Vòng Eo Mềm Mại



Đáy mắt Trình Hâm có ánh sáng, dường như ở trong mắt cô nhìn thấy được tương lai của cô.


Thành Hòa thầm nghĩ trong lòng: “Tại sao?”

Trình Hâm một hơi uống hết sữa trong ly, nhét cái ly vào trong tay Thành Hòa, ngón cái cọ môi, nói với lẽ đương nhiên: “Không có vì sao gì cả, với lại em lấy đâu ra nhiều cái vì sao vậy?”

Trình Hâm bất đắc dĩ trở về phòng, mới vừa đi được một bước cô quay đầu lại, ngón tay chọc vào áo bông màu xám trên người Thành Hòa, nghiền ngẫm nói: “Bộ đồ này của em….

Chậc…” Còn chưa nói xong đã lắc đầu rời đi.


Sữa có tác dụng an thần đối với Trình Hâm.

Cô ngồi trên thảm dựa vào ghế túi đậu, chưa xem phim truyền hình được mấy phút đã bắt đầu híp mắt.


Thành Hòa nhìn thoáng qua thời gian cũng chỉ mới năm ba phút, mà Trình Hâm đã an tâm đi vào giấc ngủ, còn hai người bên cạnh vẫn đang điên cuồng chơi game, cậu bèn yên lặng bế cô về phòng của mình.


Khi Trình Hâm tỉnh lại đã là ngày hôm sau.


Cô giống như con mèo nhỏ vừa mới tỉnh ngủ cọ tới cọ lui trên gối.

Màu gối cùng với chăn còn có giấy dán tường màu tối và cách trang trí của cả căn phòng đập vào mắt khiến cô đột nhiên bừng tỉnh.


Đây là phòng ngủ của Thành Hòa!

Trình Hâm gõ đầu, sao tối hôm qua lại ngủ thiếp đi chứ?

“A Hòa?” Trình Hâm cẩn thận dè dặt thăm dò gọi thử, thấy không ai trả lời, cô xốc chăn lên, đi ra ngoài giống như kẻ gian.



Trên lầu không có một bóng người, Trình Hâm tựa vào vách tường chậm rãi xuống lầu.


Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc: “Chị, chị tỉnh rồi à?”

Thấy trong miệng Thành Tuấn ngậm một miếng bánh mì nướng cắn hai ba miếng đứng ở trước tủ lạnh mở cửa.


Trình Hâm bị giọng nói đột nhiên nhớ tới làm cho lảo đảo, thiếu chút nữa đã lăn xuống cầu thang.


“À, ừ, tỉnh rồi! ” Cô nuốt một ngụm nước bọt, mất tự nhiên trả lời: “Ờ! Trong nhà không có ai sao?”

“Bố em đến đơn vị, mẹ em mang theo Nam Nam và A Hòa đi siêu thị mua đồ rồi.

” Thành Tuấn lục lọi trong tủ lạnh một lát, cũng không biết anh ấy muốn tìm cái gì.


Nghe thấy bọn họ đều không có ở đây, Trình Hâm mới thở phào nhẹ nhõm, ảo não chạy xuống: “Ờ, chị về trước đây.



Thành Tuấn ôm cửa tủ lạnh, thò đầu ra nói: “À đúng rồi, nhà chị không có ai, mẹ em bảo trưa nay hai người ở nhà em ăn cơm.



Cửa vừa mở, Trình Hâm nghe được những lời này lại sửng sốt, suy nghĩ một chút nói: “Chị biết rồi.

” Trình Hâm chạy về nhà nhanh như chớp.


-

Lớp mười hai và lớp chín là giai đoạn quan trọng, trường học ngoại trừ tự học vào buổi tối còn có tự học đêm khuya chờ đợi các học sinh.


Lúc chín giờ trên đường có rất nhiều người về muộn.


Trình Hâm ngồi ở ghế sau của xe, đầu tựa trên lưng Thành Hòa, đôi chân dài lắc lư, trong miệng còn thì thầm nói cái gì đó, mà Thành Hòa thì yên lặng nghe, không nói một lời.


Bỗng nhiên hai tay cô nắm chặt áo Thành Hòa, vỗ nhẹ lên vai cậu.


“Sao vậy?” Thành Hòa dừng lại, một chân chống đất.


Trình Hâm ngửi mùi trong không khí, nói: “Chị có hơi đói.

” Ngửi được mùi dễ chịu, Trình Hâm thỏa mãn cười: “Là mùi mì lạnh nướng!”

“Ha…”Thành Hòa cũng không phải rất đói bụng, mà cậu cũng không có sở thích đặc biệt đối với đồ ăn, nhất là với những quán ven đường như này thì càng không có hứng thú nên cậu cũng không muốn ăn.


“Em đi ăn với chị đi!” Trình Hâm cầm ống tay áo của cậu tràn đầy phấn khởi, nhìn quán ven đường cách đó không xa mà hai mắt cô tỏa sáng, Thành Hòa đành phải đi theo cô đến quán ven đường xếp hàng.


Trình Hâm thích ăn các loại thức ăn rác không có dinh dưỡng còn không sạch sẽ ở quán ven đường.


“Em muốn ăn cái gì?” Nhìn thấy đủ các món ngon, nước miếng của cô cũng sắp nhỏ xuống rồi.



Thành Hòa có chút ghét bỏ, lười biếng nói: “Em không đói lắm.



“Ồ.

” Nếu cậu đã nói cậu không đói bụng thì Trình Hâm hoàn toàn dựa vào sở thích của mình để gọi món.


Mì lạnh nướng, bún cay, bánh bao chiên.

Những thức ăn này đều là những món mà phụ huynh không cho phép bọn họ ăn, nhưng không ngăn được đứa nhỏ tham ăn như Trình Hâm.


Hơn nửa tiếng sau Trình Hâm ăn uống no đủ, hai người đẩy xe dạo bước về nhà dưới ánh trăng.


“Em đã làm xong bài tập chưa?” Trình Hâm đút hai tay vào túi vuốt ve cái bụng, cúi đầu nhìn mũi chân, thờ ơ hỏi.


Thành Hòa đẩy xe đi bên cạnh cô, ánh trăng và đèn đường chiếu rọi bóng dáng Trình Hâm trông cũng dịu dàng hơn nhiều.


“Còn một bài toán lớn nữa là xong.



“Ồ.

” Trình Hâm bĩu môi, tùy tiện hỏi:” Vậy chị hỏi em nhé, sau này em muốn làm gì?”

Thành Hòa: “Hả?”

Thành Hòa mười hai tuổi không suy nghĩ quá nhiều về chuyện sau này của mình, trong đầu cậu toàn là Trình Hâm, cũng chỉ có Trình Hâm.


Bên cạnh, giọng Trình Hâm mềm nhũn: “Ý chị là em có nghĩ tới sau này dựa vào cái gì để nuôi sống bản thân không?”

Thành Hòa im lặng hồi lâu, cúi đầu nhìn cô: “Chị muốn sau này em làm gì?”

Trình Hâm lộ vẻ kinh ngạc.



Rất nhanh cô đã nở nụ cười, dừng bước nhón chân lên xoa đỉnh đầu Thành Hòa, trong miệng lẩm bẩm: “Mới mấy tuổi đầu, mà từ khi nào em đã cao hơn chị nhiều thế rồi.



Cô không chú ý tới, khi Thành Hòa phát hiện dụng ý của cô, cậu đã hơi cúi đầu, tùy ý để cô sờ tóc mình.


“Còn nữa, sao có thể là chị muốn sau này em làm cái gì chứ.

” Âm cuối của Trình Hâm kéo dài: “A Hòa, em biết không, chị vẫn luôn tin rằng con người nhất định phải làm chuyện mình thích.



Thành Hòa im lặng không nói.


Cô tiếp tục đi về phía trước, giọng nói thản nhiên: “Bởi vì chúng ta sống đã rất mệt mỏi, rất khổ sở rồi, nếu như không thể làm chuyện mình thích, không ở bên người mình thích, vậy cuộc sống cũng sẽ trở nên vô nghĩa.



Nghe được câu này, Thành Hòa không khỏi nắm chặt tay đang nắm lấy tay lái: “Chị có người mình thích rồi sao?” Cậu ngây người đứng tại chỗ, giọng nói có hơi thấp.


Trình Hâm đi vài bước mới phát hiện người bên cạnh không theo kịp, cô quay đầu lại khóe miệng ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt: “Nhanh về nhà thôi.



“Ờ.

” Thành Hòa sờ chóp mũi, đuổi theo.


Đường về nhà rất dài, Thành Hòa hy vọng thời gian trôi qua chậm một chút, hy vọng con đường này vĩnh viễn không có điểm cuối.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui