Vòng Eo Nhỏ Ẩn Trong Đêm Xuân


Sau khi Bộ Chiêm rời đi, Khương Linh cho người xung quanh lui xuống, ngồi một mình trong tẩm điện.

Cùng với trăng sao thì còn có một hộp châu báu rực rỡ lấp lánh.

Khương Linh cũng là tiểu thư được nuôi dưỡng trong thế gia vọng tộc nên đương nhiên có thể nhận ra chất lượng của trang sức.

Hộp châu báu trước mặt là món đồ vô giá.

Nàng đưa tay nhấc một viên ngọc châu tròn, giơ lên nhìn.

Cho dù thứ đó có quý giá hay giàu có đến đâu.

Thì hình như cũng chỉ có thể.

Khương Linh cất ngọc châu lại vào hộp gấm, lấy hộp quẹt ra.

Vào thời điểm quẹt lửa, tay Khương Linh không thể khống chế mà run lên.

Nếu nói điều nàng sợ nhất trong nửa đầu cuộc đời thì một là Bộ Chiêm và một cái khác là ngọn lửa.

Sau trận hỏa hoạn thời thơ ấu cũng để lại tâm bệnh cho Khương Linh.

Từ đó trở đi, khi nhìn thấy ngọn lửa bùng lên thì nàng liền rùng mình không ngừng.

Nàng cố chịu đựng nỗi sợ hãi trong lòng và cố gắng thử quẹt.

Còn chưa quẹt lửa mà trán Khương Linh đã đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Nàng cắn răng, ngón tay khẽ run lên, khoảnh khắc trước khi ngọn lửa bùng cháy, dường như nàng có thể cảm nhận được ngọn lửa đã thiêu đốt đến đầu ngón tay nàng, sắc mặt tái nhợt.

Hộp quẹt trên tay yếu ớt rơi xuống đất.

Chưa châm.

Vẫn chưa châm.

Nàng cụp mắt xuống nhìn vật dưới đất cũng lặng im như vẻ mặt của nàng.

Lúc này, Khương Linh có xuất hiện suy nghĩ "từ bỏ".

Cho dù đó là ngọn lửa rực cháy hay ngọn lửa chưa bốc cháy trên mặt đất ----- thì tất cả những điều này trông đặc biệt đáng sợ trong đêm tối.

Sau ngần ấy năm, nàng vẫn không thể thoát khỏi căn bếp sắp sụp khi còn nhỏ.

Nàng nhắm mắt lại nhưng thứ hiện lên trong đầu lại là gương mặt của Bộ Chiêm.

Lần đầu tiên hắn bước vào Thính Vân các.

Hắn cụp mắt xuống, thản nhiên hỏi: "Hầu hạ người khác, biết không?"

Hắn nắm lấy cổ tay nàng, đè nàng xuống giường, xuống bàn.

Nàng khóc lóc run rẩy trong lòng bàn tay hắn, bị hắn lạnh giọng răn dạy, hết lần này đến lần khác kéo ngón tay hắn lại bị hắn lạnh lùng vứt bỏ.

Nghĩ đến đây, nàng không kìm được nước mắt chảy xuống.

Nàng không thể kìm nén loại nước mắt này, giống như nỗi sợ đối với ngọn lửa bùng cháy, đều khiến nàng không ngừng rùng mình.

Nàng không phải cây cỏ nhưng trái tim người đó lại cứng như đá.

Hết thất vọng này đến thất vọng khác, tuy bây giờ hắn đang cố gắng đối xử tốt với nàng nhưng Khương Linh cũng biết được -----

Nàng giống như con chim được hắn nuôi trong lồng.


Sự dịu dàng của hắn chỉ là sự thích thú nhất thời mà thôi.

Trước mắt truyền đến ánh sáng, nàng quẹt ngọn lửa từ hộp quẹt trong tay.

Gió đêm nay hơi mạnh, thổi vào cửa sổ khiến ngọn lửa càng lớn hơn.

Ngọn lửa trước mắt kích động nhảy lên, Khương Linh cố chịu đựng sợ hãi, chính tay châm lửa vào tấm rèm cạnh giường.

Rèm giường này được Bộ Chiêm sai người đưa tới vào ngày hôm trước.

Có vẻ như là tơ lụa quý giá được Tây Vực cống nạp, nhưng nàng không nhớ rõ.

Nếu như có thể, nàng hy vọng ngọn lửa sẽ thiêu sạch "Khương Linh" và cũng xóa sạch người đó trong tâm trí nàng nhưng căn bản nàng không làm được.

Mở mắt rồi nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình bóng người đó.

Hắn trao cho nàng tình yêu rồi khiến cơ thể mỏng manh của nàng phải chịu đau đớn.

Khương Linh ngơ ngác đứng đó, nhìn ngọn lửa dần dần bùng lên.

Ngọn lửa từ từ leo lên dọc theo rèm giường, đốt cháy màn giường từng chút một thành than đen.

Nàng vốn tưởng rằng mình sẽ không rơi thêm một giọt nước mắt nào vì nam nhân kia nữa nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt vẫn không nhịn được khóc thành tiếng.

Nàng đứng trong biển lửa, chịu đựng nỗi sợ và từ biệt Khương Linh sợ hãi ngọn lửa bùng cháy kia.

Trong màn đêm hỗn loạn, gió đêm gào thét khiến rừng hoa đào rơi xào xạc, tràn ngập trong viện.

Trước khi ngọn lửa bùng cháy hoàn toàn, Dục Thái tử đã đứng ở cửa sau của Tàng Đông cung, ra lệnh cho tâm phúc lén khuân vác thi thể đã thay xiêm y của Khương Linh vào phủ dưới màn đêm.

Chủ nhân của khối thi thể này có tuổi tác và vóc người tương đương với mẫu hậu y, là cung nữ phạm tội chết.

Nhưng một lúc lâu sau, y nghe thấy âm thanh hoảng loạn.

"Có hỏa hoạn! Tàng Đông cung có hỏa hoạn -----"

Có cung nhân vội vàng xách thùng nước, hoảng sợ hét lên.

"Hoàng hậu nương nương vẫn còn ở bên trong, mau cứu Hoàng hậu nương nương! Nhanh đi bẩm báo Hoàng thượng, Tàng Đông cung xảy ra hỏa hoạn!!"

"Mau cứu nương nương -----"

Nhưng chỉ trong chốc lát, ánh lửa đã bay lên tận trời.

Khi tin tức Tàng Đông cung hỏa hoạn truyền tới Trường Minh điện, Bộ Chiêm đang đứng trước bàn.

Hắn nhíu mày, phê duyệt một hồ sơ khẩn cấp.

"Hỏa hoạn?"

Đàm Chiêu hơi giật mình, quay đầu nhìn tiểu thái giám đang đưa tin.

"Hỏa hoạn ở đâu?"

Đối phương run rẩy, sợ hãi đến mức khó nói.

"Hồi Hoàng thượng...!là, là Tàng Đông cung."

Bàn tay đang cầm hồ sơ của Bộ Chiêm đột nhiên dừng lại.

Hắn ngước mắt lên nhìn thấy ngoài bóng đêm liên miên chỉ có một điểm lửa bốc lên bầu trời.

Tiểu thái giám đến báo tin quỳ phịch xuống đất, đột nhiên gào khóc.

"Hoàng thượng, không tìm thấy nương nương! Bọn nô tỳ xông vào, bên trong Tàng Đông cung đã hoang tàn.


Nương nương, nàng, nàng...!không ra được!!"

Tim Đàm Chiêu thắt lại khi nghe những lời này, hắn ta vội quay đầu và thấy sắc mặt người trước bàn cũng tái nhợt.

Đôi mắt người sau mở to, như thể đã nghe một chuyện cực kỳ đáng sợ.

Đàm Chiêu đã đi theo Bộ Chiêm nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn như vậy trên người chủ thượng.

Bộ Chiêm cau mày, đột nhiên cảm thấy hoa mắt váng đầu.

Hàng vạn con kiến đang gặm não hắn khiến hắn không nghe rõ những gì người xung quanh đang nói.

Chỉ thấy Đàm Chiêu lao tới với vẻ mặt lo lắng, đỡ lấy cánh tay hắn.

"Hoàng thượng, Hoàng thượng!"

Môi đối phương mở ra rồi khép lại.

"Sao lại không thể ra ngoài! Cấm vệ quân trong cung đâu? Hoàng thượng, ti chức sẽ đi -----"

Không đợi Đàm Chiêu nói xong, tiểu thái giám đã run rẩy khóc nức nở nói:

"Không ra được, Hoàng thượng, nương nương...!đã bị thiêu cháy đến không thể nhận dạng được.”

Lần này không chỉ Bộ Chiêm mà ngay cả Đàm Chiêu cũng chấn động.

Không thể nhận dạng được.

Đàm Chiêu vội vàng nhìn chủ thượng, dường như nam nhân không còn nghe rõ những lời xung quanh, nhíu mày nhìn hắn ta.

"Nói cái gì?"

"Hoàng thượng," Đàm Chiêu cố gắng bình tĩnh, lặp lại: "Hắn nói nương nương nàng...!đã táng thân trong biển lửa."

Hắn có vẻ khó hiểu, nhìn vào môi người trước mặt.

"Lặp lại lần nữa."

Cứ như vậy, Bộ Chiêm nhìn thấy sự đau buồn trong mắt Đàm Chiêu.

Dường như đối phương đã chịu đựng rất lâu, giọng nói đột nhiên khuếch đại bên tai hắn, chỉ trong chốc lát, lời nói như nước sôi dội xuống.

Hắn ta than thở: "Hoàng thượng, nương nương đã táng thân trong biển lửa, bị thiêu cháy đến mức không thể nhận dạng."

Đột nhiên thế giới lại quay cuồng.

"Hoàng thượng,"

Đàm Chiêu kìm nén đau buồn, lo lắng bước về phía trước: "Ngài lại nhức đầu sao?"

Bộ Chiêu đặt hồ sơ lên bàn, bàn tay phải chống bàn và một tay khác vẫy vẫy.

"Không sao."

Đàm Chiêu: "Thái y -----"

"Không cần gọi."

Giọng hắn hơi khàn, sắc mặt có chút tái nhợt.


Ngày xưa gọi thái y cũng không giảm đau nhức thấu xương, cơn đau hôm nay cũng không xuất phát từ đầu hắn.

Nỗi đau nhẹ như nước chảy đang dần dần thấm ra khỏi trái tim hắn.

Chảy tới đầu ngón tay hắn, đi vào tâm trí của hắn và di chuyển từng chút một khắp người hắn.

Tim hắn chợt co rút, mỗi lần đau nhói thì trên trán lại xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Nàng sợ ngọn lửa bùng cháy, trên dưới Tàng Đông cung đều đề phòng những gì có liên quan đến lửa.

Sao Tàng Đông cung...!có thể hỏa hoạn được?

Hắn chống bàn, vứt chiếc bút lông đã bị gãy làm hai trong tay, chuẩn bị bước ra ngoài.

"Hoàng thượng..."

Không đợi Đàm Chiêu nói hết, đột nhiên có người kéo một thanh kiếm sắt xuyên qua màn đêm đen tối.

"Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ, ngài đang làm gì vậy?!"

Là Bộ Dục.

Tiểu Hoàng tử kéo thanh kiếm sắt lúc trước lao vào Trường Minh điện bất chấp sự ngăn cản của mọi người.

Bước chân của Bộ Chiêm dừng lại.

Hắn rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào nhi tử thân sinh.

Bộ Dục rất kích động, tay cầm kiếm run lên, chỉ đứng cách hắn một cánh tay thì đột ngột nâng tay lên.

Đàm Chiêu giật mình, rút kiếm ra khỏi thắt lưng khiến Bộ Dục chấn động.

Tiểu Hoàng tử ngã ngửa ra sau, toàn bộ cánh tay phải tê rần.

Nhưng vẫn bướng bỉnh ngẩng mặt nhìn nam nhân phía sau Đàm Chiêu.

Đàm Chiêu nói: "Điện hạ, ngài đang phạm tội hành thích vua!"

"Nhưng hắn hại chết mẫu hậu của ta!!"

Bộ Dục lạnh giọng, bò dậy khỏi mặt đất.

"Ngươi hại chết mẫu hậu ta, chính tay ngươi đã ép nàng phải chết.

Rõ ràng ngươi không yêu nàng, tại sao lại cưới nàng? Rõ ràng ngươi có thể buông tha cho nàng, vì sao lại nhất định phải nhốt nàng vào cái lồng này?! Ngươi có biết không...!chính ngươi đã ép nàng phải chết.

Ngọn lửa ở Tàng Đông cung kia là do nàng tự châm!!"

Quả nhiên.

Nghe vậy, trong mắt nam nhân cuối cùng cũng dấy lên cơn chấn động mạnh mẽ.

"Không thể nào."

Bộ Chiêm cúi đầu, không biết đang trốn tránh hay đang phủ nhận sự thật mà nói:

"Nàng sợ lửa."

Đôi mắt của tiểu Hoàng tử đỏ hoe.

"Nếu ngươi không tin thì có thể hỏi cung nhân có mặt, ngọn lửa này bốc cháy lên từ tẩm điện.

Mồi lửa đến từ tẩm điện chứ không phải từ nhà bếp, nếu không phải do con người tạo ra thì sao tẩm điện có thể cháy sạch như vậy? Lửa là do mẫu hậu châm, nàng tự tay đốt cháy Tàng Đông cung, là ngươi! Là ngươi ép nàng phải chết! Là ngươi hại chết mẫu hậu của ta!"

Âm thanh này giống sấm sét khiến gương mặt nam nhân ngơ ngác.

Cảm xúc nơi đáy mắt hắn chợt run lên, vô thức lùi lại nửa bước.

Tay phải hắn đỡ lấy bàn, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Không thể nào.

Sắc mặt hắn cứng đờ.

Sao nàng có thể tự phóng hỏa.


Rõ ràng nàng sợ lửa như vậy.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, bao phủ gương mặt Bộ Chiêm càng làm sắc mặt hắn thêm tái nhợt.

Cho nên...!nàng thà chết cũng muốn rời khỏi hắn sao?

Hắn không hiểu.

Hắn nuôi một con chim, nó đẹp hơn những con khác, nhưng ngoài xinh đẹp thì cũng không khác gì những con chim khác.

Hắn liếc nhìn con chim hai lần nhưng lại bị nó mổ.

Hắn rất tức giận nhưng cảm thấy thật đáng tiếc nếu giết con chim.

Nên hắn nhốt nó lại để chế ngự bản chất ngỗ ngược của nó, đợi nó cúi đầu nhận sai, chờ đợi rồi chờ đợi lại chỉ thấy nó gầy đi, hơi thở thoi thóp.

Có người nói với hắn rằng không thể nuôi chim như vậy.

Nó sẽ chết.

Hắn phải cho nó một nơi ở ấm áp, đồ ăn ngon, chỉ có như vậy thì nó mới có thể làm hắn hài lòng.

Vì thế hắn bắt đầu bảo vệ nó, chăm sóc nó, hắn nghe lời cung nhân nói, đặt nó vào lồng chim khác tinh xảo và xinh đẹp hơn.

Hắn tưởng nó sẽ nghe lời nhưng không ngờ khi mở lồng chim lần nữa, nó sẽ chết bên trong.

Nó khinh thường tình yêu và sự bố thí của hắn.

Ngón tay Bộ Chiêm đặt trên góc bàn lại dùng sức, cảm xúc trong mắt dâng trào ----- bối rối, mê man, ngạc nhiên và còn...

Một nỗi buồn khó có thể phát hiện.

Vì sao nàng phải rời khỏi hắn?

Tại sao thà chết cũng phải rời khỏi hắn?

Bộ Chiêm nhớ lại ngày đó, hắn đứng trước tấm gương đồng, bình tĩnh và khinh miệt nói với nàng:

"Được rồi, Khương Linh.

Vậy ngươi đi chết đi."

Nàng đã sống trong lãnh cung như Tàng Đông cung ba năm, hắn chắc chắn nàng sẽ không chết.

Nàng muốn sống sót và sẽ không tự sát như thế này.

Nhưng có vẻ như.

Bộ Chiêm nhắm mắt lại, đôi mắt sáng ngời của thiếu nữ đột nhiên hiện lên trong đầu hắn.

Nàng rụt rè bất an đứng trước giường, cẩn thận nắm lấy ngón tay hắn.

Nàng đứng dưới gốc cây nhân duyên với vẻ mặt đầy mong chờ, nhón chân lẩm bẩm nói phải treo tấm lụa đỏ cao hơn.

Nàng đứng giữa biển pháo hoa, ngẩng mặt lên, ngượng ngùng hôn hắn.

Nàng gọi hắn Thừa tướng, Bộ đại nhân, phu quân.

Đúng lúc này, bầu trời đêm chợt lóe lên một ánh sáng lạnh lẽo, ngay sao đó là tiếng kiếm đâm vào da thịt.

Vào lúc này, tất cả mọi người không có ai phản ứng kịp ----- bao gồm cả bản thân Bộ Dục.

Bọn họ không ngờ tới Bộ Chiêm sẽ không tránh.

Nam nhân cảm thấy ngực đau nhói, khi mở mắt ra chỉ thấy tiểu Hoàng tử hoảng sợ ném thanh kiếm đi, hốt hoảng lùi lại vài bước.

Người xung quanh bừng tỉnh, vội vàng gọi Hoàng thường, gọi thái y.

Bộ Chiêm đứng tại chỗ đó.

Dường như hắn không nghe thấy tiếng động xung quanh và dường như không cảm thấy được đau đớn.

Máu tươi ồ ạt chảy ra từ ngực hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui