Nàng khóc đến run rẩy, âm thanh vô cùng chua xót khiến Đàm Chiêu đứng phía sau Bộ Chiêm không đành lòng mà quay mặt đi.
Mưa rơi rả rích không thể rửa sạch máu loãng trên mặt đất.
Dù trên đầu có che ô nhưng người nàng đã bị mưa xối ướt đẫm, nước mưa chảy từ đuôi tóc, lăn xuống vai rồi lặng lẽ rơi xuống đất.
Nàng được Bộ Chiêm bế lên xe ngựa.
Bên ngoài xe bị bắn chút máu nhưng bên trong xe ngựa vẫn gọn gàng, sạch sẽ.
Vết nước trên y phục Khương Linh nhỏ từng giọt đỏ thắm vương vãi khắp sàn nhà.
Sau khi phân phó ở ngoài xe ngựa thì Bộ Chiêm ngồi trong xe ngựa với nàng.
Bánh xe chuyển động lọc cọc, thỉnh thoảng lại có đợt xóc nảy, Khương Linh biết bánh xe đã dẫm qua xác chết, toàn bộ hoàng thành Đại Tuyên đã biến thành địa ngục chiến tranh.
Không, hiện nay nó không phải là Đại Tuyên.
Mà là hoàng thành của một mình Bộ Chiêm.
Nhìn vào bất cứ nơi đâu, từ vòm trời cho đến chân trời góc bể đều là thiên hạ của hắn.
Bộ Chiêm không biết tại sao nàng khóc, chỉ nghĩ đơn giản là nàng sợ hãi.
Thấy nữ tử ướt sũng co ro trong góc xe ngựa, dáng người gầy gò, cả gương mặt không còn giọt máu nào.
Đôi mắt nam nhân hơi nheo lại, hắn cởi áo choàng và nhẹ nhàng khoác lên người nàng.
Cùng lúc đó, Khương Linh vô thức co rúm lại.
Tay Bộ Chiêm nhất thời dừng lại, đầu ngón tay trắng nõn của nam nhân vẫn còn dính vết máu chưa khô, trông rất nổi bật.
Nhưng lúc này, bánh xe cán qua xương người, Khương Linh không hề đề phòng, suýt nữa bị ngã.
Bộ Chiêm vươn tay phải ra ôm lấy eo nàng.
Vòng eo nữ tử mảnh khảnh như cành liễu yếu ớt trong gió, hoàn toàn không thể nắm giữ được.
Bộ Chiêm cảm thấy lòng bàn tay mình hơi nóng, cơ thể mảnh mai của nàng đổ xuống.
Dù đã trải qua một trận mưa máu như vậy nhưng mùi hương trên người nàng vẫn dịu nhẹ và sạch sẽ.
Trong khoảnh khắc đó, mùi hương thơm tỏa ra từ cơ thể thiếu nữ làm dịu đi sự khó chịu trong lòng Bộ Chiêm.
Có lẽ mùi hương của nàng có thể chữa khỏi cơn đau đầu của hắn.
Trong lòng hắn còn nghĩ muốn ôm nàng chặt hơn.
Thế nhưng Khương Linh không nghĩ như vậy.
Ngay cả khi nhắm mắt, chỉ cần ngửi thấy mùi gỗ đàn hương quen thuộc kia thì trước mắt nàng sẽ hiện ra một khuôn mặt thờ ơ lạnh nhạt.
Gần như không thể kiểm soát được, cơ thể nàng run lên.
Bộ Chiêm hơi sửng sốt, nhìn vẻ mặt uể oải của người trước mặt đang đẩy mình ra.
Trong xe ngựa tối tăm, nam nhân khẽ cau mày.
"Có chuyện gì vậy?"
Thiếu nữ lộ vẻ mỏi mệt, vừa quay đầu lại dùng tay vén rèm xe lên, một cơn gió lạnh lập tức ùa vào.
Rõ ràng là ngày hè nóng nực nhưng Khương Linh lại cảm thấy cơn gió đêm này khiến cơ thể lạnh buốt.
Nàng dời mắt sang nhìn trời mưa tầm tã, màn đêm hỗn loạn và mờ ảo.
Hai bên đường có vô số xác chết chất đống thành những ngọn đồi nhỏ.
Những binh lính chết trận, bá tánh vô tội bị cuốn vào, những con chim bay ngang qua, quạ đen gặm thi thể...
Người bên cạnh kéo nàng sang một bên, khàn giọng nói: "Đừng nhìn."
Vừa nói hắn vừa đưa tay muốn che mắt nàng lại.
Khương Linh tránh né hắn, hai mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, đây là địa ngục trần gian mà nàng chưa từng thấy qua.
Trái tim nàng chợt co giật, cơn đau còn tệ hơn ngày chuyển dạ đó.
Đây không chỉ là loại tuyệt vọng trước cái chết mà còn là loại đau buồn mà nàng chưa từng cảm thấy trước đó.
Nàng đỏ mắt, nhìn xe ngựa từ từ đi qua khu chợ vốn ồn ào, đi qua Tiêu phủ, Viên phủ, Lư phủ...!đi tới đâu cũng thấy cảnh hoạn nạn thảm thương.
Thấy sự bi thương trong mắt nàng, Bộ Chiêm vòng tay qua nàng, muốn kéo rèm xe trong tay nàng xuống.
Hắn nhẹ giọng, an ủi nàng: "Ta không động tới Khương gia, người nhà của ngươi bây giờ đang bình an vô sự ở Khương phủ."
"Bộ Hành Tri." Khương Linh không để ý tới lời nói của hắn, nàng nắm chặt lấy rèm xe, run rẩy nói: "Ngươi có biết không, ta đã từng quỳ gối trước thần phật để cầu nguyện cho ngươi, cầu xin thần linh tha thứ cho tội ác ngươi từng phạm phải."
"Bộ Hành Tri, ngươi nhìn những thứ trước mắt xem ---- tất cả đều là tội ác của ngươi."
Một tiếng này gần như nàng đã nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Khiến cho nam nhân giật mình.
"Tội ác?"
Bộ Chiêm lấy lại tinh thần, không khỏi bật cười: "Khương Linh, từ xưa đến nay, nói về giang sơn thay đổi, chỉ cần có chiến tranh, ngươi có thấy nơi nào không có người chết chưa? Cái chết của những người này đổi lấy một triều đại mới, cái chết của bọn họ cũng coi như có ý nghĩa.
Còn về sau này có thế nào, từ trước tới nay ta chưa bao giờ tin thần phật, nếu trên thế gian này thực sự có địa ngục thì ta đã ở tầng thứ mười tám từ lâu rồi."
Nghe những lời chính nghĩa của người trước mặt, Khương Linh cảm thấy bất lực, không còn muốn tranh cãi với hắn nữa.
Không ngờ đối phương đột nhiên cúi người "cạch" một tiếng xốc rèm xe lên.
Mưa hắt vào mặt Khương Linh làm nàng thấy lạnh lẽo.
Hắn nói: "Ngươi nhìn phố hẻm này đi, những xác chết này.
Nếu ta mềm lòng một chút thì ta sẽ là một trong những bộ xương trắng này."
Ánh mắt và giọng nói của hắn tràn ngập sự thờ ơ và tàn nhẫn của kẻ thượng vị.
Khương Linh không nói nữa.
Xe ngựa không dừng lại, tiếp tục phi nhanh về phía hoàng cung, dẫm lên đống xác chết mà xuyên qua cánh cổng đỏ son.
Cuối cùng xe ngựa dừng lại trước cổng một cung điện, Bộ Chiêm đưa nàng xuống xe và sải bước vào Tàng Đông cung.
Đây là cung điện gần với Trường Minh điện nhất và cũng là tẩm cung của Hoàng Hậu.
Bộ Chiêm đặt nàng lên ghế phượng, xoay người ra lệnh cho cung nữ mang xiêm y sạch sẽ tới.
Ghế phượng hào hoa xa xỉ với tay cầm đính ngọc trai.
Nam nhân phân phó vài câu rồi lại đi về phía nàng.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng Khương Linh cảm thấy, khi nói chuyện với mình, giọng nói vốn lạnh lùng của hắn đã dịu đi một chút.
Hắn nói: "Ta còn có truyện quan trọng cần xử lý, ngươi tắm trước, thay y phục sạch sẽ, đợi ta xong việc sẽ đến thăm ngươi."
Cuối cùng, hắn khẽ mím môi, thấp giọng nói: "Nghe lời."
Khương Linh mơ màng ngẩng đầu lên thấy xiêm y trắng tinh của hắn bị nhuốm máu đỏ tươi.
Đôi mắt phượng dài hẹp, ngoại hình đẹp đẽ, khí chất xuất trần và xa cách giống như đám mây thần thánh bay trên bầu trời.
Sau khi Bộ Chiêm rời đi, xung quanh cũng có cung nhân chào đón.
Các nàng không biết nên gọi Khương Linh thế nào, nơm nớp lo sợ gọi: "Chủ tử."
Đúng thật là các nàng chưa bao giờ nhìn thấy chủ tử nào lại chật vật như vậy.
Máu loãng, hạt mưa và những ngọt nước mắt trườn dài trên mặt...!những vết nước đậm màu trộn lẫn với nhau khiến Khương Linh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Nàng được người hầu hạ tắm rửa, chải tóc, thay y phục rồi ngồi một mình trên chiếc ghế dài lạnh lẽo.
Lúc này đã gần canh ba, mái hiên hành lang bị mưa hắt vào, ngọn đèn đơn độc lay lắt.
Đêm đã khuya, Khương Linh lại mất ngủ.
Nàng nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, mở mắt nhắm mắt đều là xác chết.
Ngoài ý thương xót đó thì trong bụng nàng còn có cảm giác ớn lạnh.
Khương Linh biết vận mệnh đất nước suy giảm sẽ kéo theo sự suy giảm sinh kế của người dân.
Nàng cũng nghĩ tới, một khi Bộ Chiêm khởi binh thì chắc chắn sẽ có trăm họ lầm than.
Chỉ là nàng không ngờ rằng mọi chuyện lại...!bi kịch đến thế.
Xác chết chồng chất có tác động lớn, cơn đau dạ dày làm nàng không thể ngủ yên, chỉ có thể co chân, âm thầm run rẩy trong chăn.
Trong đêm yên tĩnh, có tiếng nói từ ngoài cửa:
"Chủ tử đã nghỉ ngơi."
Bộ Chiêm đè giọng xuống: "Đừng đánh thức nàng."
Một lát sau có tiếng đẩy cửa rất nhẹ, có người lặng lẽ bước vào.
Có tiết sột soạt như thể người đó đang cởi xiêm y.
Sau đó giường hơi lún xuống, hắn nhẹ nhàng nằm xuống.
Tiếp đó có một cánh tay dịu dàng vòng qua eo Khương Linh.
Bộ Chiêm ôm lấy nàng, từ từ dịch tới, hắn vùi mặt vào cổ thiếu nữ, khẽ hít một hơi.
Đôi môi mỏng của nam nhân lướt qua cần cổ trắng nõn mịn màng của nàng, một sự đụng chạm khó phát hiện như vậy vẫn khiến Khương Linh không nhịn được rụt cổ lại.
"Chưa ngủ à?"
Khương Linh nghiêng người đưa lưng về phía hắn, không nói chuyện.
Thấy nàng còn tỉnh, Bộ Chiêm xoay người nàng lại, cúi đầu hôn môi nàng.
Hắn hôn sâu, mang theo ý cướp đoạt tất cả của nàng.
Môi đối phương di chuyển đến cổ nàng, cắn nhẹ vào xương quai xanh và để lại một vết ửng hồng.
Cuối cùng, Bộ Chiêm ngồi dậy, nhìn vào mắt nàng trong đêm tối.
Không biết từ khi nào mà trên mặt thiếu nữ đã đầy nước mắt.
"Sao lại khóc?"
Trong giọng nói của hắn có chút quan tâm.
Khương Linh nằm thẳng trên giường, ánh trăng trong trẻo chiếu vào, hắt một lớp sáng lên mặt nàng.
Nàng quay mặt đi, không muốn đối phương nhìn thấy vẻ mặt mình, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ hiểu được nỗi buồn trong mắt nàng, chỉ biết cười nhạo nàng kiểu cách, nhu thuận.
Hắn suy nghĩ một lúc mới cúi đầu nói: "Vừa rồi ta đã cho người bắt đầu dọn dẹp thi thể hai bên đường, thống nhất an tán bọn họ dưới chân núi Kim Loan, thi thể của bọn họ sẽ không bị chim thú gặm mất."
"Ta đã chọn một ngày lành, chính là ngày hai mươi lăm tháng này.
Đến lúc đó ta sẽ đăng quang đại bảo**, đến lúc đó ngươi sẽ trở thành Hoàng hậu của ta, trở thành nữ nhân tôn quý nhất cả hoàng thành."
** Đăng quang đại bảo: lên ngôi.
**
Giống như hắn, nàng sẽ đứng ở vị trí cao nhất của hoàng thành, tận hưởng quyền lực tối cao và vinh hoa phú quý không đếm xuể.
Bộ Chiêm kể hết cho nàng nghe những mệnh lệnh vừa được hạ xuống.
Khương Linh nhìn vào mắt Bộ Chiêm lại có cảm giác dường như hắn đang tính toán cho tương lai của bọn họ.
Dục Nhi, A Diễn, phụ mẫu và người thân của nàng, những người tị nạn trong kinh thành...
Nghe hắn nói, Khương Linh bỗng nghĩ tới một số chuyện.
"Tam Hoàng tử và Lục Hoàng tử thì sao?"
Bộ Chiêm nghe vậy thì dừng lại một chút, không giấu diếm nói: "Ban chết."
Mặc dù biết trước sẽ là kết cục này nhưng nàng vẫn không khỏi giật mình.
Nàng chỉ nhớ Tam Hoàng tử luôn nhìn nàng với ánh mắt ham muốn, mỗi lần nhìn thấy đối phương đều phải tránh đi.
Lục Hoàng tử tuy ốm yếu nhưng vẫn đối xử với nàng ôn hòa lễ độ, vì phụ thân là lão sư của hắn, ở trong hoàng cung hắn sẽ quan tâm tới nàng một chút.
Hắn gọi nàng là Linh Nhi muội muội, sẽ đuổi cung nữ đã bắt nạt nàng và hái bông hoa nhỏ trên cây cho nàng.
Hắn cũng là một người hoạt bát.
Nàng cũng vậy, là một người khao khát được sống.
...
Bộ Chiêm hạ ánh mắt xuống, cẩn thận quan sát từng biểu cảm trên mặt nàng.
"Ngươi buồn sao?"
Khương Linh không nói gì.
"Ngươi khóc vì bọn họ?"
Nàng vẫn không trả lời.
Nàng không khóc vì bọn họ, nàng chỉ cảm thấy một nỗi buồn day dứt.
Bàn tay của Bộ Chiêm chậm rãi di chuyển từ cánh tay tới cằm nàng, vuốt ve gương mặt nàng rồi dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt.
"Làm sao vậy?"
"Chê ta nhẫn tâm sao?"
"Khương Linh, có phải ngươi cho rằng trên tay ta dính nhiều máu như vậy mà ghê tởm ta phải không?"
Trong đêm dài tĩnh mịch, giọng nói của hắn như bị nước mưa thấm ướt, toát ra ý lạnh lẽo.
Hắn hạ người, tiến lại gần hỏi nàng.
"Cái ôm của ta, có ghê tởm không?"
"Nụ hôn của ta, có ghê tởm không?"
Giọng nói của Bộ Chiêm dần trở nên rét run.
"Khương Linh, ở dưới thân ta, có ghê tởm không?"
Hắn hạ môi xuống, như thể muốn cắn tai nàng.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt khiến sống lưng nàng đổ mồ hôi lạnh.
Khi nghe thấy hai chữ ghê tởm đó, đôi mắt thiếu nữ mở to, run rẩy như thể nàng vô cùng xấu hổ vì những lời nói như vậy.
Khương Linh không nhịn được, hít một hơi thật sâu: "Ngươi đừng nói nữa."
"Làm cũng làm rồi, có gì mà không nói được?"
Ánh trăng lạnh lẽo hắt vào mặt nam nhân, hắn nghiêng đầu mỉm cười.
"Trong mắt ngươi, ta chính là tiểu nhân hèn hạ khiến người ta ghê tởm, phải không?"
Nàng cắn răng nhìn đối phương từ từ đè xuống, mái tóc rối bù cọ vào đôi má nhợt nhạt của nàng.
Bộ Chiêm nhìn nàng, cười lạnh: "Đúng vậy, ta chính là kẻ ghê tởm như vậy, ta máu lạnh, ta vô tình, ta tính toán, ta hèn hạ, mỗi ngón tay của ta đều dính đầy máu.
Nhưng vậy thì sao, Khương Linh, ta đã là chủ nhân của hoàng thành này, tất cả mọi người đều phải phủ phục dưới chân ta."
Khi nói xong câu cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, như thể muốn nói ---- kể cả ngươi.
Cho dù hắn hèn hạ, đêm đó hắn muốn tịch thu tài sản của Khương gia, chẳng phải nàng nắm lấy ngón tay hắn như cầu xin sự thương xót, cầu xin hắn ở lại sao?
Hắn cúi đầu, rúc vào tóc nàng, hít mùi hương ngọt ngào trên cơ thể nàng.
Gió đêm chầm chậm cùng với màn đêm dâng trào đưa âm thanh của hắn tới:
“Khương Linh, vậy cùng với kẻ ghê tởm như ta làm những chuyện chán ghét đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...