Cánh cửa vào Tàng Đông cung bị đẩy ra.
Một lớp bụi mỏng rơi xuống, trong nháy mắt đã bị gió thổi bay.
Cung nhân trong cung không ngờ rằng Hoàng đế sẽ đến Tàng Đông cung, sau một thoáng kinh ngạc thì vội vàng quỳ xuống một loạt.
Tàng Đông cung vắng vẻ quanh năm, trong cung có rất ít cung nhân hầu hạ Khương Linh.
Ngoài Lục Vu, Thanh Cúc thì chỉ có một số cung nữ và thái giám không thể gọi tên.
Ân Lăng Nhi bước vào cửa đã vội vàng đi tìm nữ tử tên Khương Linh nên cũng không để ý nhiều đến vẻ mặt của Hoàng đế bên cạnh.
Đúng là trong viện có một cây hoa đào, chẳng qua nó không lớn và đẹp như Ân Lăng Nhi tưởng tượng, bông hoa đào trên cây cũng đã khô héo, chỉ còn lại những cành lá xơ xác úa tàn đong đưa trong gió.
Một lát sau có một nữ tử bước ra khỏi phòng.
Bấy giờ đang là mùa thu nên đối phương không mặc nhiều, bộ đồ trắng thuần càng tôn lên dáng người mảnh mai của nàng.
Rõ ràng nàng đã sống trong cung tối tăm này rất lâu nhưng cũng không cố ý trang điểm, xiêm y và vẻ ngoài đều gọn gàng, sạch sẽ.
Vừa nhìn thấy nữ tử này, Ân Lăng Nhi không khỏi thầm kinh ngạc trong lòng.
Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy thật sự không thể so sánh với phàm phu tục tử**.
** Phàm phu tục tử: người bình thường.**
Nàng ta chợt hiểu tại sao Hoàng đế lại muốn nàng ta đọc sách nhiều hơn.
Người biết thi thư ắt tựa như hoa, lời tiền bối nói quả không sai.
Gió thu xào xạc, Khương Linh yên tĩnh đứng đó, tao nhã như một bức tranh thủy mặc.
Lục Vu kéo ống tay áo chủ tử nhà mình, người sau mới chậm rãi hành lễ, bình tĩnh nói: "Tham kiến Hoàng thượng."
Nàng cụp mắt xuống, không nhìn phi tần mà nàng chưa từng gặp trước đây và cũng không nhìn Bộ Chiêm đang mặc long bào.
Làn gió nhẹ thổi qua đình viện làm mái tóc đen trên trán nàng tung bay.
Giây tiếp theo, Khương Linh nghe thấy nữ tử trước mặt nhõng nhẽo:
"Hoàng thượng, thần thiếp muốn cây này."
Đây là một gốc cây rất phổ thông, rất bình thường.
Và cũng là cây hoa đào duy nhất trong Tàng Đông cung.
Khương Linh ngẩng đầu, hơi nhíu mày.
Không biết đối phương là tiểu thư nhà nào mà được nuôi dạy hết sức nuông chiều.
Nàng ta mặc một chiếc váy màu hồng sen, trên búi tóc có đính hạt ngọc, khi ánh sáng chiếu xuống phát ra ánh sáng rực rỡ.
Đã lâu rồi nàng không nhìn thấy trang sức xa hoa như vậy, ánh sáng chói lóa khiến nàng lóa mắt.
Ân Lăng Nhi vừa mở miệng thì lập tức có cung nhân tiến tới.
Bọn họ đã chuẩn bị trước dụng cụ chặt và cùng đi về phía cây hoa đào.
Đám người ngăn chặn nàng và Bộ Chiêm.
Trong mơ hồ, dường như Khương Linh cảm nhận được có một ánh mắt khẽ dừng trên người nàng.
Ba năm không gặp, thân hình nàng càng gầy đi, như thể sẽ nghiêng đổ nếu gặp phải gió lạnh.
Nhưng trong dáng người mảnh mai này lại có sự kiên cường khắc sâu như đinh sắt, thấy Bộ Chiêm muốn chặt cây nhưng nàng cũng không tra hỏi hay ngăn cản.
Ân Lăng Nhi vốn tưởng rằng nữ nhân trước mặt sẽ tức giận.
Bởi vì bản thân đột ngột xông vào cướp đi thứ nàng yêu quý, đổi lại là bất cứ ai thì cũng có chút cảm xúc.
Nhưng có vẻ như nàng không có.
Vẻ mặt của nàng rất bình tĩnh, như thể đang nhìn thấy một điều gì đó rất bình thường.
Khương Linh nhìn xẻng đào từng tấc đất mềm, đột nhiên cảm thấy rất buồn chán nên chậm rãi hành lễ rồi rời khỏi tiền viện.
Tàng Đông cung không lớn nhưng cũng không nhỏ.
Suốt ba năm, Khương Linh đã có thể nhắm mắt đi lại trong cung.
Nàng nghe tiếng đào cây trước viện chỉ cảm thấy lồng ngực thắt lại.
Cũng đáng tiếc là một cái cây xinh đẹp đã ở bên nàng lâu như vậy, người ta dịch cây đi, không biết nó có thể sống sót ở nơi khác hay không.
Nghĩ như vậy, nàng chỉ muốn thở dài một tiếng nhưng bất ngờ đụng phải ai đó.
Khương Linh cúi đầu, đập vào mắt đầu tiên chính là góc áo màu vàng.
Các góc áo được thêu hoa văn rồng và mây bằng chỉ vàng, tất cả đều thể hiện sự uy nghiêm, tôn quý của chủ nhân bộ xiêm y.
Mí mắt phải của nàng chợt co giật, lúc vô thức ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt của người đó.
Hắn hạ đôi mắt đen có vẻ thờ ở của mình xuống, lẳng lặng nhìn vào gương mặt mộc mạc gầy gò của nàng.
Đã ba năm không gặp.
Đây là lần đầu tiên Khương Linh thấy Bộ Chiêm mặc long bào, trong trí nhớ của nàng, đối phương luôn trong bộ dáng một thân trắng như tuyết.
Hắn thường thích buộc mái tóc đen của mình bằng dây buộc đơn giản, bây giờ lại là kim quan, đai ngọc khiến hắn càng thêm kiêu ngạo và không thể với tới.
Nàng lại cúi người, theo quy củ bình thản gọi: "Bệ hạ."
Cần cổ nữ tử trắng nõn thon dài, gió mang theo hương thơm thoang thoảng đưa tới.
Bộ Chiêm nhìn dáng vẻ quy củ của nàng, cũng bình tĩnh đáp: "Ừ."
Ngoài ra hai người cũng không còn gì để nói.
Trên thực tế, Khương Linh cũng hơi mệt mỏi.
Vài ngày nữa là đến sinh thần của mẫu thân, đêm qua nàng đã thức khuya để chép kinh cầu phúc cho mẫu thân, hiện giờ dưới mắt có quầng thâm mờ.
Ánh mắt Bộ Chiêm trượt xuống hàng mi của nàng, khi dừng lại trên mí mắt, biểu cảm hơi ngưng đọng.
Tuy nhiên hắn cũng chỉ hơi dừng một chút.
Giữa hai người vẫn là một khoảng im lặng kéo dài.
Gió lạnh đìu hiu không ngừng thổi, cây cối trong đình viện khô héo, chuyển sang màu vàng xỉn.
Khương Linh chỉ cảm thấy sự trầm mặc vô cớ đến ngột ngạt, đồng thời cũng khiến người ta cảm thấy buồn chán vô cớ.
Nàng không muốn Bộ Chiêm nhìn thấy mình như thế này, nếu biết hôm nay hắn đột nhiên tới đây thì đêm qua nàng đã đi ngủ sớm hơn, sắc mặt cũng sẽ không mệt mỏi như vậy.
---- giống như thê tử bị ruồng bỏ.
Nàng trông giống như thê tử bị bỏ rơi vì một nam nhân mà ăn không ngon ngủ không yên nên nước da xanh xao vàng vọt và đầy oán hận.
Khương Linh đột nhiên cảm thấy buồn bực.
Vẻ mặt Bộ Chiêm khẽ thay đổi mà không phát hiện ra, sau đó rời mắt đi ---- như thể hắn cũng không muốn nhìn nàng, ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn xung quanh.
Đúng lúc này, tiền viện vang lên giọng nói khá thận trọng:
"Bệ hạ, còn đào cây hoa đào này không?"
Còn đào không?
Thấy Hoàng đế đột ngột rời đi, cung nhân đang đào không biết phải làm sao.
Gần như theo bản năng, ánh mắt nam nhân lại quét qua.
Bộ Chiêm không nói gì, ánh mắt dán chặt vào nàng.
Dường như đang đợi nàng mở miệng.
Thấy hậu viện không có động tĩnh gì, có tiểu thái giám không nhịn được nữa chạy tới, liếc mắt nhìn thấy đôi nam nữ đang đối mặt nhau.
Khương Linh cũng giương mắt lên nhìn hắn.
Sau một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng cười: "Chỉ là một cái cây thôi, nếu bệ hạ thích thì cứ đào đi.
Trong hoàng cung này, trong thiên hạ này có thứ gì không phải của bệ hạ, bệ hạ muốn cái gì, sao thần thiếp dám xen vào."
Nói xong nàng xoay người phân phó tiểu thái giám chạy tới: "Đào đi."
Một đám cung nhân lại bắt đầu khởi công.
Tiếng xẻng kêu leng keng khiến Khương Linh hơi đau đầu, nàng gặp qua Hoàng đế rồi trở lại tẩm điện, sai cung nhân đóng cửa sổ lại.
Những người đó làm việc cả buổi, cuối cùng cũng đào được cái cây đi.
Nhìn quanh, giữa trời và đất chẳng còn gì nữa.
Khương Linh cảm thấy đáng tiếc, thở dài, đặt bức tranh cây hoa đào đang vẽ dở xuống, kêu hạ nhân đốt đi.
Trong viện thanh tịnh nhưng nàng thì không.
Ngày hôm sau, Ân Lăng Nhi tới cửa chào hỏi.
Khương Linh nghe Lục Vu nói đối phương đã được Bộ Chiêm phong làm Thục viên chỉ sau vài tháng ngắn ngủi tiến cung.
Vừa hỏi gia thế, nàng không quá ngạc nhiên khi biết nàng ta là đích nữ của Hữu tướng.
Nàng quá hiểu Bộ Chiêm, hắn luôn có thể thắng dễ như trở bàn tay, dùng thủ đoạn xấu xa nhất để đạt được dã tâm.
Ân Lăng Nhi đúng là được nuông chiều, vừa bước vào Tàng Đông cung đã tỏ vẻ kiêu ngạo ương ngạnh.
Nàng ta đơn giản hành lễ với Khương Linh, sau đó liếc mắt nhìn đồ đạc đơn sơ bày biện trong cung điện, không khỏi mỉa mai nhận xét.
Từng lời đều là khoa trương, từng chữ đều là khiêu khích.
Lục Vu nghe được lời này, rất tức giận.
Nàng ấy muốn bước tới nhưng bị chủ tử nhà mình kéo tay áo lại.
So với sự tức giận của nàng ấy thì vẻ mặt Khương Linh rất nhạt nhẽo.
Nàng ngước mắt quét qua nữ nhân kia, cũng không để ý tới lời nói mang theo gai nhọn của đối phương mà chỉ gọi cung nữ pha trà.
Một quyền của Ân Lăng Nhi như đánh vào bông.
Nàng ta trực tiếp đẩy trà do cung nhân đưa tới, châm chọc: "Bổn cung chưa từng uống loại trà này."
Khương Linh cười nói: "Vậy thật đáng tiếc, chỗ này của ta không có trà ngươi muốn, nếu ngươi muốn uống trà quý báu thì nên tới Trường Minh điện, chắc chắn bệ hạ sẽ gọi người pha trà ngon nhất cho ngươi uống."
"Ngươi cũng biết bệ hạ sủng ái bổn cung."
Khương Linh thành thật lắc đầu: "Ta không biết."
"Vậy bây giờ ngươi biết rồi."
Ân Lăng Nhi ngẩng đầu lên, cố tình để lộ chiếc vòng trên cổ tay.
"Đây đều là bệ hạ ban thưởng cho bổn cung, châu báu, vòng ngọc, tơ lụa tốt nhất...!Ngươi, tại sao ngươi cười nhạo bổn cung?"
Đối phương mặc y phục tầm thường, gương mặt trầm tĩnh như nước.
Dường như Khương Linh không muốn mở miệng, suy nghĩ một lát rồi vẫn nhẹ nhàng nói:
"Không có gì, ta cũng không cười ngươi.
Ta chỉ muốn nói rằng những thứ này ta cũng từng có.
Vàng bạc, châu báu, vòng ngọc...!thậm chí còn có ngọc hải đường được chạm khắc vô cùng quý giá.
Ta đang nói không phải muốn khoe khoang, mặc dù vàng bạc châu báu tuy quý giá nhưng đối với hắn chỉ là sự bố thí nông nổi chứ không phải tình yêu."
Đừng nói là yêu.
Thậm chí còn không tính là thích.
Khương Linh dừng lại một chút, nhìn về phía nàng ta như thể xuyên qua đối phương có thể nhìn thấy gương mặt trẻ trung trong quá khứ:
"Nếu ta nhớ không lầm thì Ân gia trước kia là đệ nhất phú thương của Giang Nam, mãi đến thế hệ của phụ thân ngươi mới chuyển sang tham chánh*.
Nhưng dù vậy thì tổ tiên Ân gia giàu có, phú khả địch quốc**."
*Tham chánh: tham gia chính trị*
** Phú khả địch quốc: tài sản cá nhân của một người có thể sánh ngang hay vượt qua cả ngân khố của một quốc gia**
Nghe vậy, Ân Lăng Nhi sửng sốt.
Ngay sau đó, nàng ta nghe thấy tiếng bên kia thở dài:
"Muội muội, đừng đặt hy vọng vào một người nam nhân như vậy, hắn ta không hề có tâm."
Không biết vì sao mà lời nói của Khương Linh lại khiến nàng ta hơi hoảng sợ.
"Bệ hạ hắn, hắn chỉ không có tâm tư với ngươi, hắn đối với bổn cung rất tốt!"
Vốn dĩ nàng ta muốn đả kích Khương Linh, làm đối phương chán nản và cứ sống trong thâm cung này đến tận cuối đời nhưng không ngờ rằng bản thân lại phải kìm nén cơn tức, không có nơi nào để trút giận.
Ra khỏi Tàng Đông cung, Ân thị dậm chân.
Cỗ kiệu từ từ dừng lại ở Chung Dục cung, Ân Lăng Nhi được cung nhân đỡ xuống kiệu, vừa bước vào cửa cung điện đã thấy bầu không khí trong Chung Dục cung khá trang nghiêm.
Mãi đến khi bước vào viện thì thấy long liễn** trong viện thì không khỏi kinh ngạc.
** long liễn: xe của vua.**
Nàng ta vào cung lâu như vậy nhưng Thánh thượng chưa bao giờ đặt chân vào Chung Dục cung.
Sao hôm nay...!lại tới.
Ân Lăng Nhi vội vàng chỉnh lại trang phục, bước vào cung điện với tâm trạng được sủng ái mà lo sợ.
Trong tẩm điện chỉ đốt một chiếc đèn.
Ngọn đèn dầu mờ ảo, căn phòng tối đến mức khó nhìn rõ.
Nam nhân mặc long bào đang ngồi trên ghế chạm khắc bằng gỗ lên, trong tay vân vê chuỗi phật châu, chuỗi hạt khẽ va chạm và phát ra âm thanh rất nhỏ.
Nàng ta không ngờ Hoàng đế sẽ đến nên vén váy, cẩn thận bước qua ngưỡng cửa.
Không đợi nàng ta mở miệng thì Bộ Chiêm đã nhận ra tiếng bước chân.
Nam nhân ngồi trên ghế ngước mắt lên nhìn về phía nàng ta.
"Hoàng thượng, sao hôm nay ngài lại tới đây?"
Hoàng đế nhìn thẳng vào nàng ta, đột nhiên xoay chuỗi hạt trong tay, âm thanh va chạm rõ ràng khiến nữ tử rụt vai, nhất thời cảm thấy căng thẳng.
Nam nhân nhìn nàng ta bằng ánh mắt sắc bén và lạnh lùng chưa từng thấy.
Hắn không trả lời nàng ta mà hỏi:
"Hôm nay ngươi tới Tàng Đông cung?"
Ân Lăng Nhi sửng sốt.
Không biết vì sao mà giọng nói của vị Hoàng đế luôn ôn hòa với nàng ta lúc này lại lạnh đến đáng sợ.
Và ánh mắt lạnh lẽo của hắn như thể...!có chút sát ý.
Không cần suy nghĩ, Ân thị co rúm người lại và quỳ xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...