Vòng Eo Nhỏ Ẩn Trong Đêm Xuân


Trường Minh điện nhất thời hỗn loạn.

Người đỡ Bộ Chiêm ngồi xuống, người hoảng loạn ngăn tiểu Thái tử lại, người sốt ruột gọi thái y...!chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Hoàng đế trở nên trắng bệch.

Mặt hắn tái đi, được người đỡ từ từ ngồi xuống.

Thanh kiếm sắt đâm thẳng vào ngực hắn.

Hôm nay Bộ Chiêm không mặc long bào, chỉ mặc bộ y phục trắng như tuyết khiến vết máu trên ngực hắn càng thêm đáng sợ.

Khi thái y tới, nhìn thấy tình cảnh trước mắt cũng sợ tới mức suýt mất trí.

Nam nhân cởi y phục, ngực phập phồng, hô hấp không ổn định.

Trước long ỷ, tiểu Hoàng tử đã bị đám người của Đàm Chiêu chế ngự.

Mặt y đầy nước mắt, ngơ ngác nhìn nam tử đang hấp hối trên long ỷ.

Tiểu Thái tử chưa từng thấy Bộ Chiêm như vậy.

Nam nhân yếu ớt hạ lông mi, toàn thân toát ra một loại cảm giác yếu ớt.

Mùi máu trộn lẫn với mùi gỗ đàn hương bay theo gió đêm.

Thái y vội vàng đi tới, nhìn thấy tình cảnh trong cung thì đều hoảng sợ.

May là lực của tiểu hài tử không lớn nên vết kiếm đâm không sâu và không làm ảnh hưởng đến tâm mạch.

Khi xử lý miệng vết thương, Bộ Chiêm đặt tay lên bàn.

Hắn cụp mắt xuống, hàng mi đẹp rủ xuống như quạt nhỏ che khuất cảm xúc dưới đáy mắt hắn.

Hắn chịu đựng khá tốt, dù trán có đổ bao nhiêu mồ hôi thì cổ họng vẫn không thoát ra nửa tiếng, chỉ có các đốt ngón tay trắng bệch vì gắng sức, trên cánh tay nổi lên đường gân xanh mờ nhạt.

Thanh kiếm dài dính máu nằm trên mặt đất, không ai dám nhặt khi chưa được phép.

Xử lý vết thương xong, Bộ Chiêm ngước mắt lên.

Rõ ràng thanh kiếm sắt đã xuyên qua xương sườn của hắn nhưng hắn lại cảm thấy đau âm ỉ trong lòng.

Cơn đau này còn khó chịu hơn những cơn đau đầu mà hắn từng trải qua, hàng vạn con kiến từ từ bò ra khỏi tâm trí hắn, cắn xé trái tim hắn.

Trong đầu Bộ Chiêm cứ lặp đi lặp lại lời nói của Dục Thái tử:

----- Lửa là do tự nàng châm, ngươi hại chết mẫu hậu! Là ngươi hại chết nàng!"

----- Là ngươi ép nàng phải chết...

Thấy hắn im lặng không nói, cung nhân xung quanh không dám hé răng.

Ngọn lửa ở Tàng Đông cung đã tắt, thay vào đó là sự im lặng chết chóc của một đêm dài.

Nhưng một lúc sau, có cung nhân ngoài điện đi tới trước mặt Đàm Chiêu thì thầm.

Người sau quay đầu lại nhìn nam tử ngồi trên long ỷ.


Gió đêm thổi tung góc áo của hắn, lưng Bộ Chiêm thẳng tắp.

Như thể đoán trước được Đàm Chiêu muốn hỏi gì nên nam tử chưa giương mắt lên.

Đêm dài tăm tối ngoài cửa sổ, bóng trăng mờ nhạt bao phủ lấy hắn.

Hắn nhìn hai bút lông sói trên bàn, chợt nhớ tới hôm nay là sinh thần của nàng, đây là lần đầu tiên hắn tổ chức sinh thần cho nàng kể từ khi Khương Linh gả vào Bộ phủ.

Hắn sai người sưu tầm nhiều châu báu, tất cả đều vô giá.

Hắn ra lệnh cho người trồng cây hoa đào trong viện của nàng.

Hôm nay chắc hẳn nàng phải vui vẻ.

Giống như lúc hắn tận mắt nhìn thấy Quý Trưng đưa cho nàng một viên thuốc ở phủ Thừa tướng.

Khi thiếu nữ nhận thuốc, trên mặt có vẻ do dự và lo lắng.

Vừa thấy vẻ mặt của nàng và Quý Trưng, gần như hắn đã đoán được tác dụng của viên thuốc ----- Khương Linh đang do dự có nên bỏ hài tử của hai người họ hay không.

Thấy thế, ánh mắt hắn hơi lạnh lùng.

Một lúc sau, hắn giấu đi cảm xúc trong mắt và bước về phía trước.

Bộ Chiêm nghĩ nữ nhân này thật sự dễ dỗ.

Trong gió đêm, thân hình nàng run lên vì lạnh, hắn cởi áo choàng phủ đầy mùi gỗ đàn hương lên bờ vai mảnh khảnh của thiếu nữ.

Hắn dùng chút thủ đoạn đã khiến Khương Linh cảm động rơi nước mắt, nàng đỏ mặt, nhón chân hôn lên cằm hắn trong màn pháo hoa.

Nàng dễ dỗ dành như vậy, hôm nay là sinh thần của nàng, chắc hẳn nàng cũng phải vui vẻ.

Nhưng vì sao, chính xác là vì sao...

Bộ Chiêm nhắm mắt lại, bên tai vang lên lời vừa rồi đối phương vuốt vẻ má hắn ở Tàng Đông cung: "Bộ Chiêm, nhiều năm như vậy, ta với ngươi dây dưa nhiều năm như vậy.

Ngươi đã từng có lúc nào...!động tâm với ta chưa, ngươi có từng thực sự thích ta không?”

Thích không?

Từng thích không?

Đã động tâm chưa?

Trái tim nam nhân chợt đau nhói.

Khi Bộ Chiêm mở mắt ra, hắn thấy Bộ Chiêm đang đứng bên cạnh long ý với vẻ mặt lo lắng.

Đối phương do dự một lát rồi hỏi:

"Hoàng thượng, kia là thi...!thể của Hoàng hậu nương nương..."

Trầm mặc một lát.

Hắn nói: "Hạ táng nàng theo nghi thức của Hoàng hậu."

Đàm Chiêu cúi đầu đồng ý.


Nói xong, Đàm Chiêu cũng không lập tức rời đi.

Hắn ta trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng thử thăm dò: "Vậy Dục Thái tử..."

Nên xử lý Dục Thái tử như thế nào?

Bộ Chiêm liếc qua Bộ Dục.

Cho dù y có phải quân chủ của Đại Ngụy thì một nhi tử giết hại phụ thân dù thế nào đi nữa cũng không thể giữ lại.

Hắn nên nhổ cỏ tận gốc.

Nhưng khi ánh mắt của Bộ Chiêm dừng trên người đứa nhỏ, trong phút chốc chợt hiện lên gương mặt của mẫu hậu của y trong đầu.

Bộ Dục rất đẹp, ngoại trừ đôi mắt thì mọi thứ khác đều rất giống mẫu thân y.

----- bao gồm cả tính khí của y.

Nhìn thì có vẻ hiền lành tốt bụng, ngoan ngoãn vô hại nhưng nếu thực sự sẽ làm điều gì đó lớn lao thì sẽ không bao giờ tỏ ra nương tay.

Hắn là một Thái tử đủ tư cách và là trữ quân ưu tú.

Bộ Chiêm không nói gì, không uống thuốc mà đứng dậy khỏi long ỷ.

Nhìn thấy hắn bước ra ngoài, Đàm Chiêu vội vàng đi theo bước chân của chủ thượng.

"Hoàng thượng, ngài muốn đi đâu vậy? Vết thương của ngài còn chưa lành -----"

Gió mát thổi xuyên qua bộ y phục trắng như tuyết của nam nhân.

Hắn dẫm lên cái bóng trên mặt đất và bước từng bước về phía Tàng Đông cung.

Lửa đã được dập tắt nhưng mùi khét vẫn còn đọng lại trong không khí khiến người ta ngột ngạt.

Tẩm điện bên trong đã bị thiêu rụi hoàn toàn, trong viện chỉ còn vài cây hoa đào bị cháy.

Bộ Chiêm đi về phía trước, thấy mấy cái cây còn sót lại gần như đã chết một nửa, có lẽ ngày mai, có lẽ ngày kia sẽ trở thành một đống cành khô héo, vĩnh viễn không thể chờ đợi mùa xuân tới.

Cung nhân nói với hắn, thi thể của nương nương ở hậu viện.

Hắn muốn chạy tới, xốc tấm vải trắng lên nhìn nàng lần nữa, nhưng chợt nghĩ tới câu kia ----- nương nương đã bị thiêu cháy đến mức không thể nhận ra.

Hai chân hắn mất hết sức lực, không dám bước về phía trước.

Bộ Chiêm ngồi ở hậu viện, cách thi thể không xa, lặng yên suốt đêm.

Khi mẫu thân qua đời hắn không buồn, khi giết phụ thân thì hắn cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, ngay cả bây giờ, hắn thậm chí cũng không rơi một giọt nước mắt nào.

Nhưng hắn thực sự có thể cảm nhận được nỗi đau trong lòng.

Đây là lần đầu tiên Bộ Chiêm cảm nhận được thế nào là đau buồn.

Hắn ở lại với Khương Linh, ở hậu viện thêm ba ngày nữa.


Trong ba ngày này, hắn không thượng triều, không phê sổ con và không xử lý công việc khác của triều đình.

Cho đến khi có cung nhân thấp thỏm bước tới nói với hắn, đã đến lúc hạ táng nương nương.

Nàng bị thiêu chết, cơ thể đã mùi khét nồng nặc, hiện giờ đã là lúc giao giữa mùa xuân và mùa hạ, thi thể để lâu ngày sẽ có mùi hôi nồng nặc hơn.

Cung nhân quỳ gối bên chân hắn, chảy nước mắt khuyên nhủ:

"Hoàng thượng, ngài cũng hy vọng nương nương có thể được hạ táng sạch sẽ phải không?"

Từ khi sinh ra trên người nàng đã có mùi hương kỳ lạ.

Mùi hương sạch sẽ dễ ngửi như vậy giờ đã bị mùi cháy và mùi xác chết che giấu.

Nghe vậy, nam nhân tái mặt, hạ tay xuống, cuối cùng yếu ớt gật đầu.

Ngày "Hoàng hậu" hạ táng cũng là ngày Khương Linh rời khỏi Thịnh Kinh.

Nàng ngồi trong xe ngựa nghe tiếng khóc thét cách đó không xa nhưng vẫn không đưa tay kéo rèm ra.

Ngay lúc ngơ ngác, Quý Trưng đã kéo rèm xe lên ngồi xuống.

Y mặc áo choàng màu xanh ngọc, trông vẫn phóng khoáng vô tư như cũ.

Quý Phù Thanh ngồi bên cạnh nàng, hỏi nàng: "Muốn đi đâu?"

Khương Linh suy nghĩ một chút: "Giang Nam."

Phong cảnh Giang Nam rất đẹp, nữ tử ở đó cũng thích hương liệu, có lẽ nàng có thể mở cửa hàng điều chế hương ở Giang Nam.

Quý Trưng gật đầu, nói với người đánh xe: "Đi Giang Nam."

Trước khi rời đi, Quý Trưng đã nói với nàng rằng xe tang của "Khương Hoàng hậu" sẽ đi qua đây, Bộ Chiêm đã chuẩn bị minh lễ cho nàng, nàng không đi xem sao?

Cái gọi là minh lễ là mời vu sư** thực hiện lễ cầu siêu cho người đã khuất trước khi hạ tàng.

Đầu tiên là có thể an ủi linh hồn người đã khuất, mong linh hồn sớm ngày thoát khỏi cực khổ, hai là cầu mong người đã khuất sẽ có cuộc sống ở kiếp sau êm đềm, bình an và hạnh phúc.

** vu sư: thầy đồng **

Khương Linh nghe y nói có hơi kinh ngạc.

Trong ấn tượng của nàng, từ trước đến nay Bộ Chiêm không tin chuyện ma quỷ, sao có thể tổ chức minh lễ cho nàng?

Không riêng gì nàng nghi ngờ, Quý Phù Thanh nói xong cũng nhún vai tỏ vẻ ngạc nhiên.

Một phần của minh lễ đó là lấy máu của người mà người đã khuất hận nhất làm vật dẫn.

Gió lạnh chợt nổi lên, người mặc áo choàng trắng như tuyết bước ra khỏi xe, cầm lấy con dao găm mà vu sự đưa cho.

Đại vu sư hơi hoảng sợ, cố gắng khuyên nhủ: "Hoàng thượng, ngài là thiên tử, là chân long thiên tử.

Thật ra...!cũng có thể tránh được bước lấy máu."

Bộ Chiêm không đội kim quan, mái tóc đen được buộc tùy ý bằng dây buộc tóc.

Gió thổi tung đuôi tóc và ống tay áo rộng rãi của nam nhân.

"Không sao."

Hắn rút con dao găm ra, chậm rãi hỏi: "Lấy máu ở đâu?"

Đại vu sư run rẩy nói: "Mỗi cổ tay hai chỗ, còn một chỗ ở gần tim...!bỏ vào năm chiếc bình này.”

Đối phương vừa dứt lời, Bộ Chiêm không cần nghĩ ngợi mà ra tay, cắt cổ tay trái của mình.


Một nơi, hai nơi.

Tiếp theo là cổ tay phải.

Bộ Chiêm đổi tay cầm dao găm, bình tĩnh cắt cổ tay phải.

Đến lúc đổ vào bình cuối cùng, Đàm Chiêu ở một bên không đành lòng bước tới.

"Hoàng thượng, vết thương của ngài ở trên ngực, ngài nên chú ý đến long thể."

Bộ Chiêm coi như không nghe thấy gì, cởi áo choàng ngoài xuống.

Đàm Chiêu khuyên ngăn: "Hoàng thượng, long thể là quan trọng nhất."

Đại vu sư nói phải lấy máu chỗ gần ngực.

Một nhát kiếm trước đó của Dục Thái tử đã sượt qua ngực hắn.

Hiện giờ vết thương đã lành, kết thành một lớp vảy mỏng.

Hắn cởi bỏ phần thân trên của y phục.

Con dao găm sắc bén tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, máu từ đầu mũi dao vẫn chưa đông lại, đang từ từ nhỏ xuống lưỡi dao.

Nam nhân chậm rãi hít một hơi, ngay sau đó -----

Đàm Chiêu hơi sửng sốt: "Hoàng thượng -----"

Không ngờ hắn lại dùng con dao ngăm cứa qua miệng vết thương trước đó!

Miệng vết thương vốn đã kết vảy bị đâm thủng, mũi dao sắc bén đâm vào chỗ thịt đẫm máu, vừa mở mắt ra lần nữa, nơi đó đã là một mớ hỗn loạn đầy máu.

"Bình."

Lúc này đại vu sư mới lấy lại được bình tĩnh, run rẩy cầm chiếc bình gốm lên.

Nam nhân đưa con dao găm cho hạ nhân, trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt sau khi mất máu.

Đại vu sư đón được vết máu chảy xuống ngực, run rẩy hỏi: "Hoàng thượng, có cần làm phép để kiếp sau có thể kết duyên với Hoàng hậu nương nương không?”

Kiếp sau hai người lại gặp nhau và lại là đôi phu thê.

Nghe vậy, vẻ mặt Bộ Chiêm hơi dừng lại.

Dường như hắn muốn đồng ý nhưng trong giây lát giống như nghĩ đến điều gì đó.

Trong cơn gió lạnh ảm đạm, hắn trầm mặc một lúc lâu rồi cuối cùng khàn giọng nói:

"Ta dùng máu làm vật dẫn, hy vọng nàng có thể nhắm mắt an nghỉ."

"Kiếp sau...!không cần gặp lại ta."

Gió lạnh cuốn tung vạt áo trắng như tuyết, trời đất toàn một màu trắng xóa.

Chỉ có hoa đào xào xạc rơi xuống đuôi tóc và vai người đó.

Cách đó không xa, trong rừng rậm.

Một chiếc xe ngựa đang lao nhanh về phía Giang Nam.

Nàng phải rời khỏi nơi này, đến Giang Nam mở cửa tiệm điều chế hương và bắt đầu cuộc sống mới.

Bắt đầu một cuộc sống mới không có Bộ Chiêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui