Thịnh Kinh hay mưa, vào hè thì trời còn mưa nhiều hơn.
Bộ Chiêm hứa sẽ cho nàng bất cứ thứ gì miễn là nàng nghe lời.
Dục Nhi, phụ mẫu, Lục Vu...!Khương Linh nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy giao dịch này cũng coi như có lời.
Suy cho cùng thì nhiều năm như vậy, điều nàng am hiểu nhất chính là kiên nhẫn và nghe lời.
Thế là nàng trở về Thính Vân các, không lâu sau, Lục Vu cũng ôm hài tử tới.
Khương Linh cẩn thận dò hỏi, nghe nói Bộ Chiêm không ngược đãi Lục Vu thì thầm nghĩ Bộ Chiêm vẫn coi như nửa con người.
Nha đầu này vừa thấy nàng, nước mắt giống như hạt cườm rơi lã chã nhưng hài tử trong lòng lại cười như nở hoa, dang cánh tay nhỏ nhắn bụ bẫm muốn Khương Linh ôm.
Dục Nhi rất thân thiết với nàng.
Đứa nhỏ này thông minh, khi chọn đồ vật đoán tương lai**, y lập tức đi thẳng qua hàng đồ nhỏ xinh hấp dẫn mà nắm chặt lấy chiếc mũ đầu hổ do chính tay nàng thêu.
Mỗi lần Khương Linh đến gần, y đều nhe miệng cười khúc khích với nàng.
**Chọn đồ vật đoán tương lai: (theo tập tục, khi trẻ em đầy tuổi, cha mẹ bày các loại đồ vật để cho bé chọn, dùng để dự đoán tương lai và sở thích của bé) **
Nói cũng kỳ lạ, trước đây nàng luôn cảm thấy cuộc đời này chẳng có gì đáng mong đợi nhưng khi vừa thấy Dục Nhi thì nàng lại như được tiếp thêm sức mạnh.
Nàng đã dành toàn bộ tâm tư cho đứa nhỏ này, hàng ngày nhìn y ăn ngủ, nhìn y lớn lên từng chút một.
Là vài chuyện vui vẻ trong những ngày không khác gì bị giam lỏng này.
Hoa đào trong phủ Thừa tướng đang nở rộ, khi gió thổi thì hoa đào sẽ rơi như mưa.
Khương Linh rất thích hoa cỏ nhưng lại không nỡ bẻ gãy nên đứng từ xa nhìn những khóm hoa và bóng cây tươi tốt trước mặt.
Đan Thanh Lâu xuất hiện một số bức thư pháp mới, hầu hết đều do Quý Phù Thanh tạo ra.
Chỉ là thư pháp vừa xuất hiện thì bị người ta mua với số tiền lớn.
Khương Linh thở dài, những bức thư pháp đó sẽ xuất hiện trong phòng nàng vào ngày hôm sau.
Phong cách của Quý lão sư vẫn không thay đổi, nước chảy xiết, núi non trùng điệp, kích thích, cuộc đời sống động...
Chỉ khi nhìn thấy những thứ sống động này thì nàng mới cảm thấy trái tim mình vẫn còn đập.
Ngày tháng trôi qua êm ả như vậy, Bộ Chiêm cũng không có xích mích với nàng.
Thật ra hắn cũng bận rộn, suốt ngày không thấy đâu, Khương Linh không thấy hắn cũng cảm thấy thoải mái.
Đây là khoảng thời gian yên ổn nhất mà nàng từng trải qua ở Bộ phủ nhưng nàng cũng biết rằng sự yên bình chỉ là bề ngoài, còn thế giới bên ngoài thì đã hỗn loạn rồi.
Nàng dỗ dành Dục Nhi và Lục Vu, bình tĩnh chờ đợi ngày đó đến.
Khương Linh biết rất rõ, nếu Bộ Chiêm thành công thì lồng giam của nàng sẽ chuyển từ phủ Thừa tướng thành hoàng cung, nếu Bộ Chiêm thất bại thì điều chờ đợi nàng sẽ là thê tử của gian tướng mang tiếng xấu muôn đời.
Năm Đại Tuyên thứ mười bốn, ngày 13 tháng 6.
Ngày hôm đó ở kinh thành mưa lớn, mưa mãi không ngớt.
Khương Linh vừa mở mắt ra đã nhạy cảm nhận ra bầu không khí xung quanh mình không ổn lắm.
Xung quanh Bộ phủ lại có thêm binh mã bảo vệ, toàn bộ phủ Thừa tướng đều tràn ngập bầu không khí căng thẳng và nguy hiểm.
Khi hoàng hôn đến gần, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng binh khí giao đấu từ xa.
Bàn tay cầm đũa của nàng run lên, "cạch" một tiếng, miếng bò viên tròn trịa rơi xuống đất.
Lục Vu khó hiểu, bước tới sau sạch vết canh trên mặt đất, ân cần nói: "Phu nhân, sao vậy?"
Trong lòng Khương Linh hoảng hốt, mí mắt phải co giật kịch liệt.
Nàng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, mây đen dày đặc đang tràn xuống khiến người ta khó thở.
"Đêm nay trời mưa to, nhớ đó cửa ra vào và cửa sổ lại, nhớ là phải khóa cẩn thận."
Lục Vu không rõ vì sao nhưng vẫn làm theo lời nàng dặn.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, hạt mưa đập vào kính cửa sổ khiến người ta hốt hoảng.
Cuối cùng Lục Vu cũng nhận ra có gì đó không đúng, hoảng sợ hỏi: "Phu nhân, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lời còn chưa dứt, các nàng đã nghe thấy tiếng người ngã ngựa đổ từ xa.
Khương Linh ôm chặt Dục Nhi, dùng tay nhẹ nhàng bịt lỗ tai y lại.
Nhưng một lúc sau lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã của hạ nhân bên ngoài Thính Vân các.
Có người đang giẫm lên nước và hoảng sợ chạy vội trong mưa.
Tiếng bước chân và hạt mưa hòa quyện vào nhau khiến lòng người càng thêm bồn chồn.
Sắc mặt Lục Vu hơi tái nhợt, nói với Khương Linh: "Phu nhân, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy, nô tỳ sợ hãi."
Nếu nàng đoán đúng thì Bộ Chiêm đã trở mặt vào giờ phút này.
Khương Linh nghiêm mặt giải thích toàn bộ ngọn nguồn cho Lục Vu.
Mặc dù trước mắt Bộ Chiêm là người thống trị toàn bộ kinh thành nhưng trong triều vẫn có thần tử trung thành và tận tâm với Đại Tuyên.
Nếu hắn muốn khởi binh thì không ai có thể ngăn cản hắn.
Thấy Lục Vu hoảng sợ đến mức lạc mất hồn vía, nàng dịu dàng an ủi: "Đừng hoảng sợ, phủ Thừa tướng canh gác nghiêm ngặt, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không thể vào được."
Lời này của nàng là sự thật.
Bộ Chiêm vẫn còn có chút lương tâm.
Trước khi đi hắn đã để lại rất nhiều người ở phủ Thừa tướng, hiện giờ trong phủ Thừa tướng tương đối an toàn.
Lục Vu lại nói: "Phu nhân, sao chúng ta không trốn đi! Lỡ như, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì chúng ta sẽ bị nhốt ở đây cho đến chết."
"Không được, bên ngoài hỗn loạn, không có người giúp đỡ thì chúng ta không thể mang Dục Nhi chạy đi xa được."
Khương Linh giữ tay nàng ấy lại, dùng lòng bàn tay ấm áp truyền chút sức lực cho nàng ấy: "Nghe lời ta, đừng cử động."
Lúc này, ngoài cửa viện truyền đến tiếng hét thê lương:
"Không ổn, không ổn rồi! Có người đang đánh về phía Bộ phủ chúng ta!"
Trong Thính Vân các không chỉ có Lục Vu hoảng loạn mà cả Thanh Cúc cũng sợ hãi đến tái mặt.
Người sau giả vờ bình tĩnh nhưng tay chân lại không khỏi run rẩy.
Nói không căng thẳng là giả, Khương Linh không biết binh lính mà Bộ Chiêm để lại có thể trụ được mấy ngày.
Nàng vội vàng cầm bút viết một phong thư về nhà.
Nàng để Lục Vu lẻn ra từ hậu viện và gặp A Diễn.
Trên dưới Bộ phủ đều hoảng sợ.
Cuối cùng Thanh Cúc cũng không thể ngồi yên nữa, quỳ rạp xuống dưới chân Khương Linh.
"Phu nhân, Thừa tướng không ở đây, chúng ta phải làm sao bây giờ, nếu những người đó thật sự đánh vào, thì chúng ta phải tự bảo vệ mình như thế nào..."
Lời còn chưa dứt, mặc dù cách một cánh cửa sổ nhưng Khương Linh cũng nghe được tiếng mũi tên xé gió lao tới.
Nàng vốn định nói Bộ Chiêm để lại binh lính đủ để bọn họ chống cự ba ngày, đến lúc hắn thành công thì phủ Thừa tướng đương nhiên sẽ chuyển nguy thành an.
Không ngờ câu tiếp theo của đối phương lại là:
"Giao thê nhi của Bộ Chiêm ra, bản quan sẽ buông tha cho Bộ phủ, nếu không bản quan sẽ đến thẳng phủ hoàng long**, dọn sạch hang ổ của Bộ cẩu!!"
** Phủ hoàng long: chỉ sự hiểm yếu của phe địch **
Vèo vèo ba tiếng, lại có tiếng mũi tên xuyên tới.
Mưa như trút nước, nước lũ cuốn trôi, nhấn chìm toàn bộ phủ Thừa tướng trong không khí trầm lặng.
Rõ ràng đang là mùa hè nhưng phía sau Khương Linh lại không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Nàng ngồi trên giường, tự nhủ rằng mình phải bình tĩnh.
Nàng vốn tưởng rằng động tĩnh này sẽ hù dọa Dục Nhi trong tã lót òa khóc nhưng không ngờ đứa nhỏ này còn bình tĩnh hơn nàng.
Trong màn đêm hỗn loạn, y chớp mắt và như thể nhận thấy ánh mắt của mẫu thân nên tiểu hài tử mỉm cười với nàng.
Nhìn Dục Nhi, Khương Linh bỗng nhiên cảm thấy an tâm hơn.
Tiếng vũ khí giao đấu vang lên suốt ngày.
Đúng lúc mọi người đang hoảng loạn thì đột nhiên có người gõ nhẹ cửa hậu viện.
Thanh Cúc căng thẳng bước tới, đối diện là một hạ nhân trông quen quen nhưng không biết tên.
Hắn ta cầm trong tay lá thư hồi âm của Khương gia, thấp giọng nói: "Phu nhân, Khương tiểu công tử đã truyền tin tới, có xe ngựa ở ngoài phủ Thừa tướng tới đón phu nhân, xin phu nhân đưa tiểu công tử cùng thuộc hạ rời khỏi phủ Thừa tướng."
Nói xong hắn ta bảo Thanh Cúc đưa thư hồi âm cho Khương Linh.
Khương Linh nắm chặt thư trong tay, trên đó đúng là chữ viết của A Diễn, thấy thế nàng không khỏi vui mừng.
Nhưng vừa đứng dậy, đột nhiên nàng lại do dự.
Thấy nàng dừng chân, Thanh Cúc không khỏi thúc giục: "Phu nhân, sao người không đi?"
Không phải xe ngựa của Khương phủ tiếp đón ở cửa sau sao?
Khương Linh nắm chặt thư: "Ta vẫn chưa yên tâm."
Thanh Cúc nói: "Phu nhân, bức thư này là do Khương công tử viết phải không?"
"Đúng vậy."
"Vậy bức thư này là do Khương công tử đưa tới, vậy còn có thể có chuyện gì chứ? Phu nhân, chúng ta hiện đang chạy trốn và không thể chậm trễ."
Khương Linh nhìn người kia đứng sau, nhìn màn đêm đen kịt và màn mưa kéo dài, cảnh giác nói: "Lục Vu đâu?"
Đối phương nhanh chóng trả lời.
"Sau khi Lục Vu đưa thư tới, Khương công tử đã tìm một chỗ cho nàng nghỉ ngơi."
Trước mắt không thể thấy được sơ hở nào, lời nói của hắn ta cũng không thể chê vào đâu được.
Nhưng không biết vì sao mà Khương Linh luôn cảm thấy bất an.
Thấy nàng còn đang do dự, đối phương liền hỏi:
"Phu nhân, chẳng lẽ người không muốn dẫn tiểu công tử rời khỏi phủ Thừa tướng sao?"
Đúng là khi nghe được câu này, sắc mặt nàng có hơi thay đổi.
Ánh sáng từ bầu trời hắt xuống, gió lạnh tạt mưa vào đình viện.
Nghe người kia nói, ánh mắt nàng xoay chuyển ---- đúng vậy, nàng rất muốn rời khỏi nhà giam tráng lệ này nhưng nàng không thể chân chính mang theo Dục Nhi chạy đi.
Hiện giờ Bộ Chiêm đi vắng, A Diễn lại ở bên ngoài tiếp đón, đây là cơ hội hoàn hảo để nàng thoát khỏi nanh vuốt của Bộ Chiêm.
Cơ hội này quá hấp dẫn, khiến người ta không nhịn được đi thử.
Chỉ cần nàng ngồi lên xe ngựa do A Diễn chuẩn bị, đi về phía nam và chạy trốn đến Hành Xuyên để đoàn tụ với người thân thì nàng và Dục Nhi sẽ được tự do.
Đáy mắt thiếu nữ tỏa sáng lấp lánh.
Ánh mắt nàng trong veo, sạch sẽ, xinh đẹp, sau khi nghĩ như vậy, nàng nhờ Thanh Cúc ôm Dục Nhi rồi thuận tay ôm một túi đựng vàng bạc châu báu từ trong phòng ra.
Đối phương thở phào nhẹ nhõm: "Phu nhân, mời đi theo tiểu nhân, đi đường này không có người."
Khương Linh gật đầu, đi được mấy bước rồi đột nhiên dừng lại.
"Đợi một chút."
"Sao vậy?"
Nàng đưa tay phải ra sau tai, sửa lại tóc mái và nói: "Mẫu thân đâu, mẫu thân sẽ đến Dũng Châu cùng ta và A Diễn chứ?"
Nghe vậy, người kia sửng sốt một chút rồi gật đầu cười: "Đúng vậy.
Phu nhân, Khương tiểu công tử nói sẽ đưa người tới Dũng Châu trước rồi tới đón lão phu nhân."
Tim Khương Linh đập thình thịch, nàng bình tĩnh đáp: "Được."
Một tiếng loảng xoảng, chiếc túi trong tay nàng rơi xuống đất, rơi xuống vũng nước.
"Ta không có sức, không thể nhấc lên được."
Đối phương không hề nghi ngờ, cúi xuống nhặt đồ trên mặt đất lên.
Nhưng vừa đứng thẳng dậy đã thấy một tia sáng cọ qua cổ, nữ tử yếu đuối trước mặt đột nhiên rút trâm bạc trên tóc xuống chọc thẳng trâm sắc nhọn vào yết hầu hắn!
Thanh Cúc sửng sốt: "Phu nhân?!"
Đang làm gì thế??
Khương Linh không để ý đến nàng ấy, nhìn thẳng vào nam nhân cao hơn mình nửa cái đầu, lạnh lùng hỏi:
"Nói, hiện giờ Lục Vu đang ở đâu?"
Nam nhân giả ngốc: "Sao phu nhân lại như vậy, Lục Vu...!nàng đang ở chỗ của Khương công tử."
"Trâm của ta đã bôi kịch độc, chỉ cần cắt qua da ngươi thì ngươi sẽ bị trúng độc, thất khiếu chảy máu đến chết.
Giơ tay lên! Chỉ cần ngươi thành thật trả lời câu hỏi của ta thì ta liền thả ngươi đi."
Nghe vậy, hắn ta lộ vẻ khiếp đảm, run rẩy liên tục: "Phu nhân tha mạng! Tiểu nhân chỉ lấy tiền làm việc, Lục Vu, Lục Vu bị lão đại chúng ta đưa đi, còn phong thư này...!cũng là do lão đại chúng ta, thường ngày Khương công tử viết thư ở Đan Thanh Lâu nên đã bắt chước chữ viết của Khương tiểu công tử..."
"Bộ phủ có rất nhiều người vây quanh, nhưng chỉ qua một ngày, sao ngươi lẻn vào được?"
"Là...!có người bán đứng phu nhân."
"Ai?"
Nam tử chưa kịp trả lời thì thấy một luồng sáng cách đó không xa lóe lên, trong màn mưa có người hô lớn:
"Các nàng ở đằng kia ----"
Thấy đồng bọn đến kịp thời, nam nhân trước mặt muốn lao tới bắt nàng.
Khương Linh nhanh chóng nhấc chân lên, đầu tiên là đá mạnh vào hông người kia rồi lại dùng trâm đâm thẳng vào tròng mắt đối phương!
Tiếng hét thảm thiết vang lên khiến Thanh Cúc choáng váng.
Nàng ấy chưa bao giờ nghĩ phu nhân luôn yếu ớt lại có thể tàn nhẫn như vậy.
Bàn tay Khương Linh đầy máu nắm lấy cánh tay nàng ấy: "Chạy!"
Các nàng bỏ chạy và cố gắng kêu cứu.
Nhưng khắp nơi đều có tiếng kêu "cứu mạng" nên không ai để ý tới các nàng.
Mãi cho đến khi hai người chạy tới cuối đường, những kẻ truy đuổi mới chậm lại, vẻ mặt đầy ý cười khi thấy nàng và Thanh Cúc ướt sũng người.
Dục Nhi trong vòng tay Thanh Cúc sợ hãi khóc lớn.
Tiếng khóc khiến trái tim Khương Linh lay động, cũng không biết nàng lấy sức lực từ đâu mà nhắm trâm bạc về phía người đang tới gần rồi hét lên:
"Đừng tới đây!!"
"Ta không biết ai muốn bắt ta, nếu các ngươi muốn bắt ta và hài tử thì chắc là để uy hiếp Bộ Chiêm.
Vậy thì các ngươi sai rồi! Bộ Chiêm căn bản không chẳng quan tâm đến ta và hài tử, nếu không thì chúng ta đã không hoảng hốt chạy ra thế này."
Tóc nàng xõa tung, lọn tóc rối bù dính chặt vào thái dương, cả người dầm mưa thầm phát run.
Nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh cao giọng:
"Chắc chắn các ngươi đều biết, ngày ta và Bộ Chiêm thành hôn, hắn thậm chí còn không nghênh đón, sau khi thành hôn hắn càng không quan tâm thê tử.
Hắn căn bản không có tim! Các ngươi ở chỗ này phí công bắt ta thì không bằng cướp đồ trong phòng hắn, xem có bình phù, hổ phù, danh sách quân lính hay đồ vật quan trọng thì hơn."
Cách phát âm của nàng rõ ràng, giọng nói điềm tĩnh khiến đám người vây bắt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một hồi.
Đúng lúc này, một nam tử che đôi mắt đang chảy máu bước tới.
"Con mẹ nó, kịch độc cái rắm! Nữ nhân này nhanh mồm dẻo miệng, đừng nghe lời mê hoặc của nàng, nhanh bắt nàng lại cho ta!"
Sau khi hét lên thì có người lao về phía nàng.
Khương Linh lùi lại nhưng phía sau đã không còn đường lui.
Nàng biết rõ, một khi bị đối phương bắt được thì Bộ Chiêm sẽ không bao giờ chuộc lại nàng.
Nàng sẽ trở thành một khối thi thể, một bài vị và một nắm tro.
Hai chân nàng run rẩy, nàng không muốn chấp nhận vận mệnh, nàng còn rất nhiều việc phải làm, nàng muốn thấy Dục Nhi lớn lên từng ngày, thấy hắn trở thành hài tử hoạt bát, khỏe mạnh, tri thư đạt lý.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng khóc nỉ non của đứa bé.
Chính tiếng khóc nỉ non này đã giúp nàng lấy lại sức lực ném chiếc trâm bạc đi và nhặt một thanh kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo bên cạnh thi thể dưới chân!
Kẻ cầm đầu không kịp phòng bị, mũi kiếm đâm vào người hắn ta, lòng bàn tay Khương Linh khựng lại, khi ngước mắt lên lần nữa mới nhận ra bản thân đã chặt đứt cánh tay một người!!
Cánh tay cụt đầy máu bay ra, dòng máu đỏ tươi phun ra, bắn tung tóe lên gò má tái nhợt của thiếu nữ.
Đây là lần đầu tiên nàng dùng kiếm.
Không ngờ rằng lưỡi kiếm có thể sắc bén như vậy.
Lực cùn cắt qua thịt, nghiền nát xương vẫn quay tròn trong lòng bàn tay nàng, khiến trước mắt nàng tối sầm, nàng cảm thấy ớn lạnh.
Hành vi của nàng hoàn toàn chọc giận đám người kia, mọi người muốn tiến lên bắt nàng, lại thấy nữ tử người ướt đẫm, hai mắt đỏ hoe đang liều mạng vung kiếm dưới cơn mưa tầm tã.
Thanh kiếm này không nặng, đủ để ngăn địch và cũng đủ để nàng bảo vệ danh tiết.
Nhìn đám đông khổng lồ đến gần, Khương Linh nhắm mắt lại ----
Nhìn lại cả đời này, nàng cảm thấy mình sống quá vất vả.
Từ nhỏ đến lớn, dường như không có chuyện gì là do nàng tự lựa chọn, nhưng ít nhất nàng có thể tự quyết định cái chết của mình.
Nàng muốn vung kiếm, nước mắt trào ra.
Nhưng vào lúc này, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí, theo sau là vô số mũi tên xuyên không đến.
Khương Linh kinh ngạc ngước mắt lên, lúc thấy Bộ Chiêm, cơ thể hoàn toàn mềm nhũn.
Hắn đang ngồi trên lưng ngựa, vẫn là thiên chi kiêu tử, phóng ngựa cầm roi đi tới.
Hắn đang vội, nước mưa rơi xuống người, khi thấy Khương Linh toàn thân ướt đẫm thì vẻ lo lắng trong mắt cuối cùng cũng tiêu tan.
Ngay sau đó, nam nhân xoay người xuống ngựa, chỉ để lại phía sau một chữ "giết" rồi sải bước về phía nàng.
Bộ Chiêm cho người ôm Dục Nhi trở về, cầm ô che mưa trên đầu nàng.
Khương Linh dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm hắn.
Cả người nàng ướt sũng.
Xiêm y ướt, tóc ướt, toàn bộ gương mặt và đôi mắt đều ướt.
Nhìn thấy Bộ Chiêm, nàng gần như không kiềm chế được mà rơi nước mắt, loại nước mắt này không phải là sợ hãi mà là một loại tuyệt vọng.
Vòng đi vòng lại thì nàng lại đi tới trước mặt hắn.
Hạt mưa rơi xuống, lướt qua mặt nam nhân, hắn cúi đầu, trong mắt hiện lên cảm giác đau lòng mơ hồ.
Dường như nàng đã suy sụp đến cùng cực, chỉ há miệng nhìn hắn, thật lâu không nói nên lời.
Bên cạnh nàng là thi thể, đầu, cánh tay...!rải rác trên mặt đất.
Ánh mắt Bộ Chiêm tối sầm, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, ta đến muộn."
Hắn muốn dùng tay lau đi nước mắt trên mặt nàng.
Nhưng hắn cũng dùng kiếm, trên ngón tay dính đầy máu, nam nhân nâng tay phải lên rồi lại cứng đờ giữa không trung.
Khương Linh quay đầu đi, nghẹn ngào nói:
"Ngươi thành công rồi?"
Hắn hạ mi xuống, phát ra âm thanh trầm thấp từ cổ họng.
"Ừ."
Khương Linh nghe vậy thì yếu ớt mím môi, giơ bàn tay đầy máu lên.
"Chúc mừng Thừa tướng được như ý nguyện."
Có lẽ lời nói này được thốt ra quá bình tĩnh khiến Bộ Chiêm ngẩn người.
Chợt hắn lại cúi đầu, lật ống tay áo, dùng mặt sạch sẽ lau vết máu trên mặt nàng.
Mùi gỗ đàn hương trộn lẫn mùi máu tanh truyền thẳng lên não Khương Linh.
Không biết là do bóng đêm quấy phá hay tiếng mưa gió yên tĩnh hơn mà vẻ mặt nam nhân đặc biệt ôn nhu.
Đầu tiên hắn lau vết máu trên mặt nàng, sau đó khẽ nắm ngón tay mềm mại của nàng và lau đi từng vết máu.
Nàng không nhận ra Bộ Chiêm trước mặt.
Từng vết máu bị cuốn trôi, như thể mọi thứ trong quá khứ, nỗi buồn mà nàng từng chịu đựng đều có thể bị cơn mưa này cuốn trôi, bụi bặm sẽ trở về với cát bụi.
Khương Linh không nhịn được mà bật khóc.
Nàng nghĩ, dù là sống sót sau thảm họa thì chắc chắn Bộ Chiêm không biết tại sao nàng lại khóc.
Chỉ có nàng biết rằng, hắn thành công, hắn đoạt vị, hắn sẽ là tân quân của thiên hạ, là quân chủ được hàng vạn người tôn thờ.
Mà nàng...!không thể trốn thoát được nữa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...