“Chú dì, cháu còn có bài tập chưa làm, cháu về nhà trước đây.” Ăn cơm xong Trình Hâm khéo léo từ chối lời mời ở lại của bố mẹ Thành, một mình về nhà trước.
“Được, vậy cháu ở nhà chú ý an toàn nhé.”
Trình Hâm cầm lấy cặp sách, lúc đi ngang qua Trình Nam, ở bên cạnh cậu ấy nhỏ giọng nói thầm: “Hôm nay em về sớm một chút, chị có việc muốn nói với em.” Giọng nói chậm rãi mà kéo dài, khiến cả người Trình Nam sợ hãi.
“Tâm Tâm, những trái cây này cháu mang về nhà nhớ ăn nhé.” Giang Linh bưng một đĩa trái cây cho Trình Hâm.
Trình Hâm lập tức thay đổi sắc mặt, khóe miệng cong cong, mỉm cười gật đầu trả lời: “Vâng, cảm ơn dì.”
“Ngoan quá.”
Về đến nhà, Trình Hâm không làm bài tập.
Giày cởi lung tung, cặp sách ném xuống đất, cả người tê liệt nằm trên thảm, nhắm mắt để bình tĩnh lại.
Hôm nay cô điên rồi sao?
Có lẽ, cô đã sớm điên rồi.
Buổi tối, sắc trời đã tối.
Bên trong tiểu khu vô cùng yên tĩnh, Trình Nam nhẹ nhàng trở về nhà.
“Cạch…”
Nghe được tiếng khóa cửa, Trình Hâm đột nhiên bừng tỉnh, đứng dậy vẩy bàn chân tê dại, khập khiễng đi tới lan can cầu thang, con ngươi đen như mực nhìn xuống phía dưới.
Trong bóng tối cô mơ hồ nhìn thấy Trình Nam ngồi phịch trên sô pha nhéo trán, lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt vừa đen vừa lạnh lẽo.
Hai chị em không ai nói chuyện, qua hồi lâu Trình Nam hờ hững nói: “Chị thích em ấy à?” Cậu nói với giọng ôn hoà.
Trình Hâm rũ mắt, giọng nói thản nhiên: “Em cảm thấy thế nào?”
Trình Nam nhẹ giọng nói: “Em không nghĩ chị sẽ thích ai cả.”
Cũng chẳng trách được.
Dù sao cũng là chị ruột, Trình Nam hiểu rất rõ người chị này.
Có lúc Trình Hâm cực kỳ giống người bố song tính đã chết sớm của mình, dù là các nét trên gương mặt hay thần thái khí chất, kể cả tính cách của cô cũng cực kỳ giống Trình Mục Thanh.
Cô nói: “Nếu em đã biết, cần gì phải hỏi chị.”
Biểu cảm trên mặt Trình Nam vẫn lạnh nhạt như vậy, cậu ấy sờ miệng mũi, đứng dậy cầm chai nước đá từ trong tủ lạnh ra rồi thong thả đi lên lầu, bước chân nặng nề có lực.
“Nhưng, chị là chị gái của em mà…”
Trình Hâm xoay người tựa vào tay vịn, nửa người lơ lửng trên không trung.
Trình Nam đi rất chậm, từng chút tới gần cô.
“Dù sao, chị và em...!Cũng coi như là nửa chị em ruột...” Giọng cậu ấy nặng nề mà sâu thẳm, giống như đang kéo đàn cello trong căn phòng trống rỗng.
Hai tay Trình Hâm cầm lấy tay vịn hơi dùng sức.
Cô biết cậu ấy đã biết cô không phải con ruột của mẹ, cô cũng biết cậu ấy đã biết thật ra cô là con của người song tính.
Thật ra, em trai yêu quý của cô trông thì có vẻ suy nghĩ đơn giản nhưng cái gì cũng biết hết.
Trình Nam bỗng nhiên mỉm cười thoải mái, khôi phục lại dáng vẻ ngây thơ đáng yêu ngày xưa.
“Chị à, cẩn thận té xuống dưới đấy.” Nói xong cậu ấy xoay người trở về phòng.
“Cảm ơn em đã nhắc nhở...” Giọng nói lạnh lẽo của Trình Hâm kéo dài âm cuối ở trong căn phòng trống vắng yên tĩnh.
Đêm cuối thu rất đẹp, gió nhẹ nhàng thổi, nhiệt độ có chút lạnh nhưng không lạnh lắm, khiến Trình Hâm rất thích.
Gần đây Trình Nam và Thành Tuấn điên cuồng nghiên cứu máy chơi game, không riêng gì mình mà còn lôi kéo Trình Hâm và Thành Hòa cùng nhau thi đấu, nhưng Trình Hâm không có hứng thú với trò chơi, hoàn toàn không thể tiến vào trạng thái.
Ngược lại Thành Hòa không nói một lời đã tiêu diệt hai người bọn họ rất nhiều lần, chọc cho Trình Nam lầm bầm gào thét với cậu.
Thành Tuấn bị kẹp ở giữa không biết sao cho vẹn cả đôi đường, bèn lôi kéo Trình Hâm cùng rống theo.
Bốn người cãi nhau, trong phòng khách toàn là giọng nói của họ.
“Chị, chị công kích đi! Trời ơi không đúng.” Trình Nam ngồi ở phía sau Trình Hâm hổn hển hô lên, hận không thể đoạt lấy tay cầm trò chơi để tự mình chơi: “A! chị đánh nhầm người rồi.”
Trình Hâm mặc một chiếc áo bông dài cùng một cái quần ngủ màu xám đậm, tóc dài buông xõa, trợn mắt, tức giận gầm thét: “Em im đi!”
So sánh với Thành Hòa lúc này sắc mặt bình tĩnh, không hề bị bọn họ ảnh hưởng, ở trong trò chơi rất nhanh đã tiêu diệt đối thủ.
“Để em để em!” Trình Nam đoạt lấy tay cầm trò chơi tiếp tục quyết đấu với Thành Hòa.
Ở trong lòng Trình Hâm đã trợn mắt vô số lần với hai người này: “Hai người cứ từ từ chơi đi.” Nói xong cô đứng dậy đi tới ban công, cơ thể hơi dựa vào tay vịn, ngửa đầu thưởng thức ánh trăng, gió nhẹ lướt qua khiến suy nghĩ của cô cũng dần dần tỉnh táo lại.
Cô ngáp một cái, nhéo ấn đường, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Nhưng mà động tác liếm môi vừa rồi của cô đều đã bị Thành Hoà nhìn thấy.
Thành Hòa vừa chơi trò chơi, mắt vừa theo sát Trình Hâm không buông, thấy cô ra ban công, cậu cũng không dừng quá lâu, ném tay cầm trò chơi cho Thành Tuấn, đứng dậy xuống lầu.
Qua một lúc Thành Hòa bưng tới một ly sữa nóng đi ra ban công, đưa cho Trình Hâm.
“Cảm ơn.”
Trình Hâm nhấp một ngụm, nhiệt độ vừa vặn.
Cậu hỏi: “Sau này chị muốn làm gì?”
Giọng nói Thành Hòa nhẹ nhàng bay bổng so với bóng đêm, giống như gió nhẹ thổi vào lỗ tai Trình Hâm.
Vẻ mặt Trình Hâm hơi khựng lại, cúi đầu nhìn ly sữa trong tay.
Cô nhận ra chiếc ly này, đây là ly của riêng Thành Hòa.
Lúc trước có lần Thành Tuấn khát nước, lười tìm ly của mình nên muốn lấy của cậu để uống.
Thành Hòa khăng khăng không cho, hai anh em thiếu chút nữa đã đánh nhau.
Khóe miệng cô cong cong, cười ngây ngốc trả lời: “Du sơn ngoạn thủy.”
Không cần làm việc, ít nhất không cần làm việc đúng giờ, mỗi tháng có không ít thu nhập cố định.
Mỗi ngày vui chơi giải trí du ngoạn khắp nơi, đây có lẽ là cuộc sống mơ ước của vô số người trẻ tuổi.
Thành Hòa biết câu trả lời vừa rồi của cô là hoàn toàn không có suy nghĩ.
Trình Hâm hơi quay đầu nhìn Thành Hòa, thấy cậu đang nhìn cô giống như nhìn kẻ ngốc, biểu cảm cứng đờ, cô thay đổi giọng điệu đùa giỡn thành nghiêm túc trả lời: “Ờ, chị còn chưa nghĩ ra.”
Bóng đêm yên tĩnh, ngoại trừ trong phòng thường xuyên truyền đến tiếng la hét của Trình Nam và Thành Tuấn thì không còn gì khác.
Gió thu thổi qua thổi lại khiến bên mặt Trình Hâm lất phất mấy cọng tóc, một lát sau cô nói: “Có lẽ sẽ làm ngành đầu tư tài chính, cũng có thể sẽ làm truyền thông, truyền thông mới gì đó.
Đi một bước tính một bước vậy, dù sao chỉ cần không phải bác sĩ thì làm cái gì cũng được.”
Trong lòng Trình Hâm vẫn rất lãng mạn tự do, cô tràn ngập tưởng tượng và chờ mong đối với tương lai.
Thành Hòa không nói, Trình Hâm liếm môi, nhướng mày hỏi: “Em nói nghiêm túc chứ?”
“Ừ.” Cậu thật sự rất muốn nghe câu trả lời của cô.
Trình Hâm nói chuyện với giọng hơi khàn khàn: “Nếu không cần suy nghĩ gì hết thì có lẽ chị muốn làm một phế vật hơn.
Làm một phế vật chẳng cần suy nghĩ điều gì, cũng chẳng sợ điều gì.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...