"À." Từ Ba bừng tỉnh hiểu ra: "Vậy thì vừa khéo." Ông ấy nói với Thành Hòa: "Dạo này chị em sẽ thường xuyên đến trường chúng ta làm trợ giảng.
Trong khoảng thời gian này em hãy giúp đỡ cô ấy làm quen với môi trường của trường học, nói thời gian vào học, nội quy đến trường của các em với cô ấy." Ông ấy nói xong còn nặng nề vỗ vai Thành Hòa, nhiệm vụ quang minh mà gian khổ được trao cho cậu như vậy.
Mắt Thành Hòa khẽ động, cậu hoài nghi nhìn chủ nhiệm, rồi lại nhìn Trình Hâm đang mỉm cười, thật sự là một quyền đánh vào bịch bông.
Ngày đầu tiên, Trình Hâm không ở quá lâu trong trường học, chờ cô đi rồi, Thành Hòa bị các bạn học vây quanh.
"Sao tôi có cảm giác chị cậu quen mắt thế nhỉ?" Cao Bình khoác vai cậu cợt nhã hỏi.
Cậu ta suy nghĩ một lúc lâu, nhưng cũng không nghĩ tới có cảm giác quen mắt là vì Thành Hòa có để ảnh chụp chung lúc nhỏ của hai người trên bàn học ở ký túc xá.
Thành Hòa gạt tay cậu ta ra, đôi mắt hoa đào chứa đầy sự bất mãn và tức giận: "Cái rắm ấy.
Cô ấy không phải chị tôi."
Ai muốn làm em trai cô chứ!
Cậu muốn làm người đàn ông của cô!
Làm chồng cô!
Cao Bình hít một hơi, vẻ mặt khó tin: "Nhưng tôi nghe Thân Gia nói cô ấy là chị cậu."
Thành Hòa cắn chặt răng, đuôi lông mày nhướng lên, hai con ngươi trợn tròn, gằn từng chữ giải thích: "Gọi là chị, không có nghĩa cô ấy là chị tôi."
"À...!vậy cậu có thân với cô ấy không?" Cao Bình vuốt nhẹ cằm.
"Để làm gì?" Thành Hòa cảnh giác.
Cao Bình có hơi ngượng ngùng: "Tôi muốn theo đuổi cô ấy."
Con ngươi đen láy của Thành Hòa bình tĩnh nhìn cậu ta, ánh mắt sâu hoắm, khóe miệng nhếch lên: "Cô ấy đã có bạn trai rồi."
Cao Bình không biết phải tranh luận thế nào, cậu ta nói hươu nói vượn: "Có bạn trai thì sao, tôi cảm thấy đó không phải vấn đề, chắc chắn sớm muộn gì bọn họ cũng chia tay.
Hơn nữa cậu không biết cô ấy xinh hơn tất cả nữ sinh của trường chúng ta sao?"
"Cút!" Mắt Thành Hòa sắc lẹm như dao, toàn thân phát ra sự lạnh lẽo, giống như có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Cổ họng Cao Bình giật giật, cậu ta không định trêu chọc Thành Hòa nữa.
Cậu có thiên phú, điều kiện bản thân tốt, thành tích cũng xuất sắc, rất được các giáo viên yêu thích, tuổi còn nhỏ đã có chỗ đứng ổn định trong giới eSports và một lượng fan.
Những người quen biết Thành Hòa đều nói tính tình cậu lập dị, ương bướng, nói một câu không hợp là bùng nổ.
Cao Bình cũng không muốn mình trúng đạn.
…
Liên tiếp nửa tháng, hôm nào có tiết thì Trình Hâm mới đến trường, khi không có tiết thì thiết kế một ít trang phục hoặc xem báo cáo mấy năm gần đây của công ty, thông tin đối tác và tất cả các hình thức marketing phổ biến trong nước.
Mà Thành Hòa thì coi Trình Hâm như một người xa lạ, nên đi học thì đi học.
Thành Hòa học xong thì biến mất nhanh như chớp, không đợi Trình Hâm trả lời xong các câu hỏi của sinh viên.
Trình Hâm gửi tin nhắn đi cũng không nhận được hồi đáp, gọi điện thoại lại không nghe máy.
Thành Hòa có chuyện cần trao đổi với Trình Hâm thì nhờ bạn học chuyển lời, rõ ràng là cố ý trốn tránh Trình Hâm.
Hôm nay tan học, Trình Hâm đẩy những sinh viên vây quanh cô để hỏi bài ra, chạy thẳng ra ngoài.
Trên hành lang, Trình Hâm lao nhanh tới chỗ Thành Hòa như một viên đạn, cô túm lấy cổ tay cậu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của cậu, hỏi với giọng chất vấn: "Tại sao không trả lời tin nhắn của chị?"
Ánh mặt trời xuyên qua mái hiên chiếu đến đây, khiến khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ của Thành Hòa mơ hồ có một lớp ánh sáng vàng nhạt.
Mắt Thành Hòa cụp xuống không có chút sức sống, khóe miệng mím chặt, trong con ngươi chứa sự dè dặt, lông mi cong hơi rũ xuống che khuất đôi mắt xinh đẹp của cậu, tạo thành một bóng mờ ở dưới mí mắt của cậu.
Tim Trình Hâm bỗng đập nhanh, giống như một tảng băng phủ đầy bụi đang dần tan chảy dưới ánh nắng của mùa hè.
Trình Hâm nhìn thẳng vào ánh mắt lảng tránh của Thành Hòa: "Chị kết bạn với em, tại sao em không chấp nhận?"
Cậu cúi đầu, giọng lạnh như băng: "Em không biết đó là chị."
Rõ ràng là một câu trả lời qua loa
"Vậy bây giờ em biết rồi đó."
Đôi mắt Thành Hòa u ám, tĩnh lặng như hồ sâu.
Trình Hâm tức giận, cô nhướng mi, ánh mắt không hề sợ hãi, nhìn vào đôi mắt đen vô thần kia mà cả người run lên.
Trình Hâm kiên định nói với mấy người bên cạnh cậu: "Tôi tìm cậu ấy có việc, mọi người đi trước đi."
Thân Gia nhếch miệng, đầy ẩn ý vỗ vai Thành Hòa, sau đó lôi kéo Cao Bình rời đi.
Thân Gia không phải Cao Bình, cậu ấy nhạy cảm hơn, sau nhiều ngày quan sát, cậu ấy đã sớm phát hiện ra mối quan hệ của Thành Hòa và Trình Hâm không đơn giản là chị em.
Hơn nữa theo như cậu ấy biết thì Thành Hòa có một anh trai ruột đang học ở Hồng Kông.
Trước đó vài ngày, Thân Gia nhìn thấy ảnh chụp lúc nhỏ của Thành Hòa và Trình Hâm trên bàn học của cậu nên đã có suy đoán.
Ánh mắt Thành Hòa nhìn Trình Hâm nói cho Thân Gia biết giữa hai người này chắc chắn có chuyện cũ.
Vì tình yêu của anh em, cậu ấy phải hy sinh Cao Bình.
"Chúng ta nói chuyện đi."
Biểu cảm của Thành Hòa bình tĩnh, cậu hơi giật mí mắt, trong mắt bỗng có sự lạnh lùng: "Giữa chị và em không có gì hay để nói cả." Nói xong, cậu đi về phía trước.
Trình Hâm nhìn bóng lưng cậu, giọng cô cao lên, tức giận nói: "Nếu hôm nay em dám đi, sau này cũng đừng hòng gặp lại chị." Lời uy hiếp được thốt ra.
Người nói vô tình, người nghe cố ý.
Thành Hòa cứng đờ ngay lập tức.
Trong nháy mắt, quá khứ cùng cậu và tất cả kỷ niệm đều xuất hiện trong đầu, Trình Hâm muốn giữ lại vài giây, nhưng những ký ức đó lại biến mất.
Trình Hâm bỗng nhận ra dường như giữa cô và Thành Hòa tồn tại một bức màng trong suốt, có thể nhìn thấy đối phương nhưng lại không thể sờ được đối phương.
Cho dù năm đó bỏ chạy không nói một lời là cô không đúng.
Nhưng rõ ràng cậu làm ra chuyện đó trước, người sai không chỉ có mình cô, tại sao bây giờ cậu có thể tức giận đúng lý hợp tình như vậy chứ?
Trình Hâm bỗng thấy tức giận vô cớ, cô mím môi, gỡ bỏ sự cứng rắn, giống như đột nhiên biến đổi thành người khác.
Cô rũ mắt, cắn môi, thong thả đi đến bên cạnh Thành Hòa, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo của cậu, nói: "Chị xin lỗi."
Dưới ánh mặt trời, Thành Hòa hơi ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, sắc mặt không chút thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...