"Nếu như em vẫn còn giận về hành động năm đó của chị, chị có thể hiểu được, nhưng hiện tại chị muốn nói chuyện với em, cho chị chút thời gian, có được không?" Trình Hâm nói vô cùng chân thành.
Trái tim Thành Hòa đập dồn dập, có ý định bỏ cuộc.
Trình Hâm nở nụ cười nhàn nhạt, tựa như mặt trời giữa mùa xuân, giọng nói dịu dàng động lòng người: "Được không em?" Giống như là đang cầu xin cậu vậy.
Trong lúc hoảng hốt, Thành Hòa cho rằng mình đã gặp lại Trình Hâm thời thơ ấu, ma xui quỷ khiến lại đồng ý.
Vành tai cậu đỏ ửng, giọng nói trầm thấp lộ ra chút tủi thân: "Được." Tựa một con chó con bị người ta vứt bỏ vậy.
Khóe môi Trình Hâm cong lên, giơ tay muốn xoa đầu Thành Hòa nhưng đã bị cậu khéo léo tránh đi, Trình Hâm bĩu môi: "Không cho xoa thì thôi, đi nào.
Ở cổng trường có một quán cà phê, chúng ta đến đó nói chuyện đi."
"Được."
Trình Hâm sợ giây tiếp theo cậu sẽ từ chối, nắm lấy cổ tay cậu như hồi còn bé.
Thành Hòa nhìn cổ tay đang bị cô nắm lấy của mình lại nhìn Trình Hâm đang đi dưới ánh mặt trời, cảm thấy dường như tất cả đã trở về trước kia.
Hôm đó trong trường có rất nhiều người nhìn thấy Thành Hòa được một cô gái nắm cổ tay kéo đi dưới ánh mặt trời, cậu không tức giận cũng không có vẻ bực bội, ngược lại còn rất nghe lời.
Rất nhiều người quen biết cậu nhìn thấy cảnh này đều vô cùng bất ngờ.
Rất nhanh sau đó bóng dáng Trình Hâm kéo tay Thành Hòa đi trong khuôn viên trường đã bị chụp lại rồi đăng lên trang web của trường.
Trong quán cà phê cũng không có mấy người, vài người đang ngồi ở đây đều là người quen ở trong trường học.
Trình Hâm gọi hai cốc nước, ngồi trong quán nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ, tâm tình cũng thả lỏng đôi chút.
"Không biết bây giờ em thích uống gì, nên chị gọi cho em một ly cà phê mocha." Trình Hâm nhấp một ngụm cốc Iced americano của mình, đầu lưỡi khẽ quét qua viền môi, tỉ mỉ thưởng thức hương vị.
Đôi mắt Thành Hòa rất lạnh lùng, im lặng nhìn chằm chằm cốc Iced americano trước mặt Trình Hâm: "Đó là gì?"
"À? Của chị là Ice..." Americano.
Trình Hâm ngây người, trong lúc cô đang ngây ngốc, Trình Hòa đã cầm cốc Ice americano của cô lên nhấp thử một ngụm.
Bỏ đi.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên bị cậu cướp đồ ăn ngay bên miệng.
Trong bầu không khí vốn đang nặng nề, đột nhiên lại có chút lúng túng, suy nghĩ của Trình Hâm trở nên lộn xộn.
Cô cầm cốc cà phê trên tay, ngón tay không ngừng xoa lên chỗ cậu vừa uống qua.
"Chắc là dì cũng đã nói qua với em rồi."
Thành Hòa rũ mí mắt, quai hàm nghiến chặt: "Ừm."
Trình Hâm thở ra một hơi: "Vậy chị nói với em chuyện công việc trước."
Cô nói xong thì rút một tập hợp đồng từ trong túi ra đẩy tới trước mặt cậu: "Mặc dù em giống như là em trai ruột của..." Chị.
Thành Hòa nhíu mày, vẻ mặt tỏ ra không kiên nhẫn, lên tiếng cắt ngang lời cô: "Em không phải là em trai của chị."
Cậu rất ghét Trình Hâm coi cậu như em trai mà đối đãi.
"Ok ok."
Trình Hâm mím môi mỉm cười, đưa mắt nhìn Thành Hòa, chỗ cậu đang ngồi vừa vặn là chỗ ánh chiều tà chiếu lên nửa khuôn mặt, chàng trai mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao vút, bờ môi mềm mại hơi nhếch lên.
Cô giơ tay xoa tóc cậu, ngón tay thon dài vuốt từ khuôn mặt cậu đi xuống dưới...!so với sáu năm trước, hiện giờ vẻ ngoài cậu đã trưởng thành và cương nghị hơn, ít đi sự ngây thơ và non nớt.
Trình Hâm không nhịn được mà thở dài trong lòng, quả nhiên em ấy thật là đẹp trai.
Hầu kết của chàng trai lên xuống vài lần, vẻ mặt căng thẳng.
Khi cô đang định bẹo má thì va phải ánh mắt lạnh lẽo của cậu.
Trình Hâm liếm môi rụt tay lại, rũ mắt không biết phải làm sao, đành phải thuận theo lời của cậu: "Được rồi, em không phải là em trai của chị." Rồi khẽ lầu bầu: "Em là tổ tông của chị, được chưa hả?"
Cô khẽ đưa mắt nhìn Thành Hòa, lẳng lặng thay đổi tư thế ngồi.
Trình Hâm mới vừa rồi còn nhìn cậu với ánh mắt âu yếm thì hiện giờ đã trở nên xa lạ, giọng nói của cô có chút hời hợt: "Nếu dì đã giao em cho chị, thì chị cần phải nói trước với em những chuyện này."
"Chị có phong cách và quy tắc làm việc riêng của mình, em làm việc với chị phải tuân theo quy tắc và tôn trọng phong cách làm việc của chị, chị hi vọng em hiểu rõ chuyện nên làm và chuyện không nên làm."
"Đương nhiên chị sẽ không vô lý mà hạn chế quyền tự do của em, nhưng trước khi em làm chuyện gì hoặc là có lựa chọn như thế nào thì cũng cần phải thông báo cho chị một tiếng, chị không muốn em có chuyện gì rồi chị lại phải đi sắp xếp giải quyết tàn cuộc cho em, đã hiểu chưa?"
Thành Hòa rũ mắt không nói tiếng nào, bởi vì cúi đầu mà vài sợi tóc xoăn đen bóng rủ xuống, nhìn vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn.
Trình Hâm đã từng nhìn thấy cậu để tóc ngắn cũng từng thấy cậu để đầu đinh, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Thành Hòa để tóc dài, thế mà lại cảm thấy có chút khác biệt.
"A Hòa?" Cô giơ tay lên vẫy trước mặt cậu.
Thành Hòa giống như vừa tỉnh giấc, mở đôi mắt xinh đẹp mờ mịt nhìn cô.
"Những gì chị vừa nói với em, em đã hiểu chưa?"
"Hiểu."
Trình Hâm mở hợp đồng ra: "Vậy em ký vào đây đi."
"Ừm." Thành Hòa lật đến trang cuối cùng của hợp đồng, thoải mái ký tên mình.
Cậu chẳng thèm đọc kỹ nội dung hợp đồng đã ký tên mình rồi gấp lại đưa cho Trình Hâm.
Trình Hâm nói: "Đưa điện thoại cho chị."
Thành Hòa ngoan ngoãn đưa điện thoại mình cho cô, Trình Hâm cho cậu thêm một phương thức liên lạc của cô.
"Sau này có chuyện gì thì liên lạc với chị."
Mấy hôm nay tiếp xúc với Thành Hòa, Trình Hâm luôn cảm thấy cậu có chỗ nào đó rất kỳ lạ, nhưng chẳng thể nói ra là kỳ lạ ở chỗ nào.
Có lúc cậu sẽ rất bình thường, nhưng có lúc cậu lại vô tri vô thức, mơ mơ màng màng, như là mất hồn mất vía.
Đôi mắt Trình Hâm mang theo nét dịu dàng, bất giác đưa tay ra xoa đầu Thành Hòa.
Trong một thoáng, Thành Hòa không thể chịu được sự nhiệt tình đột ngột của cô.
Trình Hâm mím môi, nhún vai nói: "Đi trước đây."
"Em tiễn chị." Thành Hòa rũ mắt, giọng nói lạnh lẽo tựa như núi băng, gương mặt lạnh lùng tuấn tú phủ đầy sương lạnh, dưới đôi mắt đào hoa cất giấu một sự tức giận mà người ta không dễ phát hiện, đầu ngón tay hơi dùng sức, nắm lại thành nắm đấm, trong lòng đang lên kế hoạch gì đó.
Trình Hâm không nghĩ đến cậu không còn là chàng trai đạp xe chở cô đến trường như trong ấn tượng của mình nữa.
Hiện giờ Thành Hòa đã có chiếc xe thể thao đầu tiên trong đời, con xe Panamera màu đen của Porsche.
"Lên xe đi." Thành Hòa mở cửa ghế phụ ra.
Trình Hâm không chút đề phòng, ngồi xuống.
Cô không phát hiện, Thành Hòa đứng phía sau cong khoé môi lên chứa đầy ý cười, là nụ cười khi đã đạt được điều mình muốn.
Xe đi ra khỏi trường học, đi chưa được bao xa đột nhiên Trình Hâm cảm thấy đầu óc mình choáng váng thậm chí có chút mơ hồ, cô chưa kịp suy nghĩ kỹ thì mi mắt đã nặng trĩu, giống như có sức nặng ngàn cân.
Chừng mười mấy giây sau đầu cô nghiêng sang một bên, dựa vào ghế phó lái ngủ thiếp đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...