Vòng Eo Nhỏ Ẩn Trong Đêm Xuân


Khương Linh trợn tròn mắt.

Một lúc lâu sau, cuối cùng nàng cũng ngừng nước mắt đang đảo quanh hốc mắt và run rẩy nói:

"Sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy?"

Môi nàng trắng bệch, giọt nước mắt kia "tạch" một tiếng rơi xuống eo bàn tay hắn.

Bàn tay của nam nhân vẫn giữ ở cổ nàng, dòng nước mắt trong suốt trượt xuống eo bàn tay hắn, dọc theo gân xanh của hắn có vệt nước mắt.

Nàng hé miệng thở ra, giọng nói yếu ớt giống như đóa hoa sắp tàn, trông thật đáng thương.

Những giọt nước mắt càng tôn lên vẻ trong trẻo trong đôi mắt nàng, trong mắt cất giấu sự cứng cỏi và quật cường.

Động tác tay của Bộ Chiêm hơi dừng lại và quay đầu không nhìn nàng.

"Ngươi cũng từng nói, bổn tướng là kẻ vô tâm vô tình."

Vì vô tâm vô tình nên hắn có thể giết phụ thân, kiểm soát thê tử, tính kế hài tử.

Gió lạnh buốt quất vào vạt áo nam nhân, nét hoảng sợ trên mặt Khương Linh dần chuyển sang cam chịu, không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng buông tay phải ra, Khương Linh nghiêng người về phía trước, bất lực ngồi xuống.

Đúng vậy, không chỉ là mạng của nàng mà mạng của Khương gia và thậm chí là Dục Nhi đều nằm trong tay hắn.

Bộ Chiêm xoay người cầm thư hòa ly trên bàn lên.

Sau đó, dưới cái nhìn bất lực của nàng, nó đã bị đốt thành tro.

Khương Linh đã quên mất mình trở lại Thính Vân các như thế nào, nàng chỉ nhớ rõ màn đêm u ám và lời nói của Bộ Chiêm khiến nàng sợ hãi đến tận xương tủy và hoàn toàn khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng.

---- nàng không thể trốn thoát được.

Nàng sẽ bị nhốt ở đây cả đời, bị nhốt bên cạnh Bộ Chiêm.

Nếu nói lúc trước là nàng động tâm với nam nhân kia thì bây giờ nàng đối với Bộ Chiêm chỉ có thất vọng và sợ hãi.

Nàng sợ hắn.

Huyên Nhi vẫn theo dõi nàng uống thuốc hằng ngày, có điều thay đổi từ đối phương thận trọng nhìn lén thành trắng trợn giám sát.

Mới đầu Khương Linh sẽ phản kháng nhưng một ngày nọ, khi đối phương ôm Dục Nhi đi thì nàng hiểu rõ ---- nếu không làm theo ý Bộ Chiêm thì nàng cũng không thể gặp hài tử của mình.

Buồn cười thay, hài tử do nàng sinh hạ từ quỷ môn quan giờ lại trở thành xiềng xích khiến nàng không thể thoát ra được.

Khương Linh không còn cách nào khác, đành phải uống hết chén thuốc đắng dưới cái nhìn chăm chú của Huyên Nhi.

Cứ như vậy, ngày qua ngày nàng cũng dần hiểu ra một điều.

Nếu như nàng không thể thực hiện được điều gì thì đơn giản là không cần thực hiện bất cứ điều gì.

Từ khi có ý nghĩ như vậy thì suy nghĩ của nàng đã mở rộng hơn rất nhiều.

Mỗi ngày nàng đều canh giữ bầu trời nhỏ này, canh giữ Dục Nhi, canh giữ những ngày khô khan nhạt nhẽo.

Cho đến một ngày, một vị đại nhân mà nàng không biết tên đến Bộ phủ dự tiệc, Bộ Chiêm đã gọi nàng.

Thanh Cúc mang xiêm y mà Bộ Chiêm ban thưởng tới, hơi cúi đầu.

"Phu nhân, Thừa tướng phân phó...!người trang điểm đẹp một chút."

Trước gương trang điểm, ánh mắt nữ nhân bình thản, không hề cử động.

Thanh Cúc thấy vậy thì thầm thở dài, cầm lược trong tay đi về phía trước.

"Nô tỳ trang điểm cho phu nhân."


Đã lâu lắm rồi nàng mới chuyên tâm vẽ lông mày.

Thanh Cúc đứng bên cạnh nàng, nghiêm túc chọn trang sức phù hợp với xiêm y.

Làn da của phu nhân trắng hồng, rất hợp với gam màu nhẹ nhàng, tươi sáng.

Hôm nay Thừa tướng ban tặng xiêm y màu hồng đào.

Suy nghĩ một lúc rồi nàng ấy chọn một chiếc trâm xinh xắn, cài lên búi tóc phu nhân.

Khương Linh ngồi trước bàn trang điểm, bình tĩnh nhìn đối phương vẽ loạn trên mặt mình.

Đột nhiên nàng hỏi: "Bộ Chiêm, hắn muốn đưa ta cho vị đại nhân nào à?"

Nghe vậy, tất cả thị nữ xung quanh đều giật mình, đặc biệt là Thanh Cúc, sợ đến mức quỳ xuống đất.

"Phu nhân đừng nói vậy."

Thị nữ siết chặt cây trâm, gương mặt tái mét vì sợ hãi: "Người là chính thê của Thừa tướng, đương nhiên Thừa tướng sẽ dẫn người đi tham dự yến tiệc của Bộ gia."

Hơi sương trong huân hương sơn son hình bát giác tan đi, một chút hơi ấm cuối cùng đọng trên người Khương Linh.

Nàng hạ mắt xuống, dịu dàng nói: "Cũng không phạt ngươi, ngươi quỳ cái gì."

Thanh Cúc nớm nớp lo sợ, cầm trâm đứng dậy.

Đã lâu rồi nàng không gặp Bộ Chiêm, khi gặp lại, có lẽ sau một thời gian dài mệt nhọc mà hắn có vẻ gầy đi một chút.

Chiếc áo choàng khoác trên người nam nhân, hắn nghiêng người nói chuyện với khách nhân đến thăm.

Nghe thấy tiếng bước chân, đoàn người vô thức quay đầu lại.

Chỉ thấy nữ tử với dáng người thướt tha, trang điểm tinh xảo, xúng xính trong váy hoa sen đi tới.

Trong mắt vị khách hiện lên sự kinh ngạc, si mê nói: "Thừa tướng, đây là quý phu nhân sao? Với vẻ ngoài như tiên nữ này, hạ quan còn tưởng rằng là Hằng Nga hạ phàm đấy."

Các quan viên xung quanh nghe vậy cũng hưởng ứng khen ngợi.

Ánh mắt Bộ Chiêm rơi vào người nàng, hắn dừng lại một lát rồi nhàn nhạt đáp: "Ừ."

Có vết xe đổ của Phùng thị, Khương Linh cảm thấy những ánh mắt khiến nàng khó chịu.

Ánh mắt đó táo bạo, trần trụi mang theo cái nhìn đặc trưng của nam nhân với nữ tử xinh đẹp.

Khương Linh nâng quạt tròn lên muốn che mặt.

Giây tiếp theo đã nghe thấy giọng nói bình thản: "Ngồi ở đây."

Nàng ngước mắt lên thì thấy Bộ Chiêm đã ngồi xuống, chỗ ngồi chính giữa bên trên chỉ còn một chiếc ghế trống, trước ghế ngồi là mâm ngọc chứa đầy món ngon.

Khương Linh siết chặt cán quạt rồi ngồi xuống.

Trong bữa tiệc bọn họ nói gì, Khương Linh không hiểu, nàng chỉ cúi đầu uống cháo nóng.

Nàng có thể cảm nhận được thỉnh thoảng lại có ánh mắt đánh giá dừng trên người nàng, có lẽ do có vết xe đổ của Phùng thị nên những kẻ tiểu nhân háo sắc đó càng trở nên trơ trẽn.

Bọn họ tin rằng Bộ Chiêm chỉ yêu thích quyền lực, nữ nhân đối với hắn chỉ giống như y phục cũ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Yến tiệc diễn ra được một nửa thì có người dâng một hộp gấm lên.

Bộ Chiêm sai người mở nó ra, một đóa hải đường được chạm khắc bằng ngọc xuất hiện trước mặt mọi người.

Hình chạm khắc uyển chuyển, mỗi cánh hoa được điêu khắc tinh xảo như lớp băng mỏng.

Trong tiếng cảm thán, người tặng ngọc ưỡn ngực ngẩng đầu, kiêu ngạo nói:


"Thừa tướng, đây là bảo ngọc quý hiếm được hạ quan phái người tới Nam Vực tìm kiếm, tên là "Lưu oánh nguyệt thạch", không chỉ có kết cấu nhẵn nhụi giống như trăng sáng mà khi đeo ngọc trên người cũng có tác dụng ngưng thần bổ khí, bồi bổ thân thể.

Sau khi hạ quan tìm được đã bỏ ra rất nhiều tiền để mời thợ thủ công lành nghề nhất kinh thành khắc lưu oán nguyệt thạch thành hoa hải đường.

Báu vật quý hiếm xin được dâng lên Thừa tướng, mong Thừa tướng vui lòng chấp nhận."

Hắn ta đang nói thì vừa hay có ánh đèn dầu chiếu lên hoa hải đường khiến nó trông sáng như trăng.

Miếng ngọc đó rất đẹp, hoa hải đường cũng được chạm khắc tinh xảo đến mức Khương Linh vốn không có mấy hứng thú với đồ trang sức cũng không nhịn được nhìn thêm.

Bộ Chiêm vẫy tay ra hiệu cho hạ nhân đưa tới trước mặt.

Ngón tay nam nhân lấy ngọc hải đường trong hộp ra rồi quay đầu hỏi nàng: "Thích không?"

Khương Linh ngây ngốc.

Hắn đang hỏi mình sao?

Thấy nàng không phản ứng, Bộ Chiêm hỏi lại: "Phu nhân thích không?"

Trước mặt người ngoài, giọng điệu của hắn vô cùng ôn hòa.

Ngay sau đó hắn đã vòng tay quanh eo nàng.

Một đóa hoa hải đường cài lên tóc nàng.

Mùi gỗ đàn hương trên người nam nhân ập tới khiến Khương Linh nhất thời suy nghĩ vẩn vơ.

Nàng nhớ lại yến tiệc năm mới rực rỡ đó, chẳng qua là hắn vân đạm phong kinh tiện tay bố thí cũng khiến nàng cảm động rơi nước mắt.

Nàng cắn chặt răng và tự nhủ bản thân không được chìm đắm.

Hoa tặng mỹ nhân, Bộ Chiêm rủ mắt quan sát một lúc, không biết là đang nhìn nàng hay là nhìn hoa ngọc mà thấy vẻ mặt nam nhân giãn ra, tâm tình có vẻ tốt nói: "Thưởng."

Người dâng ngọc vội vàng quỳ xuống hô to: "Khấu tạ** Thừa tướng ---"

** Khấu tạ: dập đầu cảm tạ**

Một chữ thưởng này không chỉ tượng trưng cho tiền tài trước mắt mà còn tượng trưng cho bổng lộc quan to mà người bên ngoài cầu còn không được.

Thấy Bộ Chiêm sủng ái Bộ phu nhân như vậy, những người khác cũng không dám liếc nhìn nàng nữa.

Kết thúc yến tiệc, Khương Linh kéo áo choàng chờ Bộ Chiêm bên ngoài Tranh Vanh các.

Hắn đi tiễn khách, vừa bước vào ngưỡng cửa đã thấy Khương Linh chờ bên trong viện.

Ngay cả Bộ Chiêm cũng nhận ra, vẻ mặt vốn lạnh lùng của hắn bất giác dịu đi đôi chút khi thấy đóa hải đường bên mái tóc thiếu nữ.

Hắn giẫm lên lá rụng đi tới, còn chưa kịp mở miệng thì thấy nữ tử gỡ ngọc hải đường bên tai xuống và đưa cho hắn bằng cả hai tay.

Nam nhân hơi nhíu mày: "Ngươi làm gì vậy?"

Khương Linh cụp mắt xuống, bình tĩnh nói: "Thừa tướng ân trọng**, thiếp không nhận nổi."

Nghe vậy, sắc mặt hắn hơi cứng lại như thể không nghe rõ những gì nàng nói.

Khương Linh hít sâu một hơi lại ôn hòa nói: "Thiếp nói, vật quý trọng như vậy, thiếp không nhận nổi, xin Thừa tướng thu hồi ân trọng."

Ân trọng.

** Ân trọng: ân tình lớn**

Bộ Chiêm hoàn hồn, nhìn nữ tử bề ngoài ngoan thuận, đột nhiên cười lạnh: "Được, rất được."


Hắn tùy ý chỉ vào thị nữ: "Ngươi, lại đây."

Sau đó hắn chỉ vào ngọc hoa chạm khắc và nói với Đàm Chiêu: "Ngươi đeo nó cho nàng."

Đàm Chiêu: "Thừa, Thừa tướng?"

"Đeo."

Tuy hai người rất kinh ngạc nhưng cũng không dám trái lệnh hắn.

Một người sợ hãi, một người đỏ mặt, cuối cùng cũng cài đóa hoa hải đường vào.

Khương Linh nhìn bông hoa trên tóc đối phương, trên mặt không có một tia cảm xúc.

Ý nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu chỉ là: Tiểu nha đầu này có đường nét xinh xắn, đeo ngọc hải đường chạm khắc lên khá đẹp.

Thị nữ cài hoa hải đường vào rồi quỳ xuống dưới chân hai người.

Bộ Chiêm không nhìn nàng, lập tức nói: "Nếu không có phúc hưởng thụ thì bên kia cũng không cần phải chịu đựng.

Từ giờ trở đi, đại phu nhân dọn ra khỏi Thính Vân các, chuyển đến viện khác, đồ ăn, quần áo sẽ được hưởng giống như thị nữ."

Nói xong, hắn chăm chú nhìn Khương Linh như thể muốn nhìn ra nét hoảng loạn trên mặt nàng.

Hắn đang chờ nàng hối hận vì đã đối nghịch hắn, chờ nàng xin tha, chờ nàng lấy lòng.

Lại không ngờ nàng bình tĩnh hành lễ và nói: "Đa tạ Thừa tướng."

Gió thu hiu quạnh không biết đã quét đổ trái tim ai.

Ngày Khương Linh dọn ra khỏi Thính Vân các, tuyết rơi rất dày.

Đây là trận tuyết đầu tiên của Đại Tuyên năm thứ mười ba, so với năm trước thì đến sớm hơn.

Khi đẩy cửa bước vào viện, thứ ập tới trước mặt là cơn gió lạnh buốt và bụi bặm không được người quét tước.

Nàng vừa định thu dọn thì Huyên Nhi bước vào, ôm Dục Nhi trong lòng Lục Vu đi.

Khương Linh thả túi xuống, nhanh chóng bước tới ngăn cản.

"Tại sao lại đưa Dục Nhi đi?!"

Huyên Nhi cúi đầu, khó xử mà giải thích: "Phu nhân, Thừa tướng nói tiểu công tử là kim chi ngọc diệp, không thể ở nơi đơn sơ thế này cùng người.

Phu nhân...!xin đắc tội."

Hai mắt Khương Linh đỏ bừng, đôi tay nắm chặt lấy chăn quấn hài tử.

Thấy vậy, vài hạ nhân bước tới giữ nàng lại.

Nàng không thể đánh bại họ đành trơ mắt nhìn đối phương bế Dục Nhi trong tã lót đi mà khóc lóc thảm thiết.

"Bộ Chiêm mang con đi, chính là muốn ta chết."

Huyên Nhi hơi khựng lại, thở dài một hơi.

"Thừa tướng sẽ không ép người phải chết."

Có vẻ như để kiểm soát nàng nên Bộ Chiêm đã điều động tất cả tỳ nữ bên cạnh nàng đi và thay thế bằng mấy hạ nhân lạ mặt để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của nàng trong biệt viện đơn sơ này.

Nàng đã trải qua một thời gian dài như thế này trong trạng thái ngơ ngác như con rối.

Mở mắt nhắm mắt đều là Dục Nhi đang khóc tìm mẫu thân.

Cuộc chiến bên ngoài ngày càng trở nên căng thẳng, sau cái chết của Tiêu Tề Thanh, mọi thứ trong triều đình đã thay đổi hoàn toàn.

Trong kinh thành nổi lên tiếng oán thán, cáo buộc Bộ Chiêm tàn sát đồng liêu, đồng thời vấn đề lũ lụt ở phương nam ngày càng nghiêm trọng.

Bộ Chiêm thắp ngọn đèn đơn độc rồi ngồi trước án.

Xem ra hắn biết đại thế không thể cứu vãn, tiểu Hoàng đế cũng lười phê tấu chương.

Giấy tờ chồng chất được gửi đến phủ Thừa tướng, Bộ Chiêm thấy mực chu sa thì chợt cảm thấy đau đầu.

Hắn đã phải chịu chứng đau đầu từ lâu.


Hắn tiễn Phùng Nhân Nhân đi, gây mâu thuẫn với Khương Linh, Đàm Chiêu cũng không tìm được thần y có thể chữa khỏi cơn đau đầu của hắn.

Bộ Chiêm chỉ có thể chịu đựng, ngón tay giữ chặt bút lông sói, "cạch" một tiếng đã bẻ gãy bút.

Hạ nhân xung quanh thấy vậy thì kinh hoảng vội vàng quỳ xuống.

Bộ Chiêm thản nhiên ném cây bút đã gãy thành hai đoạn, mặt không biểu cảm đứng dậy.

Vốn hắn muốn hỏi vấn đề lũ lụt như thế nào nhưng khi thấy Đàm Chiêu, lời nói đến bên miệng lại biến thành: "Xiêm y."

Đối phương đưa tới áo choàng.

Tuyết ngoài sân rơi dày đặc, tuyết trên mặt đất động lại rất lâu.

Hắn buộc áo choàng, cầm ô và vô thức đi tới đình viện đổ nát.

Cửa viện không đóng, xuyên qua khe hở, hắn nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn ấy.

Thân hình đối phương mỏng manh, đưa lưng về phía hắn, trước mặt là cái giếng cạn.

Gió lạnh gào thét, tuyết rơi rả rích.

Nàng xõa tóc và mặc hỉ phục đỏ rực mà nàng vừa gả vào phủ Thừa tướng.

Khương Linh không phát hiện ra hắn, nàng đứng trước giếng cạn hồi lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì đó.

Bỗng nhiên, nàng nghiêng người về phía trước, dẫm lên miệng giếng cạn nhảy xuống----

Bộ Chiêm giật mình.

Hắn thậm chí còn không căng ô mà ném xuống đất, phi qua đó.

"Bùm!!"

Một tiếng vang nặng nề như thể có thứ gì đó rơi xuống đáy giếng.

Bộ Chiêm từ trong mơ bừng tỉnh.

Hóa ra chỉ là mơ.

Đầu tóc nam nhân rối tung, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai tay vẫn đặt bên ngoài chăn, đến giờ vẫn còn duy trì động tác "nắm bắt".

Hắn cụp mắt xuống nhìn ngón tay cứng đờ lúc này, trong lòng chợt thấy đau âm ỉ.

Cảm giác bén nhọn đó còn đau hơn cả khi chứng đau đầu của hắn tái phát, loại cảm giác đó bóp nghẹn cổ hắn, khiến hắn khó thở.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn gọi Đàm Chiêu tới.

Hắn đang ngồi trên giường thì đối phương bước vào.

Mái tóc đen xõa xuống vai, dáng người nam nhân khá đơn bạc.

Gần đây Thừa tướng làm việc vất vả, cả người gầy đi nhiều, ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng không yên ổn.

Sau giờ ngọ mới nghỉ ngơi được một lát đã lại gọi hắn tới hỏi thăm chuyện kinh thành.

Chỉ là vừa hỏi câu này, lại không tự chủ được mà nghĩ tới nữ nhân kia.

Khi phản ứng lại, Bộ Chiêm cảm thấy bực bội khó hiểu, vừa định phất tay cho Đàm Chiêu lui xuống thì nghe thấy đối phương ngập ngừng nói:

"Hồi bẩm Thừa tướng, gần đây phu nhân...!không tốt lắm.

Sau khi ngài đưa tiểu công tử đi, Huyên Nhi nói mấy ngày nay nàng không uống thuốc, cả ngày ngồi ngơ ngác trước giếng khô trong viện.

Đại phu nói, phu nhân đã bị tâm bệnh..."

Nghe Đàm Chiêu nói, hắn chợt nhớ tới ác mộng kia.

Bàn tay cầm ly trà khẽ run lên, trà nóng từ miệng ly tràn xuống làm eo bàn tay hắn đỏ bừng.

Đàm Chiêu hơi giật mình: "Thừa tướng, ngài ---"

Mãi sau Bộ Chiêm mới cảm thấy nóng rát, đặt ly xuống và nhìn thấy tấu chương ướt nhẹp trên bàn.

Màu mực đỏ thắm, cây bút gãy thành hai và nước trà rơi xuống đất!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui