Trình Hâm ngây thơ tổng kết nguyên nhân "cậu còn nhỏ”, "cậu không hiểu”.
Thành Hòa cực kỳ bất đắc dĩ.
Cậu không muốn để vuột mất Trình Hâm, nhưng bây giờ cậu thật sự còn quá nhỏ.
Nửa đêm, ngoài cửa sổ đã tạnh mưa.
Trình Hâm ngủ rất ngon, Thành Hòa dựng lỗ tai nghe tiếng hít thở đều đều của Trình Hâm.
Cậu ngồi dậy xuống giường, nương theo ánh sáng bên ngoài căn phòng đi tới phòng vệ sinh, vặn đầy nước trong bồn tắm.
Quay lại phòng ngủ, ánh sáng ở trong phòng không đủ, cậu chầm chậm đi đến bên cạnh Trình Hâm, ngồi xổm xuống ngây ngốc quan sát cô gái đang cau mày nằm ở trên giường, nhẹ tay sờ đôi mày đang cau chặt của cô, đầu hơi nghiêng về trước, môi hôn nhẹ lên cánh môi hồng hồng của cô.
Sau một lúc lâu, cậu xốc chăn mỏng lên, ôm cô vào phòng vệ sinh.
Nước nóng vừa phải, bồn tắm mát xa được thiết kế rất hợp lý, dù thay đổi chỗ sang nằm trong bồn, Trình Hâm cũng không tỉnh lại.
Hai chân của cô bị chàng trai tách ra thành một khe hở, Thành Hòa cầm một cái khăn lông ướt nhẹ nhàng lau lên âm đạo bị hành hạ tàn tạ của cô, hỗn hợp tinh dịch khô và máu xử nữ hòa quyện vào nhau.
Dưới ánh đèn, động tác của cậu rất nhẹ nhàng, bởi vì miệng huyệt không có đồ chặn lại trong một khoảng thời gian dài nên mỗi lần cậu động vào, sẽ rỉ vài giọt chất lỏng ra bên ngoài.
Thành Hòa nhìn đến xuất thần, ngón tay nhẹ nhàng tách miệng huyệt còn sưng đỏ của cô, dâm dịch phun ra làm ướt ngón tay của cậu, chảy vào trong nước rồi biến mất không còn tung tích.
Cậu nhẹ nhàng lau sạch dịch bẩn ở trên thân thể của cô.
Ngắm nhìn âm đạo trắng nõn xinh đẹp kia mà yết hầu của Thành Hòa động vài cái.
Cậu cúi đầu hít ngửi ở giữa hai chân cô, mùi hương của cô gái phả vào mặt cậu.
Cậu chưa thoả mãn, vươn đầu lưỡi liếm môi âm hộ của cô, hơi mặn nhưng không khó ngửi, đều là hương vị của cậu và chị.
Chơi đủ rồi, Thành Hòa hài lòng rửa sạch sẽ thân thể cho cô.
Sau khi lau sạch sẽ xong, cậu ôm cô đi ra ngoài, đặt cô ở trên khăn trải giường sạch sẽ.
Trình Hâm ưm ư vài tiếng, trở mình, giật giật hai chân tê mỏi của mình.
Quay trở lại trên giường, Thành Hòa ôm chặt cô gái vừa mới bị phá thân xong.
Cái ôm của cậu ấm áp, Trình Hâm theo bản năng rúc vào trong ngực của cậu.
Trong nháy mắt kia, một luồng nhiệt nóng quen thuộc lại chạy tán loạn trong cơ thể Thành Hòa.
Cậu ôm chị của mình giống như một chú chó con, nhỏ giọng nỉ non ở cổ cô: “Em thích chị, là thật sự yêu chị.
Vì sao em thích chị như vậy mà chị lại không thích em.”
Cậu rất thích Trình Hâm, muốn có được cô, muốn Trình Hâm chỉ thuộc về một mình cậu mà thôi.
Chuyện xảy ra trong đêm hôm đó tựa như một bí mật, chỉ có hai người bọn họ biết rõ.
——
Trình Hâm chạy trốn.
Vào ngày mà Thành Hòa thi tốt nghiệp trung học cơ sở, cô lên máy bay ra nước ngoài du học.
Có lẽ là cô lạnh lùng.
Ở trong tiềm thức của cô, con đường mà người nhà đã sắp xếp cho cô không quan trọng bằng tương lai mà bản thân mong muốn, chàng trai mà cô đã từng có được cũng không quan trọng bằng tương lai của cô.
Vì vậy bất chấp hết tất cả khó khăn, cô vẫn dứt khoát kiên quyết lựa chọn ra nước ngoài du học vì tương lai của bản thân.
Ở đại sảnh sân bay.
Ở trạm kiểm soát an ninh, cái tên Trình Hâm được gọi đi gọi lại nhiều lần.
“Em giao cái này cho A Hòa giúp chị nhé.” Trình Hâm lấy từ trong túi ra một cây bút ghi âm và một phong thư.
Trình Nam nhìn thoáng qua đồ vật ở trong tay cô, buồn bã nói: “Gần đây, chị vẫn luôn trốn tránh em ấy, có phải buổi tối ngày hôm đó…hai người?”
Ngày đó về nhà, cậu cảm thấy chị của mình rất lạ, cậu có cảm giác giống lần đầu tiên mình làm tình với Thành Tuấn vậy, nhưng cậu lại không dám suy nghĩ quá nhiều.
Dù sao người ở bên cạnh chị của cậu còn quá nhỏ, cậu vốn không liên tưởng theo hướng đó, nhưng gần đây chị của cậu luôn có ý trốn tránh Thành Hòa, thật sự rất kỳ lạ.
Trình Hâm đập đồ vật vào trên người cậu, lườm cậu một cái, quát: “Em tự quản mình đi.
Làm tốt chuyện mà em nên làm!”
Trong khoảng thời gian này, Trình Hâm mượn cớ học tập, ôn tập chuẩn bị ra nước ngoài du học để trốn tránh Thành Hòa.
Nếu thật sự tránh không khỏi, cô cũng sẽ hạn chế tối đa cơ hội ở một mình với cậu.
Trình Nam nghi ngờ nhận đồ: “Đây là gì?”
“Em giao đồ cho em ấy là được rồi, không cho phép nghe lén! Cũng không được nhìn trộm!” Trình Hâm uy hiếp nói.
Trình Nam bĩu môi, nói: “Chị không có cái gì tặng cho em sao?”
Trình Hâm dang rộng vòng tay, cười nói: “Cho em một cái ôm đến từ người chị thân yêu này.”
Trình Nam ôm Trình Hâm một lúc lâu cũng không buông ra.
“Cậu mà còn giữ chị ấy lại không cho đi, chị ấy sẽ lỡ chuyến bay mất.” Thành Tuấn kéo cánh tay đang ôm Trình Hâm của Trình Nam xuống.
Trình Nam rất không vui.
“Được rồi, đã lớn tới từng này mà còn khóc lóc như con nít thế kia.” Trình Hâm duỗi tay ra lau hai hàng nước mắt ở trên mặt của Trình Nam, em trai của cô cái gì cũng không biết làm, chỉ biết khóc mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn, cậu đều rất đáng yêu, đặc biệt là đôi mắt dịu dàng và trìu mến kia, vừa khóc liền khiến cho người ta cảm thấy thương xót, hận không thể ôm và an ủi cậu.
“Chăm sóc bố mẹ cho tốt đó.”
“Vâng.”
Trình Nam đáp một tiếng, khóc lóc càng thương tâm hơn.
Trình Hâm và Thành Tuấn vừa thấy cậu khóc là khó chịu ngay.
Hai người lập tức nhìn những người xung quanh bị cậu thu hút ánh mắt.
“Chị đi đây.” Trình Hâm vỗ bả vai của Thành Tuấn, nói: “Giao em ấy cho em, chị đi trước.”
Dùng từ “chạy trối chết” rất phù hợp để hình dung Trình Hâm.
Cô chính là hạng người như vậy, ích kỷ và vô tình.
Cô sẽ vì chuyện mình muốn làm mà không màng tới sự phản đối của mọi người, lựa chọn không nghe tiếng nói của những người xung quanh.
Cho dù tất cả mọi người đều nói với cô rằng "con nên có dáng vẻ thế nào, con nên làm thế nào”, Trình Hâm đều lạnh nhạt và chỉ có một thái độ "các người muốn nói cứ nói, tôi làm việc của tôi”.
Lần này, cô vẫn giống như lúc trước, vì đạt tới mục tiêu của mình mà tiến về phía trước chẳng ngoái đầu nhìn lại.
Kể cả Thành Hòa cũng không phải là chướng ngại vật trên con đường cô nỗ lực tiến lên trước.
“Oa oa…” Nước mắt của Trình Nam chảy ào ào trên mặt.
Thành Tuấn rất tự nhiên ôm cậu vào trong lòng, không ngừng vuốt ve ót, an ủi cậu: “Dù sao cũng không xa, nếu nhớ chị ấy thì cùng lắm là tớ với cậu đi tìm chị ấy.
Chúng ta có thể ở đó năm sáu bảy tám ngày cũng không thành vấn đề.”
“Thật vậy sao?” Trình Nam ngừng khóc, đôi mắt đỏ rực ướt dầm dề hỏi cậu ấy.
Thành Tuấn trông thấy dáng vẻ nhu nhược đáng thương của cậu thì yêu thích không buông tay, nói: “Thật.”
“Cậu không được gạt tớ đâu đó.”
“Ừm.” Thành Tuấn cười, kéo tay của cậu đi ra ngoài: “Sao tớ có thể lừa gạt cậu được chứ?”
“Tại sao lại không?”
“Tớ đã lừa gạt cậu lần nào chưa?”
“Có nha!”
“Rõ ràng là không có.”
Trình Nam rút tay về, khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo hất cằm: “Hừ! Tớ nói có là có.”
“Được, cậu nói có là có.” Thành Tuấn lao tới, ôm vai cậu nói.
“Rõ ràng là có.”
“Không có.” Thành Tuấn giống như một con thú bông treo nửa người ở trên cơ thể Trình Nam, cằm đặt ở trên vai cậu.
Trình Nam ngước mắt lên nhìn thấy biển quảng cáo của một nhãn hiệu nào đó ở lầu hai của sân bay, mím môi nói: “Buổi tối, tớ muốn ăn cánh gà chiên.”
Thành Tuấn suy nghĩ: “Trong nhà hình như không có cánh gà.”
“Tớ mặc kệ!” Trình Nam mím môi, hai tay chơi đùa ngón tay của Thành Tuấn: “Tớ phải ăn cánh gà.”
Thành Tuấn vuốt ve vành tai của cậu, nói: “Vậy bảo tài xế đưa chúng ta tới siêu thị trước rồi về nhà sau vậy.”
“Ừm.” Trên mặt của Trình Nam lộ ra nụ cười tươi.
Thành Tuấn hít ngửi người cậu thật sâu, khuỷu tay Trình Nam thụi vào bụng của cậu ấy: “Cậu đứng yên đi.”
“A…” Thành Tuấn cố ý làm ra biểu cảm rất đau: “Thật là khó chịu, tớ đau quá, làm sao bây giờ?” Cậu ấy ôm bụng giả bộ kêu lên.
Trình Nam mới không mắc mưu: “Vậy cậu ở đó mà đau đi, tớ đi trước.”
“Tớ không muốn.” Thành Tuấn lao tới như bay, ôm chặt lấy Trình Nam.
“Tránh ra đi.”
“Tớ không tránh.”
“…”
Trình Nam né ra, cậu ấy liền đuổi theo.
Hai người không màng ánh mắt của mọi người xung quanh, không kiêng nể gì mà chơi đùa với nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...