Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa Tàng Đông cung.
Khương Linh vừa quay đầu lại đã thấy một hài tử từ trên xe nhảy xuống.
Y mặc bộ áo gấm màu vàng thêu hoa hồng, trên đầu đội phát quan màu tím, đeo một khối ngọc bội hình lưỡi liềm trên đai lưng, vội vã chạy về phía Tàng Đông cung.
Cung nhân xung quanh cung kính quỳ xuống: "Yết kiến Hoàng trưởng tử."
Bộ Dục không để ý đến những người đó, lập tức đi thẳng vào viện, y bước rất nhanh, bước chân gấp gáp như gió.
Phía sau y là một nữ hài tử trạc tuổi y đang vội vã đuổi theo bước chân của Thái tử.
Trên thắt lưng hai người đều đeo ngọc bội, mỗi bước đi đều phát ra tiếng leng keng.
Rõ ràng Thái tử đang bước đi rất vội vàng nhưng khi nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh trong viện kia, y đột nhiên dừng chân.
Ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt Dục Thái tử đã tràn đầy nước mắt.
Khương Linh đứng trong gió nhìn y.
Chỉ cần nhìn một cái, cơ thể nàng không nhịn được mà run rẩy.
Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt khiến mắt nàng lập tức đỏ hoe.
So với đêm giao thừa tối tăm lộng gió thì giờ đây, Khương Linh có thể nhìn thấy dáng vẻ của hài tử rõ ràng hơn.
Y thật sự rất xinh đẹp, đôi mắt phượng đẹp đẽ giống hệt phụ thân của y.
Tiểu Hoàng tử sững sờ một lúc lâu mới quỳ xuống trước nàng.
"Nhi thần Bộ Dục bái kiến mẫu hậu."
Giọng nói của y rất non nớt.
"Bùm" một tiếng, cả hai đầu gối quỳ rạp xuống đất.
Khương Linh vội vàng dùng ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt rồi bước tới đỡ y.
Khi ngón tay nàng chạm vào cánh tay Dục Nhi, nàng đột nhiên cảm thấy một cảm xúc không tên đang dâng trào trong lòng, lần nữa trào ra khỏi hốc mắt.
Nàng cắn đôi môi run rẩy và đỡ y đứng dậy.
Trong mấy năm nàng bị nhốt trong Tàng Đông cung, thế giới bên ngoài đã thay đổi quá nhiều.
Dục Nhi của nàng đã trưởng thành, không còn là hải tử mới sinh đang ở trong tã lót ngày nào cũng gào khóc tìm nàng nữa.
Tuy hiện giờ y còn nhỏ nhưng gương mặt lại có nét già dặn không hợp với tuổi tác.
Khương Linh nghe cung nhân nói rằng Thái tử điện hạ rất hiểu chuyện, bất kể là bài tập, võ công hay những chuyện khác, gần như chưa bao giờ khiến người khác lo lắng.
Y trưởng thành sớm một cách đáng sợ.
Càng thuần thục càng khiến người ta đau lòng.
Khương Linh đỡ hắn đứng dậy.
Đã đến lúc dùng cơm trưa, sáng nay Bộ Chiêm đã hạ lệnh khôi phục thân phận Hoàng hậu của nàng.
Có cung nhân lập tức dâng món ngon vào, nàng nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn, cúi đầu hỏi tiểu Hoàng tử:
"Dục Nhi, con có muốn cùng nhau dùng bữa không?"
Tiểu Thái tử vội vàng gật đầu.
Khương Linh mỉm cười, ngồi xuống cùng y.
Có lẽ đã nhiều năm không gặp nên giữa hai người có hơi xa lạ trên bàn cơm, Dục Nhi cũng rất ngoan ngoãn.
Y tuân thủ rất tốt quy củ giữ im lặng trong khi ăn và ngủ, không cần cung nhân phục vụ và chỉ dùng đũa tự mình ăn.
Hình như y không thích ăn cay, ớt y nhặt ra đã chất thành một núi nhỏ.
Thấy vậy, nàng quay đầu yêu cầu cung nhân mang món cay đi.
Dục Nhi cuống quít ngăn cản: "Không sao đâu, mẫu hậu, nhi thần không chọn."
Nhìn gương mặt bị cay đến đỏ bừng của y, Khương Linh chỉ cảm thấy tự trách.
Sau khi ăn xong, đồ ăn được mang đi.
Trong lúc Khương Linh đang suy nghĩ nên nói chuyện gì với y thì tiểu Hoàng tử đột nhiên nhảy xuống ghế, bước từng bước nhỏ về phía nàng.
Giọng nói của y rất nhỏ, êm dịu và có hơi bất an.
"Mẫu hậu, nhi thần...!có thể nắm tay người được không?"
Khương Linh ngây người, vội đưa tay ra.
Nam hài tử lập tức mỉm cười và vui vẻ nắm tay nàng.
Bàn tay nhỏ nhắn của Dục Nhi bụ bẫm, ngón tay mềm mại.
Đối phương siết chặt ngón tay nàng, đột nhiên hướng vào ngực nàng.
"Mẫu hậu, mẫu hậu, nhi thần có thể ôm người một cái không?"
Lần này, giọng y nũng nịu như một hài tử đối mặt với mẫu thân.
Không đợi Khương Linh trả lời, tiểu Hoàng tử đã giang tay lao về phía nàng.
Y giống như cục bột nếp mềm mại dựa vào trong ngực Khương Linh, dùng gương mặt nhẹ nhàng cọ nàng.
Trong sách nói, vòng tay của mẫu thân luôn ấm áp, Bộ Dục nghĩ lời trong sách đúng là không sai.
Vòng tay của mẫu hậu của y không chỉ ấm áp mà còn rất thơm.
Mấy ngày kế tiếp, Dục Nhi suốt ngày ăn vạ trong cung nàng không chịu rời đi, mối quan hệ giữa hai người càng trở nên thân thiết.
Dục Nhi thích ngồi trong lòng nàng đọc sách với giọng nói ngọt ngào, thích lặng lẽ ở bên cạnh trông coi lúc nàng nghỉ ngơi, thích ôm nàng từ phía sau, cánh tay nhỏ ôm chặt lấy nàng khi nàng vẽ tranh hoặc chép kinh.
Y nói với Khương Linh rằng tiểu cô nương luôn đi theo y tên là Thích Biện Ngọc.
Khi chọn thư đồng cho Thái tử, các đại thế gia đưa tới không ít nam hài tử cùng tuổi.
Bộ Dục ôm cuốn sách cúi đầu, không muốn chọn người nào.
Trong trí nhớ của y, từ nhỏ y luôn ở một mình, một mình ăn cơm, một mình ngủ, một mình viết chữ đọc sách.
Y không thích có người ở xung quanh mình như thể đang giám sát.
Cho đến khi Biện Ngọc đi tới, dùng bàn tay mũm mĩm nắm lấy ống tay áo y.
Nàng ấy nói rằng nàng ấy cũng không có mẫu thân, mẫu thân đã mất vì bệnh khi nàng ấy còn nhỏ, nàng ấy chỉ có một muội muội.
Nàng ấy nói đã thấy y lén khóc, có phải y cũng nhớ mẫu thân hay không? Thái tử điện hạ đừng khóc thầm một mình, như vậy sẽ tổn thương thân thể.
Nghĩ như vậy, đứa trẻ vùi mặt trong lòng Khương Linh đột nhiên hỏi:
"Mẫu thân, người sẽ luôn ở bên con chứ?"
Khi đó Khương Linh đang cầm một quyển sách đọc cho y nghe, bàn tay cầm sách cứng đờ, nụ cười bên khóe miệng ngưng đọng lại.
Nàng cụp mắt xuống và im lặng một lúc.
Thấy nàng như vậy, trong mắt đứa trẻ hiện lên vẻ mất mát, lông mi thật dài, che đi những cảm xúc thoáng qua trong đồng tử.
Một lúc sau, y ngẩng mặt lên và nghiêm túc nói:
"Mẫu hậu, con không muốn người ở bên hắn."
Khương Linh hơi ngạc nhiên, cúi đầu.
"Hắn sẽ làm tổn thương những người xung quanh."
Giọng điệu của tiểu Hoàng tử rất bình tĩnh: "Mẫu hậu, con không muốn làm người buồn."
Khương Linh chợt nhớ tới đêm giao thừa gặp y, đối phương đã nói một câu "trong cung còn có một đường cấm"...
Nàng chấn động.
Thì ra lúc ấy Dục Nhi đã nhận ra nàng sao?
Nàng mấp máy môi, nhìn hài tử ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, ngực nàng như có một tảng đá lớn.
Không đợi nàng mở miệng, hài tử đã nhìn đi chỗ khác, giọng nói cũng nghẹn ngào.
"Mẫu hậu, trước đây con bắt được một con chim nhỏ xinh đẹp, con rất thích nó.
Nhưng từ khi con bắt được nó, nhốt vào lồng sắt thì nó bắt đầu không ăn không uống.
Con muốn chiêm ngưỡng bộ lông rực rỡ của nó, muốn nghe nó hót.
Nhưng một ngày, hai ngày, ba ngày...!rất nhiều ngày trôi qua, lông của nó dần rụng đi, giọng hát tuyệt vời cũng biến thành tiếng kêu hấp hối."
"Sau này con đã thả nó đi nhưng nó không thể hoạt bát xinh đẹp như trước được."
Lời nói của Dục Nhi khiến Khương Linh suy nghĩ rất lâu.
Lâu đến mức khi nàng tỉnh táo thì tiểu Hoàng tử đã ghé vào ngực nàng, ngủ sâu giấc.
Không biết y mơ cái gì mà lại lẩm bẩm, trong âm thanh còn mang theo chút ấm ức.
"Mẫu hậu, người chỉ được bỏ rơi hắn, không được bỏ rơi con."
...
Bên kia, kể từ đêm đó, dường như Bộ Chiêm đã trở thành một người mới, bắt đầu quan tâm đến cuộc sống thường ngày của nàng.
Không biết có phải là một loại "đền bù" hay không nhưng Bộ Chiêm càng ngày càng đối xử với nàng nhẹ nhàng hơn.
Dường như hắn cũng sợ nàng lại làm chuyện gì bốc đồng nên phái thêm nhiều cung nhân đến Tàng Đông cung.
Khương Linh cũng sống rất nhàn nhã trong hậu cung, mặc dù trên danh nghĩa nàng là đứng đầu lục cung nhưng lại không cần lo lắng bất kỳ nội vụ nào.
Bộ Chiêm vừa có thể xử lý tốt chuyện tiền triều và vừa có thể thu xếp tốt chuyện hậu viện nên nàng không cần phải lo lắng chút nào.
Băng tuyết dần tan chảy, trong nháy mắt đã đến mùa xuân năm Minh Ý thứ tư.
Mùa xuân năm nay vô cùng tươi đẹp, hoa đào trong cung đang nở rộ.
Bộ Chiêm ra lệnh cho người trồng cây hoa đào trong cung nàng, khi gió xuân thổi qua chỉ toàn mùi hương của hoa.
Hôm nay là ngày mười bảy tháng ba.
Khương Linh tỉnh dậy từ rất sớm, trong viện đã có rất nhiều đồ vật do Bộ Chiêm ban thưởng.
Từ lâu nàng đã quen với những kỳ trân dị bảo này, chỉ để lại một hai món nàng thích, còn lại thì gửi về.
Hôm nay Bộ Chiêm có thời gian đến Tàng Đông cung.
Khương Linh ngồi trong tẩm điện, cẩn thận vẽ nét cuối cùng của bức tranh.
Trên bức họa có một nữ tử và một đứa trẻ, "Khương Linh" ôm "Bộ Dục", cả hai người đang đọc sách.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ tươi sáng, cành đào cũng thật xinh đẹp, ánh sáng chiếu lên hai người, tất nhiên sẽ là thời gian yên bình.
Đây cũng là món quà cuối cùng nàng để lại cho Dục Nhi.
Nàng nhờ Dục Nhi truyền lời cho Quý lão sư để chuẩn bị mọi thứ.
Hộp quẹt, đường cấm, thuyền nhỏ rời khỏi hoàng cung.
Thực ra nàng có thể đi luôn nhưng nàng luôn cảm thấy không muốn để lại bất cứ thứ gì cho Bộ Chiêm.
Tốt nhất là không để dấu vết gì thuộc về Khương Linh trên thế giới này, may mắn thì có thể đốt sạch.
Ngày hẹn với Quý lão sư cũng là ngày mười bảy tháng ba.
Nàng không biết tại sao đã hẹn đến ngày này, nhưng khi viết thư cho Quý Trưng, trước khi kịp phản ứng thì đã đặt bút viết ngày này.
Khương Linh nghĩ rằng có lẽ đây là một ngày rất quan trọng nhưng nàng lại không nhớ được.
Kể từ khi bị nhốt trong Tàng Đông cung, ký ức của nàng đang sa sút nhiều.
Nàng đã lựa chọn quên rất nhiều thứ, nếu có thể nàng cũng sẽ lựa chọn quên mất một người.
Ngay khi mọi thứ đã sẵn sàng, Bộ Chiêm lại bất ngờ xuất hiện.
Hắn không mặc long bào màu vàng, chỉ mặc áo choàng trắng như tuyết.
Trong ấn tượng của Khương Linh, hắn rất thích màu sắc đơn giản như vậy.
Nam nhân chắp tay sau lưng, như thể đang cầm thứ gì đó, sau khi giải tán đám người, hắn chậm rãi đi về phía nàng.
Kể từ khi dỡ bỏ lệnh giam giữ nàng, Bộ Chiêm thường đến Tàng Đông cung để gặp nàng.
Hình như hắn thích ở cùng nàng, ngay cả khi hầu như khi hai người họ ở bên nhau đều im lặng.
Bộ Chiêm sẽ mang sổ con tới Tàng Đông cung và ngồi trước bản phê duyệt cẩn thận.
Lúc này Khương Linh sẽ ở một bên khác, hoặc là vẽ tranh hoặc chế hương.
Ngoài sở thích vẽ tranh thì Khương Linh còn một sở thích khác là chế hương.
Lúc trước khi ở phủ Thừa tướng, tài liệu của nàng vẫn chưa đầy đủ, sau đó lại bị nhốt trong Tàng Đông cung suốt ba năm.
Mấy ngày trước Bộ Chiêm vừa đưa cho nàng rất nhiều hương liệu, Khương Linh rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ tự mình điều chế.
Khi chế hương, thỉnh thoảng hắn sẽ ngẩng đầu lên, cố ý hỏi một câu: "Đây là loại hương gì?"
Giọng nói của Bộ Chiêm rất nhẹ nhàng, nàng thản nhiên trả lời, kể nguyên liệu từ đầu tới cuối với hắn.
Đối phương nghe xong chỉ khẽ gật đầu rồi lại cúi đầu tiếp tục xem sổ con của hắn.
Có đôi khi nàng sẽ ngây ngốc trước bóng dáng đối phương.
Nàng cũng không làm gì, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ tự hỏi tại sao một người đẹp như vậy lại có tâm địa rắn rết như thế.
Nhưng hôm nay, Bộ Chiêm đến sớm hơn bình thường nửa canh giờ.
Trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì, ngồi vào bàn lặng lẽ dùng bữa với nàng.
Không biết có phải ảo giác hay không mà bữa tối hôm nay có vẻ phong phú hơn rất nhiều, trên bàn bày đầy đồ ăn nàng thích.
Đang thắc mắc thì đối phương đột nhiên thấp giọng nói: "Khương Linh, ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?"
Nghe vậy, toàn thân nàng cứng đờ, vô thức lùi lại, cho rằng Bộ Chiêm đã phát hiện ra kế hoạch của bọn họ.
Thấy nàng im lặng, Bộ Chiêm mới động đũa.
Hắn im lặng hồi lâu rồi đột nhiên nói: "Hôm nay là sinh thần của ngươi."
Khương Linh trợn tròn mắt.
Hôm nay...!là sinh thần của nàng sao?
Đã lâu rồi nàng không tổ chức sinh thần.
Bộ Chiêm nói xong câu đó liền rũ mắt xuống.
Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, trong con ngươi sâu thẳm không có chút cảm xúc dư thừa nào.
Khương Linh ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong lúc nhất thời còn tưởng rằng lời nói này là từ miệng người khác nói ra.
Nàng nhẹ nhàng nói "ồ" rồi cúi đầu gắp một miếng thịt viên.
Nghĩ rằng đây là bữa ăn cuối cùng của nàng ở hoàng cung, khẩu vị của Khương Linh tăng lên.
Món ăn hôm nay hợp khẩu vị của nàng, thấy nàng ăn vui vẻ, Bộ Chiêm cũng đặt đũa xuống, ngồi thẳng người nhìn nàng.
Hình như hắn có chuyện gì muốn nói với nàng.
Khương Linh chỉ cúi đầu, không nhìn hắn.
Có lẽ sắp sửa chia ly nên trong lòng nàng chợt có chút xúc động ----- một ngày nào đó nàng có thể thoải mái ngồi ăn cùng Bộ Chiêm, trên bàn có món ăn yêu thích của nàng.
Chỉ tiết một ngày bình yên như vậy lại xảy ra vào ngày nàng sắp sửa rời đi.
Nghĩ đến đây, trong mắt nàng hiện lên vài phần cảm xúc, nữ tử trước bàn ngẩng mặt lên, nhẹ giọng gọi: "Bộ Chiêm."
Trăng đêm nay rất tròn, lọt vào mắt người trước mắt, nàng kìm nén cảm xúc nơi đáy mắt, đột nhiên đưa tay chạm vào mặt hắn.
Bộ Chiêm cũng không trốn tránh, chỉ rũ mắt xuống, bình tĩnh nhìn nàng.
Chỉ nghe nàng nói: "Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta tổ chức sinh thần."
Từ Bộ phủ đến hoàng cung, từ Bộ gia phu nhân đến Hoàng hậu của hắn.
"Bộ Chiêm, đã nhiều năm trôi qua, ta và ngươi dây dưa nhiều năm như vậy.
Ngươi có từng có chút nào...!động tâm với ta không, ngươi có từng thực sự thích ta không?"
Không phải ham muốn tình dục, cũng không phải sự chiếm hữu theo bản năng.
Mà là một tình yêu đích thực, thuần khiết và trong sáng từ tận đáy lòng.
Trong bóng đêm yên tĩnh, nàng hơi nâng cằm lên hỏi hắn.
Ánh mắt Bộ Chiêm khẽ chuyển động không thể nhận ra.
Ngay lúc hắn định mở miệng, ngoài viện đột nhiên vang lên tiếng của Đàm Chiêu:
"Báo cáo -----"
Giọng nói của hắn trầm thấp, để đối phương tiến vào.
Đàm Chiêu nghiêm túc bước đến bên tai hắn và thấp giọng không biết nói chuyện gì, nam nhân xoay người lại nhìn nàng.
"Đột nhiên có việc gấp cần giải quyết."
Hắn dừng lại một chút: "Chờ trẫm quay lại."
Khương Linh ngồi đó cười với hắn: "Được, ngươi đi đi."
Vừa bước được một bước, phía sau đột nhiên vang lên âm thanh.
"Bộ Chiêm -----"
Đối phương dừng chân, xoay người lại, vẻ mặt như đang hỏi "Sao vậy?"
Khương Linh nhếch môi: "Không có gì, ngươi...!cẩn thận."
Trong bóng đêm, nàng thấy dường như nam nhân gật đầu.
Cảm xúc trên mặt hắn rất nhẹ, trong đêm tối lại càng khó nhìn rõ.
"Được."
Nàng ngồi ở mép giường, nhìn bóng dáng màu trắng như tuyết dần hòa mình vào gió mưa.
Ngay sau đó, có cung nhân dâng hộp trang sức tới.
"Nương nương, hôm nay là sinh thần của ngày, đây đều là đồ bệ hạ ban thưởng cho nương nương."
Nàng mở hộp gấm ra, nhìn thấy một dãy trang sức sặc sỡ.
Khương Linh gật đầu, dịu dàng nói: "Đặt ở đây."
Ánh trăng chiếu vào trong điện khiến ngọc châu càng thêm rực rỡ lóa mắt.
Nàng ngước mắt lên, trong đôi mắt đen như ngọc hiện lên tia bi thương, nàng nhìn về hướng nam nhân rời đi, trong lòng thầm nói:
"Bộ Chiêm, tạm biệt."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...