Ý cười nơi đáy mắt Bộ Chiêm rất mờ nhạt.
Đuôi mắt hắn hơi nhếch lên, nụ cười dường như không lan xuống đáy mắt, Khương Linh không đoán được tâm tình của đối phương lúc này ---- thực tế là ánh mắt hắn quá sâu, vẻ mặt cũng rất thâm thúy, mơ hồ.
Nếu như trước đây, có lẽ nàng sẽ thử trăm phương nghìn kế để tìm hiểu tâm tư của Bộ Chiêm cho đến khi Bộ Chiêm hài lòng, nhưng hiện giờ...
Nàng kìm nén suy nghĩ, nhìn người mặc bộ đồ đỏ trước mặt.
Rõ ràng là Bộ Chiêm ghét màu đỏ nhưng hôm nay lại mặc hỉ phục màu đỏ rực.
Màu đỏ tươi như vậy khiến nàng cũng hơi đau đầu.
Bộ Chiêm đặt khăn voan đỏ sang một bên và ngồi xuống.
Sạp giường êm ái hơi lún xuống, mùi rượu phả vào mặt.
Mùi rượu trên người hắn rất nhạt nhưng không khó chịu.
Mùi rượu hòa quyện với mùi gỗ đàn hương nhẹ nhàng bao bọc lấy cơ thể Khương Linh.
Nàng hạ giọng gọi: "Bệ hạ."
Khương Linh ngồi trên kiệu hoa đã có thể nghe thấy bách tính tứ phương quỳ gối bái lạy, người trước mặt đã là tân đế của Đại Ngụy, là phu quân của nàng và hơn thế nữa còn là quân chủ của nàng.
Nghe thấy hai chữ này, động tác tay của Bộ Chiêm hơi khựng lại.
Hắn chưa từng nghĩ tới Khương Linh sẽ gọi mình như vậy, trên mặt không khỏi kinh ngạc.
Nhưng chỉ mất một lúc thì vẻ mặt của nam nhân đã trở lại bình thường, hắn hạ ánh mắt xuống, dừng lại trước gương mặt dịu dàng xinh đẹp của thiếu nữ.
Từ trước đến nay Bộ Chiêm không thích dẫn theo hạ nhân, giờ khắc này xung quanh cũng không có hạ nhân.
Hắn một chiếc kéo từ bàn trang điểm ở một bên, cắt một lọn tóc của mình xuống.
Thấy thế, Khương Linh lập tức hiểu rằng ---- hắn muốn kết tóc cùng mình.
Thành thân, kết tóc, lễ hợp cẩn...!dường như hắn muốn làm hết tất cả những chuyện mà ngày ấy chưa hoàn thành.
Ánh mắt "tân nương tử" khẽ nhúc nhích, nhận lấy chiếc kéo sắc bén từ tay "tân lang quân".
Khương Linh đã vấn tóc, búi tóc tinh xảo và đẹp đẽ, sau khi lấy kéo, nàng dùng ngón tay út nhẹ nhàng móc một sợi tóc đen mượt.
Mấy sợi tóc này càng khiến nàng tôn lên vẻ đẹp thanh tú động lòng người của nàng dẫn tới ánh mắt nam tử trước mặt vừa dịu dàng, ôn hòa nhìn nàng cắt sợi tóc kia xuống.
Không biết có phải vì màn đêm hay ngọn đèn dầu hay không mà Khương Linh lại cảm thấy ánh mắt người trước mặt vô cùng ôn nhu.
"Bệ hạ."
Nàng đưa tóc cho hắn.
Ngón tay nam nhân thon dài kết sợi tóc của hai người họ thành một nút thắt đẹp mặt, kết tóc xem như đã hoàn thành.
Bước tiếp theo là tới lễ hợp cẩn.
Nhìn thấy hai ly rượu hợp cẩn, Khương Linh bỗng căng thẳng, nàng mím môi, ngón tay âm thầm nắm lấy ông tay áo.
Cũng may Bộ Chiêm không phát hiện ra điều gì kỳ lạ nên đi thẳng tới bàn, bưng hai bầu rượu hợp cẩn tới.
Hắn mặc đồ màu đỏ, dáng người cao lớn, bước đi cũng vững vàng.
Cái gọi là lễ hợp cẩn chính là khi tân lang, tân nương thành hôn, trước khi động phòng sẽ lấy bầu rượu.
Trước khi rót rượu sẽ chia quả bầu làm hai phần, sau đỏ rót rượu vào bầu.
Vì rượu cưới được đựng bằng bầu nên rượu hợp cẩn sẽ có vị đắng nhẹ.
Điều này có ngụ ý là sau tân hôn, phu thê hai người đồng cam cộng khổ, vinh nhục cùng nhau.
Khương Linh nhìn chằm chằm gáo bầu được nàng trộn thuốc, thấy đối phương đưa tới một gáo khác thì mới từ từ thả lỏng.
Nàng tiếp nhận gáo rượu kia.
Lo lắng bị đối phương phát hiện nên nàng cụp mắt xuống, không dám nhìn Bộ Chiêm nữa.
Khi giao bôi, nàng nắm chặt bầu rượu và ngửa đầu uống sạch.
Rượu chảy dọc theo cổ họng, vị cay đắng khiến Khương Linh không nhịn được nhíu mày, ngay sau đó đã cúi người ho khan.
Rượu này cay quá.
Cay đến mức mặt nàng đỏ bừng, cổ họng như bị dao cứa vào.
Bộ Chiêm cụp mắt xuống nhìn nàng ho xong rồi đưa khăn tay sạch cho nàng.
Khương Linh nói cảm ơn, lau đi vết rượu trên khóe môi.
Vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt trầm ngâm của đối phương.
Không hiểu vì lý do gì mà mí mắt nàng co giật.
Màn đêm dày đặc như mực, con ngươi nam nhân cũng đen như mực.
Dường như hắn đang suy nghĩ điều gì đó, trong mắt có chút dò xét.
Đôi mắt lạnh như lưỡi dao sắc bén khiến Khương Linh vốn đã thấy chột dạ lại càng không nhịn nổi.
Nàng nắm chặt khăn tay rồi lại đặt xuống.
Đúng lúc này, một giọng nói bất thình lình vang lên bên tai:
"Rượu quá cay sao?"
Vì lý do nào đó mà giọng nói của Bộ Chiêm đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Khương Linh đành phải cẩn thận đáp: "Hồi bệ hạ, thần thiếp...!không giỏi uống rượu."
Nói đến đây, ánh mắt thiếu nữ khẽ đưa đẩy.
Điều này khiến nam nhân lại hạ mắt xuống, chậm rãi đánh giá gương mặt nàng.
Ánh mắt hắn tinh tế mà sắc bén.
Con ngươi vốn đen sâu lại trông càng sâu hơn trong bóng đêm.
Hắn khẽ nhướng mày, nhìn nàng, thong thả nói: "Vừa rồi ngươi uống hơi gấp."
Khương Linh vội vàng cúi đầu: "Thất thiếp thất lễ, xin bệ hạ trách phạt."
Mấy giọt rượu từ trong bầu tràn ra, rơi xuống chiếc vảy đỏ rực của nàng.
Nàng chưa kịp cử động tay thì những hạt cườm trong suốt như pha lê rơi dọc theo gấu váy, lặng lẽ rơi xuống góc áo hai người.
Bộ Chiêm vẫn luôn nhìn nàng, không nói chuyện.
Hắn không nói gì, Khương Linh cũng không dám ngẩng đầu lên nhưng nàng có thể cảm nhận được luôn có ánh mắt sắc bén nhìn mình.
Dường như hắn muốn nhìn thấu nàng, nhìn thấu mọi suy nghĩ của nàng.
Trong giây lát, nam nhân khẽ cười.
"Thôi, còn phải cùng uống lễ hợp cẩn."
Giọng nói của Bộ Chiêm rất nhạt, hắn cầm bầu rượu định uống.
Khương Linh vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì thấy tay phải đối phương bỗng dừng lại.
Hắn đặt bầu rượu ở bên môi, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Ngươi hy vọng ta uống sao, Khương Linh."
Nàng ngẩn người nhìn hắn.
"Ngươi hy vọng trẫm uống sao, Hoàng hậu?"
Hắn giống như chim ưng đang đợi con mồi mắc câu mà nheo mắt nhìn nàng.
Ngay khi nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy đó, nàng liền cảm thấy hoảng hốt.
Nhưng lúc này, nàng thầm nhủ trong lòng, Bộ Chiêm càng như vậy thì nàng càng phải bình tĩnh.
Vì thế nàng cố gắng đè nén cảm xúc, chậm rãi nói: "Tùy ý bệ hạ."
"Ý của trẫm.."
Nam nhân hơi trầm ngâm rồi đột nhiên ngoéo tay về phía nàng.
"Lại đây."
Khương Linh không rõ nguyên nhân, tiến lại gần.
Vốn dĩ hai người cách nhau không xa lắm nhưng khoảng cách ngắn ngửi lập tức bị bóng dáng hai người lấp đầy.
Nhưng dù vậy thì có vẻ như Bộ Chiêm vẫn chưa hài lòng, hắn lạnh lùng ra lệnh: "Lại gần hơn nữa."
Lại gần hơn nữa?
Gần hơn nữa thế nào?
Không đợi Khương Linh kịp phản ứng, đối phương đột nhiên vươn tay ra, siết chặt eo nàng, Bộ Chiêm ôm chặt nàng vào lòng.
"Chẳng lẽ Hoàng hậu đã quên quy củ cùng nhau uống rượu hợp cẩn trong đêm tân hôn sao?"
Ánh mắt nam nhân hạ xuống.
"Có cần trẫm dạy ngươi cách uống rượu hợp cẩn không?"
Hai vị tân nhân mỗi người cầm một gáo, tân lang quân uống trước rồi đến tân nương uống.
Nghĩ tới đây, tim Khương Linh đập thình thịch.
Bộ Chiêm ra lệnh: "Cầm lấy."
"Giữ chặt."
Hắn đưa bầu rượu chứa đầy rượu hợp cẩn vào tay nàng.
Mặt rượu yên lặng, phản chiếu hai bóng dáng đỏ thẫm và lộng lẫy.
Không chỉ cổ tay nàng bị kiềm chế mà toàn bộ cơ thể nàng cũng bị người đó giam cầm.
Lông mi đối phương hạ xuống, chầm chậm quan sát biểu cảm của nàng từng chút một rồi chậm rãi nói: "Uống."
Trong gáo có rượu hợp cẩn mà nàng đã bỏ thuốc mê.
"Bệ hạ..."
"Uống."
Nàng hoảng sợ ngước mắt lên, cảm nhận được một lực nặng khác đè lên eo mình.
Người đó bóp nàng vô cùng đau, gần như muốn cắt đứt cơ thể nàng.
Thiếu nữ cau mày, trên trán và sau lưng rịn ra lớp mồ hôi lạnh.
Bộ Chiêm nắm chặt cổ tay trắng trẻo thon thả của nàng, đưa gáo rượu đến dưới môi nàng, ấn vào miệng.
Sự ấm áp ngắn ngủi trong mắt hắn chỉ là thoáng qua, ngược lại chỉ còn một tầng sương lạnh.
Khương Linh đã từng nhìn thấy ánh mắt như vậy ở Bộ phủ ---- ngày mà mình mang bộ đồ đỏ rực về phủ, vừa bước qua ngưỡng cửa đã bắt gặp đối phương.
Mà hôm nay hắn lại càng tức giận hơn.
Một tay Bộ Chiêm giữ eo nàng, một tay giữ chặt cổ tay nàng, ép nàng uống bầu rượu trước mặt.
Nhìn thấy Khương Linh phản kháng như thế, Bộ Chiêm càng chắc chắn ---- trong rượu hợp cẩn này có thứ gì đó.
Nam nhân cười lạnh.
Hắn cũng không biết loại thuốc gì đã cho vào rượu, là thuốc mê hay là thuốc độc? Là khiến hắn hôn mê hay là chết?
Hắn dùng gáo rượu mạnh mẽ cạy hàm răng nàng ra.
Sức lực nam nhân lớn đến mức Khương Linh cảm thấy răng mình nghiến kèn kẹt, cuối cùng, một hớp rượu chảy vào từ khe hở của miệng.
Nàng chống cự mấy tiếng "ưm ưm" càng làm ánh mắt đối phương trầm xuống.
Bộ Chiêm bóp chặt hàm dưới, hung dữ đẩy nàng vào tường.
Hắn rũ mắt xuống, lực trên tay càng mạnh hơn cho đến khi tách môi nàng ra.
Rượu đáng chảy từ miệng xuống, phổi nàng sắp cháy rồi!
Vừa đắng vừa cay, cơ thể bị hắn bóp đến đau đớn.
Tuyệt vọng, đau đớn, nghẹt thở...!đủ lại đau đớn ập đến như thủy triều bao trùm toàn thân nàng.
Nàng không nói nên lời, rượu chảy ra khỏi kéo miệng, ướt đẫm vạt áo nàng.
Bộ Chiêm vẫn không buông tha nàng.
Hắn lạnh nhạt giữ chặt nàng, nhìn nàng với ánh mắt trịch thượng, nhìn rượu trong bầu rồi ra lệnh cho nàng: "Liếm sạch đi."
Dù rượu có độc.
Kể cả là thuốc độc không có thuốc giải, khiến người ta chết bất đắc kỳ tử.
Hắn cũng muốn nàng liếm sạch từng giọt rượu đã hạ độc hắn.
Sau khi nàng uống xong, nam nhân thản nhiên ném gáo bầu sang một bên rồi cúi xuống.
"Là thuốc mê hay thuốc độc?"
Hắn gần như bóp cổ họng nàng, tra hỏi.
Khương Linh dựa vào giường, cả người không còn sức.
Thấy nàng không trả lời, ánh mắt của Bộ Chiêm càng tối hơn, hắn không hề gọi đại phu, dường như đang chờ đợi nàng ngất đi hoặc trúng độc mà chết.
Màn đêm buông xuống, trong phòng tân hôn đẹp đẽ.
Nến bị nước mắt nuốt chửng, rượu mạnh thì bừa bộn.
Cuối cùng, ngay trước khi nàng chết cứng, nam nhân đã bế cơ thể mềm như bông của nàng lên.
Lần này trong mắt hắn có chút hận ý, đối phương nghiến răng nghiến lợi mà nhìn nàng, cười lạnh:
"Khương Linh, ngươi thật sự muốn rời xa ta sao?"
"Ở bên cạnh ta làm ngươi khó chịu như vậy à, làm ngươi sống không bằng chết sao?"
"Mất công trẫm còn nghĩ, trẫm còn nghĩ..."
Hắn còn nghĩ rằng lần đầu tiên trong đời mình có chút tình cảm với một nữ tử.
Hắn còn nghĩ đến việc thử đối xử tốt với một người và để nàng trở thành nữ tử tôn quý nhất thiên hạ.
Thậm chí hắn còn nghĩ tới việc đến chùa Kim Thiện để viết sinh thần bát tự còn thiếu kia.
Bộ Chiêm cười nhạo, nuốt nửa câu sau xuống.
Khương Linh không trả lời, thực tế thì nàng cũng không còn sức lực để trả lời hắn.
Nàng chỉ cảm thấy ý thức của mình đang dần tiêu tan từng chút một.
Trong khoảnh khắc mất đi ý thức, Khương Linh mơ hồ cảm giác được người bên cạnh vươn tay ra xem xét hơi thở của nàng.
Sau khi xác nhận nàng chưa chết, Bộ Chiêm lại vung tay áo gọi hạ nhân tới.
"Người tới, truyền lệnh."
"Hoàng hậu Khương thị có oán hận, đức hạnh không tốt...!Từ nay sẽ bị giam giữ trong Tàng Đông cung, không có chiếu chỉ -----"
Hắn dừng lại, trong màn đêm hỗn loạn, sắc mặt nam nhân có vẻ bình tĩnh.
Một lúc sau, tân quân lạnh giọng nói:
"Không có chiếu chỉ ----- vĩnh viễn không được ra."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...