Vòng Eo Nhỏ Ẩn Trong Đêm Xuân


Hôm nay là đêm giao thừa.

Vào thời điểm này hàng năm, Bộ Chiêm sẽ tổ chức yến tiệc trong cung, những người hầu cận xung quanh Tàng Đông cung sẽ lỏng lẻo hơn chút, đây cũng là một trong số ít cơ hội để Khương Linh ra khỏi Tàng Đông cung.

Khương Linh rũ mắt nhìn các loại vật nhỏ trong tay ---- ba năm nay vì nhớ Dục Nhi nên lúc rảnh rỗi nàng sẽ may rất nhiều đồ nhỏ cho Dục Nhi.

Từ mũ đầu hổ, bùa bình an rồi đến đồ lót, y phục...!Khương Linh đã làm rất nhiều cho Dục Nhi nhưng chỉ có cất giấu kỹ trong Tàng Đông cung, kết quả là không thể đưa đi cái gì.

Vì vậy, dù biết việc này rất nguy hiểm nhưng nàng vẫn muốn thử một lần.

Nàng thực sự quá nhớ hài tử của mình.

Trước đó Lục Vu đã chuẩn bị y phục của tiểu cung nữ cho nàng.

Thanh Cúc cũng đã xem xét thời gian, ước chừng lúc hoàng hôn, sẽ có nhiều đại thần tiến cung dự tiệc, các thị vệ của Tàng Đông cung sẽ bị điều đến yến hội bên kia.

Thanh Cúc đã chuẩn bị cho nàng sợi dây thừng, Khương Linh leo lên tường từng bước một, nàng không biết trèo tường, lúc rơi xuống đất còn ngã lộn mèo một cái.

Cú ngã này không phải là nhẹ, may mà không bị thương ở xương mà chỉ hơi sứt da.

Trông nàng khá chật vật, phủi bùn đất trên người, nhìn ra ngoài, một cái liếc mắt này lập tức khiến nàng bùi ngùi.

Suốt ba năm nàng chưa từng rời khỏi Tàng Đông cung.

Sau khi trèo qua trường, nhìn bầu trời bên ngoài càng lúc càng u ám, Khương Linh có cảm giác giống như cách mấy đời.

Đêm đông nhanh chóng buông xuống rất nhanh, trong chốc lát màn đêm đã bao phủ thân hình nhỏ nhắn của nàng, trở thành cái bóng của Khương Linh.

Để người khác không nhận ra, Khương Linh cố ý để Lục Vu hóa trang trên mặt mình.

Nàng bôi gương mặt vàng như nến và kẻ dày lông mày, không thoa phấn hoa đào hay son môi, cẩn thận tránh người qua đường và đi về phía Thanh Hành cung.

Nàng chỉ muốn nhìn Dục Nhi từ xa, chỉ xem bây giờ y trông như thế nào, cao tới đâu rồi.

Nàng nghe nói Dục Nhi đã bị phạt sau đêm đó.

Y tự mình quỳ ở từ đường, còn chép không ít kinh văn.

Nghĩ tới đây, trái tim Khương Linh lại đau nhức.

Mẫu tử liền tâm, Dục Nhi là miếng thịt từ trên người nàng rơi xuống, y ở bên ngoài bị phạt nhưng Khương Linh bị nhốt trong Tàng Đông cung còn khó chịu hơn y.

Vốn dĩ nàng muốn đến Thanh Hành cung nhìn y từ xa.

Nhưng ngoài cửa Thanh Hành cung có rất nhiều cung nhân, Khương Linh không thể lẻn vào.

Nàng trốn sau một thân cây lớn, suy nghĩ rồi quyết định đi tới cung yến nhìn xem.

Có rất nhiều đại thần tham dự yến tiệc nên có rất nhiều cung nhân.

Khương Linh hòa vào đám người cúi đầu.


Nhưng vào lúc này, tiếng hét the thé "Hoàng thượng giá lâm -------" vang vọng toàn bộ yến hội, mọi người đều đứng dậy cung kính cúi đầu, mí mắt phải của Khương Linh co giật, cũng cúi người chào người kia như mọi người.

Bộ Chiêm ngồi trên long liễn, mặc long bào màu vàng sáng, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ.

Trong phút chốc đi qua, trái tim Khương Linh sắp dâng lên cổ họng, may mà đám người đông nên đối phương không phát hiện ra điều gì.

Nàng núp sau đám đông, đợi một lúc nhưng không thấy kiệu của Thái tử.

Không nhìn thấy Dục Nhi nhưng Khương Linh bất ngờ nhìn thấy một người quen khác.

Quý Trưng được Bộ Chiêm mời vào cung vẽ tranh trong yến hội.

Đã lâu nàng không gặp Quý lão sư, đối phương vẫn mặc y phục màu xanh và áo choàng tuyết nhưng có vẻ gầy hơn trước, khí chất ngày càng nho nhã.

Khương Linh đứng đó nhìn Quý lão sư vẽ tranh một lúc, vừa quay đầu đã nghe thấy cung nhân đang thấp giọng nói chuyện.

"Năm nay Thái tử điện hạ không tham dự yến hội sao?"

"Đúng vậy, nếu ngày thường điện hạ không tham dự cung yến cũng chẳng sao, thậm chí cả yến tiệc đón năm mới cũng không tham dự.

Tuy nhiên ta nghe nói Thái tử đã bị trách phạt vài ngày trước, có lẽ đang ở Thanh Hành cung dưỡng thương..."

Từ trước đến nay Bộ Dục không thích yến tiệc đêm giao thừa.

Không phải y không thích Tết Nguyên Đán mà chỉ là không muốn gặp mặt phụ thân mặt người tâm thú kia.

Vì vậy đêm giao thừa mỗi năm, y và Biện Ngọc đều đón giao thừa ở Thanh Hành cung.

Năm nay là năm thứ ba Bộ Chiêm đăng cơ, cung yến cũng rất náo nhiệt, nghe tiếng ca hát, cười đùa và vũ điệu từ yến tiệc bên kia, Thái tử cụp mi xuống, tỉnh bơ gắp một cái sủi cảo.

Bộ Dục không thích xa hoa nên yến tiệc đêm giao thừa ở Thanh Hành cung tương đối đơn giản.

Y cắn vài miếng, đột nhiên cảm thấy tức ngực khó chịu, y đặt bát đũa xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thấy vậy, Thích Biện Ngọc cũng nhìn theo ánh mắt của Thái tử, thấy y đang nhìn về hướng Tàng Đông cung thì liền biết Thái tử điện hạ đang nhớ mẫu thân.

Im lặng một lúc, Dục Thái tử đột nhiên đứng dậy.

Thích Biện Ngọc hơi kinh hãi: "Điện hạ muốn đi đâu vậy?"

"Ngực ta đau nhức, Biện Ngọc, ngươi cùng ta ra ngoài thư giãn một chút."

Tiểu cô nương giơ đèn cùng Thái tử bước chậm rãi dọc theo hành lang sâu thẳm.

Tính tình Bộ Dục lạnh lùng, thường ngày khi tản bộ cũng không thích có người hầu hạ nên chỉ gọi Biện Ngọc.

Hai người im lặng suốt đường, chẳng qua cứ bước đi rồi bất thình lình đi đến lối đi cấm dẫn đến Tàng Đông cung, không đợi Thái tử kịp phản ứng thì một người khác đã lọt vào tầm mắt của hắn.

Người đó đi tới từ hành lang bên kia, trên người là y phục cung nữ, bước đi rất nhanh.

Dục Thái tử lạnh giọng quát lớn: "Đứng lại!"


Bước chân Khương Linh hơi khựng lại, sững sờ tại chỗ.

Chỉ thấy một nam đồng** lạnh mặt đi dưới ánh trăng.

Y mặc áo gấm, đeo thắt lưng ngọc, trên đầu đội kim quan, tuy còn nhỏ nhưng trông khá chững chạc.

Tiếng vừa rồi tuy có vẻ non nớt nhưng lại mang theo chút uy nghiêm khiến người khác không dám phản kháng.

**nam đồng: cậu bé **

Dưới ánh trăng, tiểu Hoàng tử lạnh lùng nhìn nàng với ánh mắt dò xét.

"Ngươi tới nơi này làm gì?"

"Nô tỳ...!đi nhầm đường."

Kể từ ngày Ân Lăng Nhi diễu võ dương oai chạy đến Tàng Đông cung, Hoàng đế đã ra lệnh biến hành lang dẫn đến Tàng Đông cung trở thành đường cấm, không cho phép người ngoài được phép đặt chân đến đó.

"Đây là đường cấm," Bộ Dục nhìn nàng, nói từng chữ một: "Tự tiện xông vào đường cấm sẽ bị đánh chết."

Mặc dù còn nhỏ nhưng cách nói chuyện rất rõ ràng, thậm chí còn khá trật tự.

Ánh mắt của y nghiễm nhiên có khí chất thượng vị khiến Khương Linh hơi choáng váng.

Nàng không nghe Dục Nhi nói, lập tức ngước mắt nhìn thẳng y.

Dục Thái tử khẽ nhíu mày, y không biết vì sao đối phương lại nhìn y như thế, chỉ cảm thấy ánh mắt ấy đầy ắp cảm xúc đến mức y cũng choáng váng theo.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Bộ Dục cảm thấy trong lòng đột nhiên đau đớn, hơi thở ngừng lại trong giây lát.

Đôi mắt nàng dịu dàng, ôn hòa và...!chứa đầy một nỗi buồn khó tả.

Thích Biện Ngọc cầm đèn tới, thấy vẻ mặt khác thường của Thái tử thì không nhịn được hỏi thăm.

Bộ Dục lấy lại tinh thần nhưng nồi buồn trong lòng vẫn chưa nguôi.

Y quay đầu đi, không dám nhìn Khương Linh nữa mà chỉ nói:

"Thôi, ngươi đi đi.

Hôm nay là đêm giao thừa, cô không phạt ngươi."

Khương Linh kéo vạt váy, hành lễ với Thái tử.

"Chờ đã -----"

Nàng vừa đi được vài bước thì hài tử phía sau đột nhiên gọi nàng lại.

Khương Linh quay người lại liền nhìn thấy tay áo đối phương đung đưa trong gió, trông rất cô đơn đáng thương.


Dục Thái tử cao giọng, giọng nói trẻ con được gió lạnh truyền tới.

"Trong hoàng cung có hai đường cấm, một đường dẫn tới Tàng Đông cung, một đường dẫn đến khu rừng nhỏ cạnh Thanh Hành cung, bởi vì con đường này thông với sông đào bảo vệ thành ngoài cung.

Ngươi...!lần sau đừng đi sai đường nhé."

Nghe vậy, Khương Linh hơi mở to mắt.

Hiển nhiên nàng không ngờ Dục Nhi sẽ nói ra những lời như vậy, càng không biết mình có đoán đúng ý của đối phương hay không.

Thông với sông đào bảo vệ thành ngoài cung...!Dục Nhi muốn nàng...

Nàng không dám nghĩ xa hơn, dùng khóe mắt nhìn thoáng qua nữ hài đứng bên cạnh Thái tử, lấy lại bình tĩnh và theo quy củ thấp giọng nói: "Đa tạ Thái tử điện hạ."

Gió lạnh đang đến gần.

Bóng dáng nữ tử càng ngày càng xa, dần dần biến mất trong gió lạnh.

Tiểu Hoàng tử đứng đó, ngóng nhìn bóng dáng đó một lúc lâu, lâu đến mức Biện Ngọc không nhịn được kéo tay áo y thì y mới thu hồi ánh mắt.

Biện Ngọc không biết y đang suy nghĩ gì nhưng có thể cảm nhận được tâm tình của người bên cạnh trở nên kỳ lạ.

Thái tử trầm ngâm một lúc rồi đột nhiên nói:

"Biện Ngọc, nàng là mẫu hậu của ta sao?"

Thích Biện Ngọc ngước mắt lên với vẻ không thể tin được.

"Ngài nói gì?"

"Không có gì."

Bộ Dục cụp mắt xuống: "Chúng ta hồi cung ăn sủi cảo đi."

...

Hai bên hành lang có cây cao khiến tiếng gió càng to hơn.

Khương Linh đi trong hành lang dưới ánh trăng, tim đập rất nhanh.

Vừa rồi có một người ngoài đứng cạnh Dục Nhi, nàng không dám nhận ra y và cũng không dám đi thẳng về Tàng Đông cung.

Bây giờ nhớ lại, nàng không khỏi cảm thấy đau đớn.

Cách xa Dục Nhi một chút, Khương Linh giảm tốc độ, vỗ vỗ ngực và dừng ở bên hành lang hít thở.

Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nước mắt nàng chợt dâng trào.

Toàn bộ hốc mắt đỏ bừng, nước mắt trào chực dâng.

Ở Tàng Đông cung, nàng thường xuyên nghe thấy tin tức về Dục Nhi.

Cung nhân nói Dục Nhi thông tuệ, Bộ Chiêm dạy dỗ y rất tốt.

Mới năm tuổi nhưng y vô cùng hiểu chuyện và nghe lời.

Y biết đạo lý quan trọng, phân biệt thiện ác, tri thư đạt lễ.

Hơn nữa y không giống phụ thân của y, không phải quái vật không có tình người.


Nghĩ tới đây, Khương Linh cảm thấy nhẹ nhõm.

Nàng vịn vào thân cây, đang định quay đầu lại thì bỗng nghe thấy một giọng nói: "Ai ở đó?"

Giọng nói này rất quen thuộc.

Là Đàm Chiêu.

Khương Linh vội vàng che miệng, lùi về phía sau mấy bước, cố gắng dùng thân cây lớn che người mình lại.

Nàng ngồi xổm xuống nhưng đối phương vẫn tinh mắt không chịu bỏ qua: "Là ai?"

Ngay sau đó có tiếng bước chân.

Đàm Chiêu phát hiện ra nàng, dùng tay phải gõ nhẹ trường kiếm trên hông và đi về phía nàng.

Hình như phía sau hắn ta còn có người.

Dù sao cũng bị hắn ta bắt, Khương linh nghĩ thầm, dù sao bản thân cũng như thế này rồi, đương nhiên không sợ bị Bộ Chiêm trách phạt.

Thấy nàng từ sau thân cây đi ra, bàn tay đang định rút kiếm của Đàm Chiêu khựng lại, sau đó lúng túng nói: "Hoàng hậu nương nương, là người à."

Đối phương liếc nhìn y phục trên người nàng.

"Sao người lại ra khỏi Tàng Đông cung?"

Không đợi nàng trả lời.

Từ phía sau Đàm Chiêm, một nam tử chậm rãi bước ra.

Hắn mặc long bào màu vàng sáng, đứng ở chỗ giao ánh sáng và bóng tối, nhìn nàng bằng ánh mắt thờ ơ.

Cách ba năm.

Lần nữa nhìn thấy ánh mắt này của Bộ Chiêm, nàng vẫn co rúm lại một cách vô cớ.

"Ngươi muốn chạy trốn?"

Giọng nói của hắn rất nhẹ, khiến người nghe không nghe thấy cảm xúc nào.

Thấy hắn đi tới, Khương Linh lùi lại phía sau theo bản năng, nàng mím môi, cằm đột nhiên bị người nào đó giữ lại.

Con ngươi người đó tối sầm, rủ mắt xuống như muốn nhìn thấu tâm tư của nàng.

"Đã ba năm trôi qua, ngươi vẫn còn muốn trốn như vậy?"

Hơi thở Khương Linh hơi ứ đọng.

Ngay sao đó, nam nhân đã buông tay ra, không thay đổi biểu cảm mà phân phó:

"Bắt về."

Nghe vậy, Đàm Chiêu do dự một lúc:

"Bệ hạ, bắt, bắt về đâu?"

Tàng Đông cung hay là...?

"Trường Minh điện."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui