Vòng Eo Nhỏ Ẩn Trong Đêm Xuân


Giọng nói sắc bén của người đó vang lên từ ngoài cửa viện.

Sau khi thấy lời này, xung quanh đột nhiên im lặng, mọi người đều sửng sốt.

Bà đỡ, Thanh Cúc, Lục Vu và thậm chí là Tôn quản gia đứng một bên...!Tất cả đều kinh ngạc nhìn người báo tin.

Bọn họ biết mối quan hệ giữa Thừa tướng và phu nhân không tốt nhưng không ngờ rằng Thừa tướng lại...!nhẫn tâm đến thế.

Vào ngày thê tử lâm bồn, chỉ kêu hạ nhân truyền một câu: Phải giữ được hài tử.

Cả người Khương Linh đầy máu nằm trên giường, tay chân nàng lạnh ngắt.

Lời của Bộ Chiêm lọt thẳng vào tai nàng, khiến nàng lạnh sống lưng.

Ngay cả trong mùa đông lạnh giá thì nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy lạnh đến thế.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, một cơn ớn lạnh đã lan khắp người nàng.

Cơ thể không ngừng đau nhức, Khương Linh đau đớn nhắm chặt hai mắt.

Nàng vốn đã suy yếu, ý thức cũng mơ hồ, trong đầu nàng chỉ còn lại câu nói đó:

Thừa tướng nói, bỏ mẫu giữ tử.

Hắn chỉ cần mạng của hài tử.

Cần phải cứu hài tử.

Khương Linh không nhịn được nữa, nước mắt ấm nóng trào ra.

Nàng vốn tưởng là một cặp phu thê thì ít nhiều Bộ Chiêm sẽ có chút cảm tình với nàng, cho dù chỉ là một phút giây dịu dàng thương tiếc nhưng nàng không hề nghĩ tới đối phương lại quyết đoán như vậy.

Bộ Chiêm cưới nàng chỉ bởi vì mệnh phượng trên người nàng; Bộ Chiêm đối tốt với nàng cũng chỉ vì trong bụng nàng đang có hài tử của đối phương.

Trên người càng ngày càng đau đớn, máu không ngừng chảy, hơi thở của nàng cũng ngày càng yếu đi.

Trước giờ nàng chưa từng thấy lạnh như vậy, dù là tết nguyên tiêu năm ấy, bị phụ thân phạt quỳ ngoài thư phòng thì nàng cũng không cảm thấy khó chịu và không cam lòng như vậy.

Như thể có một bàn tay xuyên thẳng qua ngực nàng và đâm thẳng vào trái tim mềm yếu.

Bàn tay đó xé nát trái tim nàng một cách thô bạo, xé toạc khiến máu tươi chảy đầm đìa.

Trán Khương Linh không ngừng đổ mồ hôi, đau đến mức gần như tắt thở.

Trong lúc hoảng hốt, dường như Khương Linh đã quay lại ngày ấy -- ngày phủ Thừa tướng náo nhiệt, dưới ánh pháo hoa rực rỡ, nàng xúc động ngắm nhìn nam nhân hiếm khi ôn nhu trước mặt, lần duy nhất nàng bạo dạn, đỏ mặt, chủ động hôn lên cằm hắn.

Đối phương không ngờ tới phản ứng của nàng, giật mình rồi cụp mắt xuống.


Gió đêm bắt đầu nổi lên, ánh mắt Bộ Chiêm sâu thẳm, Khương Linh cũng không thấy rõ ánh mắt của nam nhân, nàng chỉ cảm thấy mùi rượu thoang thoảng trên người hắn cũng không quá khó chịu.

Hơi thở ngà ngà say hòa cùng mùi gỗ đàn hương bao bọc làm cơ thể nàng ấm áp hơn.

Thiếu nữ hơi nâng cằm lên, trong mắt có sự lưu luyến không muốn xa rời.

Cho tới hôm nay, khi toàn thân nàng đầy máu nằm trong phòng sinh thì nàng mới hiểu rằng từ đầu đến cuối là bản thân nàng sai.

Nàng sai rồi, vậy mà nàng lại cho rằng Bộ Chiêm đơn giản là đối tốt với nàng.

Nàng thế mà lại dại khờ nghĩ rằng mình có thể sưởi ấm một hòn đá cứng đầu.

Phía Tiêu phủ bên kia.

Khoảng một canh giờ trước, Bộ Chiêm dẫn quan binh đến dinh phủ của Tiêu Tề Thanh.

Xe ngựa di chuyển rất nhanh, đi được nửa đường thì đột nhiên có người vội vã cưỡi ngựa chạy tới.

Đàm Chiêu ở ngoài xe ngựa nắm dây cương, nhìn thoáng qua đã biết người này chính là tai mắt Thừa tướng xếp vào phủ.

Đối phương nói phu nhân vỡ nước ối, sắp sinh.

Giọng nói của gã không lớn không nhỏ, Đàm Chiêu có thể nghe thấy thì người trong xe cũng có thể nghe thấy.

Nghe vậy, nam nhân trên lưng ngựa quay đầu nhìn về phía xe ngựa, chỉ thầy rèm xe được khép hờ, người bên trong không hề cử động.

Đàm Chiêu nắm chặt thanh kiếm bên hông và nói với người kia: "Hiện giờ Thừa tướng có việc quan trọng phải làm, không thể rời khỏi được.

Ngươi quay về để mắt, nếu xảy ra chuyện gì thì tới bẩm báo với Thừa tướng."

Thấy hắn ta nói vậy, đối phương không còn cách nào khác đành phải chắp tay vâng lời.

Sau khi tiễn người kia đi, Đàm Chiêu lại quay đầu lại nhìn xe ngựa.

Phu nhân sinh hài tử là chuyện lớn nhưng hôm nay đối với Thừa tướng còn có chuyện khác quan trọng hơn.

Bộ Chiêm cầm trong tay "Chứng cứ phạm tội" liên quan đến Tiêu Tề Thanh mà Viên Lộc bán cho hắn và hướng về phía Tiêu phủ.

Trước mắt có hai chiếc xe ngựa, ngoại trừ hắn và Viên Lộc thì Thừa tướng còn mang theo y nữ Phùng thị.

Chẳng qua là Thừa tướng ngồi một mình ở xe ngựa phía trước, còn hai người Viên Lộc và Phùng Nhân Nhân ngồi chung ở xe phía sau.

Xe ngựa xóc nảy một hồi rồi cũng đến chỗ ở của Tiêu Tề Thanh.

Sau lưng lại vang lên tiếng vó ngựa.


Lần này người kia đến càng gấp gáp hơn, Đàm Chiêu vô thức kêu "dừng", quay lại hỏi: "Còn chuyện gì nữa?"

Đối phương lộ vẻ khó xử: "Phu nhân khó sinh, Tôn quản gia phái tiểu nhân tới mời Thừa tướng..."

Gã biết Thừa tướng lúc này có việc quan trọng nhưng chuyện sinh nở của phu nhân cũng không phải chuyện qua loa.

Gã sai vặt lo lắng nếu phu nhân xảy ra chuyện gì thì hắn có chết ngàn lần cũng không hết tội.

Nhìn thấy thái độ hoảng loạn của người kia, Đàm Chiêu đã biết được tình hình đang gấp, hắn ta nói ngắn gọn: "Ta đi bẩm báo Thừa tướng."

Hắn ta kêu xe ngựa dừng lại.

"Thừa tướng."

Đàm Chiêu nâng tay lên, rèm xe được hắn ta nhấc lên, ánh sáng hồng nhạt chiếu vào trong xe, nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần khẽ nâng mắt lên.

Đàm Chiêu thuật lại cho hắn nghe tình hình chi tiết.

Bộ Chiêm nhìn ra ngoài xe ngựa.

Mây dần tan, trăng đang lên.

Tiêu phủ này chỉ cách hai con phố, hắn đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.

Sau một hồi trầm mặc, hắn ra lệnh: "Tiếp tục đi, đừng dừng lại."

Sau khi nghe lời này, thậm chí phu xe còn vung roi nhanh hơn trước và đuổi kịp trước khi trời tối, Bộ Chiêm đã phái người bao vây toàn bộ Tiêu phủ.

Nam nhân và bóng đêm bước xuống xe ngựa, ánh sáng lạnh lẽo bao phủ vạt áo trắng như tuyết của hắn, gió đêm khẽ thổi qua.

Ngay khi hắn chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa Tiêu phủ --

Tiếng ngựa phi nhanh xé rách màn đêm.

Bộ Chiêm nghe rõ âm thanh này nhưng chân hắn chỉ dừng lại một lát rồi lại sải bước về phía Tiêu phủ.

Gã sai vặt vội vàng xuống ngựa nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng của đối phương.

"Thừa tướng ---"

Gã sốt ruột muốn hét lên nhưng có người đã ngăn lại.

Phùng thị ngồi chung với Viên Lộc suốt dọc đường cảm thấy bất mãn.

Ánh mắt tà dâm của nam nhân kia liên tục liếc nhìn nàng ta.


Liếc đến mức nàng ta tức giận nhưng không có cách nào trút được cơn tức nên chặn hạ nhân lại mắng: "Cái người này, ngươi không có mắt sao? Không thấy Thừa tướng đang bận à!"

"Phùng cô nương".

Người kia nhận ra nàng ta thì cung kính khom người: "Sự việc cấp bách, xin cô nương để tiểu nhân đi tìm Thừa tướng."

Xung quanh toàn là quan binh do Bộ Chiêm mang tới, tất cả đều trang bị giáo, khiên sắt, phòng thủ chặt chẽ đến mức ngay cả một con ruồi cũng không thể lọt vào.

"Có chuyện gì?"

Phùng Nhân Nhân liếc qua gã.

Bởi vì gã chạy vội nên trên trán đã đổ mồ hôi, lúc này đã chảy dài xuống mặt.

"Phùng cô nương, phu nhân chảy rất nhiều máu, tính mạng đang bị đe dọa, xin cô nương để tiểu nhân đi vào tìm Thừa tướng."

Nghe đến đây, Phùng thị sững sờ một lúc, sau đó trái tim đang phiền muộn lập tức dâng trào niềm vui.

"Sao nào, Thừa tướng là đại phu sao, có thể cứu nàng khỏi chảy máu?"

"...!Không phải."

Người kia không ngờ nàng ta lại nói như vậy, thực sự nghẹn họng.

"Phùng cô nương, bà đỡ nói e rằng giữa phu nhân và hài tử, chỉ có thể chọn một..."

Chọn ai? Gã phải tìm bằng được Thừa tướng để hỏi rõ ràng.

Nếu hỏi chậm...

Phùng thị đảo mắt, xua đuổi hạ nhân xung quanh rồi cầm khăn tay bước lên.

"Người trẻ tuổi này, ngươi thật sự không có mắt sao, không bằng để ta chỉ điểm cho ngươi một chút --- ngươi thấy Thừa tướng như vậy, sẽ chọn ai?"

Đối phương lau mồ hôi, lắc đầu bối rối.

"Tiểu nhân nhìn không ra."

Phùng Nhân Nhân cười lạnh: "Ngươi đi theo Thừa tướng lâu như vậy, mà ngay cả điều này cũng không nhận ra sao? Nếu Thừa tướng thực sự chọn đại phu nhân thì sao đến lượt ngươi hỏi đi hỏi lại năm lần bảy lượt.

Nếu ta nhớ không lầm thì đây là lần thứ ba ngươi đến tìm Thừa tướng.

Thừa tướng có thích nữ nhân kia hay không, chẳng lẽ ngươi không hiểu chút nào sao?"

Người kia dường như bừng tỉnh, ánh mắt dần trở nên thông suốt.

Chỉ nghe nữ nhân trước mặt ăn mặc tinh xảo, gương mặt quyến rũ nói: "Tuy trong phủ chúng ta chỉ có một vị phu nhân này, nhưng hài tử trong bụng nàng dù sao cũng là đích trưởng tử của Thừa tướng.

Nếu không còn vị phu nhân thì có thể lại cưới, nếu không còn đích trưởng tử, thì ngươi còn muốn cái đầu này không?"

Đối phương tỏ ra cảm kích, vội vàng cúi chào nàng ta: "Đa tạ Phùng cô nương, vậy tiểu nhân sẽ trở về nói với bà đỡ."

Phùng thị nhìn bóng dáng người kia vội vàng rời đi, khóe môi khẽ nhếch lên.


Bỏ mẫu giữ tử.

Chỉ cần Khương Linh chết thì nàng ta sẽ là nữ nhân duy nhất bên cạnh Thừa tướng, có thể lấy danh nghĩa nuôi nấng hài tử để trở thành phu nhân duy nhất của phủ Thừa tướng.

...

Khương Linh tưởng rằng mình sắp chết.

Tay chân nàng lạnh buốt, toàn thân cứng đờ.

Vừa bước một chân vào quỷ môn quan** thì chợt nghe thấy tiếng khóc nỉ non của hài tử.

Xung quanh vang lên âm thanh nhẹ nhõm, nàng nghe thấy bà đỡ hét lên:

"Ra rồi ra rồi! Là tiểu công tử!"

** Quỷ môn quan: cửa âm phủ (ví với nơi nguy hiểm đáng sợ) **

Tiếng khóc và tiếng phấn khích trộn lẫn với nhau trở nên rất ồn ào.

Khương Linh không nghe rõ lời nói của bà đỡ bên giường, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc nỉ non của hài tử.

Giọng y lanh lảnh nhưng mang theo sức sống có thể xuyên thủng màn đêm, Khương Linh vốn đang hụt hơi đã lấy lại được chút sức lực.

Ngón tay nàng nắm chặt lấy tấm ván giường đến mức móng tay bật máu.

Nàng không thể chết được, nàng không thể chết được.

Khương Linh nghiến răng nghiến lợi.

Nàng muốn thấy hài tử của mình.

Vừa rồi nửa ngủ nửa tỉnh, Khương Linh nghe thấy bên ngoài viện có người nói chuyện, hôm nay Thừa tướng đưa Phùng cô nương ra ngoài.

Bộ Chiêm thích Phùng thị như vậy, ngay cả lúc nàng sinh nở cũng không tình nguyện về phủ...!Nếu nàng chết rồi, Bộ Chiêm sẽ đưa hài tử của nàng cho Phùng Nhân Nhân nuôi dưới danh nghĩa và để nàng ta nuôi dưỡng hài tử.

Nghĩ tới đây, Khương Linh đột nhiên cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, nóng đến mức toàn thân bốc cháy.

Nàng nhắm mắt lại, trước mắt chỉ toàn bóng tối và tiếng khóc lóc của hài tử.

Khương Linh tự nhủ nhiều lần.

Nàng muốn sống, nàng muốn sống để được nhìn thấy hài tử, nàng muốn thấy y khỏe mạnh, hạnh phúc và vui vẻ và muốn để y thoát khỏi móng vuốt của người phụ thân tuyệt tình kia.

Nhân sinh ngắn ngủi trôi qua chỉ trong giây lát.

Nàng có thể chết vì nhiều lý do, bệnh tật, đói khát, chiến tranh, thiên tai...!duy nhất không thể chết vì sinh hài tử cho nam nhân nhẫn tâm đó.

Khương Linh không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nàng chỉ cảm thấy ngày đêm thay đổi, ánh nắng ban mai xuyên vào qua khung cửa sổ.

Nàng nghe thấy tiếng bước chân vội vã như thể có người đang tức giận, hạ nhân ngoài phòng sinh liền quỳ xuống xin tha.

Cuối cùng, nàng nhắm mắt lại, hoàn toàn hôn mê.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui