấn tóc, tóc tai rối tung, nhìn thấy người thì lao về phía trước bắt lấy góc áo hắn.

Bộ Chiêm trông có vẻ bình tĩnh, khi bước xuống bậc thang còn thờ ơ nhìn nàng ta.

Ân Lăng Nhi khóc đỏ hoe mắt, toàn thân không ngừng run rẩy, đối phương hỏi hắn, tại sao lại đưa Huyên Nhi đến bên cạnh nàng ta.

Chỉ một cái liếc mắt này đã khiến một gương mặt khác lập tức hiện lên trong đầu nam nhân.

Cảm xúc trong mắt hắn thay đổi, sai người kéo nàng ta xuống.

Dù Ân thị có giống nàng thế nào thì trước sau cũng không phải là nàng.

Nhìn như hắn có vẻ bình thản chấp nhận chuyện đã mất đi nàng mãi mãi, vẫn thượng triều, phê sổ con, xử lý các loại chính vụ như cũ.

Hắn không hề rơi một giọt nước mắt.

Chỉ là thỉnh thoảng khi đi ngang qua Tàng Đông cung, hắn sẽ nhìn những cây hoa đào đổ nát trong viện và hơi trầm ngâm.

Hắn cho người trồng rất nhiều cây hoa đào trong Tàng Đông cung.

Nhưng dù cung nhân có cố gắng như thế nào thì những cây đó vẫn không thể đâm chồi nở hoa trong Tàng Đông cung.

Xuân qua thu đến, bốn mùa thay đổi.


Không biết hắn đã thay bao nhiêu lứa cây hoa đào nhưng không có cây nào có thể sống sót trong đất của Tàng Đông cung.

Hắn biết rằng số bông hoa đào này có thể sẽ không bao giờ nở.

Hoa đào trong cung lần lượt tàn lụi, cả hoàng thành không còn một bông hoa đào nào nữa.

Sau đó, Hoàng thượng ra lệnh phong tỏa Tàng Đông cung, kể từ đó bên ngoài Tàng Đông cung lại có thêm rất nhiều con đường cấm.

Từ Chung Dục cung dẫn đến Tàng Đông cung, từ Thanh Hành cung dẫn đến Tàng Đông cung, từ Linh Hoa cung dẫn đến Tàng Đông cung, từ Thanh Tĩnh cung dẫn đến Tàng Đông cung...

Còn có, con đường từ Trường Minh điện dẫn đến Tàng Đông cung.

Hắn không còn dám đặt chân lên con đường kia nữa.

...

Ngoài Bộ Chiêm thì còn có tin tức về A Diễn.

Hắn canh giữ biên quan, chiến thắng dồn dập và trở thành Khương tiểu Tướng quân khiến người người kính sợ.

Khương Linh nghe vậy thì vô cùng vui mừng, Quý Trưng dừng lại một chút, sau đó nói với nàng:

"Năm ngoái ta đã gặp Khương tiểu Tướng quân một lần."

"Hắn nói, bốn năm trước, vốn dĩ hắn bằng lòng đóng quân ở biên cương là vì Hoàng thượng đã hứa với hắn, chỉ cần hắn có thể đoạt lại Bắc Quan thì sẽ để muội rời khỏi hoàng cung."

Lúc đó nàng đang bị Bộ Chiêm giam giữ trong Tàng Đông cung mà không thấy ánh mặt trời.

Đang nói chuyện thì ngoài viện có tiếng gõ cửa.

Khương Linh đặt chén trà xuống rồi đứng dậy mở cửa.

Người đến không ai khác chính là tiên sinh ở hẻm Thanh Y, hắn ta tên là Tiết Tài Cẩn, đoán chừng khoảng hai mươi, có vẻ ngoài tuấn tú và là một phần tử trí thức văn nhã.

Trong tay hắn ta ôm một sọt cá.

Nhìn thấy Khương Linh, Tiết Tài Cẩn lập tức đưa sọt cá trong ngực ra, trong nháy mắt hai người đối diện, nét mặt nam nhân hiện lên một vệt đỏ đáng ngờ.

Hắn ta ho khan hai tiếng, hơi mất tự nhiên nói:

"Đây là...!sọt cá hôm nay ta câu được khi câu cá cùng bằng hữu.

Lần trước cô nương nói muốn ăn cá sạo ở đây nên ta đã chọn ra vài con cá sạo to, đưa, đưa tới cho cô nương."

Nghe vậy nàng ngẫm lại khi nói chuyện với đại thẩm nhà bên, đúng là nàng có nhắc đến cá sạo ở đây rất ngon.


Không ngờ vừa tạnh mưa, Tiết Tài Cẩn đã bắt được một sọt đầy cá sọc đưa tới cửa.

Đối phương vô tình ngó qua phía sau nàng, phát hiện trong viện có người thì lập tức nói: "Quý công tử, ngài lại tới rồi, đã lâu không gặp."

Quý Trưng nhận ra Tiết Tài Cẩn.

Đối phương là phần tử trí thức hiền lành, đàng hoàng, đọc rất nhiều sách, thư pháp và hội họa cũng không tệ.

Quý Trưng từng chỉ điểm cho hắn ta vài câu, Tiết Tài Cẩn lập tức kính trọng y, hắn ta thành thật, cũng lương thiện và đối với Khương Linh còn có loại tình cảm khác.

Quý Trưng chắp tay và cũng chào Tiết Tài Cẩn.

Như thể sợ bị Khương Linh từ chối mà Tiết Tài Cẩm đặt sọt cá xuống rồi bỏ chạy.

Mẻ cá sọc vui sướng nhảy trong sọt.

Khương Linh không đuổi kịp bóng lưng của người kia, đành phải cúi người bưng sọt cá vào viện.

Quý Trưng ngồi bên bàn đá trong viện, không biết vô tình hay cố ý mà bình luận.

"Người này không tồi."

Nàng biết đối phương đang nói gì, chỉ cất sọt cá đi và trầm giọng nói: "Ừ".

Quý Trưng lười biếng nhướng mi nói: "Không cân nhắc sao?"

Khương Linh thành thật gật đầu.

Thấy nàng như vậy, Quý Trưng chỉ mỉm cười, nhấp một ngụm trà ấm rồi bắt đầu nói chính sự.

"Khương Linh, ta chuẩn bị mở một họa quán ở Giang Nam."

"Họa quán, họa quán giống như Đan Thanh lâu sao?"

Quý Phù Thanh gật đầu: "Không cần lớn như vậy, phòng nên nhỏ hơn một chút.

Phong cảnh Giang Nam tươi đẹp, non nước đều có thể vẽ vào tranh, ta muốn ở chỗ này một thời gian nên thuận tiện mở một họa quán.

Chẳng qua ta không ở Giang Nam lâu dài, sau này trở lại kinh thành vẫn cần sự giúp đỡ của muội.

Cho nên ta muốn hỏi ý của muội, nếu như muội bằng lòng kinh doanh họa quán thì ta muốn để muội làm chủ nhân của họa quán này.

Không biết ý của muội như thế nào?"

Giọng nói của y rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn nàng cũng rất chân thành.

Nếu nói rằng nàng mở Lâm Lang cư này là vì duy trì kế sinh nhai thì việc mở một họa quán chính là mơ ước tha thiết của nàng.

Nghe vậy, Khương Linh chỉ suy nghĩ một chút rồi trịnh trọng gật đầu.

Thấy nàng đồng ý, trong mắt Quý Phù Thanh cũng lộ ra ánh sáng vui mừng, y đặt chén trà xuống, vui vẻ nói:

"Được rồi, ngày mai chúng ta hãy đi xem địa bàn."

Ngày hôm sau.


Phố Nam Kim.

Đây là nơi phồn hoa nhất của Giang Nam, Y Quân lâu nổi danh và mười ba tửu quán đều nằm ở đây, người đến người đi, thịnh vượng không nơi nào sánh bằng.

Để thuận tiện cho việc khám phá thị trường mà Khương Linh đã cố tình thay nam trang.

Nàng đi theo Quý lão sư và đi về phía phố Nam Kim.

Chưa xem được bao lâu thì tình cờ gặp được bằng hữu của Quý Trưng.

Quý Trưng nổi tiếng tứ phương, ở Giang Nam cũng có không ít bằng hữu vẽ tranh, uống rượu, hầu hết họ đều là quý công tử của Giang Nam, gia tài bạc triệu, phong lưu, quần là áo lượt**.

**quần là áo lượt: chỉ trang phục của con nhà giàu sang quyền quý.**

Nháy mắt bị đưa tới Y Quân lâu kia, Khương Linh vô cùng bối rối.

Nàng chưa từng đặt chân tới nơi trăng hoa như thế này chứ đừng nói đến việc đi theo một đám nam tử như vậy.

Quý Trưng đứng bên cạnh nàng, hạ giọng an ủi: "Vị Tiền công tử này là công tử nhà giàu nổi tiếng ở Giang Nam, sở hữu không ít địa bàn ở phố Nam Kim, đợi hôm nay ta chuốc say hắn và lừa một mảnh đất."

Khương Linh bất đắc dĩ cúi đầu, im lặng đi theo đám người.

Vừa bước vào tòa nhà đã ngửi thấy mùi phấn.

Lúc nào nàng cũng chế hương nên vô cùng nhạy cảm với hương liệu, mùi phấn son gay mũi làm nàng ho khan, Quý Trưng quay đầu đưa một chiếc khăn sạch.

Trước khi vào phòng riêng, Khương Linh chợt ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.

Mùi hương này xuất phát từ tay nàng.

Có người ở một bên bàn luận.

"Hôm qua Hạnh Nhi tỷ tỷ tới Lâm Lang cư, hôm nay đã thay đổi mùi hương, thật sảng khoái và ngọt ngào.”

"Đây là của Lâm Lang cư, thế nào, dễ ngửi mà.

Hôm qua ta dùng hương này lên phố đã mê hoặc một tiểu công tử anh tuấn."

Nghe vậy có người không khỏi bật cười.

"Chúng ta ở Y Quân lâu, có dạng tiểu công tử anh tuấn nào mà chưa từng thấy qua, một người qua đường tùy tiện lại có thể làm cho Hạnh Nhi tỷ tỷ của chúng ta mê mẩn như vậy sao."

"Cũng không phải là một người qua đường tùy tiện, đó là một công tử mặc y phục màu trắng như tuyết, khí chất như tiên, phía sau còn có một hạ nhân.

Ta đội mũ có rèm đi ngang qua hắn, đột nhiên hắn ngăn ta lại.

Đợi ta tháo mũ có rèm xuống thì hỏi ai đã chế mùi hương trên người ta.

Các ngươi không biết đâu, ta ở Y Quân lâu nhiều năm như vậy nhưng chưa từng gặp công tử nào tuấn tú cao quý như vậy, dung mạo, khí chất và còn ngọc bội bên hông...!chỉ liếc qua có thể thấy đó là một thứ vô giá."

"Ở Giang Nam chúng ta còn có công tử nào mà Hạnh Nhi tỷ tỷ chưa từng gặp chứ?"

"Nghe khẩu âm đó thì không giống người Giang Nam, hình như là người từ kinh thành tới..."

Khương Linh không nghe thấy các nàng nói gì mà cùng Quý Trưng đi lên lầu hai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui