Vòng Eo Nhỏ Ẩn Trong Đêm Xuân


Thanh kiếm sắt rất nặng, bị kéo lê trên mặt đất nên phát ra âm thanh chói tai.

Tiếng bước chân của tiểu Hoàng tử cũng bị thanh kiếm sắt đè nặng, bước đi chậm rãi nhưng kiên định tiến về phía Trường Minh điện.

Cung nhân trong cung điện đã lui xuống, ngọn đèn dầu mờ nhạt trong cung điện cũng mờ ảo in bóng nam nhân ngồi trước bàn lên vách tường phía sau tạo thành một bóng đen xám xịt.

Trên chiếc cằm non nớt, trắng trẻo của Bộ Dục cũng đổ xuống một cái bóng.

Thấy y cầm kiếm đi tới, dường như Bộ Chiêm cũng không có gì ngạc nhiên, trên mặt hắn thậm chí còn không có nhiều phản ứng.

Tấu chương chồng chất trước bàn, chén thuốc đắng bốc khói che khuất đôi mắt u ám tối tăm của hắn.

Hai người đối diện qua lớp sương mù.

Đôi mắt của cặp phụ tử rất giống nhau, đều là đôi mắt phượng sâu hẹp, một bên đầy giận dữ còn một bên thì vân đạm phong khinh**.

**Vân đạm phong khinh ở đây chỉ sự hờ hững.**

Thanh kiếm dài sáng bóng tạo ra vệt sáng lạnh lẽo trong bầu trời đêm.

Tuy Dục Thái tử đi theo sư phụ tập võ nhưng việc nâng kiếm sắt bằng một tay vẫn rất khó khăn.

Bàn tay cầm kiếm của tiểu Hoàng tử siết chặt, hai tay nắm chuôi kiếm, lắc lư giơ thanh kiếm sắt lên.

Thanh kiếm dài sắc bén chĩa thẳng vào nam nhân đang mặc long bào.

Bộ Chiêm đang ngồi trên long ỷ nhìn thấy cảnh tượng này cũng không thèm nhấc mí mắt lên, tùy tiện cầm một quyển tấu chương ném về phía cổ tay của tiểu Hoàng tử.

Lực của nam nhân không lớn nhưng cũng không nhỏ, ném thẳng vào gân tay đối phương.

Cơn đau ập đến cổ tay khiến toàn bộ cánh tay tê rần, suýt chút nữa đã đánh rơi thanh kiếm trong tay.

Bộ Dục hơi giật mình, sốt ruột nắm lấy chuôi kiếm, loạng choạng hai bước mới không té ngã.

Y điều chỉnh hơi thở, giơ kiếm lên lần nữa về hướng Bộ Chiêm.

"Hôm trước ngươi đã đến gặp mẫu hậu của ta?"

Giọng nói của y có nét trẻ con nhưng ánh mắt lại rất kiên quyết, ngẩng đầu nhìn nam nhân kia.

Bộ Chiêm không đáp, lập tức ném một quyển tấu chương khác vào tay còn lại của y.

Cơ thể Thái tử lắc lư, cắn răng nắm lấy chuôi kiếm.

Nhưng cổ tay vừa tê vừa đau, y cố gắng khống chế sức lực nhưng vẫn không ngăn được thanh kiếm run rẩy.

Thấy thế, nam nhân ngồi trên long ỷ cười nhạt, tiếp tục ném quyển tấu chương thứ ba -----

"Keng", tiểu Thái tử cuối cùng không kiên trì được nữa, thanh kiếm sắt nặng nề rơi xuống đất.

Thanh kiếm dài khiến sàn nhà khẽ rung chuyển.

Sắc mặt Bộ Dục tái nhợt, trên trán toát ra những giọt mồ hôi.

Mà phụ hoàng vô tình vô nghĩa của y ngồi trên long ỷ, nghiêm nghị nói:


"Với chút năng lực này thì sao có thể cứu được mẫu hậu của ngươi."

Con ngươi Bộ Dục đột nhiên trầm xuống.

Y cắn chặt răng, tay phải dùng sức nắm chặt cổ tay trái, liều mạng kìm nén sự run rẩy của đôi tay.

Nhưng thực lực của y quá nhỏ bé, quá yếu ớt, người trước mặt chỉ nhẹ nhàng ném mấy quyển tấu chương đã đánh bại sức lực của y.

"Chỉ bằng chút bản lĩnh này của người, đừng nói năm năm nữa, cho dù là mười năm, hai mươi năm nữa cũng không thể cứu được nàng."

Lời nói nhàn nhạt của nam nhân trước mặt truyền vào tai Bộ Dục cùng với mùi gỗ đàn hương thoang thoảng khiến thân hình y cứng đờ.

Không được.

Y không thể nhận thua như vậy.

Bộ Dục lại nắm chặt tay, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay.

Khoảnh khắc tiếp theo, y cúi người nhặt thanh kiếm lên khỏi mặt đất một cách khó khăn.

Bộ Chiêm từ từ ngước mắt lên.

Hắn nhìn hài tử trước mặt nghiến răng nghiến lợi, hai tay run rẩy, trong mắt mang theo hận ý giơ kiếm về phía hắn.

Gió đêm thổi chậm, không thể xua tan màn sương còn đọng lại trong đại điện.

Đôi mắt hắn khẽ cử động, sau đó nhặt chút gác ở một bên ném ra.

Lần này, tiểu Hoàng tử thông minh hơn, biết đối phương muốn ném về phía tay mình nên nhanh nhẹn di chuyển.

Bút lông "cạch" một tiếng vào mũi kiếm, bắn tung tóe giọt mực đen.

Bộ Dục nhắm mắt lại, mực chỉ đọng lại trên lông mi y, vết mực chảy dọc theo khéo mắt, chậm rãi trườn xuống.

Nhưng y không còn nhiều sức lực nữa.

Hai người im lặng giằng co một lúc lâu, cuối cùng cánh tay nam hài tử cũng khuỵu xuống.

Lần này chuôi kiếm chạm đất còn phát ra âm thanh nặng nề hơn lần trước.

Sắc mặt Thái tử tái nhợt, hỗn loạn.

Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, đôi mắt y run rẩy kịch liệt, một lát sau, nam nhân luôn ngồi trước bàn đứng dậy đi về phía y.

Vóc người hắn cao lớn, khi đi tới đã che khuất thân hình gầy gò của Dục Thái tử bởi một cái bóng lớn.

Nam nhân gõ nhẹ đế giày xuống đất, bước tới trước mặt Thái tử, từ trên cao nhìn xuống nhi tử thân sinh của mình, lạnh lùng nói:

"Ngay cả kiếm cũng không cầm được đã muốn tới hành thích trẫm, trẫm mời lão sư cho ngươi, thật sự chỉ dạy ra một phế vật liều lĩnh.”

Bộ Dục trợn tròn mắt, trơ mắt nhìn giày đối phương giẫm lên chuôi kiếm.

Bộ Chiêm cúi đầu.


Đôi mắt hắn vô cùng tối tăm, sâu thẳm khiến người ta không thể thấy được một phần cảm xúc của hắn.

Ngược lại, ánh mắt người trước mặt tràn đầy cảm xúc, đối phương nhìn hắn đầy oán hận, trong mắt hiện rõ sát ý.

Ánh mắt Bộ Chiêm hơi nheo lại.

Sát ý này cũng từng xuất hiện trên gương mặt hắn nhiều năm trước.

Khi đó hắn vẫn là nhi tử tư sinh, một nhi tử tư sinh hèn hạ khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

Mỗi khi hắn bước đến cổng Tề phủ, phụ thân sinh ra hắn đều sai người dùng gậy đuổi đánh hắn như chó hoang.

Lúc đó hắn vẫn không hiểu sao, cùng là hài tử của Tề gia nhưng có người cẩm y ngọc thực, có người lại giống như chuột chạy qua đường bị mọi người đánh đập.

Ngày mẫu thân của hắn qua đời vì bệnh tật, kinh thành bắt đầu có tuyết rơi, hắn ôm mẫu thân chết cóng cuộn tròn trong góc tường, ngăn cách bởi một bức tường nghe thấy tiếng cười phát ra từ mặt kia của bức tường.

Thực ra mẫu thân của hắn cũng không yêu hắn lắm.

Bà ta sinh ra hắn, nuôi dưỡng hắn nhưng lại hận hắn.

Bà ta đổ tất cả những bất hạnh của mình lên Bộ Chiêm, lúc đó vẫn còn là một hài tử.

Bà ta bệnh nặng, muốn Bộ Chiêm đến Tề phủ cầu xin Tề lão gia, nhìn thấy hắn bị đánh bầm dập, mẫu thân cũng không an ủi mà còn hung hăng dày xéo tim hắn với ánh mắt đầy hận thù.

Hắn đứng bên mép giường cúi đầu, mẫu thân cầm roi mây vừa đánh vừa mắng hắn là đồ xúi quẩy.

Mẫu thân chết bệnh, trên đời này chỉ còn duy nhất một mình hắn, điều duy nhất giúp Bộ Chiêm sống sót chỉ có lòng căm thù.

Hắn trở nên ích kỷ, hèn hạ, không còn tin tưởng bất kì kẻ nào và cũng không còn cố gắng vì bất kì kẻ nào.

Đi cùng với hắn chỉ có lòng hận thù tràn ngập và sự theo đuổi quyền lực đến bệnh hoạn.

Cuối cùng, hắn dẫm lên đống xương trắng, đứng trên đỉnh của hoàng thành và quan sát chúng sinh dưới chân mình.

Hắn cụp mi xuống, lẳng lặng đánh giá cảm xúc trong mắt đứa trẻ trước mặt, trong giây lát như thể đang dạy dỗ một tư tưởng nào đó, hắn nói với giọng điệu lãnh đạm:

"Ngươi nhớ kỹ, mẫu hậu của ngươi đã chết.

Làm quân chủ nên học cách vô tình vô dục."

"Nếu ta không học được thì sao?"

Tiểu hài tử ngẩng đầu, trong mắt toàn là sự cứng đầu: "Nếu ta không muốn giống ngươi, không muốn làm quái vật không có tình cảm thì sao?"

Vẻ mặt Bộ Chiêm hơi khựng lại.

Cơn gió lạnh thổi qua khiến hàng mi dày mảnh của hắn khẽ động.

Biểu cảm trên mặt nam nhân không thay đổi, hắn thờ ơ liếc nhìn thanh kiếm sắt nằm trên mặt đất, lúc đi ngang qua chỉ để lại một câu thản nhiên:

"Vậy hãy luyện tập chăm chỉ hơn."


Trở lại Thanh Hành cung thì cũng đã khuya.

Thích Biện Ngọc ở trong tẩm cung đợi Thái tử rất lâu.

Từ khi còn nhỏ Bộ Dục đã không có mẫu hậu ở bên cạnh, y cũng không muốn bà mụ ở cùng, vì vậy Biện Ngọc thường xuyên ở lại Thanh Hành cung và lặng lẽ làm bạn với Thái tử khi y cần.

Nghe thấy tiếng bước chân, tiểu cô nương đang canh đèn trong cung điện dụi dụi mắt, đứng dậy khỏi bàn và nhẹ giọng gọi: "Điện hạ."

Trông Thái tử có vẻ kinh hồn bạt vía, không biết đã trải qua những gì.

Thích Biện Ngọc vô cùng lo lắng và bước về phía trước.

"Điện hạ, ngài sao vậy?"

Bộ Dục cúi đầu trầm mặc một lát, đột nhiên rầu rĩ nói:

"Biện Ngọc, ngươi đánh ta đi."

"Cái gì?"

Thích Biện Ngọc không hiểu tại sao: "Thái tử điện hạ, ngài đang nói gì vậy?"

"Ta không nói nhảm," tiểu Hoàng tử ngẩng mặt lên nói: "Ta không có tôn ti, phạm thượng, phạt ba mươi gậy và phạt quỳ trong từ đường.

Biện Ngọc, hôm nay ta không có tôn ti, phạm thượng, ngươi có thể trừng phạt ta, bị ngươi trừng phạt, ta...!ít nhất...!ta cũng sẽ cảm thấy dễ chịu."

Thích Biện Ngọc hơi kinh hãi: "Điện hạ, ngài...!ngài đã làm gì vậy?"

Tiểu Hoàng tử mím môi như thể không muốn nói thêm lời nào nữa.

Thấy thế, nàng ấy cũng không hỏi thêm.

Nhưng trong chốc lát, Bộ Dục đã cho người chuẩn bị sẵn ghế dài và gậy trong viện.

Y bước đến bên chiếc ghế dài và bình tĩnh nằm xuống.

"Biện Ngọc, tới đây."

"Điện hạ, thần, thần không dám..."

"Không phải sợ, người phạm sai lầm là ta, không phải ngươi."

Thích Biện Ngọc cầm lấy cây gậy còn dày hơn cổ tay nàng ấy, run rẩy và sợ hãi tới mức sắp khóc.

"Điện hạ, cuối cùng là ngài đã làm gì vậy! Tại sao lại phải nhận hình phạt như vậy...!Ngài tới nói với Hoàng thượng, ngài là Hoàng trưởng tử của hắn, là Thái tử điện hạ của Đại Ngụy, thường ngày chưa từng phạm phải sai lầm nào, nếu là ngoài ý muốn, chắc chắn Hoàng thượng sẽ khoan dung, trách phạt ngài nhẹ nhàng..."

Nàng ấy tận tình khuyên bảo nhưng Bộ Dục hoàn toàn không nghe lời khuyên của nàng ấy, y ôm chặt thân mình và ra lệnh: "Đánh, không cần lưu tình."

Đối phương không còn cách nào khác, đành phải ra tay.

Tuy Biện Ngọc là một tiểu cô nương nhưng từ nhỏ đã cùng Thái tử đọc sách luyện võ, sức lực trên tay cũng rất lớn.

Khi cây gậy rơi xuống chỉ nghe thấy âm thanh nặng nề, tiểu Hoàng tử ngã hẳn xuống, đau đớn phun ra một ngụm máu.

"Điện hạ -----"

Dục Thái tử: "Biện Ngọc, tiếp tục đánh, ta chịu được."

Lại thêm hai cây gậy nữa.

Thích Biện Ngọc hoàn toàn hoảng sợ.

Nàng ấy lớn lên cùng điện hạ, hiểu rõ tính cách của Thái tử điện hạ.


Tuy y còn nhỏ hơn mình hai tuổi nhưng lại cực kỳ hiểu chuyện, chưa từng làm chuyện gì khác thường.

Tối nay...!cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Xung quanh có cung nhân nhìn thấy, thấy cảnh này cũng không dám bước tới.

Thích Biện Ngọc đánh thêm bảy gậy nữa, mặc dù mấy cái sau đã cố tình nhẹ tay nhưng điện hạ vẫn là một hài tử, chịu mười gậy này cũng gần như mất mạng.

Nàng ấy sợ tiếp tục đánh sẽ xảy ra chuyện nên vội vàng dừng lại, rưng rưng nước mắt nói: "Điện hạ, không thể đánh nữa, cơ thể ngài sẽ không chịu nổi.

Hai mươi gậy còn lại này thần sẽ ghi nhớ, sau này thân thể ngài tốt lên thì đánh cũng không muộn."

"Ngài là Thái tử Đại Ngụy, kim chi ngọc diệp, nhất thiết không thể để xảy ra một chút xíu sai lầm."

Giọng nói của Thích Biện Ngọc tràn ngập nước mắt, sau khi khuyên nhủ một lúc lâu, cuối cùng cũng thuyết phục được đối phương nâng tay ra hiệu cho nàng ấy dừng lại.

Thấy vậy, cung nhân xung quanh vội vàng tiến tới, luống cuống nâng y lên giường rồi vội vàng đi gọi thái y.

Tiểu cô nương ngồi trước giường Thái tử, lau nước mắt.

Cơ thể Bộ Dục vốn đã rất đau nhưng khi nhìn thấy nàng ấy khóc, chỗ ngực y cũng không khỏi đau đớn.

Y nhịn đau đưa tay ra nắm ngón tay của tiểu cô nương, nhẹ nhàng nói: "Ngươi đừng khóc, ta không sao cả."

Nói xong, y dừng một chút và nghĩ tới một chuyện.

"Đúng rồi, truyền mệnh lệnh của cô.

Năm mới sắp đến, thời tiết trở lạnh, để Nội vụ phủ gửi thêm lượng than củi một tháng tới mỗi cung, trích từ ngân khấu của cô ---- nhớ kỹ, phải trao cho mỗi cung điện, không được bỏ sót một cái."

...

Ở Tàng Đông cung bên kia.

Từ khi cây hoa đào trong viện được rời đi, toàn bộ đình viện đã trở nên thanh tịnh hơn rất nhiều.

Gió đông thổi lạnh buốt, mùa đông năm nay có vẻ lạnh hơn những năm trước một chút.

Ngay khi Lục Vu đang lo lắng làm thế nào để sống sót qua mùa đông thì Nội vụ phủ đột nhiên đưa than tới.

"Công công, ngài có chắc...!không đưa sai không?"

Năm vừa rồi Nội vụ phủ cũng đưa than tới nhưng đều là than thô khó đốt, hôm nay lại đưa tới than hương, không chỉ Lục Vu mà Khương Linh cũng hơi kinh ngạc.

Công công sai người đặt than hương xuống, mỉm cười với người bên trong viện: "Đúng vậy, nô tài không đưa sai."

Lục Vu và Thanh Cúc vui mừng không xiết, tay ôm sọt than bước vào phòng.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy Khương Linh đang ngồi bên bàn với vẻ mặt u sầu.

"Nương nương, có chuyện gì vậy?"

Lục Vu đặt than xuống, đi tới: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghe vậy Khương Linh lấy lại tinh thần, mím môi.

Cách đây không lâu nàng nghe nói hôm qua Dục Nhi đã náo loạn ở Trường Minh điện, hình như còn chọc giận Bộ Chiêm.

Nàng không biết đã xảy ra chuyện gì liền hỏi cung nữ kia nhưng đối phương ấp úng không chịu nói.

Kể từ khi bị giam trong Tàng Đông cung, nàng không gặp lại Dục Nhi, trong ấn tượng của nàng, Dục Nhi vẫn là đứa trẻ hơn một tuổi.

Khương Linh chờ đợi mãi, cuối cùng cũng có được cơ hội vào đêm giao thừa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui